Tàn Độc Lương Duyên

Chương 172


2 năm

trướctiếp

Chương 172

Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn con sò biển, cũng cầm lên cắn một miếng, sắc mặt vẫn như bình thường: “Ừm, cũng không tệ.”

Động tác ăn sò của anh rất nhanh chóng cũng rất tạo nhã, sắc mặt hết sức tự nhiên mà cầm tiếp con sò thứ hai lên đưa tới bên miệng.

Nhìn thấy như vậy trong mắt Hướng Thu Vân hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cảm thấy hương vị sò biển trong miệng mình rất nhạt nhẽo vô vị.

Giang Minh Thắng vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, khi nhìn thấy cô luôn quay quanh nói chuyện với Hạ Vũ Hào, môi của anh ta đã mím thành một đường thẳng, đáy mắt màu hổ phách trần ngập lửa giận cùng vẻ thâm trầm.

“Có nhìn nhiều hơn nữa cũng không thuộc về anh. Sắc mặt Tống Như vô cùng khó coi: “Anh cũng đã theo sau mộng người ta nhiều năm như vậy mà người ta cũng không để ý tới anh, anh còn ở đó mà ảo tưởng người ta bỗng nhiên sẽ chú ý tới anh sao?” Giọng nói của cô ta không lớn cũng không nhỏ nhưng bàn bên cạnh tuyệt đối có thể nghe được.

Hướng Thu Vân cúi đầu ăn sò biển giống như không nghe thấy. Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại, không tiếng động mà liếc mắt nhìn Giang Minh Thắng, động tác ăn sò biển cũng chậm lại một chút.

Bị Tống Như chọc trúng chỗ đau, Giang Minh Thắng thu hồi ánh mắt, trên mặt một mảnh xanh mét.

“Chị dâu, chị nhìn xem em gọi mấy món này được không?” Giang Hân Yên quay đầu nhìn về phía Tống Như, nhẹ giọng nói: “Có muốn gọi thêm thứ gì nữa không?”

Tống Như cũng không thuận theo cái bậc thang do Giang Hân Yên đưa tới để xuống dưới, cười như không cười: “Không cần thêm, hít khí không cũng đã nó rồi, còn cần ăn cái gì nữa?!”

“Oa, Hướng Thu Vân, món cánh gà nướng mật ong này ăn siêu ngon, cô ăn thử đi!” Nhậm Gia Hân cắn một miếng cánh gà, lập tức đôi mắt như chứa cả một bầu trời sao lộng lẫy, cô ta cầm một cái cánh gà đưa qua cho Hướng Thu Vân như đang đưa một vật quý

Hướng Thu Vân cắn một miếng, ngọt nhưng không ngấy, hơn nữa thịt gà bên trong rất non, được nướng rất ngon: “Ừm, ăn rất ngon.

Hạ Vũ Hào liếc nhìn đôi môi đỏ mọng dính dầu của cô, hầu kết lăn lộn lên xuống, cũng cầm lên một chiếc cánh gà nướng cái mật ong.

“Đi quyến rũ người ta không được còn bị ném ra ngoài, sao còn mặt mũi đi gặp người ta? Không biết xấu hổ sao?” Tống Như tức giận đến ăn không vô, mà Hướng Thu Vân ở bên cạnh lại ăn ngon lành. Hơn nữa, vị hôn phu mà cô ta luôn mong nhớ vừa mới đính hôn của cô ta cũng đang nghĩ về Hướng Thu Vân, cái này làm cho lòng cô ta cảm thấy hụt hẫng.

Sắc mặt Hướng Thu Vân nháy mắt liền trầm xuống dưới, cô nắm chặt tay, đặt cánh gà xuống, kìm nén lửa giận trong lòng không phát ra tiếng động.

“Cô nói ít đi một câu cũng không ai cô là người câm!” Giang Minh Thắng mày nhíu chặt, quay sang quát lớn với Tống Như quát lớn nói.

Tống Như cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tôi nói động tới người trong lòng nên không vui sao? Người nguyện ý thích một người sẽ đánh gãy chân mình, rồi sau đó ném mình ra ngoài với cơ thể trần truồng, cũng không muốn chấp nhận anh, anh nên hết hy vọng đi!”

Tay Giang Minh Thắng dùng sức, thực đơn liền bị anh ta vo thành một cục. Anh ta cúi đầu không phát ra tiếng nhưng nắm tay bị siết chặt, trên cổ nổi đầy gân xanh, vừa nhìn có chút dữ tợn. ‘Đánh gãy chân của người ta’, ‘cơ thể trần trụi bị ném ra’, ‘cơ thể trần trụi bị ném ra,’ đánh gãy chân của người ta… Hai câu nói này đang lặp đi lặp lại trong đầu của Hướng Thu Vân, cô ta mím chặt môi, thân thể run lên nhà nhẹ.

“Hướng Thu Vân, cô làm sao vậy?” Nhậm Gia Hân nhìn hơi sững sở.

Hướng Thu Vân cũng không để ý tới cô ta mà tự mình đứng lên, cầm một cái đĩa ở trong tay, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Đắc tội với người nhà họ Tổng có thể khổ sở đến mức nào chứ?

Cô bây giờ trái phải đều không sợ gì nữa rồi! “Công khai bàn luận thị phi của người khác, nhà họ Tổng dạy bảo hay ghê.” Trước khi Hướng Thu Vân chuẩn bị đập cái đĩa lên đầu Tống Như, Hạ Vũ Hào đã kịp thời đứng lên giữ chặt vai cô, ấn cả người cô ngồi lại vị trí cũ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp