Hôm nay Uyển Hạ Nhi khoác trên mình bộ lễ cưới tuyệt đẹp, cô ngồi trên xe lặng lẽ đến lễ đường, cô ta đã chờ ngày này khá lâu rồi, khóe miệng đột nhiên nhếch lên ý cười sâu sa, những gì nên thuộc về cô vốn dĩ vẫn là thuộc về bản thân mình, chỉ cần Tiêu Nhất Hàn còn yêu mến mình thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, những món nợ khi cô trốn ra nước ngoài cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết, chỉ cần gả cho hắn, mọi thứ thuộc về cô rất nhanh sẽ được Uyển Hạ Nhi từng chút một hưởng dụng.
Nhìn bên dưới lễ đường đã chật kín người ngồi, cô không khỏi mỉm cười tươi tắn, chỉ đáng tiếc ông bà Tiêu vẫn là không đến dự đám cưới của bọn họ, bởi vì lý do rất đơn giản, bọn họ chính là không vừa mắt với cô, nhất định sẽ không chịu đến đây chứng kiến cảnh này.
" Ủa sao vậy? Đã nửa tiếng rồi đấy, rốt cục chú rể có đến không?"
Mọi người bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao, ngay cả người tự tin đắc ý như Uyển Hạ Nhi cũng thập phần lo lắng, cô hiểu rất rõ con người Tiêu Nhất Hàn, hắn yêu thương cô đậm sâu như vậy nhất định sẽ mau chóng tới thôi, cô vẫn cắn chặt răng đứng im bên trên, phần bên dưới sớm đã có người đứng dậy bỏ ra ngoài, thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng người sớm cũng đã nguội lạnh, Uyển Hạ Nhi kiên quyết đứng lặng người ở đó, bàn tay siết chặt bó hoa có chút run rẩy, cả thân thể mồ hôi chảy ướt thẫm, không, hắn nhất định sẽ đến, cô tin tưởng hắn nhất định sẽ không bỏ rơi mình.
Nhưng kết quả, khi cô ngẩng mặt nhìn xuống bên dưới đã chẳng còn bóng người, nhìn đồng hồ đã điểm số giờ vượt quá mức quy định, đáy lòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thì ra, Tiêu Nhất Hàn cũng sẽ có lúc khiến cô trở nên mơ hồ như thế này, thật không thể chấp nhận nổi, hắn mà cũng có lúc khiến cô bất ngờ như thế này!!!?
Chỉ đáng tiếc sau khi sự việc ấy xảy ra, mọi tin tức về việc lễ cưới bị Tiêu Nhất Hàn hủy bỏ, cô dâu bị bỏ rơi trên lễ đường rất nhanh đã lan tràn khắp báo chí, những tin tức này như một đòn đánh trí mạng cướp đi sinh mệnh yếu ớt của cô ta vào lúc này...
Yêu hay không yêu, mọi thứ đã trở nên mơ hồ, đến cuối cùng cô cũng chẳng thể biết được, rốt cục đối với hắn ai mới là quan trọng, cho đến giờ phút này Uyển Hạ Nhi mới hoàn toàn phát hiện thì ra hắn đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày cô bỏ đi, hắn đã chẳng còn yêu thương cô điên cuồng như lúc trước nữa, tất cả đều vì Doãn Lạc Lạc sao?
Ba năm trôi qua tựa như một giấc mơ thoắt ẩn thoắt hiện, liệu giữa bọn họ có còn như trước!!!?
Doãn Lạc Lạc yên lặng ngồi trước bàn rượu, bàn tay nhẹ nhàng nâng ly uống từng ngụm nhỏ, bỗng nhiên ly rượu trong tay bị đoạt lấy, cô nâng ánh mắt mù mịt lên nhìn người đàn ông đối diện, đã ba năm rồi, giữa bọn họ cũng đã sớm trở nên thân thiết hơn lúc trước, bỏ qua những bức tường phòng bị, Doãn Lạc Lạc đã có thể cùng Âu Thành Phong cười nói chuyện thật vui vẻ, hắn đối với cô cũng nhiệt tình như lửa.
" Anh lại ngăn cản em nữa sao?" Doãn Lạc Lạc mơ hồ trả lời sau đó mỉm cười nhìn Âu Thành Phong đang mất cảnh giác, trực tiếp đoạt lại ly rượu trong tay, ngửa cổ lên uống hết sạch.
" Em..." hắn tức giận kéo ghế ra sau đó ngồi xuống bên cạnh cô " Đã bao năm rồi vẫn không bỏ được cái tật uống rượu" mặc dù biết cô tửu lượng rượu rất yếu, nhưng lại không cách nào ngăn cản cô được, mà Âu Thành Phong hắn lại không hề biết được bản thân đã trầm luân cùng với cô từ khi nào, có thể là ngay từ lần đầu gặp mặt chăng?
" Nào, lại đây uống cùng em một ly" Doãn Lạc Lạc khẽ cười kéo tay hắn cùng ngồi xuống, nhưng khi ánh mắt Âu Thành Phong vừa kịp nhìn cô, Doãn Lạc Lạc đã nhanh chóng né tránh, dù đã uống rất nhiều rượu, nhưng cô có thể biết ánh mắt hắn nhìn cô là muốn nói điều gì? Ba năm rồi, cô sao có thể quên điều hắn đã từng nói với cô chứ!!!?
" Chừng nào em mới chịu tiếp nhận tình cảm của anh đây?"
Cô nhìn Âu Thành Phong, sau đó im lặng không nói gì? Mỗi lần cô uống rượu, hình bóng người đàn ông đó lại bất chợt hiện về, cô đã cố gắng phủ nhận, nói với chính mình phải quên đi, ngàn lần không được nhớ đến nữa, nhưng mà cô làm không được, càng hận Tiêu Nhất Hàn thì chính bản thân lại càng chìn sâu vào bóng tối, hình ảnh đó chưa từng một lần rời khỏi trí nhớ của cô.
" Em đi vệ sinh một lát" Doãn Lạc Lạc nhanh chóng đứng dậy bước về phía nhà vệ sinh, cô làm việc ở đây cũng đã ba năm, mọi thứ rất bình thường, có lẽ vì Âu Thành Phong nên mọi người đã quá quen với việc tồn tại của cô ở đây là gì? Sẽ chẳng có ai dám động tay động chân đến mình cả.
Cô mở vòi nước lên tạt mạnh lên mặt mình, Doãn Lạc Lạc nghĩ ngợi gì đó liền nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, bất giác thở dài, đến tận bây giờ cô tại sao có thể chưa quên người đàn ông đó chứ.
Cô mở cửa đi ra bên ngoài, nơi này là hộp đêm Nhật Nguyệt mà cô đã làm ba năm nay, mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Bước chân cô ngày càng trở nên mơ hồ liền đâm thẳng vào lồng ngực cứng rắn, đầu óc hiện tại đau như búa bổ khiến cô mơ màng giật giật khóe môi.
" Xin lỗi"
Sau đó lướt nhẹ qua người hắn, Tiêu Nhất Hàn đang nghe điện thoại cũng không để ý có người vừa va vào mình, mặc kệ cô gái vừa rồi, bản thân tiếp tục nghe điện thoại.
" Được rồi, tôi sẽ ở đây một thời gian, chuyện ở công ty giao hết cho cậu"
Tiêu Nhất Hàn vừa tắt máy liền có bóng người chạy đến trước mặt hắn, niềm nở tiếp đón.
" Ai ya, Tiêu Tổng à, ngài đường xa đến đây như vậy chỉ vì hộp đêm bé nhỏ này của chúng tôi, thật khiến chúng tôi ái ngại quá, không biết ngài có gì không hài lòng liền có thể nói cho chúng tôi biết" chị Hồng đi đến bên cạnh hắn mở miệng nói cười không ngừng nghỉ, mà hắn chỉ thản nhiên nhếch cao khóe miệng lên cười, đôi mắt xanh lục ma mị như có hàn khí liền trở nên sắc bén hơn hẳn.
" Tôi cần phòng vip nhất ở đây"
" Được được, tôi liền đi sắp xếp phòng tốt nhất cho Tiêu tổng" sau đó liền quay người rời khỏi, không khí náo nhiệt xung quanh vang đến khiến hắn không khỏi đưa mắt nhìn một lượt, thực ra lần này hắn tới đây là vì việc thu mua số cổ phần ở hộp đêm Nhật Nguyệt, sau khi xong việc hắn sẽ trở về thành phố S ở phía Bắc.
" Em xem thành ra bộ dạng gì rồi, để anh đưa em về" thấy cô trở lại, Âu Thành Phong nóng giận đứng lên đỡ thân thể như muốn té xuống của Doãn Lạc Lạc, nhìn cô như vậy đứng còn không nổi nói gì đến đi về chứ.
" Chị Hồng bảo em hôm nay tiếp khách, có khách quý đến a, không thể bỏ về được" cô bắt đầu nói năng lộn xộn, đầu óc bay nhảy như những đám mây bồng bềnh sôi nổi, Âu Thành Phong lắc đầu thở dài, đem cơ thể cô bế xốc lên bước ra ngoài hướng cửa.
" Anh đưa em đi đâu vậy, mau thả em xuống... Em còn phải chơi đàn cho khách nghe, nếu không chị Hồng nhất định sẽ trừ lương"
" Yên lặng nào, bộ dáng em như bây giờ còn chơi đàn gì được nữa" Âu Thành Phong mặc kệ cô đang giãy dụa không ngừng, trực tiếp đem cô đặt vào ghế ngồi, thắt xong dây an toàn liền lái xe đưa cô về.
Chị Hồng tức giận đem điện thoại bóp chặt trong lòng bàn tay, Doãn Lạc Lạc, cái tên như bong bóng sắp nổ lập tức xuất hiện trong đầu chị Hồng, đã dặn hôm nay có khách đặc biệt đến, muốn cô tiếp khách chu đáo một chút nhưng mà bây giờ xem đi, hiện tại thì tốt rồi, bóng dáng cô không thấy đâu, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được, thật là tức chết đi mà.
" Chị Hồng sao rồi, đã tìm được con bé Doãn Lạc Lạc chưa, cả buổi nó cứ lởn vởn trước mặt chúng ta, bây giờ có việc lại không thấy đâu, đúng là không xem ai ra gì" Cô gái trẻ đứng cạnh đó liền đi qua đi lại, hai tay sít sao nắm chặt lại, nói trắng ra ở đây không phải thiếu người đi, nhưng người tốt về mọi mặt có thể chỉ có một mình Doãn Lạc Lạc, xinh đẹp, giỏi giang, chơi đàn hay. Nghe nói, Tiêu Tổng này cực kỳ khó chịu, chỉ tiêu cũng hơn hẳn người bình thường, đem những cô gái khác ở hộp đêm ra hầu hạ cho hắn không khéo lại liên lụy cả đám người, bây giờ tốt nhất nên kiếm ai thay thế tạm thời, đợi ngày mai Doãn Lạc Lạc đi làm nhất định bà ta sẽ không bỏ qua.
" Trình Diêu, tối hôm nay cô tiếp Tiêu tổng đi, nhớ đừng làm Tiêu tổng mất hứng, nếu không lương tháng này của cô sẽ bị trừ hết" chị Hồng thong thả mở miệng nói, cặp mắt sắc bén khẽ bắn thẳng lên người cô ta.
" Vâng... Tôi biết rồi" Trình Diêu sợ hãi đi vào bên trong thay trang phục, phút chốc đã đứng trước cửa phòng, cô nhanh nhẹn mở cánh cửa đi vào bên trong, bên trong căn phòng tối đen như mực, khiến cô ta căn bản không thấy rõ đường đi, liền va trúng chân bàn khiến thân thể cô ta lảo đảo vài cái liền té xuống sàn nhà.
" Là ai" thanh âm sắc bén thập phần nguy hiểm lập tức phát ra, Trình Diêu sợ hãi đứng dậy sửa sang lại bộ đồ đang mặc trên người, giọng nói quyến rũ khiêu khích đủ để khiến đàn ông mê đắm lập tức phun ra, lọt vào tai hắn lại càng thêm khinh thường.
" Tôi là Trình Diêu, không biết tối nay anh có muốn người ta hầu hạ hay không?"
" Lại đây" giọng nói Tiêu Nhất Hàn vừa phát ra, ngọn đèn nho nhỏ lập tức được bật lên, để lộ ra nửa khuôn mặt u ám với góc cạnh kiên định rõ ràng, Trình Diêu đột nhiên nhìn không chớp mắt, từ trước tới nay cô ta đã hầu hạ rất nhiều nam nhân, nhưng chưa từng tiếp xúc với người nào lại điển trai anh tuấn đến mức này, quả thực là một vẻ đẹp hoàn hảo đến nỗi cô ta quên mất sợ hãi, nhanh chóng bước tới chỗ hắn, đối diện mặt với mặt cùng tên đàn ông lạnh lùng trước mắt.
" Biết đánh đàn không?"
" Có biết một chút"
" Vậy đàn đi" Tiêu Nhất Hàn yên lặng ngồi trên ghế sofa, nhẹ nhàng cầm ly rượu đỏ trên tay, nhấp nhẹ bên khóe môi, đôi mắt ma mị nhìn người phụ nữ trước mặt đang lướt nhẹ trên phím đàn, từng âm thanh dịu dàng vang lên, nhưng là hắn vẫn nghe không quen tiếng đàn này, thật sự là chói tai nha.
" Cô đi ra ngoài được rồi" Tiêu Nhất Hàn vẫy tay ý bảo cô ta đi ra ngoài, Trình Diêu lo sợ mình đã làm sai cái gì, nếu vậy lương tháng này của cô ta cũng coi như xong rồi, bất chấp tất cả không quan tâm đến hắn đang nói cái gì, liền đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ngồi lên đùi, bàn tay thon dài khẽ vờn ở trước ngực Tiêu Nhất Hàn, từng đợt công kích tiến thẳng vào bên trong hắn.
Đột nhiên bàn tay bị người đàn ông trước mặt nắm chặt lại sau đó thô bạo hất văng ra, hắn gằn giọng, âm thanh độc ác mạnh mẽ đâm thẳng vào lồng ngực Trình Diêu.
" Tôi bảo cô cút ra bên ngoài"
" Vâng, tôi lập tức... Đi ngay" cô ta sợ hãi, vội vàng đứng bật dậy chạy ra bên ngoài, quả thực đáng sợ, lần đầu tiên cô ta mới biết được cảm giác nhục nhã lại thất bại thê thảm như thế này, người đàn ông kia đúng thực là ác ma, ai đến tiếp thì tiếp đi, có tăng thêm lương cô cũng không dám quay lại nơi này để phục vụ cho tên ác ma kia đâu!!!?