'Hai mươi thứ hạng đầu đã được định đoạt. Thứ nhất là Lãnh Quân, mịa, không nhất mới lạ, thứ hai là Yến Thanh, cái này hơi bị bất ngờ, cô nhóc này tu vi hoá ra đã lên đẳng cấp Thượng Linh Tiên sơ kỳ, từ hạng ba đến hạng bảy là đệ tử Huyễn Linh sơn, từ hạng tám đến hạng mười hai là đệ tử Bát Thần sơn trong đó thứ tám là Lý Hải Vân, thứ mười là Lăng Bảo Xuân, thứ mười ba là Cổ Long, từ thứ mười bốn đến mười tám là đệ tử Bát Thần sơn, bất ngờ hơn là thứ mười chín là Lâm Chí, cậu bé này khiến mình hơi bị bất ngờ, cuối cùng là một đệ tử Bát Thần sơn.'
Những đệ tử ở hai mươi thứ hạng đầu được vào Thiên Thượng bí cảnh, nghe đâu đây là một phần của thiên giới bị sụp xuống nhân giới. Các trưởng lão Sinh Linh Tiên cũng đột phá Thượng Linh Tiên (Do Thông đạo trời đất sắp mở nên những tu sĩ kẹt lại lâu năm ở cảnh giới của mình đồng loạt đột phá) được nhận lệnh canh giữ cánh cổng đi vào Thiên Thượng bí cảnh.
Cũng do từ thiên giới sụp xuống nên trong đó rất nguy hiểm, các đệ tử chỉ được đi vùng bên ngoài bí cảnh. Không chỉ Tiên Nhạc tông, các môn phái khác cũng vào Thiên Thượng bí cảnh nên hiện tượng giết người đoạt bảo cũng có, nhưng chủ yếu nảy sinh ngoài rìa Thiên Thượng bí cảnh, bên trong gần như không ai dám vào.
Trong nguyên tác, khi các tu sĩ tiến vào Thiên Thượng bí cảnh, có một ma tu lập đàn huyết tế trong đó khiến chúng tu sĩ hầu như mất mạng, nam chủ buộc phải chạy vào sâu trong Thiên Thượng bí cảnh mới giữ được mạng, may mắn đạt được kỳ ngộ nên mới thoát, nhận được truyền thừa của tu sĩ thiên giới, nam chủ sau khi ra ngoài chưa đến hai chục năm thì phi thăng, năm năm sau gặp được nữ chủ và được nàng giúp đỡ, con đường tu tiên cũng trở nên thuận lợi. Dẫu vậy, nguy hiểm cũng không thể không có.
"Long ca! Đệ tới rồi." Lâm Chí nói.
"Đệ bây giờ nằm trên giường huynh, sau đó thả lỏng." Cổ Long cất lời.
"Huynh có chắc sẽ được không?" Lâm Chí hỏi.
"Chắc chắn! Nhưng có lẽ sẽ hơi đau, đệ cố chịu." Cổ Long nhắc nhở.
"Được! Huynh yên tâm." Lâm Chí chắc chắn.
"Mà, chuyện xảy ra hôm nay đệ không được nói cho bất kỳ ai biết, nhớ chưa?" Cổ Long nói.
"Ơ, vâng!" Lâm Chí gật gật.
"Tốt!"
"Ơ, Long ca, đây..."
"Suỵt! Đệ không phải lo, giờ cởi quần áo ra."
"Liệu có ai biết không?" Lâm Chí lo lắng.
"Không sao, mọi người đi nhà ăn hết rồi." Cổ Long lắc đầu.
"Được! Vậy bắt đầu đi." Lâm Chí nói.
Bên ngoài, Yến Thanh cứ cuống cả lên, 'Hai người đó đang làm gì, sao nghe mờ ám vậy, nằm trên giường lại còn hơi đau, cởi quần áo lại còn không cho ai biết, thôi chết rồi.'(Hơ, chị đang nghĩ gì vậy, em hông hiểu)
Aaaaa!
Tiếng Lâm Chí hét lên.
"Lâm Chí! Đệ cố nhịn, sẽ qua nhanh thôi, được rồi, làm lại nhé!" Cổ Long nói.
"Được! Tiếp tục đi."
Yến Thanh tái mặt, lao tới cửa, đạp văng nó ra.
"Không được! Mau dừng lại, giữa thanh thiên bạch nhật, chọn lúc không người làm vậy, hai người không biết xấu hổ sao, đây là việc trái với đạo lý, hai thụ không thể..." Yến Thanh nói nửa trừng rồi nghẹn họng.
Trong phòng tất cả như đứng hình, Cổ Long đang ngồi bên bàn trà ăn bánh uống nước, Lâm Chí không mặc quần áo nên đang đắp một tấm chăn, còn có một người thứ ba mặc thanh sam đang bắt quyết hướng Lâm Chí thi triển, cả ba người đang nhìn Yến Thanh, giây phút này như ngưng đọng.
Lâm Chí tỉnh lại đầu tiên vội lấy chăn quấn kín mình, Cổ Long quay sang hỏi:
"Cô sao lại ở đây?"
"Tôi, tôi, mọi người đang làm gì vậy? Đây là ai?" Yến Thanh ấp úng.
Nhuyễn đế lôi Yến Thanh vào rồi đóng cửa lại. Cổ Long nghĩ nghĩ gì đó rồi nói:
"Cô có giữ bí mật giúp chúng tôi." Cổ Long nguy hiểm nhìn Yến Thanh.
"Ách! Được!"
"Cô có nghe nói đến Trường Xuân quả."
"Có, là thần dược mà bao người muốn có."
"Lâm Chí hồi nhỏ ăn phải nó nên không thể lớn được, cậu ấy hay bị mọi người trong Trung Lĩnh sơn coi là em nhỏ mà đối xử nên nhờ tôi giúp, tuổi thật của cậu ấy bây giờ là hai tư tuổi."
"Vậy hả? Ha ha, vậy mà tôi cứ tưởng..." Giọng Yến Thanh nhỏ dần.
Ba người mờ mịt nhìn Yến Thanh, không hiểu cô gái này muốn nói gì.
"Ách! Cậu tiếp tục." Yến Thanh xấu hổ nói.
"Vậy nên cậu ấy mới tới đây, còn đây là yêu thú của tôi, Nhuyễn Đế, tên gọi Thanh Đế, nó có tu vi Lưỡng Cực trung kỳ viên mãn nên giúp được Lâm Chí từ một cậu bé mười ba tuổi lớn thành một người trưởng thành hai mươi tuổi."
"Ách! Lưỡng Cực trung kỳ viên mãn? Nhuyễn Đế? Yêu thú của cậu? Ha ha, cậu tiếp tục." Yến Thanh thấy Nhuyễn Đế trừng mắt nhìn mình, sợ hãi nói.
"Vì loại pháp thuật khá đặc thù nên tôi không thể bày kết giới, đành chọn lúc này thi triển."
"Vậy sao phải cởi quần áo?"
Cổ Long nhìn Yến Thanh như muốn nói 'Cô có bị ngu không?'
"Thế mười ba tuổi với hai mươi tuổi chênh lệch thế nào, cô nghĩ bộ quần áo của một đứa nhóc mười ba tuổi mặc được sao?"
"Sao cậu ấy không mặc bộ quần áo khác?"
"Có sao đâu, chúng tôi đều là đàn ông cả mà, tôi cũng ba bảy tuổi rồi, bên ngoài nhìn như mười lăm ha." Cổ Long cười.
Hít!
Yến Thanh suýt đổ.
Thấy rồi, cậu ta đã cười.
Ơ mà ngọc đoán mệnh không đo được tuổi thật của người này sao? Mịa, ba bảy, tứ ca mới hai hai, không sao, người tu tiên tuổi thọ dài, huynh ấy hơn tứ ca có mấy tuổi bọ, vợ lớn hơn chồng cũng không phải hiếm lạ gì, quan trọng là hợp là được, nhất định phải khiến gì nhỉ, à, rồi, Long ca thuộc về tứ ca, ke ke ke ke.