Chương 214

Hạ Vũ Hào xuyên qua khe cửa nhìn Hướng Thu Vân nằm trên giường bệnh, gương mặt mang theo đôi chút nét trẻ con hơi đầy đặn của cô vào hai năm trước giờ đây đã hao gầy má hóp vào trong, so với quá khứ thì ít đi một chút tính trẻ con, đường nét gương mặt có vẻ rất sắc sảo, còn có thêm vài phần thu hút khó có thể miêu tả.

Nhưng mà… Càng nhìn lại khiến anh khó chịu trong lòng.

Đây là đau lòng sao?

Bởi vì thích, cho nên đau lòng sao?

Hướng Thu Vân cũng nhìn thấy anh, cô cau mày, chỉ nhìn anh một cái rồi như thể nhìn thấy thứ đồ vật dơ bẩn nào đấy mà dời tầm mắt đi.

Hạ Vũ Hào tinh tường thu được phản ứng của cô vào đáy mắt, khó chịu trong lồng ngực lại đau thêm nhiều hơn, có thêm đôi chút ngứa ngáy, làm như có người cầm cây chân thật nhỏ châm từng cái từng cái vào lòng anh.

Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà rất khó chịu.

Anh không biết đây có phải là thích mà Khánh Hiên đã nói hay không, anh chưa từng nói qua chuyện yêu đương cũng không biết thích là cảm giác gì, chỉ biết thời điểm Hướng Thu Vân 18 tuổi của trước kia mỗi ngày đều dính chặt bên người anh, anh cũng chưa từng trải qua sự khó chịu như thế này.

Nửa ngày rồi cũng không nghe được câu trả lời của Hương Thu

Vân, Chu Hồng bẹp miệng: “Hướng Thu Vân, vừa rồi tôi nói gì cô có nghe không đấy? Nếu như Tổng Giám đốc Hạ..”

“Từ khi nào mà Tổng Giám đốc Hạ lại có đam mê tình lén vậy?” Hướng Thu Vân ngắt ngang lời nói của Chu Hồng, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Vũ Hào ở phía sau cô ấy, trong giọng nói hờ hững ẩn chứa thêm một chút châm chọc.

“!” Đồng tử Chu Hồng co rút, cứng ngắc người mà nhìn theo hướng ánh mắt của Hương Thu Vân, góc dưới mắt trái khẽ giật giật vài cái, trên mặt là các màu sắc đỏ, tím, xanh, trắng, hồng luân phiên thay đổi.

Cô ấy nuốt chút nước miếng, ngượng ngùng mà nói: “Hạ… Tổng Giám đốc Hạ còn chưa đi à, thật… Thật là trùng hợp, ha ha.”

Cuối cùng cô ấy cười ngây ngô hai tiếng, tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào mới tốt.

May mắn là mới vừa rồi lời cô ấy nói chính là coi Tổng Giám đốc Hạ như là cải trắng chứ không phải là coi như Tổng Giám đốc Hạ đang đánh rắm… Nhưng hiện tại, với loại tình huống thế này thì dường như cũng không tốt hơn chỗ nào hết.

“Gần đây” Hạ Vũ Hào nhìn Hướng Thu Vân nói.

Hướng Thu Vân nhíu mày, rũ mắt tránh đi ánh nhìn của anh.

Chu Hồng co quắp bất an mà đứng ở giữa hai người, chỉ cảm thấy đầu, cánh tay, chân, mông còn có phần lưng không có lấy một chỗ thoải mái nổi, cô ấy lén liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hào liền giống người bị nướng trên lửa nóng vậy.

“Chu Hồng” Hướng Thu Vân nhìn Chu Hồng trắng bệch cả mặt, gọi một tiếng.

Chu Hồng xoay người nhìn cô, khóc không ra nước mắt: “Sao thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play