Ánh trăng bạc giữa trời đêm cũng không thể chiếu rọi qua những tán cây rậm rạp, giữa khu rừng tối mịt chỉ có tiếng đom đóm bay dập dờn, mang theo ánh sáng vây quanh hai nam nhân tóc bạc đang nghỉ ngơi ở một bên. Nương theo ánh lửa, Tobirama chăm chú đọc quyển trục được đặt ở trên đùi, ánh mắt lướt theo từng dòng chữ. Đọc được một đoạn hắn lại ngẩng lên nhìn Kakashi đang dựa vào một gốc cây gần đó nhắm mắt dưỡng thần, chakra lưu động rất bình tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa sự cảnh giác, y chỉ đang ngủ nông mà thôi.

Nhìn y như vậy thật quá ngoan ngoãn.

Tobirama thu hồi tầm mắt, thuận tay ghi chú vào cuốn sổ nhỏ ở bên cạnh, dòng suy nghĩ bất giác lại trôi xa. Hắn không hề hoài nghi khi Kakashi nói mình từng gia nhập Anbu, ngoại trừ vì đao pháp xảo quyệt một đao đoạt mạng kia, mà một phần còn vì sự phục tùng không hề nghi ngờ đối với hắn. Tuân theo mệnh lệnh của Hokage là điều đầu tiên mà mỗi một người gia nhập Anbu phải học được, cho dù đã rời khỏi Anbu cũng rất khó hoàn toàn thoát khỏi thói quen này. Sự tín nhiệm mà Kakashi dành cho hắn không giả nhưng ít nhiều vẫn mang theo sự cẩn thận của cấp dưới khi đối mặt với cấp trên, hơn nữa có vẻ chính y cũng không nhận thức được điều này.

Tobirama hơi nhíu mày, khẽ thở dài, cố gắng đè ép sự không vui trong lòng, cưỡng bách bản thân chú ý vào quyển trục. Nhưng chakra chỉ mới dao động có một chút như vậy thôi mà đã đánh thức Kakashi, y nghiêng đầu, lộ ra nụ cười có chút ủ rũ với Tobirama.

"Xin lỗi, không cẩn thận nâng chakra lên cao một chút rồi" - Tobirama có chút ảo não mà mím môi, thanh âm mềm nhẹ gần như bị gió át đi - "Vẫn còn sớm, ngươi ngủ thêm chút nữa đi, sáng mai liền xuất phát".

"Không sao..." - y ho khan, muốn sự mỏi mệt trong thanh tuyến giảm đi một chút - "Trước đây khi làm nhiệm vụ, ta hay có thói quen gác đêm, không có cách nào ngủ say được".

"Nhưng mấy ngày nay chưa hôm nào ngươi ngủ tử tế hết cả" - Tobirama không chút lưu tình vạch trần cái cớ của y - "Chúng ta còn phải đi thêm hai ngày nữa, thân thể của ngươi chịu đựng được sao?".

"Không vấn đề gì, trước đây ta cũng toàn—" - nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Tobirama, Kakashi liền biết điều im bặt, chột dạ nhìn sang chỗ khác.

"Vì sao không ngủ yên được?".

Kakashi kinh ngạc quay đầu, tựa hồ không đoán được rằng Tobirama sẽ hỏi như vậy. Y vừa định lắc đầu cho qua chuyện này thì bị ánh mắt sắc bén của hắn bức cho thoái lui, đành buồn rầu cười thành tiếng, không tiếp tục giấu diếm tâm sự nữa.

"Nghĩ tới rất nhiều chuyện, khó có thể an tâm... Về chuyện trở về, cả về nhiệm vụ kế tiếp nữa".

"...Có nghi vấn gì ngươi có thể trực tiếp hỏi ta" - Tobirama cất quyển trục trong tay đi, thần sắc nghiêm túc - "Ngươi không có gì là không thể hỏi ta, ta cũng chẳng có gì không thể trả lời ngươi cả".

Sự tín nhiệm quá mức này lại lần nữa khiến Kakashi kinh ngạc, sau đó lại biến thành hoang mang: "Cái gì cũng có thể sao?".

"Gạt ngươi chẳng có ích gì hết" - Tobirama gật đầu, nói thêm đầy chắc chắn - "Ta đã nói với ngươi rằng mục tiêu cuối cùng có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng nhưng ngươi vẫn đồng ý giúp đỡ ta, giao tính mạng của ngươi cho ta, đương nhiên là ta phải đáp trả ngươi một sự tín nhiệm tương xứng. Nếu ngay cả tính mạng cũng có thể giao cho đối phương rồi thì nói dối còn có ích lợi gì nữa?".

"...Ta vẫn luôn cho rằng ngài là một người cẩn thận".

