Chương 174

Giang Hân Yên khẽ thở ra một hơi thả lỏng, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Tổng Như

Tống Như đang định xin lỗi Hạ Vũ Hào thì bị anh nhanh chân nói trước: “Không cần xin lỗi tôi, cô đi xin lỗi cô ấy, cô ấy tha thứ cho cô thì chuyện này coi như xong”

Anh chỉ tay về phía Hướng Thu Vân.

Thấy thế sắc mặt Tổng Như liền thay đổi, giống như ăn phải một con ruồi vậy.

Hướng Thu Vân cứng người, ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Hào. Có đôi khi cô thật sự không biết anh đang nghĩ gì, giống như bây giờ.

Lúc trước anh vì Giang Hân Yên mà đánh gãy chân cô, cô đã nghĩ rằng là do anh yêu Giang Hân Yên nhưng từ khi ra tù đến bây giờ nhưng gì cô thấy và nghe được đều trái ngược hoàn toàn với những gì cô đã nghĩ.

Hạ Vũ Hào… Cô thật sự đoán không ra anh đang muốn làm gì. Nụ cười trên mặt Giang Hân Yên cứng đờ trong một lát nhưng sau đó đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên: “Anh Vũ Hào, nếu anh nói như vậy, đừng nói là chị dâu em ngay cả em cũng cảm thấy quá đáng”

“Hướng Thu Vân biết rõ nhà họ Hạ và nhà họ Giang chuẩn bị đính hôn, cũng biết anh trai và chị dâu đã đính hôn, vậy mà một bên cho người hạ thuốc để quyến rũ anh, một bên lại dây dưa mập mờ không rõ với anh của em”

“Cô ấy đã làm việc có lỗi với chị dâu em, bây giờ chị dâu em với tư cách là người bị hại chỉ nói ra sự thật, vậy thì tại sao lại muốn chị ấy đi xin lỗi Hướng Thu Vân?”

Mấy nhân viên phục vụ đứng một bên chỉ im lặng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám trắng trợn đi hóng chuyện nhưng lại đứng một bên nghe rất nghiêm túc, vì thế đối với Hướng Thu Vân lại càng thêm chán ghét.

“A!” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, liếc xéo Giang Hân Yên: “Tôi nhớ rõ mình đã nói nhà họ Hạ không nhất định phải kết hôn với nhà họ Giang.”

Hai tay đang đặt trên đùi của Giang Hân Yên đã nắm chặt quần áo, khuôn mặt thanh lệ phút chốc trở nên tái nhợt.

“Về phần anh Giang đây. Hạ Vũ Hào đi đến trước mặt Giang Minh Thắng, đặt tay lên vai anh ta, ánh mắt hơi lạnh: “Là chính anh ta quấn lấy Hướng Thu Vân, chứ không phải Hướng Thu Vân quấn lấy anh ta, đúng không?”

Nghe những lời này mấy người phục vụ có chút ngốc, cách nói của hai người khác nhau một trời một vực, vậy rốt cuộc ai mới là người nói đúng?

“Mấy người đứng trơ ra đó làm gì? Nhanh lại đây giúp một tay đi, không thấy đang rất bận sao?”

Thấy hai bàn bên đó đang phát sinh tranh chấp, quản lý đại sảnh lo lắng mấy người phục vụ đứng đó nghe phải việc không nên nghe rồi lại chọc tới bọn họ nên lập tức gọi mấy người đó đi qua chỗ khác.

Giang Hân Yên mỉm cười, còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Giang Minh Thắng nhanh chóng ngăn lại. Anh ta đột nhiên đứng lên, vẻ mặt đẹp trai đầy u ám nói: “Đủ rồi!”

Nói xong anh ta cũng không đếm xỉa tới ai mà sải bước đi thẳng ra cửa.

“Giang, Minh, Thắng!” Tống Như gào thét phía sau lưng anh ta nhưng không có ai trả lời, thậm chí anh ta còn không dừng lại mà đi ra khỏi nhà hàng tôm hùm đất.

Vành mắt cô ta đỏ bừng vì tức giận, muốn chạy ra đuổi theo anh ta nhưng vừa đi được vài bước cô ta đã lùi lại, vô cùng miễn cưỡng mà nói xin lỗi Hướng Thu Vân, mỗi từ mỗi chữ đều như phát ra từ kẽ rằng: “Rất xin lỗi, hôm nay là do lỗi của tôi, như vậy đã được chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play