"Thân là thái tử nên biết những thứ này sao Thái tử lại không biết chứ. Thân là thái tử, càng phải trở thành tấm gương sáng, quán triệt những đạo lý này. Tề gia trị quốc bình thiên hạ, hiếu kính trưởng bối, chung sống hòa thuận với huynh đệ. Xin hỏi, thái tử làm được không? Vương gia nhà ta bản tính ngây thơ, đâu như các ngươi mang thất xảo linh lung tâm (đại khái là tâm tư gian trá, giả dối), vốn là huynh đệ đồng bào, há có thể tương tàn lẫn nhau? Đã là huynh đệ, ngài thân là huynh trưởng, đã không chăm sóc yêu thương thì thôi, lại còn bắt nạt khắp nơi, đây là đạo lý gì? Huynh đệ tương tàn đã là không thể chấp nhận được, tất nhiên không thể thêm loại chuyện bất hiếu vì việc nước quên tình nhà. Thái tử điện hạ thân thể vốn không tốt, nếu lời đồn bay khắp các phố phường, chỉ e đối với thân thể của điện hạ lại càng thêm bất lợi."

Hạ Minh Húc ánh mắt bình lặng (đôi mắt bình lặng như giếng cạn không có sóng), ý cười từ từ xuất hiện, rồi bất ngờ cười ra tiếng.

"Thất Hoàng đệ, tên ngốc nhà ngươi quả thật có phúc của kẻ ngốc, có thể cưới được một vị Vương phi thú vị như vậy."

Hạ Minh Húc nói xong, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tịch Nhan, tiếng cười vui vẻ sảng khoái. Đám hoàng tử ở bên cạnh cũng hùa theo cười thành tiếng, chỉ có Đế sư nguyên lão tam triều, đứng ở một bên lau mồ hôi lạnh.

"Nữ nhân này có chỗ nào thú vị chứ, nói chuyện lớn tiếng, còn hung hăng như vậy, chẳng khác gì cọp mẹ."

Hạ Dạ Bạch lớn tiếng nói, giọng nói có chút non nớt, có thể do nói lớn quá, sau khi nói xong lại ho khan mấy tiếng.

"Hồng Đậu, mau mang một chén trà tới đây cho Vương gia nhuận hầu."

"Đây là Tuệ Xuân phường, không phải Cung Vương phủ của các ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai, có thể ở đây giễu võ giương oai sao?"

Thập Nhất hoàng tử đứng dậy, chỉ vào Tịch Nhan, dáng vẻ ta đây vô cùng bất mãn với người.

"Chuẩn bị trà cho Thất Vương gia và Thất Vương phi."

Hạ Minh Húc bưng chén trà trên bàn lên, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thổi, lãnh đạm phân phó.

"Không cần, chuẩn bị cho Vương gia là được rồi, nếu khát nước, ta sẽ uống phần Vương gia còn dư lại."

Bàn tay bưng chén trà của Hạ Minh Húc thoáng dừng lại, giương mắt, cách làn khói mờ mịt, như có như không liếc Tịch Nhan một cái, rồi lại tiếp tục thưởng thức trà.

"Uống của ta đi, Trà Tuyết tiến cống đó, ta chỉ mới uống một ngụm, giờ vẫn còn ấm này." (Trà Tuyết: http://www.traviet.com/qua-tang-tra/loai-tra/tra-tuyet/)

Ngũ hoàng tử Hạ Tuấn Trì đi tới bên cạnh, bưng chén trà, bộ dáng lấy lòng đưa tới trước mặt Tịch Nhan. Trà này hắn vừa mới uống qua, nếu mỹ nhân uống một ngụm, rồi hắn lại uống một ngụm nữa, như vậy chẳng phải đã hôn môi mỹ nhân sao?

"Trà Tuyết này của ngươi, cho dù là dùng nước từ băng tuyết trên núi Thiên Sơn tan chảy thành, nếu đã bị người khác uống một ngụm rồi, thì ta sẽ không uống nữa. Nhưng nếu là Vương gia nhà ta uống qua, cho dù là loại trà thô bình thường, ta cũng sẽ vui vẻ uống. Nói như thế, Ngũ Vương gia đã hiểu rồi chứ? Vương gia nhà ta ở trong mắt các ngươi có lẽ chỉ là một tên ngốc, nhưng trong mắt Tịch Nhan, sự ngốc ngếch này lại là biểu hiện hết sức chân thành, không phải kẻ quá mức mưu mô, ngày ngày đi so tính thiệt hơn. Ta đối tốt với chàng, cho dù chàng là kẻ ngốc, cũng sẽ từng chút một ghi tạc trong lòng, tương lai vô luận phát sinh chuyện gì, cũng sẽ vì ta, chắc chắn sẽ không vì quyền lực mà phụ ta."

"Ngày đó nàng luôn gạt ta?"

Hạ Thiên Thần xiết chặt hai nắm đấm, sắc mặt xanh mét, trên khuôn mặt yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành không có một chút tươi cười, đôi mắt hoa đào không có vẻ phong tình vạn chủng như ngày xưa, nhìn chằm chằm Tịch Nhan, như muốn nhìn thấu cả con người nàng.

Tịch Nhan thoáng rùng mình, huyệt Thái Dương càng giật mạnh hơn. Ban nãy, nàng bảo hộ và thương xót Tiểu Bạch quá mức rõ ràng, có chỗ nào giống như không hề có chút tình cảm. Nàng cũng biết trong lòng mình không có nửa điểm không muốn hay không cam lòng gì cả. Tên Hạ Thiên Thần kia vẫn một mực quan sát nhất cử nhất động của nàng sao? Đã phát hiện được cái gì?

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cũng không tránh khỏi có chút lo lắng, chỉ là Tịch Nhan không dám biểu hiện ra ngoài, mím môi lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa, một thân tố y lay động trong gió, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống, càng toát lên vẻ thương cảm.

"Như lúc trước ta đã nói, mỗi người đều có chỗ dừng chân của mình, nhưng nếu không toàn tâm toàn ý, đi ao ước những vật của người khác, hoặc là khinh thường những gì mình đang có, chắc chắn là tự mình chịu tội, tự dày vò bản thân. Thiên đường và Địa Ngục, phế vật với bảo bối, chẳng qua chỉ cách một đường chỉ, bằng không sao có chuyện biến Phế thành Bảo, cái đó là tùy vào cách nhìn của mỗi người thôi. Ta cảm thấy Vương gia nhà ta là Bảo vật, vậy cuộc sống của chúng ta sẽ được hoà thuận vui vẻ, còn nếu ta cũng giống như các ngươi, coi chàng là Phế vật, vậy có khác nào tự khiến bản thân ấm ức chứ?"

Âm thanh ấy xa xăm, theo cơn gió mát buổi trưa, như một làn khói nhẹ tản đi. Tịch Nhan xoay người, toàn thân bao phủ một tầng màu vàng nhàn nhạt, tố nhan (gương mặt mộc không trang điểm) như phát sáng, đẹp không thể tưởng tượng nổi.

"Có nhiều thứ đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, giống như bát nước hắt đi, sao có thể thu lại. Nếu đã như thế, chi bằng trước khi nước bị hắt đi, quý trọng nó !."

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, trên mặt Hạ Thiên Thần đã khôi phục vẻ yêu nghiệt thản nhiên trong quá khứ, đôi mắt hoa đào phong tình vạn chủng đang nhìn chằm chằm Tịch Nhan cũng đã nguội lạnh, mang theo cảnh cáo: "Cho dù là gạt ta, vĩnh viễn đừng để ta phát hiện."

Nếu như tất cả đều do nàng thiết kế, rốt cục hắn thua thảm đến mức nào, chính hắn cũng không dám tưởng tượng.

"Đương nhiên."

Tịch Nhan cười phun ra hai chữ, nếu là nàng bày cục, sẽ không để cho hắn dễ dàng phát hiện, cho dù phát hiện thì đã sao, sự thật là kết cục đã được định sẵn rồi. Tuy nhiên, chuyện hôm nay, nàng nhất định sẽ không bỏ qua !

"Bốp ! Bốp ! --"

Thái tử vỗ tay đầu tiên, đi tới bên cạnh Tịch Nhan, đánh giá nàng một lần từ trên xuống dưới, sâu trong đáy mắt lộ vẻ tán thưởng: "Có thể có được kiến giải như vậy, không hổ là tài nữ của Lưu Ly chúng ta, quả thật là bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Đối với những lời Thất Vương phi nói, Bổn cung sẽ suy nghĩ cẩn thận, đối với Hung Nô, phòng bị của Lưu Ly ta quả thật vẫn còn thiếu sót. Những quốc gia ở phương Nam hàng năm đề xuất yêu cầu với Lưu Ly đúng là quá nhiều, vì những lời vừa rồi của ngươi. Chuyện hôm nay, Bản cung sẽ bỏ qua không suy xét nữa."

Hồng Đậu, Tương Tư vừa nghe vậy, mặt mày giãn ra, hai người liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười.

Trên mặt Tịch Nhan lại không hề có nụ cười cảm kích, Hạ Tuấn Trì ở bên cạnh nhìn thấy, ngó chừng Hạ Minh Húc một cái, khuôn mặt ẩn ẩn vui sướng, mở miệng nói: "Thái tử điện hạ khoan hồng độ lượng, các ngươi còn không tạ ơn."

Tịch Nhan lại làm như không nghe thấy, sắc mặt so với lúc nãy nói chuyện còn u ám hơn vài phần, đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hắn, giơ tay lên dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt: "Mặt cũng bị thương sao?"

Một tay khác cũng không hề rảnh rỗi, từ bên hông Hạ Dạ Bạch hướng lên trên, ở vị trí bụng hơi dùng mấy phần lực, Hạ Dạ Bạch nhăn mày, lập tức oa oa kêu to: "A, đau, Nhan Nhan, đau quá."

Hạ Dạ Bạch không nói lớn tiếng được, đau đến chảy nước mắt, chỉ kém không khóc thành tiếng thôi, Tịch Nhan buông tay ra, đứng lên, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, ý cười này không có nửa phần vui vẻ, mà trong đó cất giấu lửa giận đủ để thiêu đốt tất cả.

"Kẻ nào khiến chàng bị thương thành như vậy?"

Giọng nói kia, nhẹ nhàng bay bổng, lại làm cho người không thể bỏ qua.

Tịch Nhan khẽ lau khô vết máu cuối cùng trên khóe miệng Hạ Dạ Bạch, cười cười, tay chống đầu gối, đứng lên.

"Ngôn An dạy nữ nhi kiểu gì thế này, bất kính với trưởng bối chưa tính, đến cả lời nói của thái tử cũng để vào mắt, tội đáng trượng tễ (dùng gậy đánh chết)!"

Trong lòng Vương Thái phó nghẹn khuất, hắn đường đường nguyên lão tam triều, trên triều đình từ trên xuống dưới không kẻ nào dám bất kính. Thế mà hôm nay lại bị một tiểu nha đầu trách mắng, bảo hắn sao có thể bình tĩnh được?

"Thái tử điện hạ đại ân đại đức, Tịch Nhan xin nhận tấm lòng. Nhưng Tịch Nhan thật không muốn cứ thế bỏ qua việc này. Chuyện Vương gia nhà ta bị thương, nếu ta chỉ cầu tự bảo vệ mình, ấn theo nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, sau này còn có ai đem Vương gia nhà ta để vào trong mắt? Thái tử điện hạ và Vương gia nhà ta huynh đệ tình thâm, hôm nay nên vì Vương gia nhà ta làm chủ."

Tịch Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn tên thị vệ đeo đao phía sau Hạ Minh Húc, thân hình cao lớn, khuôn mặt cũng trắng trẻo nõn nà, có chút phì nộn của trẻ con, đứng ở đó, giống như một pho tượng, không nhúc nhích, ngay cả đuôi lông mày cũng không động chút nào.

"Người đâu, đem mấy tên thái giám này kéo ra ngoài, loạn trượng đánh chết."

Ánh mắt Hạ Minh Húc không động, mắt không buồn chớp, tay nhẹ đưa lên, chỉ vào mấy tên thái giám ngã xuống xung quanh Hạ Dạ. Trong tiếng kinh hoàng cầu xin tha thứ xen lẫn tiếng gào khóc, mấy thái giám đều bị lôi xuống, tiếp theo, nghe thấy bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai.

"Thất Vương phi, đã vừa lòng rồi chứ?"

Hạ Minh Húc ho nhẹ mấy tiếng, hai tiểu thái giám cao lớn vội cúi mình, đi tới bên cạnh hắn. Hạ Minh Húc được hai người họ dìu, một lần nữa trở lại vị trí ngồi ban đầu. Tiếp theo, lập tức có một tiểu thái giám đang bưng một chén nước không rõ là cái gì, từ ngoài cửa chậm rãi tiến vào, đi tới trước mặt Hạ Minh Húc. Hai tay Hạ Minh Húc run rẩy đón lấy chén nước trên tay tiểu thái giám, uống hai ngụm, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đã khá lên không ít.

Những người khác ở Tuệ Xuân phường đều không nói câu nào, đã quen với cảnh này. Nhìn bộ dạng kia, Thái tử đúng là phải dùng dược liệu trân quý để giữ lại tính mạng, bệnh không hề nhẹ, chẳng biết có thể duy trì được bao lâu.

Có lẽ Thái tử cũng có mấy phần bản lãnh, nhưng thân thể thế này, làm sao có thể xử lý việc triều chính? Có tiếng mà không có miếng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là đây không phải chuyện mà nàng cần quan tâm.

"Đương nhiên -- không hài lòng."

Từng chữ từng câu, lạnh như băng như sắt.

Sắc mặt Hạ Thiên Thần khẽ biến, càng không cần nói đến những người khác. Chỉ có Hạ Minh Húc, mặt không đổi sắc, vẫn nguyên như lúc đầu. Hai tay Hồng Đậu, Tương Tư siết chặt, gấp đến độ lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Hạ Dạ Bạch, trái lại, thản nhiên bưng chén trà ngon thái giám vừa pha, từng ngụm từng ngụm, uống đến bất diệt nhạc hồ (vui vẻ quên trời đất), giống như không nghe thấy lời nói củaTịch Nhan vậy.

"Đây là Thái tử điện hạ đang bao che cho thủ phạm sao? Vương gia nhà ta là bị người đánh lớn lên, nếu chỉ là loại công kích bình thường, sẽ không đau như thế."

Trong ngày đại hôn ấy, mấy tên tráng đinh dùng gậy đánh hắn, cũng không thấy hắn gục trên mặt đất không dậy nổi, đau đến mức rên không thành tiếng.

"Thái giám ở Tuệ Xuân Phương, cũng chỉ làm vài công việc châm trà bưng nước, khí lực sao có thể so với tráng đinh, có thể làm Vương gia bị thương thành như vậy, chắc chắn là người hàng năm tập võ. Những tên vừa rồi quả thật đều đánh Vương gia bị trương, nhưng không phải vết thương nặng nhất. Ngay cả như vậy, dám phạm thượng, tất cả bọn chúng đều đáng chết. Có thể khiến Vương gia bị thương thành như vậy, cũng chỉ có hắn."

Tịch Nhan chỉ vào võ tướng áo xám đeo kiếm ở phía sau Hạ Minh Húc, ánh mắt kiên định, giống như một lưỡi dao sắc bén: "Nếu Thái tử điện hạ thật sự muốn cho chúng ta một công đạo, vậy hãy cho người kéo hắn ra ngoài, loạn côn đánh chết."

Hạ Minh Húc nắm hai tay, ho nhẹ hai tiếng. Hạ Dạ Bạch vốn đang thoải mái uống trà, bàn tay bưng chén khẽ run một lúc, ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào Tịch Nhan, không chớp mắt, như muốn nhìn thấu nàng. Hạ Thiên Thần hai mắt híp lại, thích thú liếc nhìn Hạ Minh Húc một cái.

"Vương phi."

Tương Tư bước lên, kéo Tịch Nhan. Vương gia bị thương, Vương phi nhất định tức giận. Nhưng người nọ lại là Ngự tiền thị vệ của Thái tử, nhi tử của Hoàng tướng quân, thân phận kia không thể so sánh với mấy tên thái giám được. Tiểu thư làm như vậy, rõ ràng là đối đầu với thái tử, nếu thái tử nổi giận, việc này không thể kết thúc được.

"Hoàng Uy là thiếp thân thị vệ của bổn cung, từ nhỏ đến lớn vẫn đi theo bên cạnh ta, bảo hộ ta chu toàn. Ban nãy Hoàng đệ đột nhiên xông vào, hắn cho là thích khách, mới xông lên phía trước đánh một quyền, nếu truy tìm căn nguyên, là do Bổn cung không đúng rồi."

Trong lòng Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, cần gì phải tìm căn nguyên nguồn gốc, vốn chính là lỗi của ngươi mà, chẳng qua vì mượn sức thế lực sau lưng Ngũ hoàng tử để củng cố địa vị Thái tử bấp bênh của mình thôi.

"Thái tử điện hạ thể yếu nhiều bệnh, làm sao có thể chịu được gậy gộc, Hoàng đại nhân thân là thiếp thân thị vệ của ngài, thái tử điện hạ niệm tình hắn những năm qua vất vả, không nỡ trách phạt, thái tử điện hạ không muốn, những người đó sao dám động thủ với hắn. Ngươi nói đây chỉ là một hiểu lầm, giết người đền mạng, nếu tất cả đều dùng hai chữ hiểu lầm, chỉ một câu như vậy, thờ ơ vô trách nhiệm, vậy thì cần đến nha môn làm gì?"

"Nếu ngươi đã biết, cần gì phải nhiều lời, chẳng phải là làm điều thừa sao?"

Vương thái phó hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.

"Muốn nói cái gì, thì cứ nói thẳng ra, đương nhiên thái tử điện hạ sẽ làm chủ cho nàng."

Hạ Tuấn Trì vỗ vỗ ngực, cứ như thể hắn chính là thái tử vậy, đôi mắt như hai quả hạch đào nhìn chằm chằm Tịch Nhan, tướng mạo dù không xấu, nhưng bộ dáng kia thật hèn mọn, làm cho người ta tâm sinh chán ghét.

"Tỷ thí thì thế nào? Đương nhiên, Hoàng đại nhân là võ tướng, nếu so văn, cho dù thắng, cũng không phải thắng bằng võ lực, vậy thì luận võ đi. Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta còn là Vương phi, người trong hoàng thất, làm sao có thể giao đấu với một võ tướng thấp hèn? Nghe nói Hoàng đại nhân trời sinh dũng mãnh phi thường, nhất là kỹ thuật bắn tên rất cao, bách phát bách trúng, vậy chúng ta thi bắn tên được không?"

Không để cho đám người Hoàng Uy cơ hội suy nghĩ, "Hoàng đại nhân thân là Ngự tiền thị vệ của Thái tử, đương nhiên không sợ một nữ tử nhu nhược như ta."

Hai mắt Hoàng Uy trợn to, nhưng hắn cũng không phải kẻ lỗ mãng, hai tay nâng lên thành quyền, khom mình hướng về phía Thái tử, nói: "Tất cả do thái tử điện hạ làm chủ."

Hạ Minh Húc vừa lòng hơi vuốt cằm, chuyển tầm mắt về phía Tịch Nhan: "Vậy chúng ta cùng dời bước đến Tây Uyển, nơi cưỡi ngựa bắn cung đi."

