Chương 213

Ông ta hừ một tiếng, quét mắt nhìn tất cả mọi người, nổi giận. đùng đùng rời đi.

Giang Hân Yên nhìn bộ dạng già nua của ông ta, nhanh chóng mím chặt môi, chỉ cảm thấy buồn nôn như ăn phải con ruồi.

Trong phòng khác trở nên hỗn loạn, tình yêu ngang ngạnh tuổi xế chiều của ông Lâm khiển sắc mặt ai nấy đều đờ đẫn, bất lực.

Mẹ Giang rất sốt ruột rồi lại lại không có bất kỳ biện pháp nào, vô cùng lo lắng mà hỏi thăm: “Hân Yên, con cũng không thể thay ông ngoại đi cầu xin Vũ Hào thả người được, nếu nó ghét bỏ chuyện của ông ngoại con, không chịu đính hôn với con nữa thì tính sao bây giờ?”

“Nhưng mà cũng không thể không đi” Giang Hân Yên miễn cưỡng cười cười, nếu để ông ngoại tự mình đi, đến lúc đó không biết mọi chuyện sẽ loạn đến mức nào nữa.

Mẹ Giang trợn mắt, không dám tin hỏi: “Con thật sự muốn đi?”

“Nếu không thì còn cách nào nữa?” Giang Hân Yên hỏi vặn lại, hơi lên giọng, không thể che giấu vẻ bực bội.

Sau khi Hạ Vũ Hào ra khỏi phòng bệnh thì không đi ngay, anh đứng trước cửa phòng bệnh, đáy mắt tràn ngập sự tĩnh mịch. Anh

mím mím môi, rút một điếu thuốc ra đưa lên miệng, chưa kịp châm thuốc, một cô y tá đã đi tới: “Xin lỗi, thưa ngài, ngài không được hút thuốc ở đây”

“Ừm.” Hạ Vũ Hào cất bật lửa đi, ném thuốc lá vào trong thùng rác, sau đó đứng cạnh cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, đầu óc rối bời nhưng anh chẳng thể nghĩ tới điều gì.

Tít.

Tiếng điện thoại di động vang lên.

Hạ Vũ Hào trả lời điện thoại: “Nói.”

“Tôi đã hẹn lịch khám với bác sĩ Lục Thanh Sơn rồi nhưng mà…” Người ở đầu dây bên kia thận trọng nói: “Nhưng mà bác sĩ vừa nghe là anh mời anh ta thì anh ta đổi ý, nói sẽ không tới nữa.”

Hạ Vũ Hào siết chặt di động nắm trong tay, lạnh lùng nói: “Có biết được nguyên nhân không?”

“… Biết” Giọng nói người nọ càng ngày càng nhỏ: “Bác gái lớn của anh ta tên là Lưu Hương Ngưng, làm người giúp việc ở nhà họ Hướng được mấy năm, bà ấy nói cho bác sĩ Lục Thanh Sơn biết không ít chuyện của ngài và cô Hướng, cho nên ấn tượng về ngài đối với anh ta mà nói… Không được tốt lắm”

Không phải là không được tốt lắm mà là vô cùng không tốt, chỉ là người nọ không dám nói ra.

Hạ Vũ Hào nhướng mắt cũng không nói bất cứ lời nào về chuyện này, mà anh chỉ nói: “Đưa địa chỉ hiện tại và cách thức liên hệ của thím Lưu cho tôi”.

Nói xong, anh kết thúc cuộc gọi.

Lúc này…

Lạch cạch.

Tiếng mở cửa vang lên, Hạ Vũ Hào theo bản năng xoay người lại nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Chu Hồng nửa người ở trong phòng bệnh, nửa người ở ngoài phòng bệnh, tay nắm lấy chốt cửa đưa lưng về phía anh, đang chào tạm biệt với Hướng Thu Vân: “Ngày mai tôi lại tới thăm cô nhé, nếu

như Tổng Giám đốc Hạ tới tìm cô, cô cứ coi như… Coi anh ta như là cái bắp cải trắng, tuyệt đối đừng nổi nóng với anh ta, bác sĩ nói cảm xúc của cô không được dao động quá nhiều, cô biết rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play