Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch vừa đi được mấy bước, ngoài cửa đã có một tiểu thái giám chạy vọt vào, bộ dáng vô cùng kinh hãi, nhưng ánh mắt lại tỏa sáng lấp lánh, vô cùng kích động nói: "Thái tử điện hạ, quốc sư đại nhân tới."
Quốc sư đại nhân? Tịch Nhan trầm tư trong chốc lát, nhưng bởi vì bị thương, không thể ngay lập tứcthuyên chuyểntrí nhớ của thân thể Mạc Tịch Nhan này. Hai mắt nàng nhanh chóng quét qua những hoàng tử vừa rồi vì phải xin lỗi Hạ Dạ Bạch mà làm mặt lạnh, giờ phút này, tất cả bọn họ đều hào hứng bừng bừng. Dáng vẻ ấy giống như tín đồ sùng đạo (con chiên ngoan đạo) được diện kiến vị thần mà mình thờ phụng đã lâu, ngay đến cả Thái tử luôn không hề bận tâm, lúc này vẻ mặt cũng không kìm nén nổi hưng phấn.
Suy nghĩ của Tịch Nhan quả thực không sai chút nào. Nếu nói Hạ Thiên Thần là đệ nhất mỹ nam của Lưu Ly, là vị hôn phu trong mộng của vô số xuân khuê thiếu nữ, là rể hiền trong mắt các đại thần trong triều, thì vị quốc sư này chính là vị thần đáng kính trong tâm tưởng bọn họ. Hạ Thiên Thần có thể ái mộ, còn quốc sư, là thần thánh không thể xâm phạm, ái mộ một vị thần như hắn chính là một loại khinh nhờn. Hắn là vị thần mà toàn bộ con dân Lưu Ly thờ phụng, cao cao tại thượng, chỉ có thể ngưỡng mộ, không thể làm vấy bẩn.
Trầm tư trong giây lát, chỉ nghe "Két" một tiếng, cửa điện Tuệ Xuân phường bị đẩy ra. Tịch Nhan lấy lại tinh thần, trong ánh nắng vàng chỉ thấy một người một thân bạch y, tay áo phiêu phiêu, phảng phất như lướt trên mây mà tới. Ánh mặt trời có chút chói mắt, cách một đoạn, không nhìn rõ diện mạo của hắn.
"Nàng bị thương."
Trong nháy mắt, vị quốc sư đã đi tới trước mặt Tịch Nhan, đưa tay lên, khẽ sờ đầu nàng.
Bạch y không nhiễm chút bụi trần, ánh mặt trời trong nháy mắt đã trốn vào tầng mây, bầu trời vì thế mà trở nên âm u lạnh lẽo. Nhưng bản thân người này lại mang theo ánh sáng nhu hòa, phảng phất như cho dù ở buổi đêm thiếu vắng trăng sao, hắn cũng có thể vì người đi đường chiếu sáng. Trên khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc không tỳ vết xuất hiện nụ cười yên bình ôn nhu, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi lặng sóng, không có ham muốn, vô ba vô tự (ý là đôi mắt không chút gợn sóng, không ra được ý nghĩ gì trong đó), trong lúc này đây lại mang theo sự thương tiếc.
Tịch Nhan ngẩng đầu, chăm chú nhìn Bạch Phượng. Gò má gầy gò, dung nhan ôn nhuận, không mang đậm khí phách đế vương, không có vẻ tao nhã ngàn vạn như Hạ Thiên Thần, lại càng không phải dựng mày làm cho khuôn mặttrở nên dữ tợn, mà toát lên vẻ thanh quý khác thường, giống như thần tiên trên trời. Một thân ưu nhã, một thân đơn bạc, một thân ẩn sâu trong cốt tủy là sự thương xót đối với vạn vật trên thế gian, mặc dù không có uy nghiêm của đế vương, nhưng lại khiến cho người ta không nhịn được tôn thờ cúng bái.
Người như thế, cho dù là ai cũng không thể chán ghét. Đối với sự đụng chạm của hắn, nàng cũng không cảm bất mãn, còn chưa kể tới giọng tuyệt đẹp giống như một loại chung cổ (nhạc cụ) kia, mang theo tác dụng trấn an vỗ về, lửa giận trong lòng nàng theo đó cũng giảm đi không ít. Tuy nhiên, trong lòng nàng lại không kìm được nảy sinh cảm giác bài xích, đối với người này, nàng cảm thấy thân thiết, nhưng lại không thể thích nổi.
Tịch Nhan ngẩn ra một lúc, cuối cùng cự tuyệt sự an tĩnh ngắn ngủi mà hắn vừa đem lại cho nàng, gạt tay của hắn ra: "Chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da thôi, không dám phiền tới quốc sư lo lắng."
Bạch Phượng chỉcười nhẹ, cặp mắt nhìn Tịch Nhan không thấy có vẻ tức giận, phẫn nộ hay một chút cảm xúc u ám chút nào, hoàn toàn là sự dịu dàng, ôn hòa, bớt đi sự thương hại lúc trước, chỉ còn lại thương yêu thương tiếc: "Trước kia, khi ở trước mặt ta, nàng cũng không cậy mạnh như vậy."
Ánh mắt hắn mơ màng, tựa như đang nhìn Tịch Nhan, lại giống như đang dừng ở nơi khác, vẻ mặt bình thản mà xa xăm. Rõ ràng hắn đang đứng ở trước mặt nàng, lại có cảm giác xa cách đến thế, phảng phất như là người phàm và tiên nhân, như khoảng cách giữa trời và đất, xa không thể chạm tới.
Tuệ Xuân phường yên lặng như tờ, đám người Thái tử nhìn bóng lưng của quốc sư Bạch Phượng, rồi lại chuyển tầm mắt lên người Tịch Nhan. Quốc sư hàng năm đều ở điện Thiên Phượng, cho dù là Lưu Ly khánh điển (ngày lễ lớn, long trọng) cũng ít thấy hắn tham gia. Tứ tiểu thư của tướng phủ mặc dù nổi danh trong thiên hạ, nhưng thể kém nhiều bệnh, ngày ngày ẩn mình chốn khuê phòng. Bọn họ biết nhau như thế nào?Cho dù là đương kim Thánh thượng, cũng không thấy hắn thân thiết như vậy.
Đối với bất kỳ ai, dù là dân thường, hay một kẻ ăn mày bên đường, người mắc trọng bệnh, cho tới đế vương, thái tử cao cao tại thượng, hắn đều đối xử bình đẳng, không đứng trên cao nhìn ai, cũng không khinh thường ai.
