1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156
BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 4 Tác giả: Hữu Tình Khách Edit: Alex _____________ Nhận thức được sự thật đáng sợ ấy, cánh tay Hạ Vị Sương lập tức sởn gai ốc. Cô nhón mũi chân, khẽ khàng tránh khỏi cửa, xóa đi hai chữ trên điện thoại, nhanh chóng gõ nội dung mới: 701 hình như có người nhiễm bệnh. Cửa mở, có dấu chân máu đi vào thang máy. Mọi người cẩn thận. Nhóm các hộ gia đình lập tức ồ lên. Loại bệnh này còn chưa xác định rõ cơ chế lây lan, thế nên không ai dám dùng thang máy nữa. Những người ở tầng dưới còn dễ, ai ở tầng trên chỉ có thể buồn bực nấp trong nhà. Nhưng mà bất luận nói thế nào thì ở yên trong nhà cũng tương đối an toàn hơn. Hạ Vị Sương hoàn thành nghĩa vụ nhắc nhở rồi cũng không tổng kết nội dung thảo luận trong nhóm nữa. Cô nhìn đại khái một chút. Mọi người cũng chỉ mơ mơ màng màng, nửa hiểu nửa không. Còn có người cãi nhau về vấn đề có nên dự trữ lương thực hay không, nếu trữ thì lại trữ bao nhiêu là đủ. Hạ Vị Sương đứng ngay huyền quan, nắm chặt điện thoại, mắt nhìn chằm chằm cửa chính. Sau tiếng động ban nãy, mãi vẫn không có âm thanh gì khác xuất hiện. Đối mặt với một thứ khủng khiếp mình không biết rõ, Hạ Vị Sương đương nhiên là cảm thấy hốt hoảng, sợ hãi. Cô đang im lặng giằng co với quái vật không biết tên ngoài cửa. Ngày dần ngả tối. Khi mặt trời lặn xuống đường chân trời thì cửa chính cuối cùng cũng vang lên tiếng động kì quái một lần nữa. Mà tiếng động lần này lại khiến Hạ Vị Sương nảy sinh ý niệm muốn xúc động một phen. Òm ọp… Tiếng thịt mềm mấp máy cùng dịch nhầy trơn trượt nổi bóng cọ qua cửa chính, sau đó đi hướng lên trên. Hạ Vị Sương đứng đờ tại chỗ, run rẩy cả người. Vốn cô nghĩ rằng người đè trên cửa nhà mình có thể là bệnh nhân căn 701. Nhưng tiếng động này lại giống hệt tiếng phát ra khi Tang Lộ trở về đêm đó. Một luồng hơi thoảng mùi gió biển len vào qua kẹt cửa. Hạ Vị Sương thất thểu vọt về phía trước, đè lên cửa. Ván cửa lạnh băng áp vào mặt khiến sự kích động lửa nóng nhanh chóng hạ nhiệt. Hạ Vị Sương khẽ hé môi, dốc toàn lực để mà hít thở. Cô muốn mở cánh cửa này ra biết nhường nào. Chỉ cần là Tang Lộ thì bất luận chị có trở nên đáng sợ thế nào, cô vẫn muốn gặp. Đã từng, cô từng vô số lần ảo tưởng cảnh Tang Lộ đến dẫn mình đi. Tới nay, cô vẫn khát vọng được cùng chị về cõi vĩnh hằng như thế. Nhưng bây giờ không được. Bây giờ, Tiểu Tuyết còn đang bệnh. Hạ Vị Sương véo lên đùi một cái thật mạnh. Cô hít sâu, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc đang hỗn loạn. Cô bước đến trước cửa, móc xích phòng trộm, giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra giọng nói run rẩy đã sớm bán đứng bản thân. Cô mở cửa, hé ra một khe hở: “Tang Lộ, là chị đúng không? Em biết chị về tìm em. Em có rất nhiều lời muốn nói với chị…” Rồi giọng cô chợt im bặt, bởi vì nhìn từ khe cửa ra, hành lang trống rỗng không một bóng người, chỉ có một hòn đá nhỏ lấp lánh nằm trên mặt đất. Tách. Một giọt chất lỏng từ kẹt cửa nhễu xuống mũi giày Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương vói bàn tay qua khe cửa, sau đó sờ soạng bên ngoài một lượt. Khi rút tay về, trên tay tràn đầy những dịch nhầy trong suốt mang theo mùi tanh nhàn nhạt của biển. Cô dùng đầu ngón tay nắn vuốt, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt viên đá trong suốt kia lên, cuối cùng đóng cửa lại thật kĩ. Vừa rồi hình như thật sự là Tang Lộ đến, nhưng cô xem chị như quái vật cách vách mà không để ý, thế nên chị lại đi nữa rồi. Hệt như những lúc hai người cãi nhau khi trước. Hạ Vị Sương giận dỗi không để ý đến chị, Tang Lộ sẽ tạm thời rời đi, sau đó chờ đến khi Hạ Vị Sương cảm thấy bất an lại đột nhiên mang quà trở về. Hành động quen thuộc ấy khiến Hạ Vị Sương chợt cảm thấy yên lòng. Đúng vậy. Chị là Tang Lộ. Cô hoài nghi cái gì cơ chứ? … Hạ Vị Sương rửa sạch tay rồi dùng túi gói hàng gói hòn đá nhỏ lấp lánh kia lại, sau đó lấy cồn phun sương khử khuẩn cho bản thân. Tang Lộ đột nhiên trở về, cùng với đợt bệnh truyền nhiễm bất chợt bùng nổ này, thoạt trông thì tưởng chừng không liên quan, nhưng Hạ Vị Sương cứ cảm thấy trùng hợp một cách lạ thường. Hơn nữa, đối với chuyện Tang Lộ chết rồi trở về, trong lòng Hạ Vị Sương thật ra có một số suy đoán kì quái. Nhằm phòng bất trắc, không để Tiểu Tuyết đang bệnh gặp nguy hiểm, Hạ Vị Sương quyết định biểu hiện xa cách một chút. Hạ Vị Sương nấu mì sợi hầm thập cẩm, đúng lúc Tiểu Tuyết cũng dậy, cô bèn đi gọi cô nàng ra ăn cơm. Kết quả, Hạ Tình Tuyết mãi vẫn không ngồi vào bàn ăn. Hạ Vị Sương quay đầu xem xét, phát hiện cô nàng đang lấy gạo nếp cùng muối hôm nay mua ra, vừa lẩm bẩm tụng niệm gì đó vừa run rẩy rải trên mặt đất. Hạ Vị Sương: “… Tiểu Tuyết, em như vậy là vô dụng.” Hạ Tình Tuyết mếu máo: “Ai bảo chị không mua gà trống!” Hạ Vị Sương: “Siêu thị không có nha. Hơn nữa, Tang Lộ cũng không phải quỷ.” “Người cũng chết rồi, sao lại không phải quỷ cho được!” Vừa bật thốt lên lời ấy, Hạ Tình Tuyết đã lập tức nhận ra không đúng, vội bưng kín miệng mình. Nào ngờ, cái tay kia vừa cầm một nắm muối, muối lọt vào miệng thiếu chút nữa đã khiến cô nàng bị mặn chết. Hạ Tình Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương dở khóc dở cười, nói: “Không cần giấu giếm. Chị biết rồi. Tang Lộ thật sự đã trở lại. Vừa rồi chị ấy lại đến lần nữa.” Hạ Tình Tuyết lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt hoảng sợ. Hạ Vị Sương: “Có điều chị ấy lại đi nữa rồi.” Hạ Tình Tuyết thở phào một hơi. Hạ Vị Sương cúi đầu cười cười, dùng đũa đảo mì nước trong tô, lại nói: “Trên đời này không có quỷ đâu. Tiểu Tuyết, đừng cứ tin mấy lời mê tín.” “Vậy chị nói xem chị Tang Lộ là chuyện thế nào?” Ngoài “Quỷ” ra thì Hạ Tình Tuyết thật sự không cách nào giải thích được hình thức tồn tại của Tang Lộ, “Ba năm trước gặp tai nạn máy bay, cả máy bay đều đâm xuống biển, rất nhiều người mất tích, chị Tang Lộ cũng vậy. Nếu chị ấy còn sống, tại sao đến giờ mới trở về? Hơn nữa… còn là nửa đêm, quái dị như vậy.” Hạ Vị Sương liệt kê: “Đâu phải chưa từng có trường hợp tai nạn máy bay, hành khách mất tích mà vẫn còn sống. Thứ nhất, có lẽ chị ấy lạc vào đảo hoang không người, đến giờ mới đóng được chiếc thuyền, cố gắng chèo về đất liền. Thứ hai, có lẽ chị ấy bị thương, nhiễm mầm bệnh của đại dương hoặc virus hiếm thấy gì đó trên đảo hoang, khiến cho nhận thức mơ hồ, thân thể biến đổi, sinh ra dịch mủ có mùi tanh. Thứ ba, có lẽ chị ấy đang trôi nổi trên mặt biển thì bị bọn buôn người bắt gặp, bán đi, đến giờ mới tìm được cách về nhà, nhưng mà vì bị tra tấn quá lâu nên tính tình biến đổi. Thứ tư,…” “Ngừng, ngừng, ngừng!” Hạ Tình Tuyết ngắt lời, “Chị, chị không cảm thấy suy đoán của mình kịch quá à?” Hạ Vị Sương không thấy thế: “Tiểu Tuyết, em còn nhỏ nên không hiểu. Thực tế còn cẩu huyết hơn tác phẩm nghệ thuật nhiều.” Hạ Tình Tuyết: “Nhưng vậy thì cũng quá trùng hợp. Qua bốn ngày nữa là đến sinh… ý em là ngày chị Tang Lộ rời đi cách ngày chỉ trở về đúng bảy ngày. Người ta hay nói bảy ngày là lúc hồn về!” Hạ Vị Sương nói: “Cho dù nói chuyện quỷ thần thì cái bảy ngày hồn về ấy cũng nên là bảy ngày sau ngày giỗ đi?” Hạ Tình Tuyết không còn gì để nói. Hạ Vị Sương cười sờ sờ trán cô nàng, phát hiện đã hạ sốt nhiều, bèn nói: “Bệnh của em còn chưa khỏi hẳn, đừng nghĩ nhiều thế. Ăn ít đồ ăn trước nào.” Hạ Tình Tuyết ngoan ngoãn ngồi vào bàn cơm, bưng chén húp canh, lặng lẽ nhìn Hạ Vị Sương vẫn hết sức bình tĩnh. Ăn được một nửa, cô thật sự không nhịn được, bèn hỏi: “Chị, chị không muốn nói gì khác sao? Chị Tang Lộ trở về, chị không tỏ thái độ một chút à?” Hạ Vị Sương bình tĩnh đáp: “Có. Cơm nước xong chị chuẩn bị đi ra ngoài tìm chị ấy.” “Phụt…” Hạ Vị Sương: “Đừng phun tùm lum. Nào, lau lau miệng đi.” Hạ Tình Tuyết buông chén canh, sốt ruột nói: “Giờ là lúc nào rồi mà chị còn ra ngoài? Hơn nữa chị căn bản không biết chị Tang Lộ rốt cuộc đã biến thành bộ dáng gì! Ngộ nhỡ chị ấy cũng giống như mấy người bệnh đột nhiên nổi điên kia, gặp người là cắn, nhào lên tấn công chị thì sao!?!” “Bất luận chị ấy biến thành thế nào, chị đều có thể nhận ra.” Hạ Vị Sương siết chặt tay, nói, “Huống hồ, cũng có khả năng chị ấy chưa bị nhiễm loại bệnh này. Nếu để chị ấy ở bên ngoài, lỡ nhiễm bệnh thì lại càng hỏng bét.” Vừa rồi khi Hạ Vị Sương nấu cơm, Hạ Tình Tuyết đã lướt di động xem rất nhiều tin tức. Cô lo lắng mở ra cho Hạ Vị Sương xem. “Chị, bên ngoài quá nguy hiểm, chị thật sự không thể đi ra ngoài. Em nghe nói trong khu này của mình đã có người nổi điên rồi. Chị tay chân lèo khèo như thế, chạy 800m mới miễn cưỡng đạt yêu cầu, đi ra ngoài chỉ có một chữ “Chết” thôi!” Hạ Vị Sương: “…” “Hơn nữa chị Tang Lộ chạy nhanh hơn chị nhiều!” Hạ Tình Tuyết bất chợt nghĩ đến điều gì đó, vội nói, “Chị ấy thông minh như thế, chắc chắn có thể tự lo thân được. Chị ra ngoài ngược lại sẽ làm liên lụy đến chị ấy, đúng không? Lại nói, còn em đây nữa, chị, chị yêu dấu, chị chắc cũng không đành lòng để một mình em ở lại nhà chứ? Nếu chị có mệnh hệ gì, em cũng không sống nữa!” Hạ Vị Sương bị đả kích sâu sắc không thể không thừa nhận Tiểu Tuyết nói có lí. Thấy chị họ khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của mình, Hạ Tình Tuyết hết sức vui mừng: “Chị, chị chỗ nào cũng tốt, chỉ có gặp chị Tang Lộ thì không đủ bình tĩnh.” Người kia hệt như có ma lực, khiến Hạ Vị Sương mê đến thần hồn điên đảo. Thậm chí chết rồi vẫn không buông tha Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương vốn định giải thích một chút, nhưng ngẫm nghĩ rồi chỉ cười cười, không nhiều lời nữa. Có một số chuyện chỉ đương sự mới biết đau khổ thế nào. Sự áy náy và nhớ nhung như một ngọn núi lớn đè trên người cô, khiến cô đau đớn như vỡ vụn, ngày qua ngày không cách nào hít thở, hận không thể cứ thế mà giải thoát cho xong hết mọi chuyện. Cô đối với Tang Lộ, chỉ bốn chữ “không đủ bình tĩnh” há có thể hình dung? “Lần sau nếu chị Tang Lộ đến nữa thì chị đứng cách cửa nói với chị ấy mấy câu trước đã, xem xem tình huống của chỉ thế nào.” Hạ Tình Tuyết cẩn thận đề nghị. “Được, nghe em.” … Mặt trời xuống núi, ngày hoàn toàn chìm trong bóng tối. Xã hội loài người đối mặt với căn bệnh bùng nổ tựa nước lũ dâng trào, dường như chỉ trong nháy mắt mà cả thế giới đã trở nên hỗn loạn. Hạ Vị Sương cùng Hạ Tình Tuyết cau mày lướt điện thoại, xem hết tin tức này đến tin tức khác. Mỗi tin tức đều đang khẳng định đợt bệnh truyền nhiễm lần này nguy hiểm cỡ nào. Mỗi tin tức đều nói… đừng đoán, đây là xác sống. Bộ Y tế chỉ có thể không ngừng nhấn mạnh mọi người chú ý cách ly. Tạm thời đã chứng minh được đợt bệnh truyền nhiễm lần này là do một loại virus đặc biệt kiểu mới gây nên. Bệnh nhân đi đến tình trạng mất nhận thức, cắn người lung tung đồng nghĩa với việc đã gặp tổn thương vĩnh viễn không thể phục hồi, chẳng khác nào người chết. Hơn nữa, vẫn chưa có cách chữa trị hữu hiệu. Internet thảo luận hừng hực khí thế. Thuyết tận thế được tán thành nhiều nhất, lại bị xóa bài hết sức nhanh chóng. Nhưng làm thế cũng không ngăn được nỗi sợ hãi của mọi người. Cuối cùng, tất cả trở nên hỗn loạn. Những người theo thuyết âm mưu và thuyết hữu thần mỗi bên một ý. Nếu không phải thảm họa lần này gần như là bùng nổ cùng lúc trên toàn thế giới thì e là mọi người sẽ lại đổ lỗi cho nhau. Tất cả hoảng loạn. Cuối cùng, bọn họ đặt cho loại virus kiểu mới này một cái tên vô cùng chuẩn xác, Đứa con của Satan. Hạ Vị Sương trầm mặt, không ngừng lướt điện thoại. Khi cô lướt đến tin “Nghi vấn có động vật bị nhiễm sinh ra biến dị” thì đèn và điều hòa trong phòng ‘bụp’ một tiếng tắt ngúm. Lại cúp điện. Lần này không biết phải bao lâu mới có lại. Không còn wifi, Hạ Vị Sương cũng tắt điện thoại. Bắt đầu từ giờ, một ít tài nguyên phải sử dụng tiết kiệm hơn. Sắc mặt Hạ Tình Tuyết lại càng khó coi: “Hình như ánh nắng có tác dụng ức chế virus xác sống. May mà chiều chị đã mua đồ rồi, bằng không là đói.” Tuy số đông gọi virus này là Đứa con của Satan nhưng vẫn có rất nhiều người gọi nó là virus xác sống. Bởi vì có ngốc thế nào đi chăng nữa cũng đã phát hiện những bệnh nhân cuồng hóa đã không thể xem như người sống. Bọn họ không thể suy nghĩ, không có cảm giác, không đau đớn, cũng không mệt mỏi, có ham muốn điên cuồng với máu thịt con người, tỏa ra mùi xác thối giữa thời tiết nóng bức. Chỉ khi đánh nát đại não mới có thể hoàn toàn ngã xuống bất động, căn bản không có cái gọi là lí trí, lại càng không cần phải nói đến chuyện chữa khỏi. Bọn họ là quái vật, quái vật triệt để. _____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156