Phạm vi kết giới này lớn thật đấy.

Kakashi chậm rãi đi men theo đường núi cách căn nhà gỗ một khoảng khá xa. Bây giờ ước chừng là 6 giờ sáng, có lẽ là do mấy ngày trước ngủ quá nhiều nên cho dù tối qua cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa tới hơn nửa đêm, hôm nay mới sáng sớm y đã tỉnh rồi. Lo rằng mình cứ tiếp tục lười nhác như vậy thì thân thể sẽ thoái hoá, Kakashi lén lút chuồn ra ngoài rèn luyện thể lực. Trong quá trình luyện tập, y chú ý tới kết giới lấy căn nhà gỗ làm trung tâm, vừa thấy liền biết ngay là do Tobirama tạo ra. Cảm thấy tò mò, y liền tạm ngừng luyện tập, quyết định đi tìm hiểu xem rốt cuộc Tobirama tạo ra kết giới rộng tới mức nào, mà cuộc tìm hiểu này khiến y sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là lượng chakra chênh lệch.

—Y đã đi hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa đi hết một vòng nữa.

Y vừa đi vừa cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng sớm biết Tobirama tất nhiên sẽ có nhiều chakra hơn mình, nhưng nếu có thể duy trì thuật thức với phạm vi lớn mà không chút khó khăn như vậy, chỉ sợ dùng từ "nhiều" cũng không hình dung được hết lượng chakra của đối phương. Nhưng y cũng không quá ngạc nhiên, dù sao Tobirama cũng là người có thể dùng Thuỷ độn cấp cao ở nơi không có chút nước nào, lượng chakra lớn như vậy cũng không phải là chuyện không thể đoán được.

Nói rằng không ghen tị chút nào hoàn toàn là giả dối.

Y lắc đầu, bất đắc dĩ cười khẽ. Trên chiến trường, bao nhiêu lần y cần thiết phải giải quyết xong trước khi hao hết chakra là bấy nhiêu lần y tiếc nuối lượng chakra trời sinh đã thiếu hụt của mình. Vì thế, đại đa số thời điểm, y đều chiến đấu một cách thông minh và cẩn thận, cố tình làm bậy sẽ tiêu hao chakra một cách không cần thiết, vậy nên y vẫn luôn nhắm chuẩn cơ hội trong nháy mắt để giành chiến thắng.

"Sao mới sáng sớm mà ngươi đã chạy tới đây rồi?".

Mang theo một cơn gió nhẹ, Tobirama đột nhiên xuất hiện ở phía sau Kakashi, có chút nghi hoặc mà nhướng mày nhìn y.

Phi Lôi Thần thực sự quá phạm quy.

Kakashi lắc đầu, vẫn không thu lại ý cười bất đắc dĩ trên mặt: "Ta chỉ vừa mới phát hiện ra kết giới mà ngài thiết trí, tò mò muốn biết phạm vi lớn cỡ nào liền cứ men theo đường mòn tới đây".

Tobirama chớp mắt, có chút sửng sốt với câu trả lời này, nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cau mày lộ ra sự khó hiểu: "Loại việc nhỏ như thế này sao không trực tiếp hỏi ta?".

"Hả?" - đến lượt Kakashi ngây ngốc mở to mắt nhìn.

Tobirama liếc nhìn y, bình tĩnh giải thích: "Phạm vi của kết giới này có đường kính khoảng 1km, mấy đứa nhóc kia bình thường vẫn rất nghe lời, sẽ không chạy loạn, nhưng không có nghĩa là sẽ không có người không có ý tốt lên núi... Tuy rằng kỹ năng cảm nhận của ta rất nhạy bén, nhưng nếu đối phương không phải ninja mà là thổ phỉ hay sơn tặc gì đó có chakra không quá rõ ràng thì ta cũng rất khó nhận ra nguy hiểm, vậy nên ta mới thiết hạ kết giới".

Nghe xong lời thuyết minh của đối phương, Kakashi vẫn có chút không kịp phản ứng, chỉ gật đầu theo quán tính. Y vốn tưởng rằng hắn sẽ bác bỏ sự nghi vấn của mình quá nhàm chán, không ngờ hắn không hề ghét bỏ mà còn tận tình giải đáp sự tò mò nhất thời này của y.

