Đã một năm trôi qua kể từ ngày Cổ Long trở thành đệ tử nội môn của Tiên Nhạc tông. Hôm nay, Cổ Long quyết định đột phá Tử kiếp trở thành tu sĩ Tử Linh Tiên.


Nói sơ qua về Tử kiếp, là một trong những đại kiếp nạn của chúng tu sĩ. Đầu tiên, Tử kiếp sẽ tàn phá từ trái tim, nơi chứng minh sự tồn tại, nơi đại diện cho cảm xúc, sau đó Tử kiếp sẽ tàn phá ra xung quanh cơ thể. Khi ánh trăng lên, đó là lúc Tử kiếp kết thúc, ánh trăng sẽ biến thành vô số mũi kim đâm xuyên qua cơ thể tu sĩ, kết thúc một sinh mệnh phàm nhân.


Tử kiếp có nghĩa là cái chết, cái chết đoạt tuyệt mọi thứ với phàm trần. Để rồi tái tạo lại cơ thể mới, cơ thể tiên nhân.


Cổ Long chờ đợi cơn đau đớn mà ai cũng sợ hãi đó. Tử kiếp ập đến, từ trái tim, Cổ Long cảm nhận có thứ gì đó muốn rục rịch. Bỗng, thiên địa vang lên một giọng nói.


"Tử kiếp? Thượng đế vốn dĩ không cần Tử kiếp, cơ thể người cao quý, ngay từ đầu đã khác với phàm nhân và chúng tiên, ta còn không tổn thương được người lý gì thứ kiếp nạn nho nhỏ này có thể tổn thương được người."


Uỳnh!


Thế là Cổ Long trực tiếp thăng lên cảnh giới Tử Linh Tiên.


" ... "


Vậy mình không cần vượt qua Tử kiếp? Điều này nên vui hay nên buồn đây?


------------------------------------


Phàm nhân.


"Vừa rồi là sao?"


"Lẽ nào trong chúng ta có người được thiên địa lựa chọn?"


"Nào phải, ngươi không nghe rõ sao? Đó ít nhất cũng phải là tu sĩ đang đối mặt với Tử kiếp kìa."


Cao tầng Tiên Nhạc tông.


"Chuyện gì xảy ra vậy? Âm thanh vừa rồi là sao? Thượng đế là gì? Ai là thượng đế?" Trưởng lão Tiên Nhạc tông.


Các môn phái khác.


"Thượng đế? Lẽ nào thượng đế là tên gọi loại cơ thể đặc biệt không cần vượt qua Tử kiếp cũng trở thành tu sĩ Tử Linh Tiên."


"Cơ thể cao quý hơn cả chúng tiên? Còn cao quý hơn cả tu sĩ Thần Tổ kỳ sao? Không thể nào, quá nghịch thiên."


Thiên giới.


"Vừa rồi tại sao thiên địa lại hướng nhân giới bái lạy? Lẽ nào có tồn tại còn cao quý hơn thiên địa."


"Lại nhân giới, có để cho ta sống yên ổn không? Tâm hồn ta mong manh dễ vỡ lắm."


Mọi người khinh thường nhìn người vừa phát ngôn.


"Nếu vậy pháp khí tiên phẩm là do tồn tại này tạo ra."


"Tại sao? Nhân giới hơn hai chục năm trước đã sinh ra thứ tồn tại được thiên địa thừa nhận, vậy mà bây giờ lại có tồn tại còn cao hơn cả thế, ta muốn xuống nhân giới một phen."


"Ta cũng thế."


"Đúng! Ta cũng vậy."


" ... "


--------------------------------------


Nhân giới, Tiên Nhạc tông.


Tu vi Tử Linh Tiên hậu kỳ viên mãn? Mình chắc éo cần tu luyện cũng phi thăng quá ha. Haizzz, ai bảo mình là tác giả cơ... Ơ mà, nếu mình bị nhốt tại đây, lẽ nào có tồn tại còn cao hơn tác giả, đủ sức nhốt mình lại? Thôi, bỏ qua, sao có thể.


Ba tháng sau, Tiên Nhạc tông có cuộc so tài giữa các đệ tử trong tông.


"Số 213, Cổ Long! Số 214, Vương Hạo. Võ đài số ba."


Cổ Long bay lên võ đài, quan sát tu sĩ trước mặt. Là một tu sĩ thanh bào, nhìn kiêu ngạo thế kia chắc không phải loại tốt lành gì.


"Vương Hạo? Là đệ tử ký danh của Hi Lâm trưởng lão, coi bộ tên Cổ Long này toi rồi."


"Đúng đấy, thắng cũng khó mà thua cũng không được, haizzz."


"Thắng? Ngươi đùa sao? Vương Hạo sư huynh tu vi Tử Linh Tiên trung kỳ rồi đấy."


"Không thể nào! Mới tháng trước huynh ấy chỉ mới sơ kỳ mà. Tính đi tính lại kể từ lúc huynh ấy vượt qua Tử kiếp mới chỉ có một năm, sao nhanh vậy?"


"Ầy, đệ tử của Hi Lâm trưởng lão mà, đâu thiếu đan dược phụ trợ chứ."


" ... "


Haizzz, lúc viết mấy tình tiết trợ hứng cho người đọc, mình cảm thấy rất thoải mái, thậm chí khá hưng phấn, còn lúc xây dựng hình tượng nhân vật lót chân cho nam chủ đi lên, mình cảm thấy thú vị lắm, bây giờ tự mình trải nghiệm, đúng là chối l** mà.


Nhìn cái bản mặt câng câng kia, rõ muốn ăn đập, lần sau viết chuyện, mình nên bớt bớt viết thể loại não phẳng này.


Uỳnh!


Xem kìa, chưa gì đã lộ tu vi giương oai, sợ người ta không biết mình óc teo chắc, tưởng ta sợ lắm à.


Cổ Long đưa một ngón tay hướng Vương Hạo, một tia sáng loé lên, pháp khí cấp ba loại một, Dực Tiễn do Nhuyễn Đế luyện chế từ móng vuốt Dực Thú, bao lấy bàn tay một màu tử sắc, hai bên như đôi cánh xoè ra, hấp thụ linh khí, dung hoà linh lực, tạo ra vô số mũi tên công kích đối thủ, tu sĩ tu vi dưới Sinh Linh Tiên trung kỳ không thể đấu lại.


Kết quả dễ đoán, Cổ Long thắng.


"Pháp khí cấp ba loại một, tên Cổ Long đó làm sao có được chứ."


"Lẽ nào hắn là con cháu gia tộc giàu có nào đó."


"Không thể nào."


" ... "


Hàng ngũ trưởng lão.


"Tiểu tử Cổ Long này có được loại pháp khí đó, chắc phải có người hậu thuẫn." Ly Sâm trưởng lão.


"Phải đó, đa số trưởng lão chúng ta cũng không thể đấu lại cây Dực Tiễn đó." Chân Diệp trưởng lão.


"Hi Lâm, đệ tử ký danh của ngươi thua dưới pháp khí cấp ba loại một cũng không lạ." Lương Định trưởng lão.


"Nào phải, hắn giờ là đệ tử chính thức của Hi Lâm rồi." Dược Vược trưởng lão.


"Không sao, đệ tử của ta cũng không phải thua quá mất mặt." Hi Lâm trưởng lão.


"Đúng vậy! Pháp khí cấp ba, chà chà."


Khu vực đệ tử.


"Tên Cổ Long này có đồ tốt đấy." Lăng Bảo Xuân.


"Cũng không đến lượt ngươi." Lý Hải Vân.


"Ngươi im mồm cho ta."


"Ha, ta có mồm ta nói, ngươi làm gì được."


"Ngươi..."


" ... "


"Sao vậy, Thanh Thanh? Muội cảm thấy không khoẻ?" Lãnh Quân hỏi.


"Không! Muội vẫn ổn." Yến Thanh nói với Lãnh Quân rồi nhìn Cổ Long nghĩ 'Hà hà, nhìn cậu bé này được đấy, một tiểu thụ đạt chuẩn thế này thật hiếm gặp. Gương mặt tuấn mỹ hơn hẳn đám nam nhân vô dụng kia, cơ thể nhỏ gầy mong manh như nhược thụ, nhưng mặt liệt thế kia, khắp người lại toả ra hơi lạnh như muốn nói người sống chớ lại gần nữa, kiểu hình này chắc là băng sơn thụ đây, nhưng không biết cậu bé này có phải đoạn tụ không nữa.'


Yến Thanh lại quay sang nhìn Lãnh Quân, 'sao huynh ấy lại là thẳng nam chứ, haizzz.'


---Hồi tưởng---


"Tứ ca! Muội mang tiểu thụ đến cho huynh đây." Yến Thanh phấn khích gọi Lãnh Quân.


"Thanh Thanh! Ta đã nói với muội rồi, ta không thích nam nhân." Lãnh Quân đau đầu nói.


"Thế nên muội mới kiếm cho huynh một nam nhân xinh đẹp hơn cả nữ nhân cho huynh còn gì." Yến Thanh cười dâm.


"Ách, thế thà muội kiếm nữ nhân cho ta còn hơn, với lại, nếu ta thích nam nhân thì đâu có cần thể loại gương mặt giống nữ nhân chứ." Lãnh Quân cố gắng biện minh.


"Vậy huynh thích nam nhân tuấn mỹ hả? Được! Chờ muội." Yến Thanh chạy biến


"Khoan! Ai cho muội xuyên tạc lời ta nói thế hả? Thanh Thanh! Đợi đã, haizzz."


---Thực tại---


'Nhất định phải khiến cậu bé này bẻ cong tứ ca, tiểu công chờ tiểu thụ thu thập đi là vừa, ke ke ke ke.' Yến Thanh quyết tâm, âm thầm bày kế hoạch.


Lãnh Quân bỗng thấy lạnh cả sống lưng 'Quái! Trời nắng to thế này cơ mà, chắc là ảo giác.'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play