Doãn Lạc Lạc mỉm cười vừa lòng nhìn bộ đồ giản dị đang mặc trên người mình, thấy chiếc xe bên ngoài đã dừng hẳn, cô biết Âu Thành Phong đang đợi mình bên dưới, liền nhanh chóng khóa cửa sau đó xuống dưới mở cửa xe bước vào.
"không tệ" Âu Thành Phong gật đầu hài lòng, nhìn cô như vậy vẫn là xinh đẹp nhu hòa hơn những bộ trang phục lộng lẫy kia, bẻ tay lái đến địa điểm, Âu Thành Phong mở cửa xe giúp cô, Doãn Lạc Lạc cũng không có ý định từ chối, nhanh chóng bước xuống xe.
Dơ tay lên nhìn đồng hồ đã đúng tám giờ tối, bầu không khí có chút lạnh lẽo hơn mọi ngày, hôm nay trăng to tròn, rực sáng gấp bội, nhìn khung cảnh xung quanh đã có rất nhiều người đến vui chơi, còn có trẻ em đang vui vẻ chạy nhảy, đột nhiên đáy mắt lưu lại một chút ươn ướt, nếu đứa bé trong bụng cô được sinh ra, có lẽ giờ này nó đã cùng cô vui chơi tại nơi này rồi, đáng tiếc mọi chuyện không thể nói trước được.
" Em đứng đây đợi anh một lát, anh qua bên kia mua một ít hoa đăng, sau đó đem thả xuống dòng sông, làm như vậy nghe nói có thể biến điều ước thành sự thật"
" Vậy sao?" cô mỉm cười nhìn Âu Thành Phong, sau đó khẽ gật đầu, nhưng cô hiểu rất rõ, điều ước đó đơn giản sẽ không thể trở thành sự thật được, ví dụ đứa bé đã mất đi, có thể sống lại hay không!!!? Đứa bé đó vẫn luôn là điều khiến cô đau khổ và dằn vặt nhất, hiện tại chưa có khi nào cô quên được điều đó.
Nhìn bóng lưng Âu Thành Phong đang xoay người rời đi, cô thở dài đứng lẳng lặng trên chân cầu, những ánh sáng nho nhỏ trên bầu trời rực rỡ chiếu sáng, phảng phất hình ảnh xuống mặt hồ, cô có thể cảm nhận được niềm vui của mọi người khi đang thả hoa đăng xuống dưới sông, những ngọn nến nho nhỏ lấp lánh theo sóng nước nhẹ nhàng dập dềnh, cảnh tượng trước mắt tuy đẹp nhưng lại khiến lòng người không khỏi cô đơn.
Tiêu Nhất Hàn ngồi trên xe từ từ hạ cửa kính xuống, mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một thân ảnh gầy ốm đang đứng trên cầu, đôi mắt xanh lục khẽ mở lớn, trái tim bình ổn chưa được bao lâu lập tức như sóng trào mạnh mẽ đập liên hồi.
Hình bóng kia là thực hay là mơ, đã ba năm trôi qua, Tiêu Nhất Hàn dường như đã quá quen với những hình ảnh mờ nhạt thường xuất hiện trong những giấc mơ đầy nỗi sợ đó, hắn sợ khi tỉnh giấc sẽ gặp những thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất, đặc biệt con người hắn chưa bao giờ biết đến hai chữ hối hận đã bị chính sự tàn nhẫn của mình làm cho tỉnh ngộ.
Cô rời đi, đã để lại trong hắn sự mất mát quá lớn, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày gặp lại cô ở nơi này, vốn dĩ ba năm trước hắn đã cho Đông Lăng Vũ điều tra xem cô đang ở nơi nào nhưng một chút tin tức cũng đều bị bịt kín, cho nên đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể tìm được cô, mà nay Doãn Lạc Lạc lại xuất hiện ở đây thực khiến hắn vui mừng.
Nhưng mà, đôi mắt vừa ngẩng lên lại bị người đàn ông trước mặt làm cho giật mình, người đàn ông bên cạnh cô là ai chứ!!!?
" Lạc Lạc, mau đi thả hoa đăng thôi"
" Vâng" cô vui vẻ cầm trên tay hoa đăng bước tới chỗ mọi người bắt đầu đốt nến thả xuống, khẽ nhắm mắt lại, đây là điều ước bí mật của cô, hiện tại cũng chỉ có mình cô mới biết được.
" Em ước gì vậy?" Âu Thành Phong bên cạnh nhìn cô cười tủm tỉm lập tức tò mò, mà cô cũng chỉ nhìn hắn ta im lặng cười cười.
" Để sau này thành sự thật rồi nói cho anh biết nhé" cô lè lưỡi nhìn Âu thành Phong sau đó bỏ chạy, hắn cực kỳ phẫn nộ lập tức đuổi theo, bọn họ vui vẻ như vậy lại không nghĩ đến toàn bộ đều nằm trong tầm mắt Tiêu Nhất Hàn, bàn tay vô thức nắm chặt lại, từng đợt, từng đợt nộ khí bắt đầu dâng trào mãnh liệt, đáy lòng bỗng nhiên xẹt qua tia mất mát cùng khó chịu.
Khi hắn nhìn theo bóng dáng hai người họ đang dần biến mất giữa dòng người đông đúc, bản thân mới giật mình phản ứng lập tức đẩy mạnh cửa xe ra, nhanh chóng đuổi theo, nhưng bóng dáng đó mơ hồ đã biến mất trước tầm mắt hắn, giống như khoảng cách đang dần dần bị kéo căng ra, vĩnh viễn không thể dừng lại.
" Shit" Tiêu Nhất Hàn bực bội đá văng cục đá dưới chân mình, đôi mắt nóng giận nhìn vào khoảng không đang được thu hẹp lại ngay trước mắt, nói như vậy chứng tỏ Doãn Lạc Lạc chỉ ở xung quanh đây, nếu vậy hắn vẫn còn cơ hội.
Mấy ngày sau nhanh chóng trôi qua, hình ảnh Doãn Lạc Lạc đang vui vẻ cùng người đàn ông khác cứ liên tục xuất hiện trong đầu hắn, Tiêu Nhất Hàn bực dọc đổ đầy rượu ra ly, ánh đèn chói mắt không ngừng chiếu xung quanh hộp đêm, những đám phụ nữ quyến rũ bên trên không ngừng lắc lư nhảy múa biểu diễn tài năng, đột nhiên âm nhạc vụt tắt, đám người kia ngẩn ngơ im lặng ngồi nhìn lên trên, một tấm rèm màu hồng phấn chắn ngang qua, để lộ ra dung nhan mờ ảo sau lớp màn che kia thập phần mỹ lệ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt lên dây đàn, Doãn Lạc Lạc thiết nghĩ đêm nay cô sẽ tặng cho bọn họ một ca khúc cổ mà cô yêu thích nhất.
" Tiếng nhạc quả thực rất hay, không biết là cô gái nào đánh đàn, tôi thực sự rất tò mò nha"
" Nghe nói cô gái đó đánh đàn giỏi nhất ở Nhật Nguyệt đấy, đàn cổ hay dương cầm cô ta đều biết chơi, hiện tại cậu đã được chứng kiến rồi đấy"
Quả thực lời đồn đại về cô không ít, thực khiến Tiêu Nhất Hàn muốn biết người phụ nữ tài giỏi trong miệng bọn họ đồn rốt cục là thần thánh phương nào?
Đem ly rượu nhấp thêm một ngụm, đôi mắt tà mị khẽ nhướng lên cao, đem toàn bộ sự tập trung về phía sân khấu, quả nhiên là không nhìn thấy mặt.
Âm điệu trôi chảy, tiếng nhạc buồn bã thê lương như đang kể về nỗi lòng của chính mình, khiến tất cả mọi người bên dưới không khỏi khen ngợi, đôi mắt Doãn Lạc Lạc hơi nhướng lên, xuyên qua màn che nhìn thẳng về hướng hắn, nhưng cũng chỉ là sự mờ ảo không có thực, cô cũng không quan tâm, đem những nốt nhạc trầm lắng ma mị lướt đều trên những ngón tay.
Tiêu Nhất Hàn đặt ly rượu trên bàn, không khỏi có hứng thú với bản nhạc vừa rồi, đáy lòng đột nhiên nghĩ đến Doãn Lạc Lạc, bước chân vô thức đến trước mặt cô, cách ngang một lớp màn che, lạnh lùng lên tiếng.
" Cô tên gì?"
Doãn Lạc Lạc đột nhiên dừng hẳn động tác đang chơi đàn, đôi mắt xinh đẹp khẽ ngẩng lên, xuyên qua lớp màn che chỉ thấy bóng dáng mờ ảo anh tuấn đầy khí chất đang đứng trước mặt mình, nhưng giọng nói kia lại khiến cô cảm thấy có chút quen thuộc, bàn tay vô thức run rẩy nắm chặt lại.
Tiêu Nhất Hàn làm sao có thể xuất hiện ở đây được chứ, nhất định là cô nghe lầm rồi!!!?
" Cô gái, nghe danh cô đã lâu, hay là tối nay hầu hạ bọn anh đi, nhất định sẽ không ngược đãi" những âm thanh ngả ngớn trêu chọc phía dưới không ngừng vang lên, ngay lúc cô bối rối không biết phải làm gì đột nhiên thân thể bị kéo dậy, khuôn mặt cô lập tức nằm gọn trong lồng ngực Âu Thành Phong, hắn ta lạnh lùng che chở cho cô, sau đó gằn giọng quát lớn.
" Còn không mau tránh đường" đôi mắt phượng đen hẹp dài liền dừng trước mặt đám đông kia sau đó khẽ quắc sang người đàn ông đối diện, trước mặt Âu Thành Phong chính là người đàn ông tướng mạo song toàn, khí chất lạnh lẽo như sương mù vây quanh, toàn thân tỏa ra hàn khí nóng rực khiến người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng với Âu Thành Phong sớm đã không đáng nhắc đến hai từ sợ hãi kia.
Nhìn người phụ nữ kia đột nhiên bị lôi kéo đi, Tiêu Nhất Hàn cũng không nhìn rõ diện mạo của cô gái kia nên có chút mất mát mơ hồ, mà người đàn ông kia căn bản rất quen mắt, rốt cục đã nhìn thấy ở nơi nào rồi nhỉ?
Khi Tiêu Nhất Hàn định thần lại lập tức trở nên mờ mịt, đúng rồi, người đàn ông kia hắn đã nhìn thấy cùng cô ở lễ hội trung thu, cùng nhau thả hoa đăng, làm sao hắn có thể quên được, Tiêu Nhất Hàn xoay người vội đuổi theo nhưng chiếc xe kia đã nhanh chóng lao vút đi mất, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác mất mát vô lực khiến hắn tức giận muốn đạp đổ mọi thứ.
" Tiêu tổng, ngài có chuyện gì sao, có cần chúng tôi đặc biệt sắp xếp những cô gái kia hầu hạ ngài đêm nay"
" Cô gái vừa chơi đàn ở đây là ai? Tên gì?" giọng nói vô cùng sắc bén, giống như lưỡi dao đang từ từ cứa rách vào da thịt, khiến chị Hồng không khỏi lo lắng, không lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi chứ!!!?
" Cô gái nào, ý ngài là Doãn Lạc Lạc ấy hả, công nhận Tiêu tổng thật có mắt nhìn người nha, cô ấy là nhân viên tốt nhất của Nhật Nguyệt, nếu ngài thực sự thích tối mai tôi sẽ nói cô ấy đến tiếp Tiêu tổng" chị Hồng lập tức cười nói lấy lòng hắn, bà ta cũng không nghĩ đến Doãn Lạc Lạc lại có lợi ích cho hộp đêm của bà đến vậy.
" Doãn Lạc Lạc" âm thanh hắn vừa bật ra, lập tức nhếch cao khóe miệng lên nở nụ cười trào phúng, cô như vậy mà lại làm việc ở đây, để xem ngày mai cô đối diện với hắn như thế nào!!!?
" Anh đã nói em sớm nên nghỉ việc ở đó đi rồi mà, nơi đó rất nguy hiểm, không thích hợp với em chút nào" Âu Thành Phong lên tiếng trách mắng, mà cô lại không thể nghe lọt được chữ nào vào tai, bởi vì âm thanh lúc nãy của người đàn ông kia cứ liên tiếp đập vào tai mình, hắn sẽ không xuất hiện nơi này chứ, có lẽ cô đã nhận lầm người rồi.
" Em không sao? Anh không cần lo lắng, phía trước là tới nơi rồi" cô chỉ chỉ ở góc đường phía trước, sau đó nhảy xuống xe đi thẳng vào bên trong. Đôi mắt Âu Thành Phong nhìn bóng dáng đang biến mất trước tầm mắt đột nhiên chua xót, cô vẫn cứ như vậy, chưa từng một lần cho hắn tia hy vọng nào!!!?