Chương 228

Lâm Quỳnh Chi đứng ở bên cạnh, muốn khuyên nhưng lại không biết nên nói cái gì. Hướng Quân thì lại nhìn lên trần nhà không hề nhúc nhích, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.

“Ha!” Cô cười lạnh một tiếng: “Được rồi, bà Hướng không đi ra, vậy thì để tôi đi ra ngoài vậy!”

Cô xuống giường, cũng không có mang giày, chân phải hơi dính bụi bẩn bước ra cửa.

Hướng Quân nghe thấy tiếng mở cửa mới nghiêng đầu sang, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vu Tuệ Doanh một chút, sau đó khẽ nhíu mày muốn đứng dậy.

“Anh cái tên khuyết tật cấp độ hai này đi đứng còn có chút lộn xộn, để em đi theo qua đó nhìn xem!” Lâm Quỳnh Chi đi tới đè anh ta xuống, sau đó lên tiếng nói với Vu Tuệ Doanh: “Con đi theo Thu Vân một chút!”

Sau đó cô ấy vội vàng đuổi theo.

Hai mắt Vu Tuệ Doanh đẫm nước mắt nhìn ra cửa, nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị vẻ mặt âm trầm của Hướng Quân ngăn lại: “Nếu như bà không muốn nhìn thấy con gái bà bị bà chọc tức tới mức phát bệnh thì ở lại trong phòng bệnh này đợi đi!”

“Hướng Quân, con cũng cảm thấy là do mẹ … là lỗi của mẹ sao?” Vu Tuệ Doanh lấy khăn lau nước mắt, đau đớn nghẹn ngào hỏi. Hướng Quân quay đầu đi chỗ khác không nhìn bà ấy, cánh tay không bị thương kia khế gõ lên giường bệnh, giữa lông mày một mảnh âm trầm lẫn bực bội.

Vu Tuệ Doanh cũng không hỏi lại, lảo đảo ngồi lên trên giường bệnh của Hướng Thu Vân, tiếng nghẹn ngào càng lớn hơn chút nữa.

Hướng Thu Vân vừa đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Hạ Vũ Hào và Hướng Bách Tùng đứng ở trước cửa cách đó không xa. Cô chỉ lạnh lùng quét mắt liếc nhìn hai người kia một chút, lập tức thu hồi tầm mắt, đi về phía cầu thang đi xuống ở phía đông hành lang.

“Sao không mang giày mà lại ra đây?” Hạ Vũ Hào đi tới trước người cô, kéo tay cô lại, con ngươi tối đen khó hiểu nhìn đôi chân trần của cô.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt âm trầm liếc nhìn anh một cải, dùng sức hất tay anh ra.

“Tổng giám đốc Hạ đang nói chuyện với mày, sao mày không trả lời hả? Điếc à?” Hướng Bách Tùng vừa nhìn thấy cô, cơn giận lập tức dâng lên, nhìn về phía cô quát lớn. Cô cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Tôi có trả lời hay không trả lời thì liên quan gì tới chủ tịch Hướng vậy? Ngài lại muốn dùng thân phận gì để dạy dỗ tôi đây?”

“Mày… đứa con bất hiếu này!” Hướng Bách Tùng tức giận tới mức thở hổn hển, ra sức bụm lấy trái tim, sắc mặt bởi vì hô hấp dồn dập mà đỏ bừng một mảnh.

“Ối chà!” Cô cười mỉa mai: “Tôi cũng không có cái loại phụ thân đạo đức giả trong ngoài không đồng nhất như ngài vậy, đừng có nhận con gái lung tung chứ! Còn nữa, tôi khuyên ngài lúc này tốt nhất nên kiểm soát cảm xúc của bản thân mình đi, đừng có phát bệnh, nếu không cũng không có ai đưa thuốc tới cho ngài đâu!”

Toàn bộ quá trình cô chưa từng liếc mắt nhìn tới Hạ Vũ Hào bên cạnh một lần nào, tạm thời coi anh như một người vô hình.

“Mày… mày….” Ánh mắt Hướng Bách Tùng âm trầm nhìn chằm chằm vào cô, giống như giây tiếp theo lập tức hít thở không thông vậy.

Cô nhìn ông ta hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

“Quay về mang giày vào rồi hẵng đi ra” Chân mày Hạ Vũ Hào khẽ nhíu lại, bước vài bước vượt qua cô, ngăn ở trước người của cô.

Hướng Bách Tùng ở bên cạnh che lấy trái tim, giọng điệu đã hòa hoãn hơn vừa rồi rất nhiều, ánh mắt của ông ta trong lúc nhìn về phía Hạ Vũ Hào và cô có hơi do dự, vẻ mặt biến ảo, như có điều suy nghĩ.

Cô hơi ngửa đầu nhìn anh, siết chặt nắm tay, ánh mắt như đạo đâm thẳng vào anh: “Sao hả, bây giờ ngay cả chuyện tôi mang hay không mang giày tổng giám đốc Hạ cũng muốn quản sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play