BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 3

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Về đến nhà thì đã năm giờ hơn. Nắng vẫn gay gắt khiến làn da người ta đau rát.

Hạ Tình Tuyết chưa dậy, vẫn ngủ yên trên giường Hạ Vị Sương. Gương mặt nhỏ nhắn vốn dĩ vô cùng đáng yêu giờ vàng như nến, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Hạ Vị Sương sờ trán cô nàng, đoạn mang nhiệt kế đến đo nhiệt độ, 39.3 độ C.

Tình hình này thôi cũng đừng trêu ghẹo gì nữa.

Hạ Vị Sương không quấy rầy Hạ Tình Tuyết, chỉ khẽ khàng lục ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc màu trắng xem ngày, sau đó trút ra hai viên uống. Tiếp theo, cô lại lấy máy tính ra phòng khách làm việc.

Thứ nhất là vì bệnh tình không ổn định, thứ hai là bản thân Hạ Vị Sương cũng không thích xã giao, thế nên cô chọn làm phiên dịch ở nhà, dù là nói điều đó ra sẽ khiến người ta có cảm giác rất quái gở. Các bạn học đại học hễ biết đều tỏ vẻ đáng tiếc. Nhưng không cần tiếp xúc với quá nhiều người khiến Hạ Vị Sương cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trên thực tế, tiền kiếm được từ công việc này khá thấp nếu so với năng lực của Hạ Vị Sương. Trước khi bệnh, cô đã lưu trữ tri thức của khá nhiều ngôn ngữ. Trí nhớ cô rất tốt, năng lực học tập lại mạnh, là người giỏi có tiếng trong khoa.

Đáng tiếc tất cả đều thuộc thì quá khứ. Từ khi bắt đầu sinh ra ảo giác, Hạ Vị Sương đã không dám tin tưởng ký ức của mình nữa. May mà chuyện đó không ảnh hưởng quá lớn đến nghề này. Cô vẫn có thể dựa vào nó mà sống một cuộc sống khá thoải mái.

Hạ Vị Sương làm việc một chốc, đến khi thuốc bắt đầu có tác dụng bèn ăn gì đó lót bụng rồi ngủ. Cô đặt đồng hồ báo thức, khoảng tám chín giờ dậy một lần, phát hiện Hạ Tình Tuyết vẫn sốt cao không hề thuyên giảm.

Trước khi ngủ, cô đã nấu cháo trong nồi cơm điện, giờ cũng vừa chín nhừ. Hạ Vị Sương gọi tỉnh Hạ Tình Tuyết để cô nàng húp cháo. Hạ Tình Tuyết ăn chưa được bao nhiêu đã nói ăn không vô. Hạ Vị Sương bèn pha một ly nước muối đường để Tiểu Tuyết mơ mơ màng màng uống cạn, lại cho cô nàng uống thuốc hạ sốt thêm lần nữa.

Nếu sáng mai còn chưa hạ sốt, phải đưa Tiểu Tuyết đến bệnh viện.

Kết quả, thức dậy lần này, bản thân Hạ Vị Sương lại mất ngủ. Cô nhìn như đang chơi điện thoại, thật ra tâm hồn đã sớm treo ngược cành cây, chẳng biết thế nào mà lại đi đến cửa.

Hạ Vị Sương mở cửa, đứng ngay huyền quan*, dường như đang chờ đợi gì đó. Chỉ thoáng chốc, gió đêm mát lạnh đã khiến đầu óc cô tỉnh táo lại đôi chút. Hạ Vị Sương than nhẹ một tiếng, lại kéo cửa định trở vào nhà.

*Huyền quan là cái khoảng từ cửa vào tới phòng khách ấy. Vẫn còn trong nhà chứ không phải ngoài hành lang.

Tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên từ nhà bên cạnh, sau đó là một tràng những tiếng thình thịch hỗn loạn. Hạ Vị Sương giật mình. Cô xoa xoa lỗ tai rồi lặng lẽ vào trong. Hai nhà tuy là hàng xóm nhưng thật ra cũng không thân, chỉ chạm mặt vài lần, tán gẫu đôi câu. Hơn nữa, nhà kế bên gần như là hôm nào cũng cãi nhau, người ta căn bản không muốn quan tâm nguyên nhân tranh chấp của họ nữa.