"Thái tử điện hạ thân thể không tốt, sao phải đi đến nơi xa xôi làm gì, ở Tuệ Xuân phường này là được rồi. Quy tắc tỷ thí như sau: ta và Hoàng đại nhân đứng cách nhau trăm mét, đều cầm hai mũi tên, đồng thời bắn ra, không cần mục tiêu, chúng ta chính là mục tiêu của đối phương, nếu né tránh trước, thì coi như thua, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện. Hoàng Uy đại diện cho thái tử, nói cách khác, nếu Hoàng Uy thua, thái tử nhất định phải đáp ứng Tịch Nhan một chuyện. Nếu Tịch Nhan thua, sẽ phải chịu chết, tất cả là do số trời, các vị đang ngồi ở đây đều có thể làm chứng."

"Không biết sống chết."

Hạ Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, bày ra bộ dáng người ngoài cuộc.

"Bổn cung nghe nói, Thất Vương phi dũng mãnh phi thường, nhưng ngươi tính toán hay lắm, Hoàng Uy cũng không phải là Lý Kiến Huy, nếu ngươi xảy ra bất trắc, sau này lấy ai tới chiếu cố Hoàng đệ, ngươi vẫn nên suy nghĩ cẩn thận lại đi."

"A, ta không cho phép, ta không cho phép."

Hạ Dạ Bạch xông lên phía trước, từ phía sau ôm lấy Tịch Nhan, đầu không ngừng cọ cọ trên lưng nàng: "Nếu nàng bị thương, ai tới chiếu cố ta."

"Nếu Tịch Nhan đã mở miệng, quyết sẽ không thay đổi chủ ý. Hồng Đậu, Tương Tư, chiếu cố Vương gia."

Tịch Nhan từng chút một gỡ các ngón tay của Hạ Dạ Bạch ra, xoay người, cười vỗ vỗ mặt của hắn.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, người ở trên đời đi một lần, làm sao có thể mỗi lần đều hiểu rõ đối thủ của mình. Giống như trước đây khi nàng vẫn còn là Võ Mị Nương, mỗi ngày kề cận bên bờ tử vong, xung quanh đều là đối thủ của mình. Nếu muốn hiểu rõ thực lực của đối phương mới dám động thủ, nàng đã sớm đi gặp Diêm vương rồi.

Nàng rất quý trọng tánh mệnh, có lẽ hôm nay, nàng nên nghe theo thái tử, tức sự ninh nhân (nhân nhượng cho khỏi phiền hà), lại càng không nên tỷ thí với Hoàng Uy. Nhưng nếu như không làm như vậy, lửa giận trong lòng nàng khó mà tiêu được, nơi đó sẽ nổ tung mất.

Nàng không phải là người dễ bị kích động, cho dù không nắm chắc phần thắng, cũng bảo toàn được bản thân mình vô sự. Thua thì thua, ít nhất đó cũng là một loại phản kháng, nếu mỗi lần bị ức hiếp đều chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, như vậy vĩnh viễn không thể thay đổi tình thế hiện nay.

"Hoàng đại nhân, mời." Tịch Nhan làm tư thế xin mời, hai người dẫn đầu đi ra ngoài.

"Hoàng đại nhân, ngươi nhất định phải hạ thủ lưu tình, đừng làm bị thương mặt của mỹ nhân."

Hạ Tuấn Trì vọt tới cửa, hướng về phía bóng lưng Hoàng Uy, lớn tiếng nói.

"Trò hay như vậy, sao có thể bỏ qua."

Hạ Thiên Thần đứng lên, dáng vẻ phong lưu, tao nhã vô cùng.

Hạ Minh Húc cụp mắt trong giây lát, không nóng không lạnh như cũ, nói: "Chuẩn bị cung tên."

Đoàn người rời khỏi chính điện Tuệ Xuân phường, đến một khu vực trống trải.

Tịch Nhan một phen lấy cung tên trên tay thái giám, mở cung lắp tên, vận sức chờ phát động. Dưới ánh mặt trời, nàng trông giống như một tướng quân đang mặc khôi giáp trên chiến trường, đứng trên thành cao, thong dong bình tĩnh, tư thế hiên ngang oai hùng, sao có thể không khiến cho người khác động tâm được chứ?

Mũi tên trên tay bắn ra, ngay giữa hồng tâm, Tịch Nhan xoay người, nói với Hoàng Uy ở bên cạnh : "Hoàng đại nhân, Tịch Nhan sẽ không hạ thủ lưu tình ."

Hoàng Uy kinh ngạc, một lần nữa đánh giá Thất Vương phi thoạt nhìn có vẻ nhu nhược kia. Hắn không ngờ nàng lợi hại như thế, tiện tay bắn một phát, trúng ngay hồng tâm, hơn nữa còn là một nữ tử, tài bắn cung cấp bậc này, ngay cả một võ tướng bình thường cũng không thể làm được.

Hoàng Uy thấy Tịch Nhan đã thử bắn một mũi tên, thực lực của đối phương không thể khinh thường, bèn thu hồi sự coi thường kia lại, cài tên lên, cũng là hồng tâm.

Tịch Nhan vỗ tay hoan hô, hét lớn một tiếng: "Tốt."

"Hoàng đại nhân, đã ngang sức ngang tài, kính xin toàn lực ứng phó, đừng để thái tử điện hạ mất mặt."

Thân thể hai người không ngừng lui về phía sau, hai người dựa vào tầm nhìn của mình, ước chừng khoảng cách là một trăm thước.

"Nhan Nhan, nếu nàng thắng, buổi tối ta sẽ không đè lên nàng vừa kéo vừa ôm nữa, ta sẽ đấm lưng cho nàng."

Hạ Dạ Bạch vọt ra, không cẩn thận bị vật gì đó làm cho vấp ngã.

"Vương gia."

Hồng Đậu, Tương Tư vội chạy tới kéo hắn, hai tay Hạ Dạ Bạch túm chặt, không biết cầm những thứ gì ở trên tay, đau đến khóc lên tiếng.

Tịch Nhan lấy hai cung tên khác ở trên tay thái giám, ánh mắt khẽ nheo lại, nhắm ngay vào nhân vật đứng cách một trăm thước kia. Nghe thấy tiếng khóc của Hạ Dạ Bạch, nàng nhìn sang, đôi mày thanh tú chau lại, càng thêm đau lòng. Nàng hít sâu một hơi, nín thở ngưng thần, đôi mắt híp lại, hàn ý phát ra lạnh lẽo đủ để nước ngưng tụ thành băng, cười lạnh một tiếng, lại càng thêm vài phần tàn nhẫn, ném đi tạp niệm, hết sức chăm chú, tập trung tinh thần. Trong lòngnàng, trong mắt nàng, tất cả đều ngắm trúng mục tiêu nàng phải bắn.

"Phóng."

Chỉ nghe quát to một tiếng, bên kia Hoàng Uy đã giương cung, song tiễn bắn ra.

Tên củaTịch Nhan vẫn cònở trên cung, cả thân thể nhanh chóng lùi lại. Một chân Tịch Nhan đạp lên mặt đất, cả người bay lên không, thân thể ngửa ra sau, song tiễn như lưu tinh (sao băng), rất nhanh phóng ra ngoài.

Hạ Dạ Bạch giãy khỏi tay Hồng Đậu, Tương Tư, xông ra ngoài, đồ vật gì đó trên tay bắn ra, theo sát hai mũi tên mà Tịch Nhan vừa bắn. Hai mũi tên như có thần trợ giúp, mặc dù phóng ra muộn hơn so với của Hoàng Uy, nhưng tốc độ kia, còn nhanh hơn của Hoàng Uy rất nhiều,lực phóng ra cũng lớn hơn rất nhiều.

Trên không trung, bốn mũi tên chạm vào nhau, ánh lửa tóe ra khắp nơi. Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, mũi tên đang phóng ra của Hoàng Uy, lao nhanh về phía Tịch Nhan, nhưng lại bị tên của nàng xuyên qua giữa chia làm hai nửa, rơi trên mặt đất.

Hoàng Uy kinh ngạc nhìn một màn này, kinh hãi trợn mắt nhìn. Lại nhìn hai mũi tên đang cách hắn càng ngày càng gần, trong đó có một mũi tên nhắm trúng ngay mi tâm của hắn, Hoàng Uy không chút nghĩ ngợi, né tránh theo bản năng, nhưng vừa nghiêng người tránh được một mũi tên, thì một mũi tên khác đã hướng phía bả vai hắn phóng tới. Khoảng cách gần như vậy, Hoàng Uy tận lực tránh đi, chỉ nghe một tiếng kêu rên, mũi tên kia trực tiếp bắn trúng khớp tay hắn.

Tịch Nhan nhắm mắt lại, giác quan nhạy bén vô cùng, tiếng gió vù vù xẹt qua, mũi tên kia dường như như ở ngay bên tai nàng.

"Tiểu thư."

"Tiểu thư."

Mắt thấy mũi tên kia cách mặt Tịch Nhan càng ngày càng gần, Hồng Đậu, Tương Tư đều kinh hãi hô to. Hạ Dạ Bạch xoay người, đôi mắt dưới mặt nạ lạnh như băng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn các nàng một cái, rồi lại lập tức xoay người. Cả người Hồng Đậu, Tương Tư rét run, quay lại, nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch, cho rằng cảm giác của bản thân mình sai rồi.

Giọng nói của Hồng Đậu, Tương Tư trong nháy mắt áp đảo tiếng gió đang vù vù phóng tới kia, nàng mở mắt.Trong lúc đó mũi tên đang đánh úp về phía vai phải của nàng, chỉ còn cách nàng chưa đầy một thước, Tịch Nhan không chút nghĩ ngợi, mày nhăn lại, vươn tay trái, muốn bắt lấy mũi tên đang lao về phía mình kia, nhưng vẫn chậm một bước, Tịch Nhan vội vã tránh đi.Mũi tên sượt qua vai phải của nàng, tố y màu vàng nhạt nhất thời bị máu tươi nhiễm đỏ.

"Nhan Nhan."

Hạ Dạ Bạch đứng gần vị trí của Tịch Nhan, thấy nàng bị thương, cuống quít vọt tới trước mặt của nàng.

"Lại chảy máu."

Hạ Dạ Bạch nhìn vết thương trên vai Tịch Nhan, hai tay dừng tại trên không trung, không biết làm sao, sau một lúc, bị dọa đến nước mắt giàn giụa.

"Tiểu thư."

"Tiểu thư."

Hai người Hồng Đậu, Tương Tư thấy thế, cũng vội vàng xông tới, đỡ lấy Tịch Nhan, sắc mặt vì sợ hãi mà trở nên tái nhợt.

"Đều tại mấy người các ngươi."

"Đều bởi vì các ngươi nên Nhan Nhan mới bị thương."

Hạ Dạ Bạch xông tới, giơ hai nắm đấm về phía bọn Hồng Đậu, Tương Tư.

"Không được chạm vào Nhan Nhan."

Hắn rống lên một tiếng, dùng sức kéo đôi tay đang đỡ lấy Tịch Nhan của Hồng Đậu, Tương Tư, đẩy các nàng ra, hai tay dìu lấy Tịch Nhan. Hồng Đậu, Tương Tư đều thấy mờ mịt, thấy Hạ Dạ Bạch nổi giận, không dám tiến lên nữa.

Tịch Nhan nắm chặt tay Hạ Dạ Bạch, cười cười, sắc mặt trắng bệch, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, cả người thoạt nhìn có vẻ suy yếu: "Không có chuyện gì, mũi tên chẳng qua chỉ sượt qua da thôi, chỉ là vết thương ngoài ra, còn không đau bằnglần trước bị chàng cắn, khi nào trở về bôi thuốc, sau vài ngày sẽ tốt lên thôi."

Đầu mũi tên kia vô cùng sắc bén, lại mượn sức gió và quán tính, quán lực tăng thêm một chút, sao lại không bằng vết thương bị cắn ở trên cổ lần trước chứ? Nếu chỉ là đau đớn bình thường, bộ dáng của nàng thoạt nhìn cũng sẽ không suy yếu như vậy. Miệng vết thương đau lâm râm, ý thức mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng cả người lại càng thêm thanh tỉnh.

Vết thương này quả thật có một phần rất lớn là do hai nha hoàn Hồng Đậu, Tương Tư kia. Nếu không phải vừa rồi hai người bọn họ kêu lên, làm át tiếng gió, khiến nàng thất thần trong giây lát, ảnh hưởng tới phán đoán của nàng, hiện tại tất nhiên nàngsẽ không bị thương. Chỉ là, những thứ này, sao Tiểu Bạch có thể nhìn ra, Tịch Nhan cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn thấy Hạ Dạ Bạch bĩu môi, cũng quên truy cứu.

"Vết thương của Hoàng đại nhân còn nặng hơn của ta."

Tịch Nhan cười chỉ vào Hoàng Uy ở phía đối diện đang quỳ một chân trên đất, xoay người, trên mặt là nụ cười nhợt nhạt: "Tiểu Bạch, chúng ta thắng."

Hạ Dạ Bạch nắm bàn tay Tịch Nhanthật chặt, ha ha cười hai tiếng, nếu không phải lúc này đang đỡ Tịch Nhan, hắn nhất định sẽ hưng phấn mà vỗ tay.

Hạ Dạ Bạch cúi đầu, một cánh tay vươn ra lau mồ hôi trên trán Tịch Nhan, ôn nhu thay nàng vén lại tóc, lớn tiếng cười to: "Đương nhiên, những người đó đều không lợi hại bằng Nhan Nhan nhà ta."

Hạ Dạ Bạch ngẩng đầulên, nhìn chằm chằm đám người Hoàng Uy ở đối diện, giọng nói non nớt mang theo sự thỏa mãn và kiêu ngạo. Tiếng nói phiêu đãng khắp võ đài của Tuệ Xuân phường, tiện sát các hoàng tử khác.

Mấy người bọn họ không thể có tiền đồ như tên ngốc kia. Ban đầu sao bọn họ không nghĩ tới việc xin phụ hoàng tứ hôn, mỹ nhân tuyệt sắc tài mạo trí dũng song toàn như vậy, nếu bị kẻ khác ức hiếp, mặc dù để cho nữ nhân ra mặt thì hơi mất thể diện, nhưng những người khác cũng chỉ càng thấy hâm mộ và ghen tị thôi. Một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, thật sự rất, đáng tiếc.

"Chúng ta qua bên đó đi."

Bên kia, Hoàng Uy quỳ một chân trên đất, mũi tên kia gần như xuyên qua bả vai hắn, máu tươi nhiễm đỏ cả bộ xiêm y, hắn quỳ trên mặt đất, hừ cũng không hừ một tiếng.

"Vi thần phụ sự phó thác của Thái tử, xin thái tử trách phạt."

Tịch Nhan từrất xa nghe thấy giọng nói của Hoàng Uy, không vì vết thương của mình, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ, ngược lại muốn bị xử phạt. Tịch Nhan thật không biết là nên bội phục thủ đoạn dùng người của Thái tử hay là nhạo báng Hoàng Uy kia là ngu trung. Giọng nói kia vẫn vang dội nhữ cũ, không có cảm giác suy yếu chút nào.Dưới tay tướng giỏi không có lính tồi, Thái tử này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

"Thái tử, các ngài thua."

"Nếu Thái tử phi có được thân thủ như ngươi, bên cạnh ta còn cần gì đến thiếp thân thị vệ, trực tiếp đem ngươi mang theo bên người, là có thể vô lo vô nghĩ rồi."

Hạ Minh Húc đứng lên, giống như thuận miệng nhắc tới, đôi mắt âm u như đêm đen kia càng thêm thâm trầm, sóng cuộn mãnh liệt, trông không thấy đáy.

"Người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện, thái tử điện hạ lúc trước nhận lời rồi. Chúng ta dù chưa viết giấy làm chứng, nhưng ở đây có nhiều người chứng kiến, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, huống chi là điện hạ đây."

"Là Hoàng Uy ta tài nghệ không bằng người, không liên quan đến điện hạ. Vương phi có yêu cầu gì, chỉ cần nói với ta, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ."

Một tay Hoàng Uy đè lên miệng vết thương, muốn đứng dậy, nhưng do vết thương quá sâu, cho dù động nhẹ một chút, cũng sẽ tác động đến toàn thân.

"Là lỗi của Hoàng Uy, thái tử điện hạ không cần để ý."

Hạ Minh Húc cúi đầu, thản nhiên lườm Hoàng Uy một cái, "Đừng động, thái y lập tức sẽ tới ngay."

"Hoàng đại nhân, hiển nhiên ta hiểu được tấm lòng trung thành của ngươi, nhưng chuyện này lúc trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi, thái tử điện hạ thân thể suy yếu, ngươi chẳng qua là thay hắn tỷ thí mà thôi. Người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện, điện hạ cũng đã đáp ứng rồi. Nếu như có ý kiến khác sao lúc đó ngươi không đề cập tới, bây giờ thua lại nguỵ biện. Tính mạng chỉ có một, mũi tên vừa rồi vừa vặn bắn về phía não ngươi, vì tính mạng, dĩ nhiên phải tránh."

"Điện hạ!"

Sắc mặt Hoàng Uy lúc xanh lúc trắng, kêu một tiếng, xấu hổ vạn phần gục đầu xuống.

"Nếu ngươi không né, sẽ không có người trung thành giống như Hoàng đại nhânở bên cạnh cống hiến sức lực cho thái tử, liều mạng bảo vệ ngài ấy, tổn thất này, chẳng phải còn lớn hơn sao."

Hoàng Uy khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn vai phải bị mũi tên đâm thủng, đôi mắt kiên định lạnh như băng rõ ràng trở nên ảm đạm.

"Ta thấy tay phải ngươi bị thương không nhẹ, e là sau này khó có thể cầm kiếm được, cho dù sau này có thể sử dụng đao kiếm, cũng không thể linh hoạt như trước."

Tịch Nhan buông tay Hạ Dạ Bạch ra, nhìn vết thương của hắn, giọng nói lạnh lùng, nụ cười trên mặt thật chói mắt, khiến cho người khác vừa thấy đã cảm nhận rõ sự trào phúng.

"Nếu bản thân toàn tâm toàn ý muốn làm việc gì đó, cho dù có gặp phải muôn vàn phiền toái cũng có thể dùng nghị lực để vượt qua. Tay phải không thể dùng, còn có tay trái, cho dù là tay trái, tay phải đều không thể dùng, chẳng phải vẫn còn chân đó sao, thái tử ngài cảm thấy ta nói có đúng không?"

Hoàng Uy gặp phải kết cục như vậy, Tịch Nhan chẳng đồng tình chút nào. Nói ra những lời này, chẳng qua vì cảm thấy hắn và nàng đều là một loại người ngu ngốc.Hắn một lòng trung thành với Hạ Minh Húc, còn tình cảm của nàngv ới Hạ Dạ Bạch còn chưa rõ ràng, ở một mức độ nào đó, cũng có thể nói là giống nhau.

Nếu một ngày nào đó Tiểu Bạch vì mình mà phải chịu khuất nhục hiếp bức, nàng cũng sẽ không đồng ý, giống như hôm nay, nàng lấy sinh mạng ra đấu với Hoàng Uy, cũng chỉ vì tự tôn của tiểu Bạch thôi.

Hoàng Uy ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo, mang theo chút trẻ con phì nộn, thật thà chất phác, đôi mắt sạch sẽ, lóe lên tia sáng kiên định.

"Vương phi muốn ta đáp ứng ngươi chuyện gì? Bản cung có thể làm được, tuyệt không từ chối."

Tịch Nhan kéo tay Hạ Dạ Bạch, gật đầu: "Ta là loại người thích ép buộc người khác sao? Điều kiện của ta rất đơn giản, chính là ngài phải đáp ứng ta ba việc."

"Vương phi, ngài đừng quá đáng, lúc trước rõ ràng đã nói là một điều kiện, sao hiện tại liền biến thành ba việc, hiển nhiên ngài đang ép buộc người khác."

Hoàng Uy lớn tiếng kháng nghị.

"Mấy việc này, đối với Thái tử mà nói chỉ là nhấc tay chi lao(việc nhỏ, đơn giản, dễ, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay)mà thôi, quá mức đơn giản, căn bản là không thể thể hiện giá trị của Hoàng đại nhân, ngay cả một chút vết thương ngoài da của ta cũng không thể bồi thường nổi."

Tịch Nhan nhìn thẳng vào mắt Hạ Minh Húc, không cảm thấy điều kiện của mình quá phận chút nào.

"Nàng muốn ta đáp ứng chuyện gì?"

Tịch Nhan khẽ mím môi, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười: "Thứ nhất, những ai vừa bắt nạt Vương gia nhà ta, đem Vương gia nhà ta làm khỉ để đùa bỡn, bất luận là thân phận gì, đều phải nói xin lỗi hắn, Thái tử điện hạ cũng không ngoại lệ; thứ hai, thái tử điện hạ, còn có chư vị hoàng tử, quyết không thể bắt nạt Vương gia nhà ta giống như hôm nay, các đại thần cũng phải cư xử với hắn như đối với hoàng tử; thứ ba, còn thứ ba --"

Tịch Nhan nhướng mày: "Việc thứ ba ta tạm thời chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho ngài biết, được chứ?"

Thứ ba, toàn bộ đám người các ngươi phải để cho ta đâm một đao, để ta phát tiết lửa giận trong lòng.

Trên mặt Hạ Minh Húc cũng mang theo nụ cười, nói: "Được"

"Thái tử điện hạ, lão thần cho rằng, chuyện này tuyệt đối không thể, ngài là đương kim thái tử, sao có thể tự hạ thấp địa vị, nhận lỗi với Thất hoàng tử. Vả lại việc thứ ba còn chưa biết được, nếu nàng công phu sư tử ngoạm (ý chỉ lòng tham không đáy, xảo trá), đưa ra yêu cầu vô lý, thái tử điện hạ sao có thể đáp ứng?"

"Vương Thái phó, đúng là Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, ngài ấy và Vương gia nhà ta mặc dù không phải là đồng bào sở sinh, nhưng đều là hoàng tử, chính là huynh đệ. Thân là ca ca, đã làm chuyện không đúng, thì phải nói xin lỗi với đệ đệ, như thế có gì không thể? Thái phó đại nhân cũng nói Quân vi thần cương, nếuThái tử điện hạ đã đáp ứng, ngươi phải phục tùng vô điều kiện. Thất hoàng tử là thành viên hoàng thất, ngươi chẳng qua là một đại thần, chỉ bằng mấy lời nói vừa rồi của ngươi, cũng đủ để khép ngươi vào tội phạm thượng bất kinh!Về phần chuyện thứ ba, ta tuyệt không yêu cầu Thái tử làm chuyện trái với đạo nghĩa, Thái phó cứ yên tâm. Thái phó đại nhân là Đế sư cao quý, tất nhiên là một tấm gương tốt, phiền Thái phó đại nhân làm mẫu một phen, xin lỗi Vương gia nhà ta đầu tiên đi."

Thái phó, nguyên lão tam triều cái khỉ gì chứ, rõ ràng là một kẻ nịnh hót, bằng không sao có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tiểu Bạch bị ức hiếp sỉ nhục. Người như vậy cũng có thể lên làm Đế sư, không biết ánh mắt lão hoàng đế kia có vấn đề gì không nữa.

Vương Thái phó liếc nhìn Hạ Dạ Bạch đang cười ngây ngô một cái, lỗ mũi hướng lên trời, hừ lạnh một tiếng, thái độ cao ngạo, không hề có một chút ý tứ nào đi xin lỗi.

"Thái tử, ngài thấy thế nào?"

Tịch Nhan lạnh lùng hỏi một tiếng, thái độ của Vương Thái phó khiến nàng vô cùng bất mãn.

"Nếu Thái Phó không muốn nói xin lỗi, về công, ngài ấy là nguyên lão tam triều, có công với cả Lưu Ly; về tư, ngài ấy là ngoại công của Bổn cung, Bổn cung lại là đệ tử của ngài ấy, vậy hãy để ta làm thay đi."

Hạ Minh Húc khom thân mình về phía Hạ Dạ Bạch, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Tịch Nhan ngăn cản: "Ngài là ngài, Thái Phó là Thái Phó, Thái tử điện hạ vốn cũng phải xin lỗi Vương gia nhà ta, một lần và hai lần có gì khác biệt? Thái Phó tuổi già, không thể khom lưng, mặc dù ta không thể thay hắn nói xin lỗi, nhưng vẫn có thể hỗ trợ hắn."

Tịch Nhan cười lạnh, đi tới đằng sau Vương thái phó, nhấc chân hướng về phía đầu gối của hắn, nhẹ nhàng đá một cái. Vương thái phó không nghĩ nàng lại dám lớn mật như vậy, không chút phòng bị, đầu gối khụy xuống, quỳ trên mặt đất. Tịch Nhan nhanh chóng xoay người lại, túm lấy Hạ Dạ Bạch, đẩy hắn tới trước mặt Vương thái phó, nhìn về phía Hạ Minh Húc cười một tiếng: "Như thế chẳng phải tốt hơn sao, không cần Thái tử phải làm thay."

"Dám động thủ với Thái Phó, Thất Vương phi, lá gan của nàng cũng quá lớn đấy."

Hạ Minh Húc chỉ vào Tịch Nhan, quát to một tiếng, chứa đựng ý tứ nghiêm nghị trách cứ.

"Điện hạ thánh minh, nhìn rõ mọi việc, trong lòng tự có tinh toán. Quân là quân, thần là thần, quân thần khác biệt. Thái Phó tuy là nguyên lão tam triều, nhưng bất kính với Thái tử điện hạ và Thất hoàng tử, không theo khuôn phép quân thần, nếu không sao có thể phát sinh chuyện như ngày hôm nay? Vì Vương gia, ta ngay cả tính mạng có thể không để ý, một chút can đảm này sao có thể không có?"

Tịch Nhan đứng trước mặt Hạ Dạ Bạch, nắm lấy tay hắn, mười ngón tay hai người đan chặt: "Nếu ta là hạng người ham sống sợ chết, vừa rồi sẽ không tỷ thí với Hoàng đại nhân, Tịch Nhan đã dùng tính mạng ra đấu. Ta là Vương phi của Thất vương gia, có Thất Vương gia mới có thể có Thất Vương phi. Thể diện của Vương gia bị tổn hại, người khác sẽ xem thường cả Vương phủ chúng ta. Tịch Nhan ta có thể không cần mặt mũi, thậm chí mất mạng, nhưng Vương gia nhà ta không thể bị người khác nhục nhã, không có tự tôn, cho dù không có của rả nên hồn cũng chỉ là một cái tiện mệnh thôi, Thái tử muốn thì có thể lấy đi, Người khác cũng đừng vội lấy tính mạng Vương gia ra uy hiếp, đối với Tịch Nhan mà nói, đều vô dụng, nếu Tịch Nhan xảy ra chuyện gì bất trắc, trên đời này, sẽ không còn người nào có thể giống như ta che chở chu toàn cho Vương gia, cần gì phải ở lại trên đời này để bị người nhục nhã? Nếu Vương gia xảy ra chuyện gì, ta sẽ đem hung thủ hại ngài ấy băm vằm thành trăm mảnh, sau đó theo ngài ấy xuống hoàng tuyền. Trên đường hoàng tuyền, có ta chiếu cố, cũng có thể bảo vệ hắn không bị ức hiếp."

Tịch Nhan từng từ từng từ kiên định, thái độ chân thành thành khẩn, đôi mắt trong suốt, bình tĩnh nhìn Hạ Minh Húc, không một chút sợ hãi.

"Thất Hoàng đệ mặc dù ngốc, nhưng lại là người có phúc khí nhất trong số những hoàng tử chúng ta."

Hạ Minh Húc quay đi, không nhìn vào ánh mắt kia của Tịch Nhan nữa, vô cùng cảm khái, nhìn Hạ Dạ Bạch, cười nhạt: "Chuyện hôm nay là do ta không đúng, mong Hoàng đệ tha thứ, sau này sẽ không phát sinh loại chuyện như vậy nữa."

Hạ Minh Húc nói xong, ho nhẹ mấy tiếng, xoay người, nói với mấy tiểu thái giám ở bên cạnh: "Mặt đất ẩm thấp, thân thể Thái phó không tốt, các ngươi mau đỡ hắn đứng lên, dìu hắn trở về. Thái y đâu? Tại sao lâu như thế còn chưa tới?"

"Chuyện hôm nay là chúng ta không đúng, các ngươi cũng phải nể mặt Bổn cung, nhận lỗi với Thất hoàng đệ."

Thái tử lên tiếng, hiển nhiên đám hoàng tử không dám không theo, tâm không cam tình không nguyện đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, khom lưng, nói nói mấy câu.Những người này tự xưng là hoàng tử, được nâng niu trong lòng bàn tay, tâm cao khí ngạo, trong lòng đương nhiênvô cùng khó chịu.Tên ngốc này, nếu không có Vương phi lợi hại như vậy, bọn họ đâu đến mức phải đi nói xin lỗi? Sao bọn họ lại không lấy được một Vương phi mỹ mạo như hoa, tài trí hơn người, văn võ song toàn, lại toàn tâm toàn ý vì bọn như vậy?

Hạ Thiên Thần đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, cúi thân mình, nhưng đôi mắt hoa đào lạikhông ngừng liếc Tịch Nhan, nụ cười yêu nghiệt phong tình vạn chủng, cho dù là khom lưng, thấp hơn người khác một bậc, nhưng cũng không thấy có chút thấp kém nào, "Thất Vương phi, câu nào của nàng là thật, câu nào là giả?"

Tịch Nhan nghe vậy, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, nửa điểm phản ứng cũng không có, như thể những lời vừa rồi của Hạ Thiên Thần, đều giống như những lời nói xin lỗi khách khí của các hoàng tử khác vậy.

"Vương phi, chư vị hoàng tử đã nói xin lỗi rồi, trên người người còn mang thương thế, chúng ta nên sớm trở về thôi, để cho Lý lão xem qua như thế nào."

Tương Tư đứng ở đằng sau Tịch Nhan, mặc dù trên mặt của nàng vẫn mang theo nụ cười rạng rỡ mà không chói mắt, ấm áp như ánh sáng mùa xuân, nhưng Tương Tư rõ ràng phát hiệnra sắc mặt Tịch Nhan đã trở nên tái nhợt, cho dù có gió, nhưng vết máu trên vai vẫn chưa khô, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Nhan Nhan, mấy người này nói nhàm chán chết đi được, ta đói bụng rồi, ta muốn ăn hoa quế cao, bánh đậu xanh, phù dung tô do Tương Tư làm."

Hạ Dạ Bạch bĩu môi, vuốt cái bụng lép kẹp của mình, từng chút từng chút kể lể, đôi mắt đáng thương hề hề nhìn Tịch Nhan.

"Vương gia bị thương, thân thể Tịch Nhan cũng có chút khó chịu, không quấy rầy các vị hoàng tử tiếp tục nghiên cứu thảo luận đạo vi quân trị quốc."

"Đúng thế, mấy thứ các ngươi nói ta đều không hiểu, còn không bằng bánh hoa quế của Tương Tư, ta và Nhan Nhan đi về trước."

"Hoàng đệ và Vương phi bị thương, hay là chờ thái y tới xem qua một chút, xác định không có việc gì rồi hãy trở về. Tuệ Xuân phường đã chuẩn bị điểm tâm, Hoàng đệ có thể ăn tạm, muốn ăn cái gì, để cho ngự thiện phòng chuẩn bị."

"Không thèm."

Hạ Dạ Bạch lắc đầu như trống bỏi: "Lão đầu râu bạc kia sẽ xem mạch cho chúng ta, không cần đến mấy tên lang băm này, ta chỉ thích điểm tâm Tương Tư làm thôi, thơm thơm."

Hạ Dạ Bạch nói xong, lè lưỡi, liếm liếm nước miếng, hoàn toàn không nhớ trọng thương trên người.

Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch vừa đi được mấy bước, ngoài cửa đã có một tiểu thái giám chạy vọt vào, bộ dáng vô cùng kinh hãi, nhưng ánh mắt lại tỏa sáng lấp lánh, vô cùng kích động nói: "Thái tử điện hạ, quốc sư đại nhân tới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play