Chương 212

Giang Minh Thắng hừ lạnh một tiếng, con ngươi màu hổ phách hừng hực lửa giận: “Được thôi, tôi cũng không muốn có người ông không biết xấu hổ như vậy, quá mất mặt!”.

Anh nói xong thì đưa tay lên lau máu trên đầu một cái, sau đó sải bước rời đi.

Trong phòng khách, mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía ông Lâm, khuyên nhủ:

“Ba ơi, ba đầu cần vì một người phụ nữ lẳng lơ mà từ mặt cháu ngoại A Thắng chứ?”

“Ba cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cái cô tên Lâm Tuyết Nghi ở bên cạnh ba thật sự có ý tốt sao? Hơn nữa đứa trẻ trong bụng của cô ta, nói không chừng đứa bé đó còn chẳng phải của ba!”

“Vợ của con nói đúng, ba, cứ coi như đứa bé kia là của ba, sao ba có thể để cho người đàn bà đó sinh ra? Chắt trai của ba cũng được bốn tuổi rồi!”

Bọn họ cứ anh một lời tôi một câu thi nhau nói, cả phòng khách trở nên hỗn loạn, ồn ào như chợ bán thức ăn ở ngoài.

Sắc mặt ông Lâm trầm xuống, ông cụ ngồi trên ghế sô pha, VỖ một cái thật mạnh lên mặt bàn: “Tất cả im miệng cho tôi!”

Tất cả mọi người lập tức im lặng, trong phòng khách yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.

“Hân Yên, cháu thấy thế nào?” Sắc mặt ông Lâm dịu xuống, ông ta rót chén trà, bưng lên đến nhấp một ngụm, nhìn về phía Giang Hân Yên.

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên người Giang Hân Yên.

Giang Hân Yên khẽ cắn môi, chậm rãi nói: “Cháu hiểu rõ tình cảm của ông và vị Lâm tiểu thư kia là chân ái, chữ không phải ông ngoại vi mê cô ta như người ngoài nói”

“Hân Yên!” Mẹ Giang kéo tay áo của cô ta, sắc mặt khó coi nói: “Sao con có thể nói giúp con nhỏ ti tiện đó. ?”

Không đợi bà ta nói xong ông Giang đã kéo bà ta đến cạnh mình, ra hiệu cho bà ta đừng nhiều lời.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông Lâm đã khôi phục vẻ ôn hòa nho nhã, khen ngợi nói: “Vẫn là Hân Yên hiểu ông nhất, cháu nói tiếp đi.”

“Nhưng mà ông ngoại” Giang Hân Yên tận lực lảng tránh ánh mắt mong chờ của ông Lâm: “Chuyện này dù sao nói ra cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng xấu đến nhà họ Giang và nhà họ Lâm.”

Ông Lâm nặng nề đặt chén trà lên bàn, sắc mặt trầm xuống.

Giang Hân Yên coi như không nhìn thấy, thanh âm vẫn nhu hòa như cũ: “Hơn nữa cháu cũng biết vài chuyện về vị Lâm tiểu thư, thanh danh của cô ta rất tệ. Ông ngoại, vị Lâm tiểu thư đó chủ động tiếp cận người, khiến cho người si mê chắc chắn không có ý tốt. Tốt nhất để cô ta phá thai, chuyện này xí xóa coi như chưa từng xảy ra!”

“Hoang đường!” ông Lâm vỗ mạnh xuống bàn, đáy mắt đục ngầu tràn đầy sự thất vọng đối với Giang Hân Yên: “Lâm Tuyết Nghi chưa từng cho ông uống bùa mê thuốc lá gì, tôi cũng không cho phép các người vì thanh danh của tôi mà vu khống một cô gái trẻ, sao các người lại dám làm chuyện đó chứ!”.

Nghe đến đây, sắc mặt tất cả mọi người đều rất khó coi.

Giang Hân Yên nhíu mày, còn muốn nói vài lời nhưng đã bị ông Lâm cướp lời: “Tôi hơn bảy mươi tuổi thì đã sao? Tôi không làm chuyện xấu ở ngoài… Tôi cũng không làm chuyện gì trái pháp luật, quang minh chính đại yêu đương thì mất mặt chỗ nào?”

Đáy mắt Giang Hân Yên hiện lên một tia u tối, cô ta tiến lên một bước: “Ông ngoại, ông.”

“Cháu đừng nói thêm câu nào nữa!” ông Lâm đứng lên, tái mặt ngắt lời cô ta, nói: “Bây giờ Lâm Tuyết Nghi đang ở trong tay thằng nhóc họ Hạ kia, nếu trong đêm nay các người không mang Lâm Tuyết Nghi về với tôi thì tôi tự mình đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play