Chương 173
Tống Như không nghĩ tới Hạ Vũ Hào sẽ đứng ra, cô ta nhíu cặp mày, sắc mặt biến đổi không chừng: “Vừa rồi có hơi nóng vội nói chuyện không chú ý, nếu có nói gì động tới tổng giám đốc Hạ thì xin tổng giám đốc Hạ thứ lỗi.”
“Nếu tôi không muốn tha lỗi thì sao?” Hạ Vũ Hào khế cười một tiếng nhưng đáy mắt không có nửa điểm ý cười.
Tống Như hơi giật mình, sắc mặt hơi xấu hổ dị thường.
Trong tình huống bình thường, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, sẽ không công khai gây khó xử đối phương.
Giang Minh Thắng nhíu chân mày, đứng lên, trong đáy mắt đè nén lửa giận điên cuồng: “Tổng giám đốc Hạ thân là một người đàn ông, không cần thiết phải làm khó một người phụ nữ như vậy.”
“Xin lỗi, tôi và anh Giang đây cũng không giống nhau, tôi không phải là loại đàn ông như vậy” Hạ Vũ Hào nhìn Giang Minh Thắng cùng Tổng Như, đáy mắt hơi trầm xuống: “Ở chỗ của tôi đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, đối xử bình đẳng”
Nhậm Gia Hân khẽ chọc eo Hướng Thu Vân, kề vào tại cô nói nhỏ: “Có phải tảng băng lớn đó đang ra mặt nói chuyện giúp cô phải không? Anh ta như vậy nhìn đẹp trai hơn nhiều, cũng không còn đáng ghét nữa.
Hướng Thu Vân không trả lời, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Vũ Hào, thả cái đĩa ra tiếp tục gặm cánh gà trong tay.
Giang Hân Yên khẽ thở dài nói với Tống Như: “Chị dâu, anh Vũ Hào đánh gãy chân Hướng Thu Vân là bởi vì Hướng Thu Vân đâm gãy chân của em.
Vẻ mặt cô ta đầy thông cảm nhìn liếc qua Hướng Thu Vận: “Sau này anh ấy ném Hướng Thu Vân đang trần trụi ra ngoài cũng là vì anh Hướng Quân bỏ thuốc anh ấy, còn Hướng Thu Vân muốn nhân cơ hội đó quyến rũ anh ấy, vì vậy anh ấy mới bất đắc dĩ làm như vậy. Chị vừa rồi nói như vậy, đem người bị hại là anh Vũ Hào nói thành người bạo hành thì làm sao anh ấy lại không tức giận chứ?”
Giang Minh Thắng một lần nữa ngồi xuống, thần sắc biến ảo không chừng, phẫn nộ, xúc động, đau lòng, áy náy thay phiên chiếm cứ trái tim anh ta, ai cũng không chịu lùi lại một bước, dường như muốn xé nát trái tim anh ta mới chịu bằng lòng bỏ qua.
Do số lượng người ở hai bàn này khá đông, thêm vào đó bọn họ có vẻ là người giàu có hoặc có chức quyền nên quản lý sảnh đã bố trí một số nhân viên phục vụ ở đây để chờ gọi món.
Lúc này nghe được Giang Hân Yên nói, bọn họ không tự giác mà cùng nhìn về phía Hướng Thu Vân, đáy mắt tràn đầy sự chán ghét.
Hướng Thu Vân cũng đã sớm quen thuộc với những ánh mắt như vậy, nói về tâm kế cô vĩnh viễn không bao giờ có thể sánh bằng Giang Hân Yên, cô đột nhiên phun ra một cái xương gà, nói: “Không phải.”
Nhậm Gia Hân nghe thấy thì có chúc ngơ ngác: “Hả?”
“Anh ta không phải ra mặt hộ tôi, anh ta chỉ ra mặt vì chính mình vì mà thôi.” Hướng Thu Vân nói.
Hạ Vũ Hào cúi đầu liếc mắt nhìn Hướng Thu Vân, chỉ thấy được xoáy tóc của cô, chân mày anh hơi nhíu lại rồi thu hồi tầm mắt.
“Chị dâu, chị cũng nên nói tiếng xin lỗi với anh Vũ Hào đi, anh ấy nói cũng không phải là không có lý.”
Sau đó cô ta lại xoay đầu qua nói chuyện với Hạ Vũ Hào: “Anh Vũ Hào, chị dâu của em là do bị anh em chọc tức nên mới nói mấy lời không được đàng hoàng. Coi như là nể mặt em đi được không, chị ấy nói xin lỗi với anh, chuyện này coi như xong, anh thấy như vậy được không?”
“Cũng không phải là không thể.” Hạ Vũ Hào nói.