Xét theo bốn phương diện ăn, mặc, ở, đi lại. Quần áo là sẽ không thiếu, Hạ Tình Tuyết thường đến chơi vào kì nghỉ, trong nhà Hạ Vị Sương có không ít quần áo của cô nàng.
Ở cũng không có gì phải nói, bên ngoài quá mức rối ren, trước mắt thì ở nhà là an toàn nhất. Chính phủ cũng nhấn mạnh như thế, bảo mọi người đừng đi lung tung, bọn họ vẫn đang cố gắng… Chỉ tiếc vì đủ loại sự cố ngoài ý muốn mà số người không thể tiếp tục đón nhận tin tức từ Chính phủ nhiều không đếm xuể. Dù nhận được đi nữa thì cũng chưa chắc có thể chờ đến khi đó.
Còn về đi lại… bị nhốt trong nhà miễn bàn đi lại. Nếu có thể, hai người chỉ muốn thành thành thật thật co đầu rụt cổ trong nhà, chờ thảm họa này bình ổn. Hạ Tình Tuyết nhân lúc điện thoại còn chút pin đã gọi điện cho cha mẹ, xác nhận cha mẹ cùng hai ông bà đều may mắn không bị nhiễm bệnh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trước mắt, cha mẹ cô còn ở nông thôn với ông bà, tin tức có phần chậm trễ, vẫn chưa biết tình hình đã nghiêm trọng đến thế. Hạ Tình Tuyết phải nhấn mạnh rất nhiều lần mới có thể khiến bọn họ để tâm. Vào những lúc nguy hiểm thế này, người trong nhà đương nhiên hy vọng con cái có thể ở bên cạnh mình. Chỉ là ra ngoài bây giờ thật sự quá mạo hiểm, hai bên đành phải an ủi, quan tâm nhau mấy câu. Mà Hạ Vị Sương không có quá nhiều bạn bè, chỉ có một chị tên Bạch Thiến là thân với cô nhất, lúc này cũng không liên lạc được. Cô đành tạm thời gác lại, không suy nghĩ quá nhiều.
Ăn, mặc, ở, đi lại. Ba phương diện kia tạm thời không vấn đề gì, chỉ có ăn là cần quan tâm nhất. Tuy Hạ Vị Sương đã kịp mua rất nhiều đồ ăn nhưng cúp điện rồi tủ lạnh không chạy, cô cần phải nghĩ cách xử lí hết những thứ không dễ bảo quản. Bình thường Hạ Vị Sương hay dùng nhất là các loại đồ điện. Hiện tại tất cả đều không thể xài, cô đành phải nhờ đến thứ mà mình không quá thuần thục là gas, hy vọng gas có thể cầm cự lâu hơn một chút.
Hạ Vị Sương nhờ Hạ Tình Tuyết giúp mình mang ra những vật chứa để đựng nước, sau đó bắt đầu nấu nước. Hạ Tình Tuyết ngẫm một chút đã hiểu. Hiện tại virus xác sống này lây lan thế nào vẫn chưa rõ. Vì an toàn, tốt nhất nên uống nước đun sôi. Hơn nữa giờ đã cúp điện, không biết khi nào sẽ đến cúp nước, chuẩn bị trước vẫn hơn.
Chỉ tiếc cả Hạ Vị Sương và Hạ Tình Tuyết đều không phải kiểu con gái tháo vát, hiền hậu lại tiết kiệm, đảm đang. Bình thường ăn uống gì đó hoặc là mua ngay, hoặc là kêu cơm hộp. Đồ hộp, bình nước, chai lọ các thứ ăn xong là bỏ hết, trong nhà ngay cả cái thùng lớn chứa nước cũng không có. Hai người nỗ lực lục kiếm đồ chứa một phen, tận dụng cả cái bể cá đóng bụi bao năm không đụng. Hạ Vị Sương không ngừng nấu nước, cuối cùng cũng trữ được lượng đủ cho hai người uống nửa tháng.
6 giờ 51 phút, ngày 10 tháng 8, năm 2021.
Hạ Vị Sương nghỉ ngơi nửa buổi tối ngắn ngủi xong lại bắt đầu xử lí số thịt trong ngăn đông. Mùa hè nóng bức, mấy thứ này là khó bảo quản nhất. Cô cũng không biết làm món gì ngon miệng, đành cắt thịt thành lát mỏng rồi dùng muối ướp, sau đó nướng khô. Cũng không biết như thế thì có thể giữ bao lâu nhưng ít nhất cũng đỡ được mấy hôm. Còn mấy loại vo viên thật sự không xử lí được, trực tiếp nấu chín ăn luôn cho khỏi lãng phí.
9 giờ 17 phút, ngày 11 tháng 8, năm 2021.
Pin điện thoại của Hạ Vị Sương chính thức cạn sạch. Trước khi cạn, Hạ Vị Sương đọc được mấy tin tức tương đối đáng tin cậy. Mọi người phát hiện sau khi bị xác sống nhiễm “Đứa con của Satan” cắn thì người bị cắn sẽ biến dị với tốc độ nhanh hơn tốc độ lây nhiễm tự nhiên. Mà trước mắt vẫn chưa có tin tức chính xác khẳng định thảm họa này ban đầu lây nhiễm cho toàn bộ nhân loại thế nào.
