Kakashi và Tobirama thảo luận hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định rằng Tobirama sẽ là người phụ trách dạy cho Toge cách khống chế sức mạnh. Ở thời đại của Kakashi, tộc Kaguya luôn nhân khẩu đơn bạc và trong trạng thái sắp diệt tộc, y không quá hiểu biết về tộc này, cũng chưa từng giao thủ với tộc nhân của tộc này, những hiểu biết của y về họ hầu như là từ tư liệu mà ra. Còn Tobirama đã trải qua thời kỳ các nhẫn tộc đối chiến gay gắt, là tộc nhân của tộc Senju chinh chiến khắp các chiến trường, hắn đã từng tiếp xúc với hầu hết các tộc, ưu nhược điểm của từng tộc là gì hắn đều ghi tạc hết trong đầu.
Sau khi dàn xếp xong kế hoạch huấn luyện, việc chuẩn bị cơm trưa liền giao cho Kakashi. Vừa tới giữa trưa, y liền xách theo hộp cơm đã được chuẩn bị tốt tới một bãi đất trống ở cạnh vách núi sâu trong rừng. Địa hình nơi đó khá thích hợp để huấn luyện, có cây rừng, có vách đá, cách đó không xa còn có một con sông, cho dù là luyện tập khống chế chakra ở trạng thái tĩnh hay động đều cực kỳ phù hợp. Điều này khiến Kakashi cảm thấy hoài niệm, khi còn nhỏ y cũng thường xuyên tự rèn luyện bản thân ở nơi như vậy, đi bộ trên thác nước, leo núi bằng một tay, luyện ném shuriken... Tuy rằng vất vả nhưng lại khiến người ta thêm kiên định.
"Nhóc đang sợ hãi sức mạnh của chính mình?".
Tiếng trò chuyện truyền tới cách đó không xa làm Kakashi chần chờ mà dừng bước, xuyên qua kẽ lá, y có thể thấy Tobirama đang đứng ở giữa bãi đất trống, mặt đất xung quanh toàn là kunai và shuriken. Đôi mắt đỏ kia liếc thoáng qua Kakashi, sau đó lại quay về Toge đang nửa quỳ dưới đất, bộ quần áo màu lam nhạt bị rách vài chỗ, làn da trắng nõn hiện lên vài vết xanh tím. Nó hít sâu, siết chặt đoản đao trong tay rồi bỗng nhiên nhảy lên chém về phía cổ Tobirama. Nhưng hắn chỉ chậm rãi cong lưng, chuẩn xác gõ vào cổ tay nó, khi nó buông đao vì đau đớn thì thuận tay tiếp lấy thanh đao, đợi nó chật vật đứng dậy liền nhắm mũi đao thẳng ngay yết hầu của nó.
"Nhóc đang chần chờ" - cho dù không nhận được lời đáp lại, Tobirama vẫn nhàn nhạt tiếp tục nói - "Vừa nãy ta đã để lộ ít nhất ba chỗ sơ hở có thể tấn công, nếu nhóc sử dụng Huyết kế—".
"Cháu không muốn!" - Toge đột nhiên hét lớn, sau đó lại hổ thẹn đỏ bừng mặt vì bản thân mất khống chế, nó cắn môi nhìn sang chỗ khác - "Cháu... cháu không cần sức mạnh này cũng được, cho nên—".
"Nhóc đang sợ hãi".
Thằng nhóc co rúm lại như thể bí mật động trời của mình đã bị phát hiện, nhưng vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận: "Cháu không có, cháu chỉ là... chỉ là không muốn dùng".
"Sợ hãi không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả".
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của thằng nhóc, Tobirama đổi hướng thanh đao, đưa trả lại cho nó: "Sợ hãi sức mạnh của mình không có gì phải xấu hổ hết".
Toge run rẩy cầm lấy chuôi đao, biểu cảm không phục mà bán tín bán nghi: "Thúc nói như vậy chỉ là để an ủi cháu mà thôi, lợi hại như thúc—".
"Cũng sẽ sợ hãi" - Tobirama vỗ vỗ đầu nó rồi đưa tay quẹt lên sườn mặt mình— là một trong ba vị trí của ấn ký màu đỏ kia - "Cảm thấy sợ hãi trước sức mạnh của bản thân cho thấy nhóc biết rõ sức mạnh của mình có thể làm được những gì, đây là sáng suốt, càng đáng khen ngợi hơn những kẻ mới có chút sức mạnh liền hưng phấn tới quên hết tất cả".
Hắn dừng một chút, sau đó khẽ đặt tay lên vai nó: "Sợ hãi, sau đó tiếp nhận, hiểu được sức mạnh của mình cường đại tới mức nào mới chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo nhóc cần khắc phục chuyện này để học được cách khống chế nó. Sợ hãi không thể thay đổi thiên phú trời sinh của nhóc, chỉ có tìm hiểu, thăm dò, sau đó mới hoàn toàn biến nó thành công cụ để mình sử dụng. Có thể hoàn thành được bước này thì nhóc không còn phải sợ hãi gì nữa".
"Nhưng mà..." - Toge ảm đạm rũ mắt - "Cháu thật sự rất chán ghét cái sức mạnh kia, mỗi lần sử dụng nó, cháu đều cảm thấy mình sắp trở thành như bọn họ...".
"Nên sử dụng sức mạnh như thế nào là do chính nhóc tự quyết định" - Tobirama nói một cách đầy chắc chắn, như thể muốn hủy diệt hết sự hoài nghi trong lòng đối phương - "Nhóc đã nói với Kakashi rằng nhóc không muốn làm tổn thương mọi người, nhóc chỉ là muốn bảo vệ họ, như vậy— từ giờ trở đi, nhóc chỉ cần nhớ rõ chuyện này là được. Không cần phải nghĩ tới chuyện các tộc nhân khác sử dụng Thi Cốt Mạch để làm gì, nhóc chỉ cần khắc ghi thật sâu lý do mà mình sử dụng sức mạnh này vào trong lòng. Nhóc ra tay không phải là vì thương tổn người khác, mà là vì bảo vệ, hãy nhớ kỹ điều này, cho tới tận khi nhóc không hề do dự mỗi khi tấn công nữa".
Toge mím môi, hạ quyết tâm mà dùng sức gật đầu. Khi nó đang định chỉnh đốn lại để tiếp tục tấn công thì lại bị Tobirama vỗ nhẹ vào đầu.
"Được rồi, nghỉ ngơi cũng rất quan trọng, lau mồ hôi chuẩn bị ăn cơm đi".
Kakashi vẫn luôn nấp sau bóng cây không tìm thấy cơ hội tiếp cận, nghe thấy lời này liền nhẹ nhàng thở ra, vội vàng mỉm cười bước tới: "Vất vả cho hai người rồi, tới ăn cơm trưa đi".
Toge cảm thấy hơi kinh hoảng, nhưng thần sắc không khác gì thường ngày của Kakashi khiến nó yên lòng hơn. Nó ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó đi tới bờ sông rửa sạch vết bẩn trên mặt và tay rồi mới quay trở lại bên cạnh Kakashi, nhận lấy phần cơm thuộc về mình.
"Cơm hôm nay là Kazuki phụ giúp đó".
Nghe thấy Kakashi nói vậy, Toge có chút kinh ngạc mà chớp chớp mắt, lại càng thêm cẩn thận khi mở hộp cơm ra. Trứng cuộn hôm nay có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, màu sắc cũng hơi thâm, nhưng đôi mắt xanh biếc của nó lại hiện lên sự vui vẻ, khiến Kakashi nhịn không được mà cong đôi mắt.
"Tatsuya nói hôm nay mấy đứa nó sẽ ăn cơm ở chỗ bờ sông cũ" - nói xong, Kakashi thử nhìn về phía Tobirama, thấy hắn không có ý kiến gì mới tiếp tục nói - "Nhóc có muốn tới ăn chung với mấy đứa nó không? Cũng khá lâu rồi nhóc không ăn chung với chúng đấy".
Toge vui vẻ định đáp ứng, nhưng trước khi gật đầu lại sực nhớ ra gì đó mà quay đầu nhìn Tobirama, cánh môi khép khép mở mở mãi mà không nói được một lời.
"...Muốn đi thì cứ đi đi" - có lẽ là không đành lòng thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nó, Tobirama bất đắc dĩ lắc đầu, đồng ý với thỉnh cầu mà nó chưa kịp xin - "Buổi chiều nhớ quay về tiếp tục luyện tập là được".
Thằng nhóc vui sướng gật đầu, ôm hộp cơm vội chạy đi. Kakashi khẽ cười nhìn theo nó đi xa, xoay người đưa hộp cơm còn lại cho Tobirama, sau đó cũng ngồi xuống gốc cây cạnh hắn. Việc đầu tiên mà hắn luôn làm trước khi ăn chính là nói câu cảm ơn rồi sau đó mới động đũa, khi gắp một miếng cá nướng xốt Miso bỏ vào miệng, ánh mắt hắn hiện lên một tia thả lỏng khó phát hiện.
—A, xem ra gia vị lần này cũng không tệ.
Kakashi âm thầm quan sát sắc mặt của Tobirama, khoé miệng hơi cong lên. Đối mặt với Đệ Nhị đại nhân không dễ dàng bộc lộ yêu ghét này, việc thấy được sự biến hoá rất nhỏ về mặt cảm xúc của hắn là một chuyện rất thú vị, thậm chí y còn coi việc này như là một thử thách cho bản thân vậy.
"Thoạt nhìn nó có vẻ thoái mái hơn trước nhiều" - hoàn thành thử thách của ngày hôm nay, Kakashi vui vẻ gợi chuyện - "Những lời vừa nãy của ngài cũng đã giúp nó hiểu ra được không ít".
"Ta còn tưởng rằng ngươi định tiếp tục giả vờ không nghe thấy gì cơ" - Tobirama khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không có ý trách móc, cho nên Kakashi cũng không cảm thấy hoảng loạn - "Đó cũng chẳng là gì cả, chỉ là truyền đạt lại kinh nghiệm mà thôi".
"Tuy rằng cảm thấy khá khó tin" - nhớ lại hình tượng của Hokage Đệ Nhị trong lòng mình hồi trước, Kakashi nhẹ nhàng nở nụ cười - "Dựa theo những ghi chép về lịch sử— ngài luôn chẳng hề sợ hãi như thế".
—Cho dù là khai phá những cấm thuật đáng sợ đó hay là tiến hành những cuộc cải cách bỏ cũ xây mới cũng vậy.
"Làng cần phải có một người lãnh đạo không biết sợ hãi" - Tobirama nhàn nhạt nói, rũ mắt gắp một miếng rau trộn cho vào miệng - "Nếu Hokage có thể cảm thông cho sự sợ hãi của người khác thì có thể hạn chế khả năng sinh ra sự sợ hãi, sau đó đứng ở phía trước khắc phục hết thảy sự kinh sợ của mọi người".
"Có vẻ như cái gì ngài cũng làm được".
"...Không phải" - Tobirama nhíu mày, buông đôi đũa trong tay, ngước mắt nhìn Kakashi - "Từ những thông tin mà ngươi tiết lộ thì có thể thấy được— những cấm thuật mà ta khai phá ra đều được giữ lại, đúng không?".
Kakashi chớp mắt, nghe ra được chút tiếc nuối trong giọng nói của đối phương: "Ngài không muốn giữ lại những thuật đó?".
"Cũng không hẳn là không muốn" - Tobirama cười tự giễu - "Có một khoảng thời gian dài làng Lá luôn trong tình trạng thiếu chiến lực, vì để giải quyết chuyện này nên ta đã khai phá không ít... Dùng sai mục đích sẽ mang tới hậu quả không thể lường được, bởi vì chiến sự vẫn luôn không ổn định, cho nên ta không thể tiêu hủy toàn bộ tư liệu được, nhưng giữ lại những nhẫn thuật đó sẽ chỉ mang tới tai họa. Saru quá thiện lương, ta sợ nó sẽ không nghĩ được như vậy".
Nghe hắn vừa cảm khái vừa lo lắng như vậy, Kakashi lại nhớ tới Orochimaru tấn công làng Lá, nhớ tới Tứ chiến hỗn loạn, lời an ủi như kẹt lại trong cuống họng không cách nào thốt ra. Cuối cùng, y chỉ có thể rũ mi, mỉm cười bi thương, hơi cúi đầu trước Tobirama: "Ngài đã tận lực rồi... Nếu không ngài cũng sẽ chẳng tự hạ cho bản thân chú ấn này, phải không?".
Tobirama chấn động, đôi mắt đỏ tươi lần đầu lộ ra sự kinh ngạc tới thế: "Sao ngươi—".
"Trong khoảng thời gian chung sống với ngài, ta đã tự mình suy đoán... Tuy rằng ta không có năng lực cảm nhận nhạy bén như ngài, nhưng ở khoảng cách cực gần, nhiều ít gì thì ta cũng có thể nhận ra được điểm không thích hợp, mà chú ấn này lại giống với cái mà ta đã từng thấy trong sách" - gương mặt tươi cười của Kakashi pha thêm chút ngại ngùng - "Chú ấn trên mặt ngài sẽ phát động khi ngài tử vong...".
—Sau đó hủy diệt toàn bộ tế bào của hắn.
Nhìn Tobirama nắm chặt tay phải, Kakashi nuốt xuống nửa câu còn lại, lộ ra sự áy náy: "Xin lỗi, ta không nên tự mình đoán mò như vậy. Đây không phải là chuyện ta có thể xen vào, nhưng— ta chỉ hy vọng ngài biết rằng, ngài đã tận lực làm tốt nhất có thể rồi, xin đừng tự trách".
Tobirama nhất thời không đáp lại, mà Kakashi cũng không dám ngẩng đầu vì tự ý đào sâu vào chuyện riêng tư của đối phương, chỉ tội cho bông hoa dại bị hai người nhìn chằm chằm tới mức rũ sang một bên. Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Kakashi cảm giác được có một bàn tay đặt lên đầu mình, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.
"...Những lời này thật không giống là người luôn vì làng mà không tiếc khiến bản thân đầy mình thương tích nói ra đấy" - Tobirama nửa đùa nửa thật, thanh âm trầm thấp có vẻ nhu hoà hơn ngày thường một chút - "Không cần phải căng thẳng, ta chỉ là cảm thấy kinh ngạc mà thôi... Ngoại trừ huynh trưởng thì ngươi là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, mà huynh trưởng là do thấy được ấn ký trên mặt ta rồi không ngừng truy vấn mới biết được".
Xác nhận trong lời nói của đối phương không có ý trách cứ nào, lúc này Kakashi mới thả lỏng, có chút do dự không biết mình có nên chuyển đề tài hay không. Nói rằng y không có hứng thú với chú ấn kia hoàn toàn là dối trá, nhưng y lại không phải kiểu người thích dò hỏi tới cùng. Mỗi một ninja đều có quá khứ thuộc về chính mình và không muốn cho ai biết, điều tra quá nhiều đôi khi sẽ chỉ là đang bóc vết sẹo của người khác ra mà thôi.
"Đây cũng không phải là bí mật gì cả" - có lẽ là nhìn ra được sự chần chừ trên mặt Kakashi, Tobirama bình tĩnh nói tiếp, thu tay tiếp tục hưởng thụ bữa trưa - "Chẳng qua là ta rất ít khi nói với người khác, cũng chẳng có mấy người muốn hỏi ta về cái chú ấn kia".
"Nhóm học trò của ngài cũng không hỏi sao?".
"Không có" - Tobirama nghiêng đầu - "Kagami - một đứa học trò tộc Uchiha của ta - từng biểu hiện sự tò mò, nhưng nó cũng không thật sự hỏi ta về chuyện này".
"Vậy... ta có thể hỏi ngài rằng ngài tự hạ chú ấn này cho mình từ bao giờ không?".
"Vào năm 17 tuổi" - Tobirama đưa ra đáp án chuẩn xác, ngữ khí chắc chắn như thể những ký ức ấy chưa bao giờ phai nhạt - "Ta— vì an nguy của tộc Senju mà đã nghiên cứu rất nhiều vấn đề của các tộc khác, cho nên ta biết rất rõ có thể nghiên cứu ra được bao nhiêu bí mật từ một thi thể. Mà bản thân ta lại có không ít tri thức và nhẫn thuật không thể để người ngoài biết được, cho nên ta phải chuẩn bị sẵn cho những tình huống tệ nhất có thể xảy ra, phải bảo đảm rằng dù ta có rơi vào tay kẻ địch cũng sẽ không làm lộ ra bất cứ tin tức nào gây nguy hiểm cho tộc nhân của ta".
"17 tuổi sao... Ngay từ khi còn trẻ ngài đã có quyết tâm bảo vệ mọi người rồi" - Kakashi híp mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh xuyên qua tán cây.
"Rất nhiều người đều có quyết tâm như vậy, cho dù là tộc Senju trong quá khứ hay là làng Lá của hiện tại, lại hoặc là... thằng nhóc Toge kia" - Tobirama hạ thấp thanh âm, ngữ khí nhu hoà - "Nó rất có thiên phú, sau khi học được cách khống chế sức mạnh của mình tuyệt đối sẽ không thua kém người trưởng thành".
"Nếu Toge nghe được những lời này thì sẽ rất vui vẻ đấy, trải qua mấy ngày huấn luyện, nó đã càng thêm tôn kính ngài".
"Có lẽ vậy... Nhưng ta không hy vọng nó sẽ bắt chước phương thức tác chiến của ta, cách này không phù hợp với nó" - Tobirama nghiêm túc nói, Kakashi nghiêng đầu nhìn, tinh tế phát hiện ra đôi mày hơi nhíu lại của hắn - "Ta đã tận lực chỉ dẫn cho nó dùng sức mạnh của chính mình để chiến đấu, nhưng có vẻ phải cần thêm chút thời gian thì nó mới lĩnh ngộ được điều này... Có lẽ buổi chiều ngươi nên thử luyện tập cùng nó".
Y cướp chớp mắt: "Ta sao?".
"Chỉ luyện tập với ta thì sẽ làm xơ cứng phản ứng của nó, có thể giao thủ với người có phong cách khác sẽ tốt hơn" - Tobirama gắp miếng cơm cuối cùng, trước khi đưa vào miệng thì ngừng lại, đôi mắt đỏ nhìn sang Kakashi - "Ngươi không muốn sao?".
"A, không phải, chỉ là cảm thấy có chút... ừm, hoài niệm?" - Kakashi hơi cong đôi mắt, cười ôn hoà - "Đã rất lâu rồi ta không có tự mình chỉ dạy cho học trò như vậy".
Tobirama hừ nhẹ như là đồng tình, khi hắn buông hộp cơm thì có tiếng bước chân vội vàng truyền tới từ con đường mòn gần đó. Hai người cùng quay đầu, thấy Tatsuya và Ippei vội vã chạy tới, Kazuki và Hana cũng nắm tay nhau chạy ở phía sau, mà Toge lại đi cuối cùng, vẻ mặt căng thẳng như thể sợ mấy đứa trẻ trước mặt té ngã.
"Tobi thúc thúc—" - Tatsuya vừa gọi vừa vẫy tay, tới khi đứng trước mặt hai người rồi vẫn hấp tấp nói - "Thúc thúc! Cháu... chúng cháu cũng muốn học cách chiến đấu!".
Tobirama và Kakashi đều cảm thấy kinh ngạc với yêu cầu đột ngột này, hai người thoáng nhìn nhau, sau đó Kakashi nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Sao mấy đứa bỗng dưng lại muốn học?".
"Chúng cháu cũng muốn hỗ trợ!" - Ippei kêu lên, có lẽ là không biết nên nói như thế nào để biểu đạt suy nghĩ của mình, trên khuôn mặt non nớt của nó lộ ra sự nôn nóng - "Không thể để một mình Toge chiến đấu được! Phải giúp đỡ lẫn nhau!".
"Chúng... chúng cháu biết hai thúc không thể mãi mãi ở nơi này với chúng cháu được..." - Kazuki hiếm khi lên tiếng trước người khác, nó nắm lấy vạt áo của mình mà vò vò, nhưng khuôn mặt lại rất kiên định - "Cho nên... chúng cháu không muốn để một mình Toge bảo vệ chúng cháu... Nếu chúng cháu cũng học được cách tự bảo vệ mình thì lần sau khi gặp người xấu, Toge sẽ không phải vất vả như vậy nữa!".
"À... có suy nghĩ như vậy là rất tốt, nhưng mà..." - Kakashi hơi nhíu mày, nhìn sang Tobirama cũng đang rối rắm - "Luyện tập không phải một loại trò chơi, sẽ rất vất vả đấy, mấy đứa—".
"Chúng cháu rất nghiêm túc!" - Tatsuya cuống quít xen ngang Kakashi, như muốn chứng minh quyết tâm của mình mà ưỡn ngực, đôi tay nắm chặt thành quyền - "Toge cũng đã nói với chúng cháu là huấn luyện rất mệt rồi, nhưng chúng cháu không sợ! Cháu cũng muốn bảo vệ những người quan trọng với cháu!".
Này thật đúng là...
Kakashi cười khổ, lý do như vậy khiến y rất khó từ chối chúng, nhưng đồng thời y cũng không hy vọng mấy đứa trẻ còn chưa hiểu được sự trầm trọng khi cầm lấy vũ khí này học cách chiến đấu. Khi y vẫn còn do dự thì Tobirama khẽ nhéo lấy bờ vai của y rồi gật đầu, biểu cảm như thể đang an ủi để y yên tâm.
"Nếu mấy đứa đã muốn học thì cũng được thôi" - Tobirama vừa nói vừa đứng lên, sau khi dọn xong hộp cơm trống không, hắn nhìn năm đứa trẻ trước mặt mình - "Nhưng nếu mấy đứa đã quyết định cầm vũ khí đứng dậy chiến đấu thì ta cũng sẽ dùng thái độ tương ứng đối với mấy đứa, làm nũng và chơi xấu không có tác dụng gì đâu, hiểu chưa?".
Mấy đứa trẻ con hiển nhiên lần đầu nghe thấy Tobirama nghiêm khắc như vậy, không hẹn mà cùng nhau co rúm lại, hoảng loạn nhìn nhau. Nhưng có lẽ là tìm được dũng khí lẫn nhau nên sau đó chúng đều đứng thẳng lưng, dùng sự kiên định hô to: "Vâng ạ!".
Vì thế chiều hôm đó, bãi đất huấn luyện ngoại trừ Toge còn tăng thêm bốn người nữa. Thân phận từ người bảo vệ trở thành người chỉ đạo nên Tobirama thu lại toàn bộ sự dung túng trước đây, Kakashi thậm chí còn thấy Hana vì bị trách cứ mà đỏ khoé mắt, nhưng lần này chẳng ai vì vậy mà mềm lòng cả. Trải qua vô số chiến trường cho tới nay, Kakashi và Tobirama đều quá rõ ràng ý nghĩa của việc cầm lấy vũ khí là gì, nó là vấn đề không thể dùng tâm thái nửa vời để đối mặt được.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, mấy đứa nhỏ vừa mới gia nhập kia lại không có đứa nào bỏ cuộc, cắn răng vượt qua bài huấn luyện mà Tobirama vạch ra cho chúng. Tobirama là một người thầy nghiêm khắc, nhưng đồng thời hắn cũng rất tinh tế quan sát, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể nắm bắt được ưu nhược điểm và điểm giới hạn của từng đứa. Cố gắng luyện tập dưới tiền đề không tổn thương thân thể, cứ dựa theo hình thức huấn luyện này, nói không chừng thật sự có thể khiến chúng có được năng lực phòng vệ cơ bản.
Việc dạy dỗ và rèn luyện cứ thế kéo dài một tuần, mấy đứa trẻ dần dần ra dáng hơn, cũng thể hiện ra thiên phú khác nhau về từng phương diện. Tatsuya am hiểu về khống chế chakra một cách tinh tế, Kazuki có thiên phú về ảo thuật, Ippei học thể thuật nhanh hơn những đứa khác rất nhiều, Hana được ông trời ưu ái cho lượng chakra dồi dào. Kakashi và Tobirama ăn ý thảo luận về việc bắt đầu huấn luyện đặc biệt về thiên phú của từng đứa, hiện tại ngoại trừ bài huấn luyện cơ bản thì Tobirama sẽ chỉ đạo thuật trị thương cho Tatsuya và kiến thức nhẫn thuật cho Hana, còn Kakashi phụ trách dạy ảo thuật cho Kazuki và thể thuật cho Ippei.
Không biết có phải là do có những đứa trẻ khác gia nhập cùng khiến cho Toge cảm thấy mình cần phải làm gương hay không mà mấy ngày nay, khi đối luyện với hai vị Hokage kia, nó tự tin hơn rất nhiều, cũng không hề bài xích việc sử dụng Thi Cốt Mạch nữa. Tốc độ tiến bộ khiến Kakashi - ngày xưa được gọi là thiên tài - cũng cảm thấy kinh ngạc, chỉ có điều...
"Luôn cảm thấy bọn nhỏ càng ngày càng dính người".
Vào một buổi tối, sau khi dỗ dành mấy đứa nhỏ ồn ào đòi ngủ chung với hai người về phòng, Kakashi nhịn không được mà cảm thán. Tobirama đang ngồi viết gì đó ngẩng đầu nhìn y một cái, trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
"Có lẽ chúng nó biết chúng ta sắp rời đi".
Kakashi chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới sự nghi hoặc mà mình vẫn chưa tìm được cơ hội để dò hỏi này: "A... cũng đúng, hình như ngài sớm đã nói với chúng chuyện chúng ta phải rời khỏi nhỉ?".
"Ừ, lúc ngươi vẫn còn hôn mê, ta đã nói với chúng rồi" - dưới ánh mắt ngạc nhiên của Kakashi, Tobirama dừng tay, đôi mắt đỏ thản nhiên đối diện với đôi mắt đen của người kia - "Ta không muốn chúng sinh ra ỷ lại với chúng ta".
"Nhưng... không phải khi đó chúng ta vẫn chưa xác định khi nào sẽ rời đi sao?".
"Cho nên ngay từ đầu ta cũng chỉ nói với chúng rằng chúng ta không thể ở lại nơi này mãi mà thôi" - Tobirama thu lại ánh mắt, tiếp tục viết lên quyển trục - "Khi huấn luyện Toge, ta mới nói với nó là một tháng sau chúng ta sẽ rời đi, có lẽ lúc đi ăn trưa nó đã nói với những đứa khác".
Như vậy có vẻ khá hợp lý với yêu cầu đột ngột của đám trẻ con kia, Kakashi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tầm mắt lại đảo qua quyển trục đầy nét chữ đoan chính của Tobirama, nội dung trên đó rất nhanh đã thu hút sự chú ý của y. Y thử vươn tay ra, xác nhận Tobirama không có bất kỳ phản ứng không đồng ý nào mới cầm lấy một quyển lên xem thử.
"Đây là kiến thức về thuật trị thương?".
"Chúng ta không có thời gian ở lại nơi này dạy chúng nó tất cả mọi thứ, cho nên chỉ đành dùng cách này thôi" - Tobirama bình tĩnh giải thích, cuốn bớt phần đã được viết kín vào rồi mở phần trống ra viết tiếp.
Kakashi chăm chú đọc, nội dung trên đó khá dễ hiểu, có thể viết lại những kiến thức rắc rối ấy một cách rành rọt dễ hiểu như vậy chứng tỏ Tobirama thật sự rất ghê gớm. Có lẽ y nên xin hắn viết cho đứa học trò đang học tập đầy khổ cực của y một bộ sách giáo khoa...
—Không không không, y đang suy nghĩ cái quái gì vậy, đúng là được nước làm tới.
"...Nội dung có vấn đề gì sao?".
Kakashi bỗng nhiên hoàn hồn, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tobirama, hiển nhiên sự cảm thán đầy kinh ngạc của mình đã khiến hắn chú ý. Nói cũng kỳ quái, không biết có phải là ở chung đã lâu rồi hay không, Kakashi luôn che mất nửa khuôn mặt rất ít khi bị người ta nhìn ra cảm xúc dao động, nhưng dạo gần đây Tobirama lại nháy mắt có thể phát hiện ra cảm xúc của y có sự biến hoá.
"Không, không có, ta chỉ là cảm thấy ngài phân tích thuật trị thương thành đơn giản và dễ hiểu như vậy cũng thật không dễ dàng" - y giấu đi nửa câu sau - "Trước kia ta cũng từng xem qua sách liên quan tới thuật trị thương, nội dung đều rất khó nhằn".
Sắc mặt của Tobirama trong nháy mắt liền trở nên vi diệu, hắn trầm mặc một lúc rồi mới nhìn sang chỗ khác, bất đắc dĩ mở miệng: "Đó cũng là do luyện mãi thành quen".
Kakashi ngơ ngác mở to hai mắt nhìn.
"Huynh trưởng... hay nói huynh ấy đọc không hiểu báo cáo của ta, thế nên ta chỉ có thể viết lại một bản khác".
"...".
Bỗng dưng cảm thấy hình tượng ngài Đệ Nhất vĩ đại anh minh trong lòng mình đột nhiên rẽ sang hướng ngu ngốc.
Cuộc huấn luyện rất thuận lợi, mấy đứa trẻ đã mạnh mẽ và cứng cáp hơn so với độ tuổi của chúng. Mới đầu Tobirama còn nghĩ rằng sau 2-3 ngày thì bọn chúng sẽ khóc lóc bỏ cuộc thôi, ai ngờ tất cả đều kiên trì tới tận bây giờ, xem ra những lời muốn bảo vệ người mình yêu quý kia không phải là nói suông. Có thể xác nhận đối tượng mà mình muốn bảo vệ nhất một cách nhanh chóng như vậy khiến Tobirama an tâm hơn rất nhiều, dù sao... hắn cũng không hy vọng những tri thức mà mình truyền thụ cho chúng cuối cùng bị coi là công cụ để làm chuyện xấu.
Sau đó, thời gian cứ vội vội vàng vàng mà trôi qua gần một tháng.
Khi xuống núi mua vật dụng cần thiết và tiện thể thám thính tin tức theo định kỳ, Tobirama thấy không khí lễ hội náo nhiệt trong thôn trang mới sực nhớ ra đã tới lúc họ phải rời đi rồi. Cho dù vẫn luôn đếm tới ngày rời đi nhưng Tobirama cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, kỳ thật hắn cũng rất thích mấy đứa trẻ kia, chúng vừa có thiên phú lại còn rất nỗ lực không ngại gian khổ, hơn nữa cùng Kakashi dạy dỗ học trò cũng rất thú vị. Thanh niên tới từ tương lai kia tuy có chút giống hắn nhưng cũng có rất nhiều bất đồng, hắn nảy ra không ít linh cảm từ phương thức chiến đấu của y, sinh hoạt như vậy cũng khá vui vẻ.
Tobirama thở hắt ra, không tiếp tục nghĩ về chuyện này nữa, cầm lấy bao gạo đã được chủ quán đóng gói cẩn thận đi ra ngoài. Trên đường, mấy đứa trẻ cười đùa vui vẻ chạy qua, hưng phấn rủ nhau buổi tối ra bờ sông đốt pháo hoa, sau đó cùng nhau dừng lại trước một sạp bán hàng rong ven đường, móc ra mấy đồng tiền lẻ mua vài cây pháo hoa rồi lại hoà vào dòng người.
Pháo... hoa sao?
Tobirama tiến lên vài bước, chủ sạp hàng rong kia là một nam nhân trung niên khá là nhiệt tình, thấy hắn tới gần liền nhiệt tình mời chào, còn nói thêm là mua nhiều sẽ được giảm giá. Nhưng hắn chẳng nghe lọt một chữ nào, chỉ lật xem thử đồ vật trên sạp, không bao lâu liền chọn ra mấy thứ rồi trả tiền.
Xách theo túi nhỏ đầy pháo hoa, trên đường trở về, Tobirama bỗng nhiên lại thấy có chút hối hận. Có lẽ là do thấy mấy đứa nhóc ấy lúc nào cũng vui vẻ, có lẽ là do biểu hiện của Toge mấy ngày nay quá ưu tú, hắn cũng không rõ tại sao mình lại đi mua mấy thứ này, nếu có thể— hắn không muốn để lại quá nhiều hy vọng cho lũ trẻ trước khi rời đi. Hắn và Kakashi sẽ không quay trở lại, hai người đã cho chúng tất cả những gì có thể cho trong hơn một tháng này rồi. Hồi ức đặc biệt, quá nhiều sự quan tâm sẽ chỉ khiến con người ta càng thêm đau đớn khi tới lúc biệt ly, đặc biệt là đối với mấy đứa trẻ con.
Hắn đang do dự không biết có nên ném túi pháo hoa đi không thì bị tiếng bước chân từ xa truyền tới cắt đứt dòng suy nghĩ. Nhìn về phía xa xa thấy Tatsuya đang chạy như bay về phía hắn, Ippei theo sát ở phía sau, trên mặt hai đứa nó tràn ngập sự vui vẻ. Hắn dừng bước, để cho chúng va phải đùi mình, sau đó đưa tay xoa đầu chúng rồi mới tiếp tục bước tiếp.
"Sao hai đứa lại chạy ra đây?".
"Bởi vì bọn cháu đã hoàn thành xong bài luyện tập hôm nay rồi" - Ippei kiêu ngạo ưỡn ngực - "Toge cũng vậy, nhưng y nói là muốn hỗ trợ nhóm Kazuki nên chỉ có bọn cháu tới đón thúc về nhà thôi".
Tobirama gật đầu, xoa đầu nó như đang cổ vũ: "Những người khác luyện tập thế nào rồi?".
"Hôm nay Toge có thể ném trúng mười hai hồng tâm cùng một lúc rồi, Kazuki ném trúng nhiều hơn hôm qua một cái, Hana vẫn không quá ổn nên Kakashi thúc thúc vẫn đang giúp nàng luyện tập" - Tatsuya vừa nói vừa đưa tay muốn giúp Tobirama xách bớt đồ, hai mắt sáng lên thể hiện khát vọng của mình, hắn đành phải đưa túi pháo hoa cho nó. Vì vậy mà thằng nhóc rất vui vẻ, vừa xách túi vừa nhảy chân sáo.
"Huynh trưởng đại nhân".
Tobirama hướng tầm mắt về phía giọng nói kia, nhìn thấy Kakashi đứng trước cửa cười ôn nhu. Y đặt bó củi sang một bên, đưa tay đón lấy bao gạo và nguyên liệu nấu ăn từ tay Tobirama, khi nhìn thấy cái túi trong tay Tatsuya thì có chút kinh ngạc: "Đây là...".
"Đợi chút nữa rồi nói sau" - Tobirama lắc đầu, bảo Tatsuya cất cái túi kia vào phòng sau đó quay người vào bếp cùng Kakashi - "Chuẩn bị cơm tối trước đã".
Đám trẻ con làm ầm ĩ đòi vào cùng, Kakashi phải đồng ý làm món chúng thích thì chúng mới ngoan ngoãn ra ngoài chơi đùa. Hai người đứng sóng vai chuẩn bị bữa tối.
"Thứ mà Tatsuya vừa cầm... là pháo hoa sao?".
Tobirama nghiêng đầu nhìn y, thấy y đang bẻ từng lá bắp cải ra rồi rửa sạch bùn đất trên đó: "Đúng vậy, đột nhiên nổi hứng nên mua".
"Đột nhiên nổi hứng... Nghe không giống chuyện ngài sẽ làm cho lắm" - Kakashi cười khẽ - "Pháo hoa à... lâu lắm rồi ta không chơi đó".
Tobirama hừ nhẹ phụ hoạ, gọn gàng thái thịt gà thành miếng nhỏ: "Ừm, ta cũng chẳng bao giờ tham gia mấy cái hoạt động giải trí như thế này".
"Hình như ngài vẫn luôn bận rộn mà".
"...Cũng không hẳn" - Tobirama nhíu mày, cho hương liệu vào chén nhỏ rồi trộn đều lên, sau đó cho thịt gà vào ướp - "Chẳng qua vẫn luôn cảm thấy không có lý do để thả lỏng mà thôi".
Củng cố làng Lá, ứng đối lãnh chúa, hắn gần như không có cách nào tạm thời ngừng suy nghĩ về những vấn đề công việc cả.
"Trước kia ta cũng nghĩ như vậy" - ngữ khí của Kakashi đầy sự đồng cảm như thể bản thân cũng từng như vậy, khiến Tobirama nhịn không được mà lại nhìn y một cái, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy không quá bất ngờ, ở một vài phương diện nào đó, họ thật sự rất giống nhau, đây là vấn đề mà hắn đã phát hiện ra qua mấy ngày ở chung này - "Tới khi an nhàn rảnh rỗi sẽ nhớ tới rất nhiều hối hận, sau đó—".
"Sẽ cảm thấy mình không có tư cách được nghỉ ngơi" - Tobirama nhẹ giọng xen vào, thanh âm gần như bị tiếng dầu chiên át đi - "Đúng vậy".
Trong nháy mắt, phòng bếp chỉ còn lại tiếng nước sôi ùng ục. Giữa bầu không khí dần dần ngưng đọng, Tobirama khẽ thở dài, đôi mắt đỏ lại liếc nhìn sang người kia. Cho dù chỉ trong nháy mắt nhưng hắn vẫn thấy được sự áy náy và ảo não trong ánh mắt của y. Hắn bất đắc dĩ mà bĩu môi, nói thật là hắn luôn cảm thấy vị hậu bối này quá cẩn thận mỗi khi đối mặt với mình. Hắn tự nhận rằng mình không hề bày ra thái độ quá xa cách với đối phương, vậy mà không biết vì sao y vẫn luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ, kể cả với những vấn đề nhỏ như vậy.
Sau khi tự hỏi vài giây, Tobirama quyết định chuyển chủ đề để kéo Kakashi ra khỏi sự rối rắm không cần thiết kia: "Đêm nay chúng ta phải rời đi, thu thập hành lý xong chưa?".
"Xong rồi" - Kakashi trả lời rất nhanh, cảm xúc phức tạp trong đáy mắt đã biến mất, một khi có vấn đề liên quan tới nhiệm vụ thì y sẽ không để bản thân đắm chìm trong cảm xúc, thái độ chuyên nghiệp này khiến Tobirama cong khoé miệng tán dương - "Mấy quyển sách ngài viết cho bọn trẻ ta cũng đã thu lại hết rồi".
Tobirama gật đầu, đổ thịt gà đã chiên xong ra đĩa, nửa đùa nửa thật mà nói: "Không hỏi ta vì sao không từ mà biệt sao?".
"A... nói rằng ta hoàn toàn không hoang mang thì rất vô lý" - Kakashi cười khẽ vài tiếng - "Nhưng— ta nghĩ rằng ta có thể hiểu được vì sao ngài lại làm như vậy".
"Ta nghĩ, đại khái là ngài không muốn lũ trẻ sinh ra kỳ vọng không nên có về việc một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về" - Kakashi vừa nói vừa gắp bắp cải hầm thịt ra chén - "Có lẽ... ngài thậm chí còn muốn để lũ trẻ nghĩ rằng chúng ta vứt bỏ chúng, dù sao...".
"Dù sao?".
"Ngài vì đưa ra sự lựa chọn chính xác mà không thèm để ý mình bị coi như là kẻ độc ác".
Tobirama chớp mắt, khó có thể che giấu được sự kinh ngạc của mình, mà người kia chỉ rũ mi lộ ra ý cười bi thương, hắn tức khắc cảm thấy cổ họng có chút khô khốc. Hắn biết rõ những sách lược và nhẫn thuật mà mình sáng tạo ra có bao nhiêu ly kinh phản đạo(*) trong mắt người khác, nhưng mà cho dù gặp phải nhiều phê bình, vì làng, hắn đã không thể thu tay lại được nữa. Hắn đã từng bị hoài nghi, từng bị chỉ trích, thậm chí là bị cảm tạ một cách đầy sợ hãi, nhưng— chưa từng có người nào dùng biểu cảm và ngữ điệu như vậy mà nhắc tới những gì hắn đã làm.
—Đó là sự lý giải mang theo thương cảm.
"A..." - hắn nhịn không được mà nở nụ cười - "Lần đầu tiên có người nói như vậy trước mặt ta đấy".
Hắn vươn tay định xoa đầu đối phương, nhưng khi phát hiện tay mình dính chút dầu mỡ thì chỉ đưa tay nhận lấy chén đồ ăn trong tay y, hơi cúi đầu nói với y: "Ngươi cũng không cần làm ra vẻ mặt này— chỉ cần kết quả tốt là được, ta mới không thèm để ý người khác bàn tán".
Nói xong hắn dừng một chút, sau đó hơi mỉm cười với người trước mặt: "Nhưng vẫn cảm ơn ngươi đã hiểu".
Kakashi hơi mở to mắt, có vẻ không đoán được rằng mình sẽ được hắn cảm ơn, trong nháy mặt liền có chút ngại ngùng mà cười. Trước khi y kịp đáp lại thì tiếng bọn trẻ làm nũng kêu đói từ ngoài cửa truyền đến, hai người nhìn nhau bất đắc dĩ, một người xoay người múc cơm còn một người bưng đồ ăn đã làm xong sang phòng bên cạnh, không ai nhắc tới chuyện lúc nãy nữa.
Một bữa cơm tối cứ vậy mà bình thản trôi qua, Hana vẫn hay nói hay cười như mọi ngày, lải nhải kể lể chuyện luyện tập lúc chiều với Kakashi cho Tobirama nghe, Tatsuya cũng tận dụng mọi cơ hội để hỏi hắn về thuật trị thương, Toge là đứa duy nhất bình tĩnh ăn cơm, nhưng ánh mắt lại luôn đặt trên người Kazuki đang hỏi Kakashi về ảo thuật. Bữa cơm bình yên vui vẻ như bao ngày trước đây.
Sau khi ăn uống no nê, Tatsuya tò mò hỏi cái túi lúc chiều đem cất đi là cái gì. Tobirama còn đang do dự không biết có nên nhắc tới chuyện này không liền bất đắc dĩ thở dài, dưới ánh mắt vui sướng của bọn nhỏ, hắn lấy ra một đống pháo hoa, tuỳ ý để bọn chúng lấy ra chơi, cứ một lát lại thấy tia sáng vụt qua trên bầu trời.
"Cái này thật sự đẹp lắm á!" - Hana vui sướng nhảy cẫng lên, ánh mắt chăm chú nhìn pháo Senko(**) trong tay Kazuki - "Giống như sao băng vậy!".
"A! Bay lên đi!" - ở chỗ khác, Tatsuya và Ippei vui vẻ chơi pháo rồng(***), dù cho Tobirama đã dặn hai đứa nó chỉ có thể đứng nhìn Toge đốt pháo nhưng cũng không thể ngăn được tâm tình phấn khởi của chúng - "Bay cao ghê!".
Không khí vui vẻ kia khiến Tobirama ngồi nhìn ở một bên cũng không nhịn được mà thả lỏng, hắn cười khẽ nhìn lũ trẻ xúm vào một chỗ hò hét cổ vũ Toge đốt pháo, sau khi pháo hoa nở bung trên bầu trời thì vội bịt tai cười to— sự vô tư lự rất phù hợp với độ tuổi của chúng.
"Bọn chúng chơi rất vui ha, thật tốt ghê".
Kakashi ngồi bên cạnh cũng không ngừng mỉm cười, Tobirama nhìn khuôn mặt bình tĩnh của y, lại nhìn cây pháo Senko cuối cùng trong tay, nở nụ cười trêu chọc: "Ngươi cũng muốn chơi?".
Câu hỏi bất thình lình này dọa Kakashi nhảy dựng, ngay cả phản bác cũng chậm mất nửa nhịp: "Không, ta chỉ là—".
"Cầm lấy đi" - nhân lúc y vẫn còn vội phân trần thì Tobirama đã đốt pháo rồi nhét vào tay y, không cho phép y từ chối, cười giảo hoạt khi thấy ánh mắt không biết phải làm sao của y - "Coi như là đáp lễ lại lời cảm ơn của ngươi".
Kakashi chớp mắt đầy mông lung, tầm mắt cứ liếc tới liếc lui giữa pháo hoa và Tobirama, sau đó mới như sực tỉnh mà cười thành tiếng, hiển nhiên là đã nhớ ra chuyện mấy tuần trước mình vừa tặng cho Tobirama một que kẹo đường: "Ngài thật đúng là...".
Kakashi cũng không từ chối nữa, chỉ cẩn thận cầm lấy cây pháo nhỏ trong tay, ánh lửa lập loè ở trong đôi mắt đen nhánh của y tựa như bầu trời đầy sao lấp lánh. Tobirama chậm rãi cong lên khoé miệng, hơi cúi người giúp y chặn lại cơn gió đêm thổi qua, cây pháo nhỏ kia lặng lẽ bập bùng giữa hai người, ôn nhu mà bình thản.
—Không có ai nỡ phá tan sự yên bình này.
Hai tiếng sau, cuối cùng bọn nhỏ cũng đã chơi đến mệt mỏi, cả đám cuộn tròn bên chân hai người ngủ say, hai người đành phải bế chúng vào phòng. Nhìn đám trẻ bình yên ngủ, Tobirama lặng lẽ thở dài, dưới ánh mắt dò hỏi của Kakashi mà quyết đoán gật đầu, xoay người trở lại căn phòng mà họ đã ở chung hơn một tháng nay, cầm lấy bọc hành lý đã được chuẩn bị sẵn mà rời đi.
Nhưng họ mới đi được không xa, Tobirama liền cảm nhận được có người đi ra từ phòng ngủ, chakra vừa hoảng loạn vừa áp lực, nhưng mới đuổi theo hướng đi của họ được vài bước liền dừng lại trước cửa.
"Là Toge" - Kakashi nhẹ giọng nỉ non, bàn tay nắm hành lý siết chặt lại.
"Đừng quay đầu lại" - Tobirama nói nhỏ, đưa tay nắm lấy cổ tay y, đợi tới khi y thả lỏng cơ bắp đang căng chặt thì mới buông tay - "Đi thôi".
Vào lúc âm cuối thốt ra, hai người thuấn thân rời khỏi khu rừng đã từng mang lại cho họ cuộc sống sinh hoạt tuy ngắn ngủi nhưng bình yên vui vẻ này, để lại phía sau là ánh trăng sáng treo cao trên bầu trời, là gió đêm hơi lạnh, là bọn nhỏ đang ngủ say—
—Còn có một tiếng khóc nức nở nói tạm biệt mà họ chưa kịp nghe thấy.
Chú thích:
(*) Ly kinh phản đạo: Ngang ngạnh, bướng bỉnh, phản đạo, bất trị, chống đối, phản loạn, trái nguyên tắc, đại nghịch bất đạo, bội bạc.
(**) Pháo Senko (Senko Hanabi): Được đặt tên theo những cây nhang, Senko Hanabi là loại pháo cầm tay truyền thống của Nhật Bản. Thuốc pháo được bọc trên một phần đầu que. Thân pháo hoặc tay cầm của Senko Hanabi có 2 loại, tùy thuộc vào vùng miền. Trong khi phần tay cầm của Senko được làm từ dải tre hoặc rơm ở các tỉnh phía tây thì một số vùng phía đông lại thiết kế bộ phận này từ giấy Kouzoshi.
(***) Pháo rồng (Pháo Funshutsu): Pháo Funshutsu có những tia lửa bắn lên cao, giống như cột nước. "Funshutsu" trong tiếng Nhật cũng có nghĩa là "phun trào". Loại pháo này thường được nén trong một ống hình trụ. Người chơi cần để Funshutsu trên một khoảng đất trống khi đốt vì diện tích cháy của chúng khá cao và rộng.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT