'Một năm đã đột phá từ sơ kỳ lên trung kỳ đẳng cấp Tử Linh Tiên? Sao nhanh vậy? Nam chủ mất mười lăm năm mới từ Tử Linh Tiên sơ kỳ lên Sinh Linh Tiên sơ kỳ, tính trung bình phải bốn, năm năm mới đột phá, chẳng lẽ do mình mà cốt truyện thay đổi.'
Cổ Long nghĩ nghĩ, ngó ngang ngó dọc tìm Lãnh Quân, kiểm tra tu vi.
Phụt!
'Mịa! Nam chủ lên đẳng cấp Thượng Linh Tiên hậu kỳ viên mãn, truyện mình viết bị thay đổi đến nỗi mình không thể khống chế được rồi, lẽ nào đây là hiệu ứng hồ điệp trong truyền thuyết.'
Cổ Long nghiến răng nghiến lợi 'Thực lực của mình bây giờ còn kém chán.'
"Long ca! Chúc mừng huynh." Lâm Chí vui mừng nói
"Cũng không có gì đáng nói." Cổ Long xua xua tay.
"Phải không? Pháp khí cấp ba, mịa." Một đệ tử Bát Thần sơn nói.
"Đúng đấy! Nếu không nhờ pháp khí sao ngươi thắng được đệ tử Bát Thần sơn bọn ta." Đệ tử hôi bào nói.
"Các ngươi... "
"Được rồi! Lâm Chí, cứ để họ nói, đối với ta, quan trọng là kết quả, ai có ý kiến, ta không quan tâm." Cổ Long lãnh tĩnh nói.
Đúng vậy! Trong quá trình viết truyện, quan trọng là kết quả, cậu sẵn sàng loại bỏ những nhân vật không cần thiết. Giờ đang ở cái nơi thực lực vi tôn, kẻ nào cản đường cậu, xoá sổ, bất kể ai, kể cả nam chủ, dù sao chỉ là những sinh mạng cậu tạo ra trong một trang mạng online.
--------------------------------------
Khu vực hạch tâm của Tiên Nhạc tông.
Uỳnh!
"Từ giờ ta là cường giả Lưỡng Cực kỳ rồi, ha ha ha ha!"
Thập Bảo tông, Thập Vương cốc.
Uỳnh!
"Lão tổ, lẽ nào ngài..."
"Đúng vậy! Ta vượt qua 'Lưỡng Cực kiếp' trở thành cường giả Lưỡng Cực kỳ."
Thiên Tiêu tông, Các Vương điện.
Uỳnh!
Uỳnh!
"Thác Dật! Minh Hằng! Hai ngươi đã trở thành tu sĩ Phân Ma kỳ?"
"Dạ"
"Tốt! Tốt lắm!"
Linh Lam tộc, Thượng Vương đảo.
Uỳnh!
"Trưởng lão! Người vượt qua 'Lưỡng Cực kiếp'?"
"Ừ!"
"Tốt quá! Vậy tộc nhân ta không cần phải trốn tránh tại nơi này nữa."
Thiên giới.
"Tu sĩ nhân giới có mấy người đạt cảnh giới Lưỡng Cực kỳ, xem ra cánh cổng nối thiên giới với nhân giới sắp mở ra."
"Vậy chúng ta xuống dưới đó được rồi."
"Ừ! Ngươi đi thông báo cho cấp trên, gọi mấy tên Địa Vương kỳ và Thiên Đạo kỳ chuẩn bị mở cánh cổng thông với nhân giới."
"Được!"
-----------------------------------
Nhân giới.
"Tên Cổ Long này xui rồi, Lan Phong sư huynh có lưới khoá bảo luyện chế từ tơ huyết nhện, yêu thú cấp bốn, để xem không có pháp khí hắn thắng kiểu gì."
"Đúng! Có kịch hay để xem rồi, hà hà."
" ... "
'Mịa! Bọn diễn viên quần chúng bây giờ rảnh l** hay sao mà cứ hay chõ mõm vào chuyện của mình thế nhể? Lưới khoá bảo? Không dùng pháp khí cũng được thôi chẳng qua là mất chút thời gian.'
Lan Phong lấy ra một cây bạch kiếm, pháp khí cấp một loại ba, lao tới tấn công Cổ Long.
Cổ Long bắt quyết, một trận cuồng phong nổi lên, che chắn hoàn toàn một nửa võ đài.
"Tên Cổ Long này không dùng pháp khí nữa sao?"
"Để xem hắn chống đỡ được bao lâu."
"Hừ!" Cổ Long hừ lạnh, dùng hai tay bắt quyết, trụ băng từ dưới mặt đất mọc lên khoá chặt Lan Phong.
Cổ Long bắn mấy viên hoả cầu công kích Lan Phong, hắn dựng tường đất chống đỡ, dùng 'vạn kích đoạt mệnh' đâm tới Cổ Long.
Uỳnh!
Tu vi Tử Linh Tiên hậu kỳ bộc phát, dựng lên bức tường linh lực, cản phá chiêu thức.
Hít!
Dưới đài, một trận hít lạnh đồng loạt vang lên.
"Trời! Tu vi Tử Linh Tiên hậu kỳ, hắn có thật là đệ tử mới của Trung Lĩnh sơn không vậy?"
"Thiên địa sát phạt!" Cổ Long quát lên, cự chưởng hướng Lan Phong mà lao tới.
Uỳnh!
"Chết tiệt! Thế thân phù." Cổ Long lẩm bẩm.
"Kiếm thần định đoạt!" Lan Phong từ phía sau múa kiếm tạo ra các hư ảnh bạch kiếm, hướng kiếm lên trời, các hư ảnh tụ lại tạo thành một cây cự kiếm đánh xuống Cổ Long.
"Xuyên không nhất kích!" Cổ Long phá không đánh một chưởng lên Lan Phong, hắn lấy ra một pháp khí bảo vệ, tránh được một kích, cự kiếm đồng thời đánh xuống.
Uỳnh!
Cổ Long lại phá không, cự kiếm chém lên võ đài.
"Tiểu tử Cổ Long này sao có thể phá không dễ dàng vậy?" Lý Hải Vân tò mò hỏi.
"Có lẽ do công pháp hắn tu luyện có phần đặc biệt." Lăng Bảo Xuân phán đoán.
Cả hai mải xem quên cả đấu khẩu.
Lan Phong hít thở có phần nặng nề hơn, Cổ Long vẫn ung dung như lúc đầu.
Xoẹt!
Một lưỡi đao gió cắt trúng Lan Phong, Cổ Long điều động không khí xung quanh đánh tới.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Thêm mấy lưỡi đao gió cắt lên người Lan Phong.
"Ta, ta chịu thua." Lan Phong nói.
Cổ Long thở phào, nhảy khỏi võ đài, vậy là đã lọt vào tốp hai mươi.
"Long ca! Đệ không ngờ huynh lợi hại như vậy." Lâm Chí cười tươi rói.
Hít!
Lại một đợt hít lạnh nữa.
'Woao! Cậu bé vừa rồi cười lên đẹp quá! Mấy người xung quanh xuýt nữa bị bẻ cong rồi. Đáng tiếc, cậu bé Cổ Long kia chẳng chịu cười gì cả, haizzz.' Yến Thanh lắc đầu.
'Mà khoan, Hai người đó liệu, có gian tình gì không? Xem ra mình cần phải đẩy nhanh kế hoạch mới được.' Yến Thanh cảm thấy hơi hơi bất an 'Không thể lãng phí hai tiểu thụ quý giá như thế được, thụ và thụ đến với nhau, mình biết mà không cản lại, quần chúng hủ nữ sẽ ném đá mình mất, ách! Cũng không biết đám hủ nam có cho mình được yên thân không.' (Không biết dùng từ nào cho thích hợp nên đành dùng tạm từ hủ nữ, hủ nam).
"Long ca! Mọi người xung quanh làm sao vậy?" Lâm Chí ngơ ngác hỏi.
"Đừng để ý bọn họ! Chút nữa đệ đến phòng ta, ta có cách giúp đệ giải quyết vấn đề lần trước." Cổ Long viết bao nhiêu truyện, đọc bao nhiêu truyện, không biết chuyện gì mới lạ.
"Vâng! Đệ cứ tưởng không giải quyết được vấn đề này, may quá." Lâm Chí cười ngây thơ.
Hít!
Lại nữa rồi.
"Đệ lần sau bớt cười trước người khác thì hơn." Cổ Long nghiêm túc dặn Lâm Chí. 'Vãi! Lâm Chí dù có bề ngoài nhỏ tuổi nhưng gương mặt không có chỗ nào giống nữ nhân, bọn họ hít cái gì mà hít, đừng nói truyện mình viết biến thành đam mỹ văn rồi nhé.'
"Hơ! Đệ rõ rồi." Lâm Chí vẫn ngây thơ không hiểu chuyện gì.
Vậy là trận đấu tuyển chọn hai mươi thứ hạng đầu sắp kết thúc.