Tịch Nhan nhìn thẳng vào Bạch Phượng, từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen, không hề hay biết hành động này rơi vào trong mắt người khác là vô lễ cỡ nào.
Chẳng lẽ Mạc Tịch Nhan và vị quốc sư này là người quen cũ sao? Tịch Nhan nhếch môi, đại não nhanh chóng lục tìm trí nhớ của Mạc Tịch Nhan, lại không hề có một chút tin tức nào, đôi mày thanh tú không khỏi nhăn lại.
"Vết thương còn đang chảy máu, ăn cái này vào đi."
Bạch Phượng liếc mắt nhìn vết thương của Tịch Nhan, mày hơi cau lại.
Đột nhiên hắn lấy từ ống tay áo ra một bình sứ nhỏ. Một cái bình rất rất nhỏ, hoa văn trên đó và đóa hoa sen khắc trên mặt nạ của Hạ Dạ Bạch không ngờ lại giống hệt nhau.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, nàng và quốc sư có quen biết sao?"
Ánh mắt Hạ Dạ Bạch chăm chú nhìn Tịch Nhan, không buông tha bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt nàng, trong lời nói ẩn chứa sự phấn khích và kiêu ngạo. Thế nhưng, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ kia, sâu trong khóe mắt, lại đang có sóng ngầm dữ dội, liếc mắt nhìn Bạch Phượng, ẩn chứa sự bực mình.
Tịch Nhan không chút nghĩ ngợi, lắc đầu, đẩy Hạ Dạ Bạch ra: "Chưa gặp bao giờ, không biết."
"Vậy sao hắn lại ra vẻ rất thân với nàng?"
Hạ Dạ Bạch cắn môi, chuyển tầm mắt lên người Bạch Phượng, như đang tự hỏi chính mình, lại như đang hỏi hắn.
"Đa tạ ý tốt của quốc sư đại nhân, chỉ là, vô công bất thụ lộc (chưa có công lao gì thì không dám nhận thưởng), chúng ta vốn không quen biết, ngài vô cớ tặng thuốc cho ta, là có dụng ý gì? Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngài? Trên vai chỉ là một vết thương nhỏ thôi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi, không phiền ngài lo lắng, ta cũng không muốn nhận ân tình của ngài."
Bạch Phượng ngẩng đầu, hai mắt nhìn phương xa, mây đen kéo tới, che kín cả bầu trời: "Thời tiết thay đổi thật nhanh."
Tịch Nhan chau mày, tuy trước kia nàng từng chịu vết đao còn nặng hơn thế này, nhưng thân thể Mạc Tịch Nhan sao có thể so với thân thể trước kia của nàng. Một khi trời mưa, miệng vết thương khép lại càng chậm, bệnh thấp (các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn)xâm lấn, đến lúc đó nhất định sẽ rất phiền toái. Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không muốn có bất kì dính dáng gì tới vị quốc sư cao cao tại thượng, được người người ngưỡng mộ cúng bái. Đang định tiếp tục từ chối, Hạ Dạ Bạch ở bên cạnh đã buông tay Tịch Nhan ra, chạy đến trước mặt Bạch Phượng, không chút khách khí đoạt lấy bình sứ nhỏ đựng thuốc trên tay hắn: "Của quốc sư đều là linh đan diệu dược, vì sao lại không cần?"
Khẩu khí kia, có vẻ đương nhiên, lòng tin chắc chắn, mang theo khiêu khích, có chút nào giống với Hạ Dạ Bạch điên khùng ngốc nghếch ngày thường chứ? Nhưng mà bộ dáng bất cần vô lại kia lại cực kì giống hắn trước đây.
"Tiểu Bạch."
Tịch Nhan ở trong lòng kêu một tiếng, gắt gao nhìn Hạ Dạ Bạch, đột nhiên cảm thấy người này không giống người trong trí nhớ, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào, nàng lại không nói ra được.
"Nhan Nhan, ăn đi."
Hạ Dạ Bạch đổ ramột viên, để trong lòng bàn tay, mặc kệ Tịch Nhan có đồng ý hay không, trực tiếp đưa tới bên miệng nàng, dùng sức nhét vào.
Tử Tâm đan do Tuyết Liên trên đỉnh Ngọc Thiên Sơn chế thành. Các loại vết thương do đao kiếm gây ra, bình thường đều phải bôi thuốc, nhưng Tử Tâm đan này thì khác, chỉ cần uống thuốc, một viên là có thể cầm máu giảm đau, có thể nói là ngàn vàng khó cầu, quốc sư một lần cho liền ba viên, ra tay thật hào phóng.
Tịch Nhan nuốt thuốc, quả thật cảm thấy dễ chịu không ít, ban nãy đau đớn từ vết thương trên vai rõ ràng cũng dịu đi nhiều, chỉ trong một phút đồng hồ ngắn, có hiệu quả nhanh như vậy, nói là linh đan diệu dược, đúng là xứng với tên gọi.
Đau đớn trên người giảm bớt, vì thế tinh thần Tịch Nhan cũng trở nên tốt hơn nhiều, trong đầu lại hiện ra một màn vừa rồi, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn sao lại biết được thứ quốc sư cho là linh đan diệu dược. Khoan nói đến việc này, sao hắn lại biết được nàng bị thương là do Hồng Đậu, Tương Tư? Trong tình huống như thế, nếu không phải là người luyện võ, biết được tầm quan trọng của việc chuyên tâm, thì không thể biết được chuyện này.
"Cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Tịch Nhan ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt có thể bao dung thế gian vạn vật kia. Tịch Nhan không khỏi rùng mình, cả người giống như đấu sĩ, tràn đầy năng lượng: "Có hiệu quả rất nhanh, không nghĩ tới quốc sư còn có loại vật quý báu như vậy. Bụng Vương gia nhà ta vừa mới trúng một quyền, khí lực của Hoàng đại nhân lớn như vậy, không biết có bị nội thương hay không, liệu quốc sư có thể ban thuốc cho không?"
Bạch Phượng đi tới đối diện Hạ Dạ Bạch, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái. Ánh mắt ấy, giống như có thể nhìn thấu mọi việc trên thế gian, khiến cho người ta không thể tránh né.
Hạ Dạ Bạch nhìn hắn chằm chằm, dưới mặt nạ cau mày lại. Đôi mắt mát lành vô tội nhiễm một màu đỏ diễm lệ như hoa hồng, trở nên thị huyết. Tên quốc sư này, tao nhã xuất trần, một vẻ nhân từ từ bi, nhưng hắn cũng không cảm thấy có chút hảo cảm nào, thậm chí là chán ghét, vô cùng chán ghét.