"Đối với người có thể giao phó tính mạng, ta không thích giấu diếm" - hắn nhún vai, khoanh tay trước ngực rồi dựa vào thân cây phía sau - "Ngươi hỏi thì ta sẽ trả lời".

"Đây thật đúng là... cơ hội ngàn năm có một?" - Kakashi nở nụ cười, thần thái nhẹ nhàng hơn lúc nãy không ít - "Nhưng mà trước khi nói về chính sự, ta có vài vấn đề rất muốn hỏi ngài, có được không?".

Tobirama nhướng mày, đột nhiên có chút tò mò về nghi vấn của y: "Ta đã nói rằng không có gì mà ngươi không thể hỏi hết".

"Ta muốn biết... khi đó ngài nói muốn tiêu hủy quyển trục chứa cấm thuật, là nghiêm túc sao?".

Vấn đề này thật sự có chút ngoài dự đoán, Tobirama không ngờ rằng mình chỉ thuận miệng nói như vậy thôi mà Kakashi vẫn ghi tạc trong lòng tới tận bây giờ, từ ngữ điệu nhẹ nhàng kia có thể thấy được vấn đề này không thể trả lời qua loa được. Tobirama trầm mặc sắp xếp lại suy nghĩ, ngẩng đầu lên mới thấy đối phương như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Hắn nhịn không được mà bật cười: "Đừng khẩn trương, ta đã nói thì sẽ không nuốt lời... Ta chỉ là đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào mà thôi".

Tobirama thở hắt ra, siết chặt bàn tay: "Ngươi hỏi ta có thật sự muốn tiêu hủy những tư liệu đó không, ta chỉ có thể nói... không hoàn toàn muốn".

"Khi làng Lá vừa mới thành lập, căn cơ không ổn định, thù hận giữa hai tộc Uchiha và Senju không phải nói ngừng là ngừng được, hơn nữa chiến loạn nhiều năm đã sớm khiến bọn ta nguyên khí đại thương, Hyuga, Nara... những đại gia tộc đó cũng không phải nguyện ý gia nhập làng Lá ngay từ đầu, tình huống lúc đó có thể nói là nguy cơ trùng trùng" - Tobirama vừa nói vừa nhắm mắt lại, quãng thời gian căng thẳng và khó khăn đó tựa hồ như trôi theo dòng hồi ức bóp chặt lấy thần kinh của hắn - "Bởi vì lúc ấy Hoả Quốc cấp bách muốn có một nhẫn thôn để chống lại các quốc gia khác, hơn nữa thực lực của huynh trưởng vượt xa những người khác, cho dù không quá vững vàng nhưng cuối cùng bọn ta cũng đã xây dựng được nền móng cho làng Lá. Nhưng ngươi cũng có thể lường trước được rằng, sự yên bình này yếu ớt đến nhường nào".

"Bởi vì tất cả đều được xây dựng dựa trên thực lực của ngài Đệ Nhất?".

"Không sai" - Tobirama gật đầu - "Huynh trưởng có năng lực chế phục Vĩ thú, cho dù bán Vĩ thú đi, bọn họ vẫn sẽ kiêng kị sức mạnh của huynh ấy. Hơn nữa sau đó Uchiha Madara lại quay lại đối đầu với bọn ta, người duy nhất có thể gây áp lực khiến bọn họ không dám động thủ cũng chỉ có huynh trưởng, cho nên ta đã sớm đoán được rằng, một khi huynh ấy bị thương hoặc thậm chí là qua đời, làng Lá sẽ gặp phải nguy cơ chưa từng có".

"Khi huynh trưởng còn tại vị, ta đã chuẩn bị không ít" - Tobirama thở dài xoa mày, mỗi lần nghĩ tới chuỗi ngày thuyết phục Hashirama là hắn lại thấy đau đầu - "Huynh trưởng cứ vậy mà quy thiên, nhưng thực lực và danh tiếng vẫn có thể khiến người ta khuất phục, cho nên ta đã thành công liên hợp mấy đại gia tộc gia nhập vào làng Lá. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để làng đứng vững, ta cần nhiều nhân lực hơn nữa, cần nhiều tổ chức nghiêm túc và cẩn thận hơn nữa".

"Học viện ninja, Anbu, chế độ tiểu đội,... còn có cả cấm thuật, tất cả những thứ đó đều là vì để cho làng có thể đứng vững mà được khai phá ra" - Tobirama đếm ngón tay tính nhẩm những cấm thuật mà mình đã sáng tạo - "Ảnh phân thân, Uế thổ chuyển sinh,... những nhẫn thuật đó đều có thể giải quyết vấn đề thiếu nhân lực. Ta biết rõ những nhẫn thuật này nếu rơi vào tay những kẻ tâm cơ thì sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nó đồng thời cũng sẽ là đòn sát thủ của làng".

Hắn tạm dừng, nhìn ánh lửa ấm áp trước mặt: "Ta cũng không thật sự muốn những nhẫn thuật mà mình sáng tạo ra bị tiêu hủy, nếu có thể thì ta hy vọng chỉ có các đời Hokage mới có thể tiếp cận chúng, biến chúng thành thủ đoạn bất đắc dĩ cuối cùng, trở thành bí mật mà chỉ có Hokage biết... Nhưng mà hiển nhiên là nguyện vọng này đã thất bại rồi".

Lời này tuy rằng mang theo vài phần tiếc nuối nhưng Tobirama cũng không quá thất vọng. Khi vội vàng thoái vị nhường chức lại cho Sarutobi, hắn ít nhiều cũng đã chắc chắn rằng, dựa theo tính cách đứa học trò ấy của mình, nói không chừng nó còn cảm thấy tiêu hủy tâm huyết của thầy mình mới là bất kính ấy chứ.

"...Kỳ thật ta cũng nghĩ như vậy" - Kakashi cảm khái, ánh mắt cũng nhìn đống lửa, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên nơi đáy mắt tựa như đang nhớ về thứ gì - "Có vài nhẫn thuật thật sự quá nguy hiểm, không nên để người khác dễ dàng tiếp cận mới tốt... Nhưng mà nói tiêu hủy thì lại cảm thấy...".

Tobirama chớp mắt, lập tức nhìn về phía y. Kakashi vẫn còn đang lẩm bẩm, nhưng những lời vừa nãy nếu cẩn thận suy nghĩ thì lại nghe ra một thâm ý khác. Hắn ít nhiều cũng có thể đoán được rằng y là nòng cốt của làng trong tương lai, nhưng việc xử lý kho tư liệu cấm như thế nào không phải cứ là cấp cao là có thể quyết định được, người đưa ra quyết sách cuối cùng vẫn phải là Hokage... Nhớ tới trước đây hắn đã từng âm thầm tán thưởng Kakashi có đủ khả năng để gánh vác chức vụ Hokage này, suy đoán mơ hồ trong đầu dần dần rõ ràng hơn.

Cho dù đã khẳng định trong lòng tới tám phần nhưng Tobirama cũng không biểu lộ ra, nếu Kakashi không muốn nhắc tới thì hắn cũng sẽ không chủ động vạch trần. Vì thế hắn nhấp môi, lên tiếng chuyển chủ đề.

"Lại nói về chuyện có liên quan tới nhiệm vụ kế tiếp..." - Tobirama lên tiếng thu hút sự chú ý của Kakashi - "Sau khi tộc Senju gia nhập vào làng Lá cũng không phải là danh gia vọng tộc gì, chuyện này hẳn là ngươi cũng biết?".

"A... đúng vậy, ta cũng có chút tò mò về chuyện này đấy. Trong các văn kiện cũng không có nhắc tới vì sao tộc Senju lại xuống dốc như vậy...".

"Ngày trước, khi dân làng bỏ phiếu tán thành huynh trưởng lên làm Hokage thì ta đã có ý định này. Muốn củng cố làng Lá thì nhất định phải giải quyết tranh chấp giữa tộc Senju và Uchiha, mà ngươi cũng biết đó là việc khó khăn đến mức nào" - Tobirama bình đạm thuật lại, nhưng từ sắc mặt nghiêm túc của Kakashi thì có thể thấy y cũng biết rõ tình huống lúc ấy khó khăn như thế nào - "Hai tộc bọn ta đấu tranh đã lâu lắm rồi, những thù hận đó căn bản không thể dễ dàng buông bỏ như vậy được. Đặc biệt là các trưởng lão, hơn nửa cuộc đời của họ đều là chém giết với Uchiha, muốn họ quên đi tất cả mà chung sống với Uchiha chẳng bằng trực tiếp cho họ một đao còn hơn".

Hắn hít một hơi thật sâu, biểu cảm khó hiểu mà lại bi thương của Hashirama lúc ấy hiện lên đầy rõ ràng: "Huynh trưởng quá đơn thuần, huynh ấy có thể buông bỏ những thù hận ấy không có nghĩa là những người khác cũng có thể quên được. Quên đi thù hận, sống một cuộc đời mới tất nhiên sẽ rất tốt, nhưng vẫn có một vài người không chịu nổi, cũng không muốn quên đi nỗi đau trong lòng, dưới tình huống như vậy, nếu hai đại gia tộc cùng ở lại thì nhất định sẽ lại xảy ra xung đột. Nhưng làng vừa mới thành lập không bao lâu, nhất định sẽ không chịu nổi như vậy— vậy nên tộc Senju nhất định phải phân tán".

"Sau khi các đại gia tộc bảo đảm sẽ nguyện ý giúp đỡ huynh trưởng thì ta liền bắt đầu chuẩn bị cho việc này" - Tobirama siết chặt tay, miễn cưỡng để bản thân thả lỏng hơn, mà Kakashi ngồi một bên lại thẳng lưng nghiêm túc nhìn hắn - "Tộc Uchiha nguyện ý an phận chấp nhận huynh trưởng trở thành Hokage, ngoại trừ Uchiha Madara đã mất đi sự tín nhiệm của tộc nhân, còn cả một bộ phận lớn tộc Senju vì gia tộc đã xuống dốc. Tuy rằng huynh trưởng không thể hoàn toàn thông cảm được, nhưng sau rất nhiều lần nói chuyện, các trưởng lão cuối cùng cũng chấp nhận chuyện này. Bọn ta... chỉ để lại vài người của Tông gia tiếp tục mang họ Senju, số tộc nhân còn lại nếu không đổi họ thì sẽ rời khỏi làng quay trở về nơi cũ của tộc Senju để sinh sống".

Hắn nói về sự tranh chấp nghiêng trời lệch đất năm ấy bằng ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ. Thuyết phục các trưởng lão cố chấp trong tộc không phải là chuyện dễ dàng, hắn đã dành tới vài tháng để phân tích rõ ràng cho họ nghe thì mới lấy được sự đồng ý. Hashirama cũng không giúp hắn được bao nhiêu về chuyện này, thứ duy nhất đáng ăn mừng chính là hắn đủ niềm tin vào bản thân mình, cho dù những quyết sách này ở trong mắt người khác là vô cùng điên cuồng nhưng hắn vẫn phải làm.

"Ban đầu ta chỉ hy vọng tộc nhân Senju có thể rời xa trung tâm quyền lực của làng để tránh rước lấy sự phân tranh không cần thiết, nhưng... quyết định lúc đó có thể nói là vô tình cắm liễu(*)" - Tobirama thở dài thoát ra khỏi dòng hồi ức, hai bả vai vốn căng chặt lúc này mới có thể thả lỏng một chút - "Lý do tộc Senju rời làng đi ẩn cư chỉ có tộc nhân trong tộc biết mà thôi, mà chính vì thân phận ẩn nấp này nên có một vài chuyện ta không thể trực tiếp giải quyết được thì họ lại có thể giúp ta".

"Ý của ngài là—" - Kakashi suy tư vài giây, sau đó không dám tin mà mở to mắt - "Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta có liên quan tới tộc Senju đã ẩn cư?".

"Không sai" - Tobirama gật đầu, không hề có chút khẩn trương hay thận trọng nào khi nói ra chuyện cơ mật của gia tộc cho người ngoài - "Người mà ta muốn giải quyết kia đang ẩn thân ở Chiểu Quốc(**), quốc gia đó khá phong bế, người của ta ở làng Lá không vào được, nhưng tộc nhân Senju ẩn cư lại vào được".

"Ngài... cứ vậy mà nói hết cho ta thật sự không sao chứ?".

Tobirama ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt vừa lo lắng vừa thụ sủng nhược kinh của Kakashi, nhún vai hơi cong khoé miệng: "Ta đã nói rồi, ngươi đã đồng ý giúp ta thì ta không cần thiết phải giấu diếm ngươi bất cứ thứ gì cả".

"Vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin được" - y cũng cong đôi mắt, nhưng sự lo lắng vẫn không hoàn toàn biến mất - "Ta không phải người tộc Senju mà lại biết chuyện này...".

"Ngươi không cần phải băn khoăn quá nhiều, ta cũng không phải loại người hành sự theo cảm tính. Ta tin tưởng ngươi, nhưng ta cũng đã suy xét rất lâu mới lựa chọn thẳng thắn với ngươi, ngươi không cần phải cảm thấy áp lực, cho dù có xảy ra chuyện thì cũng là do ta đã đưa ra quyết định sai lầm".

Kakashi chớp mắt, buồn cười mà lên tiếng: "Ai nha... ngài đã nói như vậy rồi thì ta cũng không nên làm ngài thất vọng mới phải phép".

Nhìn đối phương đã thả lỏng, Tobirama cũng nhẹ nhàng hơn, hắn cử động cơ thể, tìm tư thế ngồi thoải mái hơn một chút: "Ta chưa từng cảm thấy thất vọng... Được rồi, ngươi mau ngủ đi, hay là ngươi cần phải nghe kể chuyện trước khi đi ngủ thì mới ngủ được?".

"Nếu ngài nguyện ý kể thì ta rất sẵn lòng nghe" - đối mặt với câu đùa của Tobirama, lần này Kakashi cũng không thấy sợ hãi, ngược lại còn rất tự nhiên mà cười - "Tuy rằng ta đã qua cái tuổi cần nghe kể chuyện trước khi ngủ rồi, nhưng hiện tại ta thật sự không mệt, ngài có thể tâm sự với ta không?".

Tobirama quan sát sắc mặt của Kakashi, thấy y lúc này xác thật không hề mỏi mệt, đôi mắt sáng trong tràn ngập tinh thần, hắn thở dài, không tiếp tục khuyên bảo nữa: "Nói cho ngươi những chuyện đó là muốn ngươi thả lỏng một chút, kết quả ngươi lại tỉnh táo như vậy".

"Ta nghĩ rằng đối với những người ở thời đại của ta mà nói, có được cơ hội nói chuyện với ngài như vậy thì chẳng ai muốn đi ngủ đâu".

"Cái này cũng không vội, ta còn chưa nghiên cứu xong quyển trục của ngươi, nếu đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp, ước chừng là ngươi còn phải nghỉ ngơi ở đây một khoảng thời gian nữa" - Tobirama thuận tay ném vài cành khô vào đống lửa, làm ngọn lửa yếu ớt kia lại bùng lên - "Nhưng nếu ngươi thật sự không ngủ được thì ta tâm sự với ngươi cũng được".

"Về nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta, thật ra ta vẫn có vấn đề muốn hỏi rõ" - Kakashi vừa nói vừa nghiêng người, cả người dựa vào thân cây - "So với những mục tiêu trước đây, ta thấy lần này ngài có vẻ căng thẳng hơn, hẳn không phải là ảo giác của ta đâu nhỉ?".

"...Không phải" - Tobirama tạm dừng vài giây, cho dù ngữ khí của y là nghi vấn nhưng biểu hiện kia đã cho thấy y chắc chắn tới mười mươi rồi - "Ta định tới nơi ẩn cư rồi mới nói cho ngươi, nhưng nói trước cũng được...".

Hắn thở dài xoa mày, miễn cưỡng đè ép cảm xúc dâng lên cùng với hồi ức xuống - "Người kia đã từng là tộc nhân tộc Senju... tên là Senju Shinya. Khi làng Lá vừa mới được thành lập hắn đã chạy trốn, ta vẫn luôn giám thị hắn".

Hiển nhiên là Kakashi không đoán được rằng câu trả lời sẽ là như vậy, y ngẩn người, tức khắc lộ ra vẻ do dự. Nhưng Tobirama không định ngừng lại, chỉ là phẩy tay ý bảo y đừng quá để ý.

"Ta nói rồi, ân oán giữa hai tộc Senju và Uchiha không thể giải quyết dễ dàng như vậy được. Lúc ấy mọi người nguyện ý cùng ngồi xuống đàm đạo chẳng qua là vì phần lớn mọi người đã chán ghét cái cuộc sống không ngừng chém giết mà thôi. Nhưng có một số người tình nguyện cả đời trầm luân trong chiến hỏa cũng không chịu từ bỏ nỗi oán hận cố chấp kia" - khuôn mặt đầy phẫn nộ của người kia hiện lên trong đầu hắn, hắn xoa xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt nói tiếp - "Senju Shinya là một trong số đó, nhưng có một số phương diện ta không thể trách hắn được. Cha mẹ và các em của hắn đều bị tộc Uchiha sát hại, em gái của hắn có kết cục thê thảm nhất... Cô bé kia vốn không phải thành viên phải ra chiến trận, nhưng lại có mặt ở một địa điểm sai lầm trong thời gian sai lầm, kể từ đó Senju Shinya đã bị thù hận che mờ đôi mắt".

"Huynh trưởng đã nói chuyện với hắn biết bao nhiêu lần, nhưng nói thế nào nhỉ... những lần nói chuyện ấy chưa từng khiến hắn từ bỏ ý niệm tàn sát tộc Uchiha" - Tobirama nhíu mày, vừa phiền chán vừa rối bời mà thở dài - "Huynh trưởng có tấm lòng bao dung, cho nên huynh ấy rất khó để hiểu được sự thù hận trong lòng Shinya sâu tới mức nào, giữ lại mạng cho hắn nguy hiểm tới cỡ nào".

Nói tới đây, Tobirama cười lạnh như đang trào phúng: "Trước đây không phải chỉ có một mình hắn rời đi, bên phía Uchiha cũng có vài người không chấp nhận được chuyện hai tộc hợp tác, phía Senju cũng vậy, nhưng chỉ có Shinya... Ta có thể nhìn ra được tinh thần của hắn cực kỳ không ổn định, hắn đối với hai chữ "báo thù" đã cố chấp tới mức rất nguy hiểm, hắn thậm chí còn không thèm để ý hành vi của mình sẽ liên lụy tới bao nhiêu người vô tội. Không chỉ có Uchiha... trong mắt những tộc nhân Senju, hắn đã là phản đồ không thể tha thứ".

"Ta đề nghị nhốt hắn vào ngục vĩnh viễn nhưng huynh trưởng không đồng ý... Huynh ấy cho rằng Shinya vẫn có thể quay đầu" - Tobirama nhẹ nhàng nhắm mắt nhớ lại, đó là một trong số rất ít những lần hắn cãi nhau gay gắt với Hashirama - "Làng vừa mới thành lập, quan trọng nhất chính là sự tin tưởng, đệ không thể giết hết những người có nguy cơ gây hại cho làng trong tương lai được. Lúc ấy huynh trưởng nói với ta như vậy... mà ta đồng ý, cho nên cuối cùng bọn ta đã buông tay để cho Shinya một mình rời đi".

"...Nghe có vẻ ngài không mấy hối hận với quyết định này".

Tobirama chớp mắt, có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Kakashi, người thanh niên tới từ tương lai kia cũng nghiêm mặt, nhưng có thể nhìn ra được vài phần đồng cảm như thể bản thân y cũng như vậy.

"Có thể là như ngươi nói vậy" - hắn nhún vai - "Năm đó ta cũng không có chứng cứ mang tính quyết định rằng hắn nhất định sẽ gây bất lợi cho làng, nếu thật sự ra tay thì sẽ rất khó được lòng mọi người. Ta cũng không cảm thấy hối hận với quyết định thả hắn đi... chẳng qua có chút cảm khái".

"Cảm khái?".

"Hắn một lòng theo đuổi chuyện báo thù, mỗi lần ra chiến trường cứ như là đi cảm tử, thật sự không muốn sống. Ta và huynh trưởng đã cứu hắn vô số lần, cho nên bọn ta cũng coi như là có ân tình với hắn, mà trước khi rời đi hắn cũng từng hứa... chỉ cần ta và huynh trưởng còn ở làng, hắn sẽ không gây bất lợi cho làng" - Tobirama miệng cười nhưng lòng không cười - "Đây đại khái là chút lương tri còn sót lại của một kẻ điên... Ta không hề thả lỏng cảnh giác với hắn qua từng ấy năm, nhưng ngoại trừ thu thập tin tức thì xác thật là hắn chưa làm chuyện gì khác người cả".

"Tin tức ngài và ngài Đệ Nhất ly thế...".

"Hắn đại khái đã thám thính được tin ta hy sinh vì nhiệm vụ nên bắt đầu không an phận rồi" - Tobirama siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, lạnh lùng hừ một tiếng - "Nhiều năm như vậy mà hắn vẫn còn đắm chìm trong hận thù".

Kakashi yên lặng nhìn đống lửa, một lúc sau mới lên tiếng: "Hắn cũng muốn phá hủy làng?".

"Người hắn muốn giết là Senju và Uchiha" - hắn mở rộng bàn tay rồi rũ mắt, ánh mắt lướt qua vết sẹo trên đó - "Nhưng... vì mục đích này, hắn nguyện ý hy sinh tất cả".

Tobirama trầm mặc nắm chặt tay lại, thở dài, ngẩng đầu nhìn lên không trung dần dần nhuộm màu nắng sớm, chống đầu gối đứng dậy, quyết đoán kết thúc cuộc tâm sự của họ. Kakashi có vẻ vẫn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng y cũng chỉ xoay người đứng dậy. Hai người thu thập hành lý rất nhanh, chớp mắt liền biến mất khỏi rừng cây.

Họ cứ thức khuya dậy sớm như vậy mà đi hết hai ngày đường, cuối cùng dừng chân dưới chân một ngọn núi ở biên giới Hoả Quốc. Trước khi bước vào phạm vi kết giới ở trong rừng, Tobirama nhanh chóng kết ấn, Kakashi đứng ở bên cạnh quan sát một lúc, sau đó rất tự giác mà kéo tay áo lên, khi thấy hắn dừng động tác liền yên lặng đưa cổ tay trắng nõn của mình ra. Tobirama đầy hứng thú nhìn y một cái, sau đó mới áp lòng bàn tay lên, trên cổ tay Kakashi liền nổi lên ấn ký của tộc Senju.

"Chờ đến khi nào ngươi phải rời đi thì ta sẽ thu hồi lại ấn ký này, chỉ cần có cái này thì ngươi sẽ không bị kết giới ảnh hưởng".

Kakashi không chút ngạc nhiên mà gật đầu, ngược lại lại có chút tò mò mà nhìn ấn ký trên cổ tay: "Nếu không có cái này thì khi tiến vào kết giới sẽ xảy ra chuyện gì?".

"Không có cái này thì không bước vào kết giới được" - Tobirama dẫn Kakashi rẽ trái ngoặt phải xuyên qua rừng núi, những nơi mà họ đi qua cây cối mọc lên rậm rạp khó mà đi được, nhưng hắn lại đi không chút do dự - "Không phải tộc nhân tộc Senju thì không thể vượt qua kết giới này được, những người khác tới nơi này sẽ bị kết giới gây ảnh hưởng tới khả năng nhận biết của họ, đi thế nào cũng không vào được".

"Kết giới này thật đặc biệt... Là bí truyền của tộc Senju sao?".

"Không phải, đây là kết giới mà năm đó ta sáng tạo ra để cho các tộc nhân an tâm sinh sống" - Tobirama nhẹ nhàng nhảy lên vách đá cao trước mặt - "Như vậy thì họ sẽ không bị ninja của các làng khác tới quấy rầy vì chuyện liên quan tới làng".

"Ngươi nói rằng sẽ đưa một người bạn đáng giá tín nhiệm trở về, ta còn tưởng rằng ngươi đang nói giỡn cơ".

Hai người một trước một sau đáp xuống đất, phía trước đột nhiên truyền tới một giọng nữ trầm thấp mang theo ý trêu chọc. Tobirama liếc nhìn, thấy gương mặt đoan chính quen thuộc kia liền thả lỏng bả vai: "Momoka... Sao lại ra đây?".

"Định tới đón ngươi trước khi mấy vị trưởng lão lắm lời kia tới. Cho dù có nói như thế nào thì ngươi cũng đã "hy sinh vì nhiệm vụ", ta phải tận mắt thấy tình trạng của ngươi, lại nói..." - đôi mắt nâu của Momoka đảo qua một vòng, sau đó dừng lại trên người Kakashi - "Ta cũng muốn xem xem người như thế nào mà được ngươi tin tưởng tới vậy".

"Được rồi" - cảm nhận được người sau lưng trở nên căng thẳng vì ánh mắt sắc bén kia, Tobirama nhíu mày, bước lên phía trước cản lại ánh mắt của Momoka - "Y đã giúp đỡ ta rất nhiều, ngươi không cần phải thử y".

"Haizz... nói giỡn cũng không được luôn à, xem ra ngươi thật sự rất vừa ý đứa nhỏ này" - Momoka thu lại ánh nhìn sắc bén, đôi môi đỏ thẫm cong lên, lộ ra nụ cười đầy hứng thú - "Tên là gì thế?".

"Ta là Hatake Kakashi" - thanh niên tóc bạc bước lên từ sau lưng Tobirama, mỉm cười ôn nhu với Momoka, sau đó tôn kính mà cúi chào nàng - "Mấy ngày này ta đành phải ở lại đây làm phiền ngài rồi, Momoka đại nhân".

"Đúng là một đứa trẻ lễ phép" - Momoka cười khen ngợi, có vẻ như Kakashi đã đoán ra được địa vị của nàng trong tộc Senju qua cuộc nói chuyện ngang hàng của nàng với Tobirama lúc nãy - "Nhưng mà không cần phải gọi ta là đại nhân, gọi ta là Momoka là được".

"À... vâng, Momoka-san".

Nhìn Momoka vẫn nóng lòng muốn thử Kakashi, Tobirama ho nhẹ thu hút sự chú ý của họ, đối mặt với cái nhướng mày đầy tính khiêu khích của nữ nhân tóc đen kia, hắn bất đắc dĩ xoa mày, xoay người bước tiếp: "Muốn nói gì thì vừa đi vừa nói, đừng đứng ở nơi này tán gẫu".

"Tính tình này của ngươi vẫn không thay đổi chút nào" - Momoka hừ nhẹ bước tới sóng vai với Tobirama nhưng vẫn liếc nhìn Kakashi ở phía sau - "Cứ vậy mà đưa người về... Chuyện ngươi giả chết đã đủ chấn động rồi, lại còn nhắn lại là muốn đưa người ngoại tộc vào bí địa tộc Senju, các trưởng lão xém chút nữa bị ngươi làm cho tức chết rồi".

"Y đáng để tín nhiệm" - Tobirama trả lời ngắn gọn, âm lượng nói chuyện cũng không lớn, không biết Kakashi ở phía sau có nghe thấy hay không - "Ngươi cũng hiểu rõ tính cách của ta, nếu không nắm chắc thì ta sẽ không làm".

"Ta thấy y cũng khiến người ta thích đấy, nhưng ngươi cũng biết các trưởng lão thật sự rất cố chấp mà... Nghĩ xong nên thuyết phục như thế nào rồi hả?".

"Đương nhiên".

Nhìn hắn tự tin như vậy, Momoka không dám tin mà đáp lại: "Chắc chắn như vậy luôn? Vất vả lắm mới đưa được người về nhà, không sợ y bị các trưởng lão dọa chạy hả?".

Tobirama nhíu mày, cảm thấy khuôn mặt tươi cười của đối phương kết hợp với những lời này cứ thế nào ấy, nhưng hắn không tiếp tục đi sâu vào câu chuyện này, chỉ tiếp tục thể hiện sự tin tưởng mà mình dành cho Kakashi một cách đầy chắc chắn: "Y không có vấn đề gì cả, ta rất rõ ràng chuyện này".

"Haha..." - cánh môi đầy đặn của Momoka cong lên nụ cười hứng thú, nàng nhẹ nhàng phi thân về phía trước, kéo ra một khoảng cách xa xa - "Vậy ta liền chờ xem biểu hiện của y!".

Tobirama bất đắc dĩ nhìn cái người bảo ra đón mình kia giờ lại chạy đi xa, thả chậm bước chân sóng vai với Kakashi, trên mặt y không có quá nhiều khẩn trương, điều này làm cho hắn an tâm hơn một chút. Tuy hắn tự tin rằng Kakashi sẽ không vì mấy lão nhân thông thái rởm kia mà không chịu đựng được, nhưng nếu có thể để cho người trẻ tuổi tới từ tương lai này thả lỏng một chút trước khi xuất phát thì hắn vẫn vui hơn.

"Thoạt nhìn thì thấy có vẻ khá dễ nói chuyện với Momoka-san so với những gì được ghi chép lại nhỉ?" - có lẽ là nhìn ra được sự băn khoăn của Tobirama, Kakashi cười nhạt lên tiếng.

"Ừm... Khi ở trên chiến trường thì nàng xác thật rất nghiêm túc, dù sao nàng cũng từng là thân tín của huynh trưởng, nếu lịch sử ghi chép lại nàng là người nghiêm túc thì cũng không quá ngạc nhiên" - Tobirama gật đầu, hai người dần dần tăng tốc, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Momoka - "Nhưng trên thực tế thì cũng có thể nói nàng là chiến hữu khá thân thiết với ta và huynh trưởng. Nàng là người không câu nệ tiểu tiết cũng không hề cố chấp, chuyện thuyết phục các trưởng lão di dời năm đó cũng là nàng giúp đỡ ta rất nhiều... Nếu ở bí địa có xung đột không thể giải quyết, ngoại trừ ta thì ngươi cũng có thể tìm tới nàng".

"Momoka-san sẽ không thấy phiền phức chứ?".

"Sẽ không, ta nhìn ra được nàng rất vừa ý ngươi".

Hai người đã xuyên qua một sơn động âm u, sau khi vượt qua đường núi nhỏ hẹp, không gian rộng rãi và ánh mặt trời rực rỡ sẽ khiến người ta hoảng hốt như mình vừa mới bước vào tiên cảnh. Nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mắt, Tobirama bất giác bước chậm lại, từng bước từng bước dẫm lên cố thổ mà mấy chục năm hắn không quay về giữa tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu.

Trước mặt họ là Momoka đang đứng trước hai cây cổ thụ mọc cuốn lấy nhau tạo thành một cánh cửa, nàng dang rộng hai tay mà cười với họ, tay áo màu lam nhạt dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh xanh thanh mát.

"Hoan nghênh bước vào bí địa của tộc Senju".

Chú thích:

(*) Vô tình cắm liễu: Trích từ câu thơ cổ "Có ý trồng hoa hoa không nở/ Vô tình cắm liễu liễu thành xanh".

Nghĩa đen: Cố gắng trồng và chăm bón cho cây hoa thì hoa lại không ra, mà vô tình trồng cây liễu, không chăm bón gì thì liễu lại xanh tốt.

Nghĩa bóng: Khi người ta mong muốn điều gì thì nó lại chẳng đến, cái điều không nghĩ đến, không mong muốn thì nó cứ vô tình kéo đến.

(**) Chiểu Quốc: Dành cho ai không nhớ thì quốc gia này xuất hiện trong movie "Cái chết tiên đoán" với cái tên "Đầm Lầy Quốc".

Linh hồn của Mouryou được phong ấn tại Quỷ Quốc còn thân xác của gã được phong ấn tại Chiểu Quốc, không nhớ thì xem lại cho nhớ nè.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play