Thật đúng là... càng ở chung càng phát hiện ra sự ôn nhu của ngài ấy.

Thử tưởng tượng biểu cảm của những người khác khi biết y đánh giá vị Hokage Đệ Nhị nghiêm túc lạnh lùng trong lịch sử như vậy, đôi môi bị che lấp dưới mặt nạ liền cong lên ý cười. Có lẽ đọc ra được sự vui vẻ trong ánh mắt của y, Tobirama lại hơi nhướng mày. Không đợi hắn đặt ra bất kỳ câu hỏi nào, Kakashi liền chuyển chủ đề: "Bọn nhỏ dậy chưa?".

"...Vẫn chưa" - cho dù biết được y đang cố gắng dời đi sự chú ý của hắn nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ là đáy mắt hiện lên chút bất đắc dĩ - "Tối hôm qua chơi tới muộn quá, chỉ sợ còn phải ngủ thêm một lúc nữa".

"Vậy thì ta vẫn còn chút thời gian để làm bữa sáng cho mọi người ha" - y cười cười, rảo bước về phía nhà gỗ - "Mấy hôm trước đều là ngài phụ trách nấu cơm nhỉ? Ta nhìn thấy tro tàn còn sót lại ở bếp lò".

"Ừm... Nấu vài món đơn giản mà thôi" - Tobirama đi bên cạnh y, biểu cảm và ngữ điệu đều bình tĩnh - "Luôn ăn cá nướng cũng không ổn".

Kakashi cười khẽ vài tiếng: "Nói vậy cũng không sai... Tuy rằng ta và ngài đều thích ăn cá, nhưng bọn nhỏ thỉnh thoảng cũng sẽ muốn thay đổi khẩu vị".

Hôm qua, sau khi mua xong những thứ cần thiết, Tobirama còn mua thêm một chút nguyên liệu nấu ăn không có trên núi về, phỏng chừng là muốn cho bọn nhỏ được thay đổi khẩu vị. Kakashi nhớ lại số nguyên liệu để ở trong bếp, rất nhanh đã vạch ra trong đầu thực đơn bữa sáng đơn giản, vừa về tới nhà liền bắt đầu bận rộn.

Tobirama mấy ngày trước vẫn nắm giữ quyền khống chế phòng bếp nay cũng không thấy không vui hay không yên tâm gì cả, ngược lại lại quen tay mà nhóm lửa, đun nước, thái rau, hai người phối hợp ăn ý hệt như lúc trên chiến trường.

"Ngài am hiểu nấu ăn như vậy khiến ta có chút ngạc nhiên đấy".

Trong khi đợi trứng cuộn chín, Kakashi nhìn sang Tobirama đang chuẩn bị xúp Miso ở một bên, cho dù là thái rau hay cho gia vị vào nồi, động tác đều cực kỳ thuần thục, hiển nhiên đối phương rất am hiểu nấu cơm. Nghe thấy câu cảm thán này của y, Tobirama nghiêng nửa đầu, vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy hứng thú mà cong cong khoé miệng.

"Có đôi khi thật tò mò rốt cuộc ta ở trong mắt các ngươi là như thế nào" - nhìn Kakashi ngẩn người còn lộ ra sắc mặt khó xử, Tobirama lắc đầu cười, nhàn nhạt chuyển chủ đề - "Nói đùa thôi, những đánh giá của thế hệ sau đối với ta chẳng có ý nghĩa gì cả. Những gì ta nên làm, những gì ta muốn làm, sẽ không vì vậy mà thay đổi".

Này thật đúng là...

Thái độ vừa kiên định vừa tự tin như thế khiến Kakashi không nhịn được mà nở nụ cười. Trong nháy mắt, y có thể hiểu được vì sao vị Đệ Nhị đại nhân trong lịch sử này có thể thi hành nhiều chính sách mới mẻ trong làng như vậy, ngoại trừ ánh mắt có vẻ xa cách thì khí thế khiến người ta không thể nghi ngờ kia chính là nguyên nhân lớn nhất. Senju Tobirama— chắc hẳn rằng hắn cũng rất được người dân tin cậy và tôn kính.

"Chào... chào buổi sáng...".

Kakashi gắp trứng cuộn từ trong chảo ra, cười ôn nhu với Kazuki vì thẹn thùng mà chỉ ló nửa mặt ra khỏi cánh cửa: "Chào buổi sáng Kazuki, những bạn khác đâu rồi?".

"Họ vẫn đang thay quần áo..." - cô bé ngượng ngùng đỏ mặt, có chút sợ sệt mà lên tiếng - "Ừm... cháu có thể tới gần xem thúc nấu cơm không ạ? Cháu cũng muốn học...".

Kakashi có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức liền tươi cười cổ vũ: "Có thể chứ, nhưng đừng tới quá gần chỗ bếp lò nhé".

Kazuki vui vẻ gật đầu, bước nhanh tới chỗ giữa Kakashi và Tobirama, đôi mắt to tròn tò mò nhìn chằm chằm bệ bếp. Tobirama khẽ thở dài, bỏ toàn bộ nguyên liệu vào nồi rồi bế Kazuki lên, đưa thìa cho cô bé, dạy cho cô bé chút kỹ thuật nấu xúp. Kazuki ban đầu còn ngạc nhiên, nhưng sau đó liền nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu.

Kakashi nhìn khung cảnh ấm áp này không được bao lâu thì những đứa trẻ khác liền ồn ào chạy vào bếp. Chúng ngửi được mùi thơm mà cảm thấy thèm nhỏ dãi, vây quanh hai người như tổ ong, xôn xao hỏi bữa sáng có món gì. Vạt áo của Kakashi bị mấy đứa nhỏ thay nhau túm lấy tới mức nhăn nheo cả lại, y chỉ đành cười bất đắc dĩ, nếu không phải Tobirama bảo chúng nó đi sắp xếp bát đĩa ra bàn thì chỉ sợ khó mà thoát thân.

Một bữa cơm sáng cứ vậy trôi qua trong tiếng cười đùa náo nhiệt của năm đứa trẻ. Tuy rằng chỉ đơn giản chuẩn bị trứng cuộn, xúp Miso, cá chiên muối, củ cải muối và cơm trắng nhưng bọn nhỏ vẫn ăn rất ngon miệng, còn vét sạch cả nồi cơm. Sau khi ăn uống no nê, chúng còn muốn kéo Kakashi và Tobirama ra bờ sông chơi, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa thì bị Tobirama ngăn lại.

"Thương thế của Kakashi còn chưa có hoàn toàn lành lặn, hôm nay ta muốn xem bệnh cho y" - đối mặt với mấy đôi mắt to tròn tràn ngập sự cầu xin, Tobirama cũng không hề nhượng bộ, còn nhẫn nại giải thích nguyên nhân - "Mấy đứa cứ đi chơi trước đi, lát nữa bọn ta sẽ tới sau".

Nghe thấy phải khám bệnh cho Kakashi, tuy rằng vẫn mong hai người họ đi cùng nhưng bọn trẻ cũng có thể hiểu được, sau khi nghe vài câu dặn dò liền nhảy nhót đi xa. Đợi cho tới khi hoàn toàn không thấy bóng dáng của chúng nữa, Tobirama mới nhẹ nhàng vỗ vai Kakashi, quay trở lại phòng ngủ của hai người.

"Hôm qua ta đã tìm ra được cách giải trừ chú ấn" - Tobirama vừa nói vừa ý bảo Kakashi ngồi ở giữa phòng, cầm lấy kunai ở trên bàn nhẹ nhàng cắt vào đầu ngón trỏ và ngón giữa, máu tươi chảy dọc theo ngón tay trắng nõn của hắn - "Cởi áo ra đi".

Kakashi nghe lời mà cởi áo, cởi cả áo lót ở bên trong. Tobirama đặt tay lên vai y, chăm chú nhìn vào chú ấn ở trên ngực y, tay phải vẽ đầy chú thức như rồng bay phượng múa xung quanh ấn ký kia. Có lẽ là chú thuật giải trừ sắp phát động nên vết máu đỏ tươi kia tựa như sao chổi mà để lại trên người y một quỹ đạo nóng bỏng. Nhiệt độ chẳng những không hạ xuống theo thời gian mà còn càng thêm nóng rực vì chú thức ngày càng nhiều.

"Kiên nhẫn một chút" - vẽ ra huyết chú cuối cùng, Tobirama khẽ lẩm bẩm rồi thu tay lại, sau vài giây kết ấn liền chạm tay lên ngực Kakashi, vết máu nháy mắt trở nên nóng bỏng như bàn ủi, khiến y không nhịn được mà cắn răng kêu thành tiếng. Ngay sau đó, cơn đau đớn kia kéo dài ra toàn bộ kinh lạc của y, giống hệt như có người cầm một thanh đao lửa chém loạn trong thần kinh của y. Y hít hà vài hơi, mồ hồi lạnh chảy dọc từ thái dương xuống.

"Rất nhanh sẽ xong" - bàn tay đặt trên vai y của Tobirama hơi ghì chặt xuống như là đang an ủi, mà y cắn răng không phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu. Giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên rút tay ra, ấn ký trải khắp toàn thân y bỗng nổi lên ánh sáng màu đỏ, sau đó dần dần chìm vào da thịt. Cơn đau như bị lăng trì kia cuối cùng cũng đi qua, thanh niên tóc bạc lúc này mới thả lỏng bàn tay nắm chặt tới trắng bệch, chống đỡ hết nổi mà lảo đảo ngã về phía trước, được Tobirama đỡ vào trong lòng. Hắn như an ủi mà vỗ vỗ lưng y, đỡ y ngồi dựa vào tường, rót cho y một chén nước ấm.

"Cảm ơn..." - y khàn giọng lên tiếng, để dòng nước ngọt lành kia tẩy đi hết mùi máu tươi nhàn nhạt trong miệng, thuận tay lau đi mồ hôi trên trán, lộ ra nụ cười mệt mỏi - "Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là được".

Tobirama cũng không để ý y cậy mạnh, vẫn còn dùng chakra trị liệu để chữa trị cho cánh tay phải vẫn chưa hoàn toàn hết đau đớn của y: "Kinh lạc vẫn có chút tổn thương... Nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi hãy bắt đầu luyện tập, ta sẽ nhìn ngươi, đừng hòng tập trộm".

Quả nhiên vẫn biết hồi sáng y lén luyện tập.

Kakashi bất đắc dĩ mà cười: "Được... Cảm ơn ngài".

Sau khi xác nhận y không còn trở ngại, Tobirama mới thu hồi chakra trong tay, thở dài ngồi xuống trước mặt Kakashi: "Tốn thời gian hơn dự tính một chút rồi".

"Ngài cũng quá hà khắc với bản thân" - Kakashi lắc đầu khẽ cười - "Mới được năm ngày kể từ khi ta bị hạ chú ấn, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, ngài có thể phá giải được một thuật thức mà chưa bao giờ gặp đã thực kinh ngạc rồi, đổi lại là ta thì tuyệt đối sẽ không làm được".

Tobirama nhàn nhạt hừ một tiếng, nhìn Kakashi sửa soạn lại quần áo: "Ngươi vốn cũng không phải là hoàn toàn không nghiên cứu những thứ này, lúc trước khi đối chiến với Kinkaku và Ginkaku, không phải là ngươi cũng từng sử dụng thuật phong ấn sao?".

"Ai nha... Đó cũng không phải là do ta tự khai phá ra" - Kakashi có chút ngượng ngùng xua tay - "Đó là ta căn cứ theo thuật phong ấn mà một vị tiền bối giao cho mà cải tạo lại, ta còn nhờ vài bằng hữu trong đội phong ấn giúp ta một chút...".

Tobirama "ồ" một tiếng, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh lộ ra vài phần hứng thú: "Ngươi còn nhớ bản vẽ của thuật thức không?".

"Vẫn nhớ" - Kakashi gật đầu nhận lấy giấy bút Tobirama đưa tới, quen tay vẽ Tam sinh phong ấn lên đó. Sau khi hoàn thành, Tobirama liền cầm lấy tờ giấy, cẩn thận xem xét chú thức phức tạp, ngón trỏ chạy dọc theo nét mực trên giấy. Nhìn đối phương chăm chú như vậy, Kakashi nhịn không được mà cong lên khoé miệng. Tuy rằng y vẫn luôn cảm thấy Tobirama là một Hokage rất xứng chức, nhưng dáng vẻ trầm mê nghiên cứu của hắn cũng khiến y cảm thấy hắn cũng rất hợp với hình tượng nghiên cứu khoa học.