“Có lẽ là không khí. Chúng nó tồn tại ngay trong không khí, chỗ nào cũng có, không ai tránh thoát. Đây là đòn trừng phạt mà Trái Đất giáng xuống nhân loại. Trừng phạt sự tham lam, ích kỷ và tội nghiệt của nhân loại.” Có khá nhiều dân mạng theo quan điểm này.
Hạ Vị Sương thoáng ngượng ngùng: “Chị cũng không biết.”
Vì giả thuyết dị năng mà Hạ Vị Sương giờ xem như có chút phỏng đoán với chuyện “ảo giác biến thành sự thật”. Nói không chừng cô cũng có dị năng, dị năng này chính là biết trước tương lai.
Chỉ là việc kích phát ảo giác cũng không phải do chính Hạ Vị Sương quyết định. Hơn nữa số lần quá ít, Hạ Vị Sương cũng không dám khẳng định là thật sự hay chỉ là trùng hợp. Tạm thời đành kiềm chế, không nói với Hạ Tình Tuyết, miễn cho cô nàng mừng hụt một phen.
Hạ Tình Tuyết nhìn chiếc điện thoại giờ đã mất tác dụng, thở dài: “Giờ ngay cả thông tin liên lạc cũng bị cắt rồi. Làm sao đây? Dù có tin tức mới cũng không biết được.”
“Bây giờ số người lên tiếng trên mạng đã ngày càng ít rồi. Rất nhiều trang web cũng không vào được nữa.” Hạ Vị Sương buông điện thoại, nói, “Có rất nhiều người như chúng ta. Mình đây đã may mắn lắm rồi.”
“Thật hy vọng mau mau kết thúc.” Hạ Tình Tuyết lẩm bẩm nói, “Em không muốn thế giới này trở nên tuyệt vọng như trong tiểu thuyết đâu.”
Hạ Vị Sương xoa xoa đầu em họ để cô nàng yên tâm, sau đó đóng cửa phòng ngủ chính, khóa mình bên trong. Hạ Tình Tuyết đứng ngoài cửa, than nhẹ một tiếng, lại ra mòi vui vẻ mà nói: “Vậy chờ em khai thác ra dị năng liền nói cho chị!”
Còn chưa đầy mười tiếng nữa chính là mười ba tháng Tám, ngày sinh của cô, ngày giỗ của chị.
Hạ Vị Sương bước đến bên cửa sổ, mở ra, gió hây hẩy thổi qua. Lầu bảy, vốn không cần lắp cửa sổ chống trộm, nhưng tất cả cửa sổ nhà Hạ Vị Sương đều được trang bị. Từ sau khi cô bị bệnh thì đã vậy, nhằm đề phòng ngày nào đó cô nghĩ quẫn đột nhiên nhảy lầu tự sát. Đặc biệt, những ngày này mỗi năm đều là khoảng thời gian cô đau khổ nhất.
Nhưng năm nay đã khác. Năm nay, Tang Lộ đã trở lại. Chỉ trong nháy mắt, cô như thấy được hy vọng. Cho dù nhân gian đã biến thành địa ngục, cô cũng không muốn rời đi nữa.
Cô muốn gặp chị.
Nhưng lần này, Tang Lộ còn sẽ đến vì cô sao?
…
Hạ Vị Sương không biết mình đã chịu đựng nửa ngày ấy như thế nào. Đêm đến, thế giới không có điện cũng không hoàn toàn tăm tối. Những ngôi sao trên bầu trời dường như càng tỏa sáng, khiến buổi đêm này có vẻ đẹp đẽ, mát lạnh.
Hạ Vị Sương ngồi tại huyền quan, tựa lưng vào cửa chính, im lặng không nhúc nhích. Trong tay cô nắm một hòn đá nhỏ màu trắng, hơi trong. Đó là món quà Tang Lộ tặng cho cô. Ban đầu, cục đá này là trong suốt. Nửa ngày trôi qua, bên ngoài tảng đá dần hình thành một lớp vỏ màu trắng ngà. Thay đổi ấy dường như cho thấy đó không phải một viên đá bình thường, nhưng Hạ Vị Sương chưa gặp được thứ gì tương tự bao giờ, thế nên cũng không đoán ra được rốt cuộc nó là gì.
Nhưng bất luận có là gì, cô đều rất thích.
Thời gian từ từ trôi qua. Không có điện, không có điện thoại, không có đồng hồ, cô đã đánh mất khái niệm thời gian. Cô chỉ biết đêm này thật sự quá dài, quá dài, dài đến nỗi cô sắp không chịu đựng nổi nữa.
Sao Tang Lộ vẫn chưa trở lại?
Có phải chị giận rồi, không chịu gặp cô nữa hay không?
Hai tay Hạ Vị Sương đan chặt vào nhau, lòng bàn tay bao lấy viên đá kia. Cô cúi đầu chạm lên tay, tạo thành tư thế cầu nguyện, sau đó chậm rãi vùi mặt vào gối.