Chương 215
“Tôi có một số việc muốn nói chuyện riêng với Tổng Giám đốc Hạ, cô đi về trước đi.” Hướng Thu Vân liếm liếm cánh môi khô khốc, nói.
Nghe thế, Chu Hồng như được tha trong tội, vội vàng vui vẻ nói: “Vậy tôi đi trước đây!”
Cô ấy chuyển hướng nhìn Hạ Vũ Hào nhưng lại không dám nhìn anh, cúi đầu dùng tốc độ cực nhanh mà nói: “Tạm biệt Tổng Giám đốc
Ha!”
Sau đó liền nhanh chân nhanh tay rời đi.
Hướng Thu Vân xuyên qua khe cửa nhìn Hạ Vũ Hào chỉ còn lại một mình ở cửa, hạ tầm mắt, tự giễu mà cười cười.
Thấy vậy, Hạ Vũ Hào thoáng cau mày nhưng khó mà có thể thấy được, giơ tay tháo một chiếc cúc áo sơ mi ra nhưng cảm thấy nỗi phiền muộn bị đè nén nơi lồng ngực kia vẫn chưa thể giảm bớt.
Trước kia nếu như có cơ hội cho hai người ở cùng nhau thế này, Hướng Thu Vân sẽ vui vẻ đến mức không tìm thấy phía bắc, hiện giờ… Cô tránh anh như tránh rắn rết.
Một người ngồi trong phòng bệnh, một người đứng ngoài phòng bệnh, cách ở giữa hai người là cánh cửa hơi rộng mở, người đàn ông nhìn thẳng vào người phụ nữ, người phụ nữ lại nhìn chằm chằm xuống mặt đất, hai người ai cũng không lên tiếng nói chuyện, bầu không khí hơi trầm mặc và quái lạ.
Lúc này, Chu Hồng vừa mới rời đi lại hổn hển thở gấp quay trở lại,
ánh mắt trốn tránh mà nói: “Ha… Suýt chút nữa thì tôi quên mất Hướng Thu Vân nói cô ấy muốn đi WC.”
Cô ấy cười mỉa hai tiếng, dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Vũ Hào, cùng tay cùng chân bước vào phòng bệnh.
Ánh mắt Hướng Thu Vân loé lên: “Tôi có thể tự mình đi WC, cô không cần phải quay lại đâu?
Chu Hồng đưa lưng về phía Hạ Vũ Hào, vẫn luôn cảm thấy lưng như bị kim chích, cô ấy không được tự nhiên mà vặn vẹo thân mình: “Nếu như không tiện để cho tôi nghe cô và Tổng Giám đốc Hạ nói chuyện thì tôi có thể ra bên ngoài chờ”.
Hướng Thu Vân bệnh nặng mới khỏi, không nên để cảm xúc dao động quá lớn, cô ấy vẫn không yên tâm được.
“… Cảm ơn” Hướng Thu Vân nhìn cô ấy, một lát sau, cúi đầu nói một tiếng, sau đó che miệng ho khan hai lần.
Chu Hồng nhìn trên trán cô không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi: “Hướng Thu Vân, có phải bệnh tái phát không vậy?”
Sống lưng Hạ Vũ Hào ưỡn thẳng hơn so với lúc trước một ít, anh nhìn Hướng Thu Vân rồi trong vô thức anh bước về phía trước một bước nhưng ngay sau đó lại nhíu mày một chút, bước lui trở lại.
“Không… sao còn chưa nói ra được, Hướng Thu Vân che miệng lại ho khan tiếp, sắc mặt hoàn toàn xám trắng, mồ hôi tuôn như mưa mùa hạ.