Chẳng qua sau khi tình yêu của Hạ Vị Sương và Tang Lộ công khai thì hai bên cũng dần ít liên lạc. Cha mẹ Hạ Tình Tuyết ở huyện nhỏ. Quan niệm truyền thống ảnh hưởng đến bọn họ nhiều hơn là đối với Hạ Vị Sương.
Nhưng Hạ Tình Tuyết cũng không bị ảnh hưởng, cô nàng vẫn rất thân thiết với Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương khẽ than một tiếng, lại buông điện thoại, xoay người vào siêu thị. Cô không mang chuyện trước cửa có vết nước ra chất vấn Hạ Tình Tuyết vì sao lại gạt mình. Dù sao thì có một số chuyện không phải ai cũng chấp nhận được. Lúc đêm, cô bị nỗi mừng rỡ làm lu mờ suy nghĩ. Ban ngày tỉnh táo lại rồi cũng nhìn ra điểm quái lạ. Huống hồ, Hạ Tình Tuyết đã săn sóc cho cô rất lâu, vốn dĩ không cần tiếp tục theo cô mạo hiểm, sao cô có thể nhân lúc em sinh bệnh mà chất vấn cho được?
Chỉ là hành vi che che giấu giấu, còn mua đồ “trừ tà” như vậy thật sự khiến Hạ Vị Sương vừa bực mình lại vừa buồn cười. Thân là người kiên định với thuyết vô thần, cô cần phải cho Tiểu Tuyết biết mê tín dị đoan là không đáng tin.
Bước vào siêu thị, Hạ Vị Sương mua gạo nếp, muối, sau đó đến khu thực phẩm tươi sống, chuẩn bị lựa thịt gà. Lí do biện giải khi về cũng đã chuẩn bị sẵn. Đến lúc ấy cứ giả vờ như không biết gì cả, trêu Tiểu Tuyết một lúc lại nói.
Thời gian này, người trong siêu thị không quá đông, đúng lúc có một cặp vợ chồng cũng đang lựa thịt gà. Người vợ mang khẩu trang, thoạt trông giống như sinh bệnh. Hạ Vị Sương xách rổ đi vòng qua họ, chuẩn bị sang bên kia. Đột nhiên, người phụ nữ ấy lảo đảo lui về sau một bước, lập tức đụng vào người Hạ Vị Sương.
Dưới sự va chạm quá bất ngờ, không kịp né tránh, Hạ Vị Sương ngã ngồi xuống đất. Rổ lật ngược, túi nylon đựng gạo nếp không cột miệng kín, nếp vung vãi đầy ra sàn.
Người phụ nữ kia thoạt trông gầy yếu nhưng thực tế khi đè cả người lên Hạ Vị Sương thì lại nặng vô cùng. Khuỷu tay bị đụng trúng của Hạ Vị Sương nhói lên đau đớn, nhưng lúc này cô cũng không rảnh bận tâm bản thân, bởi vì người phụ nữ đè trên người cô đang run lẩy bẩy.
Cổ họng cô ta phát ra tiếng hổn hển nghẹn ngào mà dồn dập. Cô ta kéo khẩu trang xuống như bị khó thở. Sắc mặt vàng vọt, màu môi tím bầm, tròng mắt trắng dờ giăng đầy tơ máu. Sau đó, cô ta bất chợt xoay người, nôn ra đất một bãi nước chua.
Hạ Vị Sương ngưng thở, vươn tay giúp người nọ vuốt lưng. Chồng cô ta vội đến đỡ, nói với Hạ Vị Sương một tiếng ‘ngại quá’ có lệ rồi quay đầu tức giận gắt vợ: “Đã bảo một mình anh tới là được rồi, em cứ nằng nặc đòi theo. Bị sốt còn không chịu nằm ở nhà, đi ra theo làm gì!”
Cô vợ nôn khan nói không nên lời. Hạ Vị Sương cau mày, đứng dậy, đỡ cô ta một chút.
Chỉ là, khi cô chạm đến cánh tay người vợ thì bất chợt cảm thấy choáng váng. Một hình ảnh quỷ quái mà lại cực kì chân thật xuất hiện trước mắt. Cô thế mà lại nhìn thấy hai vợ chồng này chậm rãi đi trên đường, mà cô như đứng ở góc nhìn của người chồng. Người vợ đang ốm đột nhiên bổ nhào vào người chồng mà điên cuồng cắn xé. Túi hàng trong tay họ rớt trên mặt đất. Thịt gà vừa mua rơi ra, bao bì bị đất cát cọ rách, một ít chất lỏng vàng nhạt rỉ ra.
Hình ảnh này quá mức chân thật, tựa đang diễn ra ngay trước mắt. Như thể người bị cô vợ nhào lên cắn xé không phải anh chồng mà là chính cô. Hạ Vị Sương nhất thời không thể phân biệt thật giả, kinh hãi lùi về sau mấy bước, khẽ ‘A’ một tiếng theo phản xạ, đồng thời cũng trở tay đẩy người vợ một cái.
“Cô làm gì thế!” Người chồng đỡ vợ, phẫn nộ gắt gỏng với Hạ Vị Sương, “Không phải chỉ đụng một cái thôi sao, có cần làm đến thế không? Còn trẻ mà không có văn hóa gì hết!”
Sắc mặt Hạ Vị Sương có hơi kém. Cảm giác bị cắn vừa rồi thật sự quá rõ ràng. Nỗi đau đớn hư ảo vẫn còn vương lại trên vai khiến cơ bắp cô run rẩy, như thể thật sự bị thương.
“Vừa rồi hình như tôi thấy chị ta cắn tôi… Không, chị ta cắn anh.”