"Đây là nhằm vào chakra Vĩ thú?" - Tobirama ngẩng đầu hỏi, nhận được sự khẳng định của Kakashi liền hài lòng gật đầu - "Tư tưởng rất thú vị... nhưng có vẻ vẫn chưa hoàn thành?".

"Đúng vậy, ta và đội phong ấn gặp chút khó khăn, vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết".

"Vậy sao..." - Tobirama có chút tiếc nuối mà buông tờ giấy - "Tuy rằng rất muốn nói để ta thử nghiên cứu xem— nhưng chúng ta có thứ cần phải nghiên cứu trước đã".

Kakashi mờ mịt nhìn Tobirama, vài giây sau mới nhận ra đối phương đang ám chỉ cái gì: "Quyển trục đưa ta tới nơi này—".

"Quả nhiên lại quên mất" - Tobirama vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy thú vị mà cười vài tiếng - "Nếu ta không nhắc nhở ngươi thì ngươi định ở lại nơi này cả đời sao?".

"Không phải là ta cố ý quên mà..." - Kakashi ngượng ngùng mà xoa xoa gáy, nhanh chóng lấy quyển trục từ trong bọc hành lý ra.

Tobirama nhận lấy quyển trục, hé miệng đang định nói gì đó thì đột nhiên dừng động tác, cau mày nhìn về phía Tây Nam, hai giây sau nhanh chóng đứng dậy vọt ra ngoài.

"Tobirama đại nhân?!" - Kakashi lập tức chạy theo, hai người một trước một sau xuyên qua rừng cây. Y còn chưa kịp hỏi hành động đột ngột này của đối phương là thế nào, năng lực cảm nhận cuối cùng cũng khôi phục bình thường sau khi chú ấn bị xoá bỏ, lúc này y mới cảm giác được điểm bất thường.

Cách một khoảng có 3-4 dòng chakra xa lạ, vây quanh năm đứa trẻ.

Là sơn tặc sao?

Kakashi căng chặt thần kinh, cố bước nhanh hơn để đuổi kịp Tobirama, lộ trình 10 giây ngắn ngủn lại cứ như thể kéo dài tới vài phút. Trước khi hoàn toàn xuyên qua rừng cây truyền tới tiếng mắng nhiếc của vài thanh niên, trong đó còn xen lẫn tiếng khóc của bọn nhỏ. Kakashi đã gần tới tốc độ cực hạn nhưng vẫn cố nhanh hơn chút nữa, họ nhất định phải tới kịp—

"Buông họ ra!".

Tiếng hô đầy phẫn nộ vang vọng khắp núi rừng, Kakashi và Tobirama cuối cùng cũng tới được vùng đất trống bên ngoài khu rừng. Nhưng nện bước sốt ruột của họ bỗng nhiên ngừng lại vì cảnh tượng trước mắt— ở đó có mấy nam nhân trông có vẻ nghèo túng, tay của Hana và Kazuki bị một kẻ trong đó túm chặt lấy, mà bọn chúng đều đang hoảng sợ nhìn Toge, Ippei và Tatsuya cũng được Toge che chở ở sau lưng. Cậu nhóc có Huyết kế giới hạn Thi Cốt Mạch kia lộ ra vẻ lạnh lùng, lòng bàn tay trồi lên hai cái xương sắc nhọn. Nó hạ thấp trọng tâm, cất bước xông ra ngoài, lưỡi đao xương chuẩn xác đâm thủng tay nam nhân kia, nhân lúc đối phương gào rống đau đớn liền kéo Hana và Kazuki ra. Trong nháy mắt, đám sơn tặc cuối cùng cũng hoàn hồn, cầm đao hung hăng lao về phía Toge, nhưng lưỡi đao còn chưa kịp chạm vào người nó thì bị một cái xương mọc ra từ trên lưng nó chặn lại. Một tia sáng lạnh lẽo chợt loé lên từ đáy mắt Toge, nó trở tay chém lưỡi đao xương lên trên—

Không được.

Kakashi thuấn thân tới giữa Toge và những đứa trẻ khác, dùng thân hình của mình che đi hình ảnh máu tươi bắn tung toé kia. Tobirama cũng nhân lúc này mà thuấn thân tới sau lưng mấy tên sơn tặc, không tốn nhiều sức mà đánh ngất bọn chúng. Toge vốn đang lộ ra vẻ mặt hung ác giờ đây mới lấy lại tinh thần, nó sợ hãi nhìn Kakashi, thu hồi xương trồi ra từ cơ thể, lảo đảo lùi về sau vài bước, nhìn thấy sự khiếp sợ trên mặt các bạn, nó cắn răng xoay người chạy đi.

"Toge!" - Kakashi vươn tay ra nhưng không kịp túm lấy nó, y cuống quít định đuổi theo nhưng lại bị một bàn tay túm lấy vạt áo ngăn lại. Y cúi đầu, chỉ thấy Kazuki đôi mắt hồng hồng, trên mặt đầy sợ hãi. Thấy vậy, y chỉ có thể nhịn xuống sự xúc động, ngồi xổm xuống cố gắng trấn an lũ trẻ một cách ôn nhu nhất có thể.

"Không sao, người xấu đã bị đánh bại rồi" - y cười cười, xoa xoa đầu Kazuki - "Toge—".

"Toge không đáng sợ!" - khi Kakashi còn đang cố gắng tìm từ để giải thích cho Toge thì Kazuki đột nhiên hét lớn, dùng âm lượng mà cô bé chưa từng dùng mà khóc lớn lên - "Toge không đáng sợ, những người đó mới đáng sợ! Toge đã cứu bọn cháu!".

Kakashi chớp mắt, những đứa trẻ khác nghe thấy Kazuki khóc thì cũng cùng nhau vây tới đây, vừa khóc vừa nói về chuyện của Toge, nói rằng Toge ôn nhu tới thế nào, Toge đã chăm sóc chúng ra sao.

Đứa bé kia thật sự rất được tín nhiệm.

Sự bất an trong lòng nháy mắt hạ xuống, Kakashi vẫn ôn nhu cười, sau khi sửa sang lại mái tóc bù xù của bọn nhỏ, y khẽ nhéo chóp mũi đỏ bừng của Kazuki.

"Thúc biết là Toge đã cứu mấy đứa, là anh hùng trong lòng mấy đứa phải không?".

Kazuki mở to đôi mắt, sau đó lại khóc nức nở, ra sức gật đầu: "Vâng! Cậu ấy là anh hùng đã cứu bọn cháu!".

Kakashi mỉm cười, thấy bọn nhỏ đã ổn định lại liền đứng dậy nói với Tobirama vẫn luôn đứng ở một bên: "Ta đi tìm Toge về... Còn lại đành nhờ ngài".

"Ừ, đi đi".

Nhận được sự đồng ý của Tobirama, Kakashi rất nhanh đã đi vào rừng cây dựa theo khí vị còn sót lại của Toge. Thằng nhóc có vẻ hoàn toàn hoảng loạn, chạy tán loạn ở trong rừng, dọc đường có đầy nơi nguy hiểm trùng trùng, nếu không phải đã trải qua huấn luyện thì căn bản không thể vượt qua những vách đá vực sâu một cách an toàn như vậy được. Sau hơn mười phút tìm kiếm, cuối cùng Kakashi cũng tìm được Toge đang ngồi ôm đầu gối dưới một gốc đại thụ tươi tốt. Cho dù nhận ra được Kakashi đang tới gần, nó cũng không có ý định chạy tiếp, chỉ trống rỗng vùi mặt vào đầu gối, thậm chí còn không thèm ngẩng lên nhìn y ngồi xuống cạnh nó.

Kakashi do dự một chút, cuối cùng nhìn lên không trung, dùng thanh âm nhu hoà bắt chuyện: "Thúc vẫn luôn cảm thấy nhóc rất giống một đứa học trò của thúc".

Toge cứng người, có vẻ vẫn nghe Kakashi nói chuyện.

"Thằng bé từ nhỏ đã bị dân làng xa lánh, không có ai dám làm bạn với nó... bởi vì nó bị phong ấn một sức mạnh có thể hủy diệt toàn bộ làng vào trong người" - y vẫn không cúi đầu, vẫn nhìn lên không trung để kể câu chuyện về Uzumaki Naruto - "Tất cả mọi người đều sợ hãi nó, nhưng cho dù như vậy— nó vẫn không hề từ bỏ bản thân, không hề khóc lóc than thở, luôn mỉm cười đối mặt với khó khăn, luôn cố gắng nỗ lực bảo vệ bạn bè của mình... Sức mạnh bị mọi người sợ hãi kia đã được nó sử dụng để cứu lấy những người mà nó quý trọng. Cuối cùng, thằng bé đã trở thành anh hùng của ngôi làng".

Y dừng lại một chút, nở nụ cười ôn nhu khi thấy đôi mắt đỏ hoe của Toge: "Mỗi khi nhìn thấy nhóc, thúc luôn không nhịn được mà nhớ tới thằng bé ấy".

"Nhưng mà cháu không có dũng cảm như vậy!" - Toge hít mũi, bực bội nói - "Hơn nữa... cháu là người tộc Kaguya! Là cái tộc mà thích bạo lực, lấy hành hạ người khác là thú vui ấy! Thúc căn bản không biết—".

"Thúc và ca ca đã sớm biết chuyện của nhóc rồi" - Kakashi ôn hoà nói, thái độ điềm nhiên kia khiến Toge kinh ngạc - "Tộc Kaguya rất nổi tiếng, thân là ninja, chúng ta tất nhiên sẽ biết chuyện liên quan tới tộc của nhóc... Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới việc nhóc là loại người như thế nào đâu?".

Toge dụi mắt, hai hàng lông mày nhíu lại, khoé mắt lại vẫn ánh lên nước mắt: "Nhưng mà cháu là người tộc Kaguya... nhất định sẽ có một ngày cháu... cháu xúc phạm tới mọi người...".

"Nhưng thúc lại nhìn thấy nhóc cứu mọi người mà" - Kakashi cong đôi mắt, vỗ nhẹ đầu thằng nhóc như đang cổ vũ nó - "Không phải là cháu đã đánh bại những tên sơn tặc đó sao?".

"Nhưng mà... đó chỉ là vì cháu không muốn mọi người bị thương...".

"Vậy đúng rồi" - Kakashi thu lại ý cười, nghiêm túc đối mặt với Toge - "Chúng ta không thể quyết định được mình sẽ sở hữu sức mạnh gì, nhưng chúng ta có thể quyết định— sử dụng sức mạnh ấy như thế nào".

"Sử dụng...?".

"Học trò của thúc không hề có sự lựa chọn khi bị phong ấn sức mạnh kia vào người. Trong cơ thể có sức mạnh cường đại như vậy, nó có thể trả thù những người đã xa lánh nó, thậm chí có thể sử dụng sức mạnh này để đi tấn công các làng khác— nhưng nó không làm vậy" - Kakashi hơi ngừng, sau đó lại lộ ra ý cười kiêu ngạo - "Nó không lựa chọn dùng sức mạnh của mình để làm loạn mà nó lựa chọn sử dụng sức mạnh để bảo vệ những người mà nó quý trọng".

Y dừng lại, ánh mắt sâu xa nhìn Toge: "Vậy nhóc thì sao? Nhóc muốn dùng Thi Cốt Mạch để làm tổn thương những người khác sao?".

Toge có vẻ bị câu hỏi này làm cho kinh sợ mà run rẩy, đôi môi tái nhợt của nó khép khép mở mở, run rẩy hồi lâu mới phát ra tiếng: "Không muốn...".

Hai chữ ngắn ngủn kia giống như ngòi nổ làm cảm xúc mà thằng nhóc cố nén cứ thế bộc phát ra, nó thở hổn hển, mặt đầy nước mắt nhào vào lòng Kakashi, đôi tay túm chặt lấy vạt áo đã bị nước mắt làm ướt của y: "Cháu không muốn tổn thương họ một chút nào cả! Cháu muốn bảo vệ họ!".

Kakashi thả lỏng bả vai, nhẹ nhàng vỗ lưng thằng nhóc, tuỳ ý để nó gào khóc trong lòng mình, để nó phát tiết hết những áp lực bất an và tự hoài nghi bản thân bấy lâu nay. Không biết ngồi tại đó bao lâu, tiếng khóc của Toge dần dần nhỏ lại. Nhận ra được thằng nhóc vì quá mệt mỏi mà đã thiếp đi, Kakashi cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu, cố gắng không đánh thức nó mà bế nó trở về.

Vừa mới về tới bãi đất trống kia, đám trẻ liền nôn nóng chạy tới, tiếng ồn lập tức đánh thức Toge. Có lẽ cảm thấy bị bế như vậy thật mất mặt nên Toge đỏ mặt tránh thoát khỏi Kakashi, dưới ánh mắt của những đứa trẻ khác, nó định lên tiếng xin lỗi thì bị Kazuki khóc nức nở ôm chặt lấy.

"Toge là anh hùng của mọi người, vậy nên đừng rời khỏi mọi người nhé?" - cô bé nghẹn ngào vùi mặt vào ngực thiếu niên, từ góc nhìn của Kakashi chỉ thấy được mái tóc dài buông thõng. Toge ban đầu không biết phải làm thế nào, nhưng vài giây sau liền điều chỉnh cảm xúc, giống như đại ca mà dỗ dành mấy đứa trẻ xung quanh mình.

"Có vẻ rất thuận lợi?".

Kakashi ngẩng đầu nhìn Tobirama, cười với hắn: "Xem như là vậy? Ít nhất thoạt nhìn thằng nhóc đã không còn bài xích chính mình... Mấy kẻ kia đâu?".

"Bị ta trói vào cây rồi" - Tobirama chỉ về nơi xa, dưới bóng cây mơ hồ có thể nhìn thấy mấy người bị trói - "Có mấy tên có chút quen mắt, có khả năng là được treo thưởng, lát nữa ta đưa chúng vào thôn xác nhận thử xem".

Kakashi gật đầu, hai người đứng tại chỗ đợi mấy đứa trẻ ổn định cảm xúc rồi mới có thể hỏi kỹ càng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nguyên nhân lại đơn giản hơn họ nghĩ rất nhiều. Tatsuya và Ippei nhìn thấy con bọ cánh cứng hiếm ở bờ sông, hưng phấn quên mất Tobirama đã dặn là không được đi quá xa khỏi con sông kia. Mà Hana, Kazuki và Toge vì đuổi theo hai đứa nhóc nghịch ngợm này nên mới cùng nhau chạy vào rừng, kết quả gặp phải mấy tên sơn tặc kia.

Nhìn chung mà nói thì năm đứa nó cũng rất may mắn khi không đứa nào bị thương, mà chúng cũng biết mình sai nên ngoan ngoãn im lặng đứng cúi đầu nghe Tobirama răn dạy. Trạng thái an phận kéo dài cả ngày hôm đó, mãi cho tới khi chúng nó chạy tới chúc Tobirama và Kakashi ngủ ngon mới trở lại dáng vẻ hoạt bát như thường ngày.

"Chúng ta phải nhanh chóng huấn luyện Toge thôi..." - trong phòng sáng lên ánh nến mờ mờ, Tobirama xoa mày, nói với Kakashi - "Ta vốn định đợi thêm mấy ngày nữa, nhưng mà...".

Kakashi quan sát sắc mặt đối phương, thử nối tiếp vấn đề: "Lúc đi vào thôn phát hiện cái gì sao?".

"Ừ, lúc ta đối lấy tiền thưởng truy nã thì nghe được tin tức về mục tiêu kế tiếp" - hắn thở dài, ánh mắt đảo qua quyển trục trên đùi - "Chúng ta chỉ có nhiều nhất là một tháng, sau đó phải rời đi thôi".

Một tháng...

"Ta biết rất gấp" - có lẽ là phát hiện được Kakashi do dự, Tobirama bất đắc dĩ lắc đầu nói - "Nhưng không còn cách nào khác, trong lúc huấn luyện thằng nhóc, ta sẽ tranh thủ đi hỏi thăm mấy nơi nhận nuôi cô nhi, nếu may mắn thì chúng nó sẽ không phải sống trên núi nữa".

"Cũng chỉ có thể như vậy..." - Kakashi thở dài, sau đó nghiêm túc nhìn Tobirama - "Ta cũng sẽ cố gắng hỗ trợ, ngài không cần phải một mình gánh vác hết tất cả".

Tobirama chớp mắt, sau đó thả lỏng rồi nở nụ cười: "Đương nhiên là ta biết rồi".

Ngữ điệu và sự tín nhiệm kia khiến Kakashi nhịn không được mà cong