Chương 226
Vu Tuệ Doanh ngừng khóc, đáy mắt cất giấu mấy phần tuyệt vọng, qua một hồi lâu sau bà ấy mới cất giọng run rẩy hỏi: “Nhiều năm như vậy, ông cứ nghĩ tôi như vậy sao?
Ngoài khóc ra thì chính là một kẻ bất lực cái gì cũng không biết ư?”
“Chẳng lẽ còn phải công nhận sự thật nữa sao?” Hướng Bách Tùng chất vấn nói: “Nếu như không có tôi liệu tập đoàn Hướng Vân có đạt được quy mô như bây giờ hay không, hai mươi phần trăm cổ phần trong tay bà có thể có được giá trị như bây giờ à? Bà hoàn toàn không xứng có được cổ phần này!”
Vu Tuệ Doanh nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Hướng Quân vì chuyện của Hướng Thu Vân cũng không còn tình cảm gì với bố mẹ anh ta, hai người ngoài khắc khẩu với anh ta ra cũng không có cảm giác buồn phiền gì, anh ta nằm ở trên giường bệnh thờ ơ lạnh nhạt. Mà Lâm Quỳnh Chi là con dâu, loại thời điểm này khó mà nói được chút gì, trong phòng bệnh nhảy mắt yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Lúc này một giọng cười lạnh đột nhiên vang lên.
Hướng Thu Vân điều chỉnh tư thế ngồi lại một chút, châm chọc nói: “Chủ tịch Hướng nói nhảm hết lời này tới lời khác, ngay cả một câu nói vào trọng điểm cũng không có. Ông nên sờ vào lương tâm của ông hỏi bản thân ông một chút, nếu như ông ngoại và bà ngoại của tôi không bị tai nạn giao thông cả hai đều chết, sao ông có thể tiếp nhận công ty được đây? Một thằng con trai nhà nghèo như ông ngay cả lên đại học còn phải nhờ vợ giúp đỡ học phí lẫn sinh hoạt phí, dựa vào cái gì mà trở thành chủ tịch Hướng được hả?”
“Mày… mày câm miệng!” Hướng Bách Tùng hận nhất người khác nhắc tới chuyện con trai nhà nghèo trước kia của ông ta, ông ta bụm ngực, thở hồng hộc chỉ vào Hướng Thu Vân: “Mày..”
Cạch…
Lúc này cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hạ Vũ Hào bước tới. Anh lướt mắt nhìn sang cô trước, thấy cô cũng không có gì khác thường mới thu hồi tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, đánh gãy lời nói của Hướng Bách Tùng: “Làm phiền chủ tịch Hướng và bà Hướng đi ra ngoài.” Lúc Hạ Vũ Hào nhìn qua, cô lập tức tránh đi ánh nhìn, chờ anh chuyển dời tâm mắt xong, cô cũng không có nhìn sang anh, chỉ rũ mắt xuống không biết là đang nhìn đi chỗ nào.
Hướng Bách Tùng: “Vũ Hào, cậu.”
Ông ta vừa mới mở miệng, lập tức bị anh lạnh lùng cắt ngang: “Bây giờ, ngay lập tức!”
“Không lẽ cậu bảo tôi đi ra ngoài thì tôi phải đi ra ngoài sao?” Sắc mặt Hướng Bách Tùng vẫn rất khó coi nhưng đã khôi phục lại diễn xuất nho nhã ngày thường: “Chỉ là chuyện về miếng đất của G thị kia, tôi muốn bàn bạc với cậu”
Đuôi lông mày của anh khế cau lại, ánh mắt dừng trên người của cô. Cô củi đầu không nhìn anh, chỉ cho anh thấy một bên sườn mặt, nhìn qua càng thêm gầy yếu. Trái tim anh khế đau đớn, hầu kết bỗng chuyển động một chút, ừ một tiếng, kéo cửa đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này Hướng Bách Tùng vẫn luôn tìm Hạ Vũ Hào nhưng mỗi lần vị trợ lý đặc biệt họ Lý kia không phải nói “tổng giám đốc Hạ không có ở đây” thì chính là nói “tổng giám đốc Hạ đang họp, hiện tại không tiện tiếp đãi ngài”, “hôm nay tổng giám đốc Hạ bận rộn nhiều việc, thật sự không thể nhìn được thời gian, thật xin lỗi”. Ông ta đi tới tám chín lần cũng chưa nhìn thấy người, đã biết là đối phương đang tránh né ông ta.
Lúc này ông ta nghe thấy anh lên tiếng trả lời, mặt mày vui vẻ, lập tức nhằm mắt theo đuôi bám sát đi theo qua đó. Vu Tuệ Doanh theo bản năng muốn đuổi theo nhưng chỉ vừa mới tiến về phía trước một bước đã lui trở về, cúi đầu lau nước mắt.
“Thu Vân, em vừa mới họ khan, có chuyện gì không vậy? Nếu như có cứ việc nói thẳng, để cho chị dâu em đi gọi bác sĩ!” Trong phòng bệnh cuối cùng cũng an tĩnh trở lại, Hướng Quân lo lắng hỏi lại lần nữa.
Vu Tuệ Doanh lau nước mắt, sợ hãi ngẩng đầu lên: “Thu Vân, có phải là do mẹ với ba con cãi nhau, cho nên con mới..”