"Nếu Vương gia không muốn bị thương, thiên hạ này có ai có thể đả thương hắn? Cho dù là bị thương, Vương phi cũng không cần lo lắng, khí lực như vậy, không quá ba ngày, tự nhiên vô sự."
Những người còn lại đều là cái hiểu cái không. Hai người Hạ Thiên Thần, Hạ Minh Húc nghe vậy, nhanh chóng đánh giá lại Hạ Dạ Bạch một hồi, đôi mắt kia, trong suốt vô tội, miệng khẽ nhếch lên, trông ngốc nghếch vô cùng. Lúc hai người lại chuyển tầm mắt lên người Bạch Phượng, trở nên kính sợ.
Hạ Dạ Bạch để mặc cho đám người Hạ Thiên Thần, Hạ Minh Húc đánh giáhắn từ trên xuống dưới một lần. Một lát sau, hắn cúi đầu, tóc tai xốc xếch rối tung xõa xuống, che khuất đi sát khí bừng bừng nơi đáy mắt.
"Chẳng lẽ quốc sư thật sự là thần tiên trên trời, có thể trị khỏi chứng bệnh đần độn của Vương gia nhà ta?"
Bạch Phượng chuyển tầm mắt lên người Tịch Nhan: "Tái ông mất ngựa chưa hẳn là không may*, si ngốc đần độn cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, vạn vật đều có số mệnh của mình, ta cần gì phải đem bản thân dây dưa vào đó, chỉ là nàng --"
(Tái ông mất ngựa chưa hẳn là không may: Đây là một thành ngữ được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa. Mọi chuyện đều có nguyên nhân mà không thể xét đoán dựa trên biểu hiện bề mặt. Đọc thêm câu chuyện ở đây: Link)
Hắn đột nhiên dừng trong chốc lát: "Tính tình càng ngày càng dễ xúc động, ở trong đó vẫn còn hai viên Tử Tâm đan, nàng giữ lại mang theo bên người, phòng có lúc cần đến."
Giọng điệu này chất chứa yêu thương ân cần, nhưng Tịch Nhan lại không chút cảm kích.
Bạch Phượng lắc đầu, đôi mắt ôn nhu thanh thuận nhìn vào bầu trời, giống như cảm khái điều gì đó "Những sự việc kia khiến cho khúc mắc giữa nàng với ta sâu đến vậy sao?"
Giống như đang hỏi Tịch Nhan, lại như đang hỏi chính mình. Nhưng tiên nhân vẫn cứ là tiên nhân, cho dù có biểu lộ ra chút cảm khái, cũng có thể ngay lập tức khôi phục lại phong thái ban đầu.
Xoay người, đôi mắt thương xót bá tánh nhìn tới Hoàng Uy đang nằm trên mặt đất, trên vầng trán từ bi không nhiễm chút bụi trần cuối cùng không thể nhịn được thở dài, tuy rằng rất nhẹ, nhưng chính hắn lại biết, khiến mình thở dài, cũng chỉ có nàng, mỗi lần đều có thể khiến hắn lo lắng như thế.
"Nàng thực sự có thể vì hắn mà khiến tay mình dính đầy máu tươi ư?"
Tịch Nhan không giận mà cười, cũng nhìn Hoàng Uy đang bị thương nằm trên mặt đất: "Ta vì ai mà đôi tay nhiễm máu tươi thì có liên quan gì tới ngài, tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão."
Bạch y tung bay, dừng lại trước mặt Hoàng Uy, Bạch Phượng vươn hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng đặt trên vết thương của hắn, giọng nói mang theo năng lực an ủi lòng người: "Vết thương không còn chảy máu nữa, xử lý rất tốt."
Gương mặt gầy gò tựa tiếu phi tiếu, như mặt nước bao la vô tận, phản chiếu tất cả sự vật tốt đẹp trên thế gian, có thể khiến cho người ta quên đi đau đớn. Đôi mắt Hoàng Uy mở thật to, trên khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện hai rặng mây ửng đỏ: "Sẽ làm bẩn tay quốc sư."
Bạch Phượng lại không chút để ý: "Vết thương mặc dù sâu, nhưng chưa thương tổn tới tim phổi, tính mạng cũng không có gì đáng ngại, ngươi kiên nhẫn một chút, ta giúp ngươi rút mũi tên ra, ngươi tin tưởng ta chứ?"
Giây phút này, cho dù hai người là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng với người như vậy, bất luận kẻ nào cũng không thể cảm thấy chần chừ, do dự.
"Có thể được Quốc sư xuất thủ tương trợ, là phúc khí mấy đời mà Hoàng Uy tu luyện được."
Bạch Phượng vươn tay cầm đuôi mũi tên, một tay khác ấn trên miệng vết thương. Tịch Nhan nhìn, không khỏi mở to hai mắt, hắn định trực tiếp rút ra sao? Dù chưa thương tổn tới tim phổi, nhưng nếu mạnh mẽ rút mũi tên ra, vết thương sẽ chảy rất nhiều máu, nếu không thể cầm máu, chắc chắn Hoàng Uy sẽ mất mạng.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, cả khuôn mặt Hoàng Uy tái nhợt, đôi môi xanh mét, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Mũi tên trên vai phải của hắn đã được rút ra, máu tươi bắn tung toé lên bạch y của hắn, trông rất đẹp mắt. Bạch Phượng không hề do dự, lấy từ trong ngực ra một chiếc bình sứ nhỏ khắc hoa sen nở rộ khác, mở nắp, đem thuốc bột rắc lên trên miệng vết thương đang chảy máu kia. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, máu tươi từ trên miệng vết thương chảy ra theo thuốc trở về với cơ thể hắn. Bạch Phượng rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, giúp Hoàng Uy băng bó kỹ vết thương.
Là cổ nhân trí tuệ quá cao thâm, hay là vị Quốc sư kia quá lợi hại?
Tịch Nhan liếc nhìn chiếc khăn tay bị máu nhuộm đỏ kia một cái. Còn là quốc sư đấy, một đại nam nhân, lại mang theo vật dụng của nữ hài tử bên người, không sợ bị người khác nhìn thấy chê cười sao?
"Tĩnh dưỡng nửa tháng, không có gì đáng ngại nữa, sau hai tháng là có thể khôi phục như lúc đầu."
Bạch Phượng đứng dậy, cho dù một thân bạch y bị máu tươi nhuộm đỏ, cũng không hề nhếch nhác, đứng giữa một đám hoàng tử cẩm y hoa phục, vẫn như hạc giữa bầy gà giống lúc trước, khiến người khác không cách nào bỏ qua.
Hoàng Uy vốn tưởng rằng tay phải của mình đã bị phế, sau này không cách nào cầm kiếm được nữa, không nghĩ tới hai tháng sau là có thể bình phục được, nhất thời vui mừng khôn xiết. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ngập tràn sự tôn kính vô hạn, kích động nói không ra lời: "Đa tạ quốc sư đại nhân."
Mạnh mẽ chống đỡ thân mình, hắn muốn khấu đầu tạ ơn, nhưng vết thương kia vừa mới băng bó, vừa động một cái, miệng vết thương bị kéo căng ra, hắn đau đến hừ một tiếng. Bạch Phượng ngồi ở bên cạnh, vội vàng đỡ lấy hắn: "Chỉ là nhấc tay chi lao (chuyện vặt, tiện tay) mà thôi, không cần để ở trong lòng."
Thế nhưng Hoàng Uy lại rất cố chấp: "Có lẽ đối với Quốc sư đại nhân mà nói, đây chẳng qua chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, nhưng đối với Hoàng uy tay phải này lại vô cùng quan trọng . Nếu tay phải bị phế, cho dù tương lai tay trái của ta có thể linh hoạt được như tay phải, cũng cần không ít thời gian. Một phế nhân, sao có thể bảo vệ an nguy cho Thái tử? Hôm nay Quốc sư có tái tạo chi ân với Hoàng Uy, sau này nếu Quốc sư có chuyện gì, chỉ cần phân phó một tiếng, chỉ cần không gây bất lợi cho điện hạ, thì dù có là lên núi đao, xuống biển lửa, Hoàng Uy sẽ không hề do dự."
"Không nghĩ tới đầu gỗ này lại biết ăn nói như thế nhỉ?"
Hồng Đậu ghé sát vào Tương Tư, chỉ chỉ Hoàng Uy đang được Bạch Phượng đỡ lấy, bĩu môi: "Nếu có thể được Quốc sư đại nhân dìu như vậy, có năng lực vì Vương phi tận trung, ta cũng nguyện ý nhận lấy một tên kia."
Tương Tư nghe Hồng Đậu lẩm bẩm, đôi mắt lại nhìn về phía Hạ Dạ Bạch đã sớm bị bỏ qua kia, cau mày, hôm nay Vương gia rất kỳ lạ.
"Nếu ngươi thật sự muốn trả ơn, thì ta chỉ có một thỉnh cầu."
Bạch Phượng chưa buông tay ra, đã có mấy thái giám tự giác đi tới trước mặt hắn, nâng một cái cáng: "Thất Vương phi tuổi trẻ không hiểu chuyện, nàng làm như vậy chỉ vì muốn phát tiết lửa giận trong lòng, ngài không cần phải để trong lòng."
Tay Hoàng Uy vẫn đang để ở trên mu bàn tay của Bạch Phượng, nghe hắn nhắc tới điều này, nhìn Tịch Nhan một cái, gật đầu: "Là ta lỡ tay đả thương Vương gia, Thất Vương phi yêu phu sốt ruột. Ban nãy đã là hạ thủ lưu tình, tài nghệ của Hoàng Uy không bằng người, không dám oán giận."
Đừng nói là Hoàng Uy, mà tất cả mọi người ở đây, đều vì lời nói của Bạch Phượng mà thấy hiếu kỳ. Mặc dù Quốc sư đại nhân ở trong Hoàng cung gần hai năm, nhưng vẫn sống ẩn cư trong Thiên Phượng cung, bất kỳ người nào khi chưa được cho phép, trong vòng một trăm mét, đều không thể tới gần. Trong hoàng cung, chưa nói đến chư vị hoàng tử, bản thân Thái tử địa vị tôn quý, cũng mới chỉ được gặp qua hắn vài lần. Cho dù là hoàng thượng, mỗi lần gặp mặt, đôi mắt kia cũng chỉ có thương hại, luôn luôn xa cách, chưa từng thấy hắn thân thiết bao giờ.
Trong thời gian hai năm, cả ngày Quốc sư đều giấu mình ở Thiên Phượng điện, trừ phi gặp phải những chuyện đại sự liên quan kế sinh nhai của hàng nghìn hàng vạn dân chúng, hắn mới xuất hiện trên triều. Nhưng xem ra hôm nay hắn tới Tuệ Xuân phường, vì Hoàng Uy chữa bệnh, cũng là vì Mạc Tịch Nhan. Cử chỉ thân mật, trong giọng điệu mang yêu thương, nếu đổi thành những người khác, sợ đã sớm cảm động đến rớt nước mắt, nhưng Thất Vương phi có vẻ như không chút cảm kích, vì sao lại như vậy?
Thất Vương phi một tấm chân tình với Vương gia, nếu nàng thực sự có tâm, thì với địa vị của Quốc sư ở Lưu Ly, cần gì phải để bản thân dính vào nguy hiểm. Chỉ cần một câu nói của Quốc sư, dân chúng Lưu Ly chắc chắn sẽ cung phụng tên ngốc kia như Phật.
"Xen vào việc của người khác, thật nhàm chán."
Bọn họ nghĩ như vậy, Tịch Nhan không cảm kích chút nào, liếc nhìn Bạch Phượng một cái, gằn từng tiếng, không chút cảm kích.
Nàng ghét nhất chính là cái bộ dáng tự cho là chí công vô tư, lòng dạ từ bi kia: "Quốc sư đại nhân tâm địa Bồ Tát, muốn phổ độ chúng sinh, nhưng Tịch Nhan đã sớm rơi vào ma đạo, không nằm trong hàng ngũ chúng sinh, không biết đến cuối cùng, là Phật độ hóa ma, hay là ma đồng hóa Phật đây? Đời người ngắn ngủi, nói không chừng không bao lâu nữa dân chúng Lưu Ly sẽ chìm trong cảnh chiến tranh, lầm than khổ cực, nếu quốc sư thật có lòng, thì hãy giữ lại để độ hóa cho bọn họ đi."
Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, kéo tay hắn: "Vương gia, chúng ta trở về thôi."
"Vương phi."
"Vương phi."
Hồng Đậu, Tương Tư theo sau Tịch Nhan, cẩn thận kêu lên một tiếng. Đây chính là quốc sư đại nhân đó, vô dục vô cầu, một lòng chỉ vì cuộc sống yên bình hạnh phúc của con dân Lưu Ly. Tặng thuốc tốt, chữa vết thương, có ý tốt với tiểu thư, tiểu thư không cảm kích thì thôi, lại mặt lạnh đối xử lạnh nhạt, như thế hình như không tốt lắm. Hơn nữa, cái gì ma, cái gì Phật, rốt cuộc tiểu thư đang nói cái gì thế, sao các nàng lại cảm thấy tiểu thư như là đang làm ngược lại với Quốc sư vậy?
Tịch Nhan quay đầu lại trừng mắt nhìn các nàng, ánh mắt băng hàn sắc nhọn, lướt qua người bọn họ, dừng trên người Bạch Phượng. Mà người nọ cũng chỉ cười nhẹ, nội tâm như có gió xuân thoảng qua, mang theo ánh mặt trời ấm áp. Đôi mắt vô ba vô tự kia, đầy ắp sự cưng chiều và khoan dung. Trong lòng Tịch Nhan run lên, mơ hồ có cảm giác quen thuộc: "Ngài lợi hại như thế, nếu thật lòng muốn giúp ta, thì hãy cho ta một phu quân hoàn mỹ, nếu làm không được, thì hãy thu lại sự thương hại của ngài đi, một mình ta vẫn có thể chống đỡ được cả Vương phủ, không cần bất kỳ kẻ nào thông cảm."
Bạch Phượng không nói gì, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Dạ Bạch, rõ ràng nở nụ cười: "Nếu hắn muốn, giấc mộng của nàng trong chớp mắt có thể thành hiện thực, chuyện này, ta không giúp được nàng."
"Vậy thì không còn gì để nói nữa."
Tịch Nhan kéo tay Hạ Dạ Bạch, dứt khoát xoay người, đi tới cửa Tuệ Xuân phường, đột nhiên Bạch Phượng nhanh chóng tiến lên mấy bước: "Long hành hữu vũ, trạch bị tam sinh." (được rồng phun mưa, ân trạch ba đời)
Một chân Tịch Nhan đang chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, nghe hai câu này, bàn tay đang lôi kéo Hạ Dạ Bạch không khỏi xiết chặt hơn vài phần.
"Đế truyền tam thế, võ đại lý hưng*, nàng biết câu này có ý nghĩa gì chứ?"
(Trong "Chí tôn hồng nhan", đây là lời Doanh Doanh xếp đặt, nhằm khiến Đường Thái Tông đề phòng Võ Mị Nương, nói trắng ra là để tranh thủ tình cảm. Ý của nàng là: Sau khi ngôi vị hoàng đế truyền được ba đời, nhà họ Võ sẽ lên thay họ Lý)
Cả người Tịch Nhan chợt cứng đờ, buông tay Hạ Dạ Bạch ra, đột nhiên nàng xoay người, vọt tới trước mặt Bạch Phượng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Sao ngài biết mấy thứ này?"
Ban nãy nàng nhắc tới Hạ Kiệt Thương Thang, Tần Thủy Hoàng, ngay cả người uyên bác nhất Lưu Ly cũng không biết. Điều này chứng tỏ rằng, thời đại này tách biệt với Trung Quốc, chẳng qua là văn hóa tương đồng mà thôi, nếu là như vậy, thì ở thời đại này, sao có thể có nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Tuy nhiên, mấy câu nói vừa rồi chính là mấy lời tiên tri, nhất là hai câu sau, còn nhắc tới tên nàng.
Lão bất tử kia muốn nàng làm rạng danh Võ gia, vừa khéo nàng lại là thân nữ nhi, mặc dù cả ngày nàng phải chịu khổ giống như đám thanh niên khoẻ mạnh đào hầm than ở châu Phi, huấn luyện hàng ngày, nhưng làn da nàng vẫn trơn bóng láng mịn, "nhãn hàm kiều mỵ, thân đái hương hoa" (đôi mắt kiều mị, thân như ướp hương hoa). Năm nàng mười hai tuổi, sau khi kết thúc trận chém giết đẫm máu kia, thì nàng có tên như vậy.
Bạch Phượng chỉ im lặng không nói, đôi mắt kia như mây mù, sương khói lượn lờ, nhưng lại có thể bao dung được tất cả những thứ đẫm máu và xấu xí.
Hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, ôn nhu vuốt ve, như thể làm thế có thể xóa đi toàn bộ máu tanh chết chóc trên tay nàng: "Là ta đưa nàng tới nơi này, sao có thể không quản?"
Tịch Nhan mở to mắt, có chút không dám tinđối với những lời mình nghe được, ý của hắn là gì? Mấy lời tiên tri kia, căn bản không phải là nói lung tung, chính là hắn đưa nàng tới quốc gia xa lạ này. Còn nàng giống như Đường Tăng, đến Tây Thiên thỉnh kinh phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa chịu đủ khổ sở sao, còn phải ở lại nơi này tiếp tục một cuộc sống bất an như thế? Là ảo giác của nàng chăng? Trên đời này sao lại có loại chuyện khôi hài như vậy?
"Nếu kết thúc cuộc sống kia rồi, vì sao không giữ cho bản thân mình được sạch sẽ? Khối thân thể này của nàng vốn rất sạch sẽ."
Suy nghĩ của Tịch Nhan rối loạn, đại não là một đống hỗn độn, không nhớ nổi điều gì, nhưng nàng lại theo bản năng dùng lực gạt bàn tay hắn ra, đôi mắt bắn ra lãnh ý khiến người ta kinh sợ, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, thì thào tự nói: "Vì sinh tồn, đôi tay này, đã lấy đi sinh mạng của không biết bao nhiêu người, còn dính ít máu tươi sao? Quốc sư nếu đã thần thông quảng đại như thế, sao không xóa hết những ký ức kia của ta đi, trong mắt của ta, thế giới này, chỉ có một quy tắc duy nhất, đó là cá lớn nuốt cá bé."
Nàng không phải là người mềm lòng nương tay, nhưng thân là nữ tử, có ai trời sinh đã lòng dạ độc ác đâu. Lần đầu tiên giết người, nàng mới bảy tuổi, cũng sợ đến mức toàn thân run rẩy, vừa nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện lên hình ảnh những người đó vừa chết đi, trên mặt toàn máu là máu, hoàn toàn bị biến dạng. Nàng trốn trong lều, cả đêm không dám ngủ, nhưng nếu không làm như vậy, người chết sẽ là nàng.
Những người đó đúng là buồn cười, sau khi tay nàng nhuốm đầy máu tươi của đồng bọn, lại thả nàng ra khỏi chỗ đó, để cho nàng hàng ngày sống trong cảnh ca vũ thăng bình (ca múa mừng cảnh thái bình), người người đều đối xử với nàng vô cùng tốt, nhưng làm như vậy, liệu có thể sưởi ấm được trái tim đã sớm bị máu tươi làm cho băng giá không?
"Nếu ngài thực sự muốn ta có một khởi đầu mới tốt đẹp sạch sẽ, thì không nên tìm tới Mạc Tịch Nhan này."
Có lẽ ngay từ đầu, nàng sẽ không cam lòng để cho bản lĩnh của mình bị mai một, nhưng có thể nàng vẫn sẽ tình nguyện sống một cuộc sống mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, mỗi ngày trôi quabình yên. Nhưng Mạc Tịch Nhan thì không được, nàng phải bảo vệ phu quân ngốc nghếch của nàng, muốn chống đỡ cả Vương phủ, nàng không thể cái gì cũng không làm, mà nếu đã làm, sao lại không làm điều tốt nhất?
Đây là lần đầu tiên đám người Hạ Minh Húc nhìn thấy có người nghi ngờ Quốc sư cao cao tại thượng, và cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy Quốc sư không thể khống chế đượccảm xúc. Bọn họ vốn cho rằng một nhân vật như vậy, vĩnh viễn luôn cao cao tại thượng, giống như tiên nhân trong tranh, chỉ có sự thương xót với thế gian vạn vật, không có bất kỳ tâm tình nào khác. Hiện tại xem ra, trên người hắn cũng có cảm xúc như người thường. Nhưng khoảnh khắc đó quá mức ngắn ngủi, vì thế thậm chí bọn họ cảm thấy hình ảnh kia chỉ là ảo ảnh trong nháy mắt.
"Nếu muốn giải trừ nghi ngờ trong lòng nàng, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đến Thiên Phượng điện tìm ta."
Bóng lưng Tịch Nhan cứng đờ, cước bộ dưới chân càng nhanh hơn, từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại, cũng không hề quay người lại: "Ba ngày sau, ta sẽ tự mình đến bái phỏng, Quốc sư chắc là biết ta muốn hỏi cái gì, đến lúc đó nếu không cho ta một lời giải thích hợp lý, thì dù có kéo sập cả Thiên Phượng điện của ngài, cũng khó tiêu được lửa giận trong lòng ta."
Hai tayTịch Nhan nắm chặt thành quyền, lửa giận trong lòng càng tăng lên, giọng nói trong trẻo vang khắp Tuệ Xuân phường, gõ vào tim của từng hoàng tử ở đây.
Tịch Nhan vừa rời đi, ngoài điện, đám cơ sở ngầm của nương nương các cung rối rít chạy về cung điện của chủ nhân mình để báo tin, phải nhanh chóng trực tiếp truyền tin này ra ngoài. Chuyện hôm nay, khiến cho Tịch Nhan trong một đêm trở thành đối tượng bàn tán của cả Lưu Ly từ già tới trẻ.
Có người nói nàng là tiên nữ trên trời, kiếp trước là huynh muội với Quốc sư, hai người đều có phong thái tựa tiên nhân, tinh thông lục nghệ, không gì không làm được, vẫn còn tâm địa Bồ Tát. Đại thọ sáu mươi của Lão thái quân lần trước, tiên hạc mà nàng tặng chính là vật cưỡi trước kia của nàng.
Lại có người nói, nàng là con gái của ác ma, tâm địa Bồ Tát trước kia đều là biểu tượng. Tịnh thân quản gia, cắt tóctỳ nữ , bóp chết người hầu vô tội, dùng tên đả thương thiếp thân thị vệ của Thái tử, đây đều là tội ác mà nàng gây ra. Tâm địa độcác, thủ đoạn ác độc, không phải người thường có thể làm được, lần này quốc sư rời núi, chính là để cảm hóa nàng.
Trên khắp phố phường, có nhiều lời đồn, lưu truyền đủ các phiên bản, vẫn chưa ngã ngũ gì cả, có thể có một chút, Cung Vương phủ có Thất Vương phi, trên khắp Lưu Ly, không ai dám tùy tiện bắt nạt Thất Vương gia kia nữa.
Lúc Tịch Nhan mới vào hoàng cung, tuy không hẳn là thích thú bừng bừng, nhưng trong lòng cũng tràn đầy vui mừng. Không nghĩ tới một chuyến đi này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhất là mấy lời nói kia của Quốc sư, gợi lại một chút trí nhớ ít ỏi mà nàng vẫn luôn cất sâu tận trong não, còn những gì hắn nói, như biết trước tương lai, giống như hắn cố tình an bài vậy.
Trên xe ngựa, hai tay Tịch Nhan ôm đầu gối, nhắm mắt lại, suốt dọc đường đều im lặng. Thường ngày Tiểu Bạch vốn thích gây chuyện ầm ĩ, cũng học bộ dáng của Tịch Nhan, bắt đầu từ khi ngồi lên xe từ cửa phía đông đi ra, không hề nói một lời nào. Đôi mắt dưới mặt nạ cũng không động đậy, chăm chú nhìn Tịch Nhan, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hồng Đậu và Tương Tư ngồi cùng một chỗ, cảm giác được bầu không khí áp lực trong xe ngựa, liếc mắt nhìn nhau một cái, chẳng qua là trong lòng không ngừng than thở, sớm biết như thế, cho dù có thể tận mắt nhìn thấy Quốc sư đại nhân trong truyền thuyết, hai nàng cũng không nguyện tiến cung.
Tới Vương phủ xe ngựa dừng lại, Hồng Đậu nhảy xuống xe ngựa đầu tiên, lấy ghế nhỏ ở sau xe ngựa đặt trên mặt đất, đỡ hai người Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch xuống xe ngựa.
Ở trên xe ngựa đợi lâu như vậy, vừa tiếp xúc với ánh mặt trời, ánh sáng rực rỡ chiếu lên người có chút khó chịu.
Tịch Nhan lấy tay che mắt, mơ hồ nhìn thấy mấy chữ "Cung Vương phủ" rất lớn, cả người ngay lập tức tỉnh lại.
"Hồng Đậu, ngươi đến y quán của Lý lão một chuyến, mời hắn đến xem xét vết thương cho Vương gia."
"Tương Tư, Vương gia đói bụng rồi, ngươi đi chuẩn bị mấy món chàng thích ăn."
Dặn dò tốt mọi chuyện, Tịch Nhan kéo tay Hạ Dạ Bạch, hai người cùng trở về Thúy Trúc Cư.
Tịch Nhan thay đổi xiêm y, thuốc kia đúng là rất tốt, vết thương trên vai đã không còn chảy máu. Hạ Dạ Bạch đang dùng bữa, trên bàn có mấy món ăn tinh xảo và điểm tâm buổi sáng Tương Tư làm, bây giờ đã là giờ Thân, Hạ Dạ Bạch đói bụng cả ngày, ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Thấy Tịch Nhan đi ra ngoài, hắn vội vàng đứng dậy, phủi phủi mảnh vụn của điểm tâm trên tay, vắt khô khăn mặt, phía trên còn bốc ra hơi nóng, cười hề hề đi tới bên cạnh Tịch Nhan: "Trên mặt bẩn chết đi được, ta lau sạchgiúp nàng."
Không đợi Tịch Nhan kịp phản ứng, khăn mặt trên tay Hạ Dạ Bạch đã phủ lên mặt nàng, âm ấm, không nóng không lạnh, thoải mái vô cùng.
"Đây là nước ta vừa mới lấy ở giếng đấy, rất thoải mái phải không?"
Mặt Tịch Nhan bị khăn bao phủ, hốc mắt hốc mũi đều cảm thấy chua xót, hít sâu vài lượt, thiếu chút nữa chảy nước mắt, ra sức gật đầu.
"Sau này mỗi ngày ta đều múc nước giếng rửa mặt cho nàng, như vậy cả đời, nàng có chịu không?" (Ôi bạn Dạ~~~~*mắt hình trái tim* - lời của bạn editor nhá)
Tịch Nhan nghe không rõ lắm, chỉ cảm thấy người nói chuyện như đang sợ hãi cái gì đó, trong lòng vừa phiền muộn vừa cảm động. Hạ Dạ Bạch nói cái gì, nàng đều gật đầu không ngừng, Hạ Dạ Bạch thấy nàng gật đầu, vẻ lo lắng trên mặt cùng với sự đố kỵ nơi đáy mắt dần tiêu tan, lộ ra nụ cười.
"Được rồi, cả đời, không được đổi ý đâu đấy. Nếu nàng đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ cố gắng học cách đối xử tốt với nàng."
Giọng nói Hạ Dạ Bạch càng ngày càng nhỏ, câu nói sau cùng cơ hồ gần như chỉ mình hắn có thể nghe thấy, cầm lấy chiếc khăn ở trên mặt Tịch Nhan, dịu dàng kéo tay nàng, đem vết bẩn trên đó lau khô sạch sẽ, "Nàng đi ăn cơm đi, ta bê nước ra ngoài."
Tịch Nhan nhìn Hạ Dạ Bạch quay lưng lại, sau đó cúi người, ném chiếc khăn vào trong chậu rửa mặt, dáng vẻ vô cùng thuần thục, trong lòng cảm động vô cùng, chỉ là, động tác của hắn, quả thực rất buồn cười.
Thân mình hắn cúi xuống không đủ thấp, khăn mặt trên tay bị hắn không chút nào thương tiếc ném vào trong chậu, nước bắn lên tứ tung, hắn kêu to một tiếng, vội vàng lùi về sau mấy bước, đưa tay lau nước trên mặt nạ, nhìn chằm chằm chậu nước rửa mặt, bộ dáng hầm hừ tức giận.
"Trên mặt có bị thương không?"
Tịch Nhan đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, ngẩng đầu, vươn tay định tháo mặt nạ kia xuống, Hạ Dạ Bạch đứng yên tại chỗ, không lùi về sau, cũng không kháng cự. Tay Tịch Nhan vừa chạm tới mặt nạ ướt nhẹp nước kia, ngoài cửa truyền tới tiếng nói của Hồng Đậu: "Vương phi, Lý thần y tới."
Hạ Dạ Bạch lui về phía sau một bước, Tịch Nhan vội rút tay về, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn Hạ Dạ Bạch.
"Mời hắn vào."
"Tiểu Bạch, chàng lên giường nằm đi, để Lý lão đến bắt mạch cho chàng."
Tịch Nhan đẩy Hạ Dạ Bạch vào nội thất, Hạ Dạ Bạch vừa nằm lên giường, Lý lão trên lưng đeo hòm thuốc bước vào.
"Lý lão, đã làm phiền ngài rồi."
"Vương phi đợi chút."
Hạ Dạ Bạch xốc màn giường lên, thấy Tịch Nhan đứng cạnh giường, hai mắt chăm chú nhìn theo hắn: "Không phải bảo nàng đi ăn cơm sao? Còn đứng ở đây làm gì? Giống như đầu gỗ vậy, nàng ăn ít thôi, đừng có mà ăn hết đấy."
Tịch Nhan chăm chú nhìn Hạ Dạ Bạch của nàng, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, hai mắt mang theo ý cười nhìn về phía hắn, cuối cùng lại không khỏi cười thành tiếng: "Yên tâm đi, ta cũng không phải là chàng, một ngày không ăn cũng không chết đói đâu."
Hạ Dạ Bạch hừ vài tiếng, lại nhìn thấy dáng vẻ không có ý tốt của nàng, quay lưng về phía nàng, kéo chăn che kín đầu. Nữ nhân này, hắn hiếm khi quan tâm người khác như vậy, nàng lại không nhận lấy.
Tịch Nhan cười vỗ vỗ Hạ Dạ Bạch đang che đầu, giọng nói kia vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như đang dỗ tiểu hài tử: "Được rồi, được rồi, chàng để cho Lý lão nhìn xem thế nào, ta đi ra ngoài ăn cơm trước. Biết chàng thích ăn điểm tâm do Tương Tư làm, để ta bảo nàng đi làm thêm một chút nữa."
Lý lão đứng ở một bên, bộ râu bạc trắng dưới cằm hơi vểnh lên, trên mặt lộ ra ý cười, lão nhãn tràn đầy sức sống cũng mang theo phần lo lắng.
Tịch Nhan có tâm sự nặng nề, chỉ tùy tiện ăn một ít, bảo Tương Tư rót trà, ăn mấy miếng điểm tâm.
Lúc Lý lão bước ra, đã qua giờ Thân, bên ngoài từng rặng mây đỏ phủ kín bầu trời, cả Thúy Trúc Lâu chìm trong một màu vàng óng ả, trúc xanh lốm đốm, nước hồ lay động, đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt ấm áp.
"Vương gia nhà ta thế nào rồi?"
Tịch Nhan thấy Lý lão đi ra ngoài, vội đứng dậy nghênh đón, liếc mắt nhìn nội thất một cái, hỏi.
Trên lưng Lý lão vác hòm thuốc, lưng hơi cúi xuống, thở dài, Tịch Nhan cũng không nghĩ ngợi nhiều, đỡ lấy hòm thuốc trên lưng lão, đưa cho Hồng Đậu đang đứng ở bên cạnh: "Vương gia nhà ta đang ngủ à?"
Tịch Nhan hạ thấp thanh âm, làm tư thế xin mời, Lý lão gật đầu, dẫn đầu đi ra ngoài.
"Đây rốt cuộc là ai làm, sao có thể xuống tay với Vương gia độc ác như vậy?"
Lý lão vừa đi ra ngoài, tức giận quát một tiếng, Tịch Nhan vừa nghe, trái tim bị dọa tới mức đập thình thịch, dừng bước, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý lão, thiếu chút nữa là đốt thủng một lỗ trên đó.
Lý lão đi một lúc, thấy bên cạnh không có ai, liền dừng lại, xoay người, Tịch Nhan đang sững sờ đứng yên tại chỗ: "Vương phi không cần lo lắng, một quyền đánh vào bụng kia tuy mạnh, nhưng không thương tổn tới gan, không nghiêm trọng lắm, so với ngày thường Vương gia bị người --"
Lý lão đang định nói tiếp, lại đột nhiên xoay người, hé ra khuôn mặt già nua vì bị Tịch Nhan chăm chăm nhìn mà có đôi chút xấu hổ. Vương gia ngốc này có thể nói bao cát Vương gia, từ quan lại quyền quý, cho tới tên lưu manh ăn mày, không một người nào là không bắt nạt hắn. Mấy năm gần đây, hắn đã sớm luyện thành một thân mình đồng da sắt, đả thương kia, nếu là người thường, sợ sớm đã hộc máu hôn mê.
"Đây vốn là sự thật, Lý lão không cần cảm thấy xấu hổ, sau này tất nhiên ta sẽ bảo vệ Vương gia nhà ta, không để cho bất luận kẻ nào làm hại hắn nữa."
Lý lão tán thưởng gật đầu: "Ở trong phòng Vương phi ta có để lại ít thuốc bôi ngoài da, mỗi ngày sớm tối một lần, đều bôi cho Vương gia, xoa nhẹ một lúc là được. Về phần thuốc dùng ở bên trong, Vương phi tìm một người đáng tin theo ta trở về y quán, ta chỉ bảo kỹ lưỡng cách dùng thuốc, qua vài ngày sẽ tốt lên thôi."
Tịch Nhan đích thân tiễn Lý lão tới cửa Thúy Trúc Lâu, Lý lão dừng bước: "Vương phi không cần tiễn, để cho nha đầu này theo ta về y quán lấy thuốc đi, thuận tiện có thể xách hòm thuốc cho ta."
Tịch Nhan đứng ở cửa Thúy Trúc Lâu, nhìn Lý lão râu tóc hoa râm, gật đầu: "Tình huống hiện tại của Vương phủ, Lý lão hẳn cũng biết, mấy lần ngài đến đây, không có một văn tiền khám bệnh. Ta biết Lý lão không phải loại người tham tiền hám của, nhưng đây vốn là thứ mà ngài nên được, ta không thích nợ nhân tình của người khác, những gì nợ ngài, Tịch Nhan đều ghi nhớ trong lòng, tương lai nhất định sẽ hoàn lại gấp trăm gấp mười lần."
Lý lão nhìn Tịch Nhan, nhìn dáng vẻ tự tin chắc chắn của nàng, cười nói: "Nữ tử có chí khí cũng rất tốt."
Tịch Nhan chỉ cười, không hề phản bác, nàng nói như vậy, cũng không tính chỉ có chí khí mà thôi. Mạc Tịch Nhan nàng, nói được thì sẽ làm được. Nàng coi thường việc vì muốn tạm thời nhờ vả người khác mà nói ra những lời nói nịnh bợ chót lưỡi đầu môi, kết quả sẽ chỉ càng khiến người khác xem thường.
Lúc Tịch Nhan quay lại trong phòng, thức ăn thừa trên bàn đã được Tương Tư thu dọn sạch sẽ, chỉ có mâm điểm tâm vừa mới đổi, phía trên còn bốc hơi nóng, vừa nhìn đã biết là mới làm xong.
"Vương gia đã ngủ, đợi đến lúc ngài ấy tỉnh lại thì đồ ăn này chắc chắn không dùng được nữa, nô tỳ bèn dọn đi. Điểm tâm này vừa mới làm xong, khi nào Vương gia tỉnh, sẽ không ầm ĩ kêu đói bụng nữa."
Tương Tư cúi đầu, trên tay bận rộn, giọng nói hơi chút nghẹn ngào, từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn Tịch Nhan một cái.
Sao Tịch Nhan lại không biết suy nghĩ trong lòng nàng, đứng ở một bên, nhìn nàng, cũng không nói gì. Chuyện hôm nay, nàng đúng là có trách nhiệm, nếu nàng trông Tiểu Bạch cẩn thận, chàng sẽ không bị thương nặng như vậy. Nhưng mà nàng cũng biết, việc này không thể hoàn toàn trách nàng, ngày thường Tiểu Bạch thích quấy rối, đến nàng còn không quản được, huống chi là Tương Tư.
"Vương Phi, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không chăm sóc Vương gia cẩn thận, mới để cho Vương gia bị thương, xin Vương phi tha thứ cho nô tỳ lần này."
Tương Tư quỳ trên mặt đất, khóc thành tiếng.
"Nếu đã thu dọn xong thì lui xuống đi, Vương gia cả ngày mệt mỏi, vừa mới ngủ, đừng đánh thức chàng."
"Vương phi --"
Tương Tư ngẩng đầu, đôi mắt thấm đẫm nước mắt, gọi một tiếng.
"Ta thấy hơi mệt, chuyện hôm nay không muốn nhắc lại, ngươi đi xuống đi, Vương phủ dưới tay ngươi sẽ được sắp xếp ngay ngắn trật tự, mong là ngươi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ta."
Tương Tư liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt lên lời, buồn bã nói một tiếng vâng rồi lui ra, vừa mang đồ ra đến cửa lại bị gọi lại.
"Truyền lệnh xuống, buổi tối mọi người đều phải đi nghỉ, bất luận kẻ nào cũng không được phép tới gần Thúy Trúc Lâu. Cho dù bọn họ có nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì ở Thúy Trúc Cư, không có mệnh lệnh của ta, tất cả đều không được phép bước vào, người nào vi phạm, lấy gia pháp trừng trị."