Hạ Vị Sương trở lại bên mép giường Hạ Tình Tuyết, dùng khăn ướt giúp cô nàng lau trán và lòng bàn tay. Hai hôm trước cô sốt cao, Tiểu Tuyết cũng chăm cô như thế.

Mười hai giờ, Tiểu Tuyết vẫn chưa hạ sốt. Hạ Vị Sương vốn định tiếp tục trông chừng cô nàng, nào ngờ tối nay không uống thuốc ngủ nhưng cô vẫn mơ màng thiếp đi.

Sau đó, Hạ Vị Sương có một giấc mơ. Một giấc mơ cực kì rối loạn, lo lắng khiến người ta không tài nào hiểu nổi. Cô mơ thấy mình vừa thở dốc vừa chạy, trên người mang túi, trong tay còn xách một túi nylon nặng trình trịch. Cô vô cùng sợ hãi, vì đằng sau có người đang đuổi theo. Cô chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước. Đồng thời, Hạ Vị Sương còn cảm nhận được sự nghi hoặc cùng lo âu của chính mình trong mơ.

Giấc mơ ấy khiến cô ngủ không được yên, dậy rồi còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Điều đó có nghĩa đêm qua căn bản không được nghỉ ngơi tốt.

Hạ Vị Sương hồi tưởng lại giấc mơ trong chốc lát, sau đó đến xem Tiểu Tuyết.

6 giờ 12 phút, ngày 9 tháng 8, năm 2021.

Tiểu Tuyết sốt cao không hạ. Hạ Vị Sương lại cứng rắn gọi tỉnh cô nàng một lần nữa, cho ăn chút cháo và nước muối đường, đỡ cô nàng vào WC, sau đó chuẩn bị đưa đến bệnh viện.

Hạ Tình Tuyết không muốn đi lắm, bởi vì hai hôm trước, Hạ Vị Sương cũng sốt cao liên tục hai ngày, không đi bệnh viện mà chỉ tự uống thuốc ở nhà cũng khỏi. Nhưng bị ốm khiến cô không còn sức phản đối, đành phải tựa vào người Hạ Vị Sương, đồng ý đến bệnh viện khám xem.

Nhưng chuyến đi này cũng không được thuận lợi.

Hôm nay, xe trước bệnh viện đặc biệt đông, bên trong lại càng nghẹt người, kín chỗ. Hạ Vị Sương đỡ Hạ Tình Tuyết đến phòng chờ khám còn mình đi đăng kí. Dọc đường đi, cô chú ý đến một hiện tượng vô cùng quái lạ. Trong bệnh viện, bệnh nhân sốt là nhiều nhất, sau đó đến triệu chứng run rẩy cả người, không ngừng nôn mửa. Kiểu bệnh tập thể thế này không thể không khiến Hạ Vị Sương liên tưởng đến bệnh truyền nhiễm.

Càng gay go hơn chính là bác sĩ cũng khẳng định suy đoán của cô.

Sau khi truyền dịch xong, bác sĩ đề nghị Hạ Tình Tuyết về nhà nghỉ ngơi, quan sát, bởi vì từ hôm qua đã có tình trạng bệnh truyền nhiễm bộc phát, ở lại bệnh viện rất có thể không bệnh mà bị nhiễm ngược lại. Huống hồ, bệnh viện hiện tại căn bản không có chỗ để Hạ Tình Tuyết nằm chữa trị.

"Nếu về nhà vẫn tái phát thì có thể đến tiêm một mũi nữa."

Cuối cùng, Hạ Vị Sương cầm thuốc bác sĩ kê đơn cùng cồn phun sương, dẫn Hạ Tình Tuyết rời khỏi bệnh viện.

Lại một tiếng thét vang lên.

Gần đây, Hạ Vị Sương hình như rất hay nghe được người ta thét chói tai. Cô quay đầu nhìn theo hướng đó, kinh ngạc phát hiện lại có một bệnh nhân tấn công người bên cạnh, bộ dáng điên cuồng hệt như chó mắc bệnh dại. May mà người nọ bị bảo vệ và nhân viên y tế khống chế kịp thời. Nhưng cánh tay người bị cắn cũng đã đổ máu, thảm không nỡ nhìn.

Hạ Vị Sương dời mắt, tiếp tục đỡ Hạ Tình Tuyết rời đi. Các cô đứng bên đường bắt xe. Truyền dịch xong, trạng thái của Hạ Tình Tuyết đã tốt hơn nhiều. Cô tựa vào vai Hạ Vị Sương, thoáng lo âu: "Em cứ thấy sợ sợ."

"Hử?" Hạ Vị Sương cũng bất an. Nhưng thân là chị, cô phải khiến bản thân trông đáng tin hơn một chút.

Hạ Tình Tuyết nói: "Chị, chị có xem phim "Train to Busan" chưa?"

"Xem rồi."

"Sao em cứ thấy người vừa rồi trong bệnh viện giống zombie kiểu gì ấy."

Hạ Vị Sương cười nói: "Phim chỉ là phim thôi, hiện thực chắc không đến nỗi ấy chứ? Chị cảm thấy giống bệnh chó dại kiểu mới gì đó hơn."

Đúng lúc này, điện thoại nảy lên một tin tức mới, màn hình tối đen bất chợt bừng sáng.

"17 giờ chiều hôm qua, trên đường Võ Xương ở thành phố A đã xảy ra loạt sự kiện người cắn người..."

Hạ Tình Tuyết nhanh tay lẹ mắt, vội vươn tay ấn mở. Tin tức bật ra, một hình ảnh đập vào mắt Hạ Vị Sương. Sắc mặt Hạ Vị Sương chợt biến đổi, sau đó đã bị che đi.

Hai nhân vật chính trong sự kiện "Người cắn người" trên ảnh không ngờ lại là đôi vợ chồng hôm qua cô vừa đụng phải ở siêu thị! Hơn nữa, khung cảnh trong hình cũng vô cùng quen thuộc, dường như cô đã gặp qua ở đâu... Đúng rồi.

Ảo giác.

Cô từng thấy cảnh hỗn loạn ấy trong ảo giác.

Tầm mắt Hạ Vị Sương chuyển qua góc hình ảnh. Đồ đạc vung vãi đầy ra đất, không có thịt gà rớt khỏi túi mua hàng.

Vì sao? Là vì cô đẩy người vợ một cái, bọn họ không mua thịt gà đã đi ư?

Hạ Vị Sương lại cảm thấy đau đầu. Đột nhiên, ảo giác của cô dường như không chỉ đơn thuần là ảo giác nữa.

Hạ Tình Tuyết nói: "Chị xem, em thật sự cảm thấy... có hơi đáng sợ... Chị, bằng không về xem "Resident Evil" đi?"

"Không cần đâu." Hạ Vị Sương nói, "Chị xem rồi."

Hạ Tình Tuyết híp mắt, thở dài: "Gà hấp xôi của em..."

Hạ Vị Sương ho khẽ một tiếng, nói: "Mua. Mua cho em được chưa?"

Mắt Hạ Tình Tuyết sáng rỡ: "Chị, chị chịu tin em sao? Em nói chị nghe, những lúc nguy hiểm thế này nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng. Tụi mình phải nhân lúc này mà làm tốt chiến lược vật tư, bằng không sau kiểu gì cũng khổ."

Hạ Vị Sương: "Chị chỉ cảm thấy bất luận là bệnh truyền nhiễm gì thì những lúc thế này vẫn nên hạn chế ra ngoài thì hơn."

Hạ Tình Tuyết tựa vào vai chị họ, suy yếu gật đầu, lại cười cười. Thật ra cô cũng không tin lắm cái gì mà tận thế, zombie. Đó đều là sản phẩm từ trí tưởng tượng của con người mà thôi. Vẫn là bệnh chó dại kiểu mới mà Hạ Vị Sương nói tương đối đáng tin.

...

Đưa Hạ Tình Tuyết về nhà trước, thấy cô nàng ăn đồ ăn, uống thuốc, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi xong, Hạ Vị Sương mới định xuống siêu thị dưới lầu mua sắm.

Nhưng cô chợt nhớ ra giấc mơ đêm qua. Trong mơ, chữ in trên túi nylon cô ôm không phải chính là tên siêu thị vừa định đi đó sao?

Vận mệnh định sẵn, dường như có thứ gì đó đã trùng khớp.

Có trường hợp ảo giác trở thành sự thật ban nãy, Hạ Vị Sương quyết đoán dừng bước. Cô ngồi trong phòng khách, dùng dịch vụ giao tận nơi của siêu thị mà mua một đống đồ. Rau quả đủ cho hai người ăn ít nhất nửa tháng, để tủ lạnh có thể giữ lâu hơn một chút. Lương thực và đồ ăn nhanh có thể dùng ít nhất một tháng, đảm bảo sau khi bị tài nấu nướng của Hạ Vị Sương đầu độc thì có thể bồi thường cho đầu lưỡi một chút. Còn có một ít vật dụng hàng ngày đủ thể loại cùng các đồ dùng vệ sinh như khẩu trang, thuốc khử trùng các thứ.

Hiện tại, mọi người vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình.

Đồ giao tới, hai cậu giao hàng phải đi hai chuyến mới đưa hết đến nơi. Hạ Vị Sương mở bình cồn phun sương, khử khuẩn hết đồ đạc cùng toàn bộ nhà cửa. Sau đó, cô mở cửa đặt túi rác vừa dọn xong ra ngoài, định lần tới xuống lầu sẽ mang đi vứt.

Nhưng cô lại chú ý đến một điểm kì quái. Cửa nhà kế bên không đóng, có một hàng dấu chân đỏ tươi kéo dài từ trong ra đến ngoài, sau đó biến mất trước cửa thang máy. Bên trong căn hộ 701 dường như có dấu gì đỏ tươi, thoạt trông giống máu. Mới cách đây không lâu thì cửa nhà ấy vẫn đóng, mà Hạ Vị Sương quét dọn quá tập trung, thậm chí không nhận ra bọn họ mở cửa khi nào.

Vì sao không đóng cửa?

Còn cả những dấu trông như vết máu kia nữa...

Hạ Vị Sương vừa nhìn qua mắt thần vừa cau mày. Cô không định mạo hiểm, dù gì cũng chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt.

Vì thế, Hạ Vị Sương báo cảnh sát. Nhưng điện thoại mãi vẫn không chuyển được.

Hạ Vị Sương mở phần mềm liên lạc, định sẽ vào nhóm các hộ gia đình trong khu hỏi một chút. Kết quả lại thấy mọi người trong nhóm đang sôi nổi thảo luận căn bệnh truyền nhiễm vừa bùng nổ mãnh liệt. Cô đọc lướt qua những tin nhắn cũ, phát hiện hóa ra bên cạnh mình cũng có không ít người nhiễm loại bệnh kì quái này.

Người phát bệnh, đầu tiên sẽ sốt cao không hạ, sau đó là cả người run rẩy, nôn mửa, sắc mặt vàng vọt, tròng trắng mắt nổi tơ máu, cuối cùng cả người sẽ nổi lên mạch máu màu tím, bắt đầu có lực công kích cực cao, mất đi nhận thức, gặp người là cắn.

Thời gian kéo dài của các triệu chứng giai đoạn đầu không đồng nhất, nhưng chuyển sang giai đoạn sau lại vô cùng nhanh chóng, khiến người ta bất ngờ không kịp trở tay. Mà trước mắt, vẫn chưa nghe có trường hợp nào thành công chữa khỏi. Nên là mọi người cứ ở yên trong nhà thì hơn. Song cũng có người đưa ra ý kiến phản bác, bởi vì có người một tuần chưa hề ra khỏi nhà mà vẫn nhiễm bệnh.

Hạ Vị Sương nghĩ đến Tiểu Tuyết, cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô rất sợ Tiểu Tuyết cũng nhiễm căn bệnh kì quái này. Nhưng Tiểu Tuyết giờ chỉ sốt cao, còn chưa đến mức run rẩy, nôn mửa. Hạ Vị Sương vuốt vuốt ngực, tự nhủ bản thân đừng nên nghĩ nhiều. Sau đó, cô chuẩn bị nhắn lên nhóm các hộ gia đình hỏi xem có ai có số điện thoại nhà 701, nhờ gọi thử xem bọn họ có nhà hay không. Cô vốn định trực tiếp tìm quản lý, nhưng quản lý cũng bị ốm.

Hạ Vị Sương vừa gõ được hai chữ, cánh cửa đằng sau đã "Rầm" một tiếng chấn động!

Người gõ cửa nhất định đã dùng lực rất mạnh.

Yết hầu Hạ Vị Sương khẽ động. Cô lặng lẽ dán mắt vào mắt thần.

Tối đen.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Vị Sương ý thức được có người đang đè lên cửa chính nhà mình.

_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play