Buổi tối ở Nhật Nguyệt có chút náo nhiệt, những người quyền quý đều ra ra vào vào, bên trong sớm đã có rất nhiều người, Doãn Lạc Lạc mặc trên người bộ đầm đen ôm bó sát cơ thể, để lộ ra từng đường cong quyến rũ, bàn tay đặt trên nắm cửa chậm rãi mở ra, bên trong một màn đen tối liền đập vào mắt cô, tối nay nhận được tin của chị Hồng, cô vẫn là không muốn đi vào đây, hy vọng người trong phòng này không phải là hắn nha
.
Nhưng bên trong suýt nữa đã hù chết cô rồi, toàn bộ xung quanh đều yên tĩnh hết mức, chỉ lờ mờ cảm nhận được bóng dáng đang ngồi trên ghế sofa, ngoài ra tối đen như mực khiến cô không tài nào nhìn thấy rõ được mọi thứ bên trong.

" Có ai trong đây không, tôi bật đèn nhé" Doãn Lạc Lạc sợ hãi thử lên tiếng, nhưng không có âm thanh đáp trả, cô lấy hết can đảm đi đến công tắc nhẹ nhàng ấn vào, nhưng ngón tay vừa kịp ấn lên, ánh sáng phút chốc liền bị một bàn tay khác ngăn cản hành động vừa rồi của cô, nhanh chóng đem tắt đi, cô sợ hãi quay người lại, cái mũi vừa vặn chạm vào lồng ngực cường tráng, cô giật mình cả kinh hét thành tiếng, vội vàng lùi về phía sau.

" Là ai, tại sao không bật đèn, tại sao lại không lên tiếng"

" Em thật phiền phức, Doãn Lạc Lạc" âm thanh tà mị khẽ thổi sau gáy cô khiến Doãn Lạc Lạc bất ngờ rụt cổ lại, theo phản xạ lập tức né tránh, giọng nói quen thuộc này khiến cô có chút mơ hồ phản kháng, không lẽ cô lại bị ảo giác gì rồi, nhắc đến hắn liền xuất hiện như vậy sao!!!?

" Tiêu Nhất Hàn"

" Sao vậy? Nhìn thấy tôi khiến em không vui" Tiêu Nhất Hàn toàn thân mặc một bộ âu phục màu đen u ám, mùi trà trên người hắn vẫn không thay đổi. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt đang biến sắc của Doãn Lạc Lạc, cô kinh hãi hất bàn tay hắn ra, sau đó tìm cách thoát khỏi người Tiêu Nhất Hàn.

" Tiên sinh, xin anh hãy tự trọng một chút"

" Nói đi, vì sao lại làm công việc này" âm thanh hắn vẫn bá đạo như trước kia, có điều với cô mà nói hắn cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn cuồng ngạo, tàn nhẫn như xưa, mà cô cũng không còn là Doãn Lạc Lạc lúc trước tùy hắn ức hiếp.

" Anh nói cái gì tôi nghe không hiểu, hình như bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau, theo lý mà nói cũng không liên quan gì đến anh phải không?" Doãn Lạc Lạc đột nhiên muốn bật cười thành tiếng, hắn hỏi như vậy là có ý gì chứ, trước kia bọn họ không có tư cách để thăm dò đối phương, hiện tại lại càng không thể, hắn hỏi như vậy là đang kể chuyện cười lúc trước cho cô nghe sao!!!?

" Nhưng mà hiện tại tôi là khách của em đó, không lẽ em định tiếp tôi theo kiểu này sao?" lời hắn vừa dứt đột nhiên thân hình cô có chút cứng nhắc, hắn nói cũng không có sai nha, nhưng mà phục vụ cho hắn, nằm mơ đi.

" Anh nghĩ tôi sẽ tiếp loại khách như anh sao, thật buồn cười, muốn thì nói với chị Hồng một tiếng, anh thích dạng phụ nữ nào cũng có" sau đó trực tiếp đi ngang qua người hắn, nhưng cánh tay đã bị Tiêu Nhất Hàn nắm chặt lại, trong bóng tối cô không thể nhận ra được vẻ mặt hiện tại của hắn đã có bao nhiêu phần bất lực.

" Nhưng tôi chỉ thích dạng phụ nữ như em"

Đột nhiên thân hình cô chấn động dữ dội, hắn mà lại có thể nói ra được câu nói vô liêm sỉ kia sao!!!? Ba năm trước ném tờ giấy ly hôn vào mặt bảo cô ký xong cút, ba năm sau lại không ngờ tới hắn tìm đến cô gây khó dễ, rốt cục con người hắn muốn gì ở cô.

" Bỏ bàn tay anh ra, tốt nhất tránh xa tôi ra, tôi không muốn cùng anh dây dưa một chỗ"

" Vậy em thích ở cùng người đàn ông kia dây dưa một chỗ sao?" Tiêu Nhất Hàn đột nhiên tức giận đem cơ thể cô áp chặt lên bức tường, trong bóng tối có thể nhìn rõ đôi mắt xanh lục đầy ma mị đang không ngừng nhìn thẳng vào mình, trái tim đột nhiên đấu tranh không ngừng, từng nhịp liên tiếp đập mãnh liệt, hắn đang nói đến Âu Thành Phong sao, vì sao hắn lại biết, hắn biết từ khi nào chứ!!!?

" Tôi ở cùng ai hình như cũng không có đụng chạm gì đến anh" Cô nhanh chóng đẩy mạnh thân thể hắn ra, sau đó xoay người bỏ đi ra bên ngoài, thấy hắn cũng không có ý định đuổi theo nên cô cũng cảm thấy an tâm hơn, nhưng đáy lòng bỗng có chút mất mát, thì ra hắn vẫn như trước kia, cũng không để tâm đến chuyện của cô lắm.

Vì sao có những chuyện đã xảy ra rồi nhưng vẫn không có cách nào quên được.

Vì sao có những giấc mơ dù đã mơ thấy rất nhiều lần nhưng vẫn không thể xảy ra, phải chăng tất cả đều do duyên số hay không?

Tiêu Nhất Hàn vác chéo hai chân lên ghế, lạnh lùng ngồi ở đó, gặp lại cô là điều hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay, nhưng khi đối diện với cô rồi, bản thân vẫn không thể nào mềm mỏng với cô được, nhìn cô đang dần dần rời xa mình, dần dần thay đổi không còn tình cảm với hắn như trước kia nữa khiến hắn nhất thời kích động, hắn sẽ không cho phép điều đó xảy ra.

Ngày hôm sau Doãn Lạc Lạc thức dậy trong trạng thái uể oải, gặp lại hắn là điều tồi tệ nhất đối với cô, hôm nay cô sẽ cùng ra ngoài với Âu Thành Phong, chuyện của hắn vốn dĩ từ lâu đã không còn liên quan tới cô nữa.

Đột nhiên điện thoại trong túi xách vang lên, Doãn Lạc Lạc nhíu mày nhìn tên đang hiển thị trong màn hình, bất đắc dĩ nhấn nút nghe máy.

" Alo"

" Doãn Lạc Lạc, cô đang ở đâu đấy, mau đến Nhật Nguyệt gấp đi, tôi có chuyện cần cô giải quyết" là giọng của chị Hồng, hiện tại nghe thấy âm thanh hốt hoảng của bà ta, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì rồi, đột nhiên có cảm giác bất an không ngừng truyền tới, khiến toàn thân cô run rẩy mãnh liệt.

" Nhưng mà bây giờ tôi có hẹn rồi, nhất thiết phải là tôi sao?"

" Đúng đó, tôi cho cô hai mươi phút tới đây, nếu cô đến trễ lập tức trừ lương"

" Được rồi" Doãn Lạc Lạc tức giận đem điện thoại ném trở vào trong túi xách, hễ một chút là lại đem tiền lương ra để hù dọa cô, bộ bà ta không còn cách gì mới để hù cô nữa hay sao vậy?

Nhận được tin nhắn xin lỗi của Doãn Lạc Lạc, Âu Thành Phong buồn bã lái xe rời đi nơi khác, sự việc hôm nay vẫn là nên để lúc khác tìm cơ hội thích hợp để nói với cô.

" Chuyện gì vậy chị Hồng, tìm tôi gấp gáp đến thế rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?" nhìn thấy chị Hồng cùng mọi người đang mang một bộ mặt lo lắng khiến cô bất giác có thể cảm nhận được sự bất an này đang dần áp chế tinh thần cô.

" Doãn Lạc Lạc, từ trước tới nay cô đối với chúng tôi cũng không tệ, nhưng mà hiện tại đã hết cách rồi, tôi xin lỗi cô trước một tiếng"

" Chị Hồng, chị đang nói cái gì vậy?" khi cô vừa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị những cô gái phía sau bịt khăn vào mũi cô, mùi thuốc mê nhanh chóng lan tràn vào lỗ mũi khiến đầu óc cô dần trở nên mơ hồ, sau đó xung quanh đều tối đen như mực.

" Chị Hồng, như vậy có ổn không, cô ấy ở đây cũng khá lâu, xem ra tính tình cũng không tệ, lần này chúng ta làm như vậy có hơi chút quá đáng không?"

Nghe cô gái kia nói vậy, chị Hồng cũng ngấm ngầm nhận ra, nhưng sự việc đã đến đường cùng, nếu không làm vậy, ngay cả công việc hiện tại cũng khó lòng mà giữ được.

" Không sao? Theo kế hoạch làm đi" phút chốc thân thể cô đã được đem tới một căn phòng đặc biệt, khi cô mở mắt dậy trời đã tối hẳn, toàn thân có chút đau nhức, Doãn Lạc Lạc nhìn xung quanh, sau đó nhìn thân thể mình, cô sợ hãi đem hai tay che lại, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại ở đây, quần áo trên người cô tại sao lại không mặc, nghĩ đến sự việc hôm nay ở Nhật Nguyệt, chị Hồng cùng mọi người đang nói gì đó liền đánh thuốc mê vào cô, khi tỉnh lại liền nằm trong căn phòng kỳ quái này.

" Tỉnh rồi" nghe âm thanh bên ngoài cánh cửa truyền tới, cô bất giác cau mày nhìn chằm chằm, có chút sợ hãi đem chăn cuốn chặt thân thể mình lại.

Bên trong căn phòng hoàn toàn không có chút ánh sáng nào, chỉ một vài ánh đèn màu vàng nhàn nhạt chiếu vào, Doãn Lạc Lạc nhìn người đàn ông trước mặt đang đi vào, kinh ngạc mở miệng.

" Tiêu Nhất Hàn, rốt cục anh muốn làm gì?"

" Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nhất định tôi sẽ không làm gì đến em cùng những người khác" Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng đi đến trước mặt cô, toàn thân hàn khí nóng rực, khuôn mặt đẹp trai không tì vết như vết thương trí mạng khiến cô liên tục né tránh.

" Anh đừng có mà nằm mơ, anh lấy tư cách gì mà ép buộc tôi, đừng nghĩ đem những thứ đó ra liền có thể hù dọa được tôi, anh tốt nhất sau này đừng đem những chuyện cũ rích đó ra làm lại với tôi nữa" Doãn Lạc Lạc túm chặt chăn trước ngực, cơ hồ nhìn đôi mắt nóng rực của Tiêu Nhất Hàn đang không ngừng di chuyển trên người cô, đột nhiên đôi môi tà mị khẽ nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.
" Tất nhiên tôi sẽ không đe dọa em nữa, mà lần này tôi sẽ trực tiếp khống chế em ở bên cạnh tôi, một bước cũng không thể rời khỏi" lãnh khốc phun ra từng chữ như để chứng minh điều hắn đang làm vào lúc này, thân thể cô không khỏi run rẩy, hắn đang nói cái gì vậy, cô nghe không lầm chứ!!!?

" Anh đừng có vô liêm sỉ đến vậy, những chuyện đã qua tôi sẽ không nhắc đến nữa, tôi cũng sẽ không cùng anh so đo vào lúc này, bởi vì hiện tại anh không có tư cách để tôi phải hao tổn tâm sức" nói xong liền đứng dậy đi tìm quần áo của chính mình, nhưng hắn đã nhanh chóng tiến đến mạnh mẽ đẩy cô té xuống giường, cường chế áp lên đôi môi cô, nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt tùy ý tàn sát bừa bãi, giống như đã lâu nụ hôn này khiến hắn lưu luyến khó quên, hiện tại chỉ muốn trừng phạt cô một chút, ngoại trừ hắn ra, cô vĩnh viễn không thể ở bên cạnh ai, trước kia không được, bây giờ càng không thể.

" Ngô..." Doãn Lạc Lạc giãy dụa, cô kinh hoảng dùng sức đấm lên người hắn, vì sao đến tận bây giờ không thể buông tha cho cô, vì sao lại làm những điều khiến cô chán ghét đến vậy!!!?

" Em muốn cùng tên đàn ông kia ở chung một chỗ sao, đừng hòng thoát khỏi người tôi dù chỉ là nửa bước"

" Buông ra, Tiêu Nhất Hàn, anh mau buông tôi ra" Doãn Lạc Lạc sợ hãi hét lớn, đem thân thể hắn đẩy mạnh ra, mà Tiêu Nhất Hàn tuyệt nhiên cũng không để những lời nói của cô vào tai, trực tiếp cúi xuống gặm cắn thân thể cô.

Cuộc đời của cô không lẽ bị trói buộc bởi tên đàn ông máu lạnh này sao, cô đã cố gắng lắm để quên đi hắn, vì sao lúc này lại xuất hiện, vì sao lại đảo lộn cuộc sống của cô lên một lần nữa.

" Anh nói đi, phải làm sao anh mới buông tha cho tôi" Tiêu Nhất Hàn nhất thời ngừng lại động tác, thân thể đột nhiên trầm xuống, cách đây ba năm trước cô cũng từng nói như thế này với hắn, hiện tại so với lời nói kia cũng không khác gì nhau, chẳng lẽ đối với cô, hắn luôn luôn tàn ác vô liêm sỉ như vậy sao!!!?

" Em đừng nghĩ đến chuyện rời bỏ tôi nữa, hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nếu em còn nhắc đến chuyện này một lần nào nữa, tôi sẽ nhốt em lại" bá đạo ra lệnh, hiển nhiên có tác dụng với cô, Doãn Lạc Lạc biết lời nói của hắn tựa như thánh chỉ hoàng kim, vốn dĩ sẽ không bao giờ rút lại, dù cô có cố gắng chạy thoát đến đâu, chắc chắn hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để ép buộc cô, không yêu hà cớ gì phải làm tổn thương nhau, tại sao đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

" Anh có con đường của anh, có người anh yêu thương, tôi cũng sẽ tìm cho mình một cuộc sống mới, sau đó kết hôn sinh con với người đàn ông tôi yêu, chúng ta vốn dĩ đã kết thúc từ lâu, tại sao còn không buông tha cho tôi" Doãn Lạc Lạc tức giận đối diện  nhìn thẳng vào mắt hắn, phút chốc Tiêu Nhất Hàn lặng người đi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

" Em mới nói cái gì? Muốn cùng ai kết hôn rồi sinh con" Tiêu Nhất Hàn tức giận đem thân thể cô ghì chặt lại, hơi thở ấm nóng lập tức lướt qua da thịt cô khiến Doãn Lạc Lạc chợt rùng mình nhíu chặt mi tâm.

" Là ai anh quản được à, trước hết hãy thả tôi ra, nước sông không phạm nước giếng, sau này tốt nhất đừng xen vào cuộc sống của tôi"

" Giỏi lắm Doãn Lạc Lạc" khóe miệng nhếch thành nụ cười nửa miệng, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người hắn, sau đó nhìn Doãn Lạc Lạc đang nằm dưới thân thể mình, ánh mắt ma mị như ác ma hung hăng trừng lớn nhìn cô, ba năm trước cô là của hắn, ba năm sau cũng vĩnh viễn đều như vậy.

Cô sống hay chết đều nằm trong tay hắn, muốn rời bỏ hắn đều phải do hắn quyết định, muốn cưới người đàn ông khác, vậy người đó chỉ có thể là một mình Tiêu Nhất Hàn, cô không có quyền lựa chọn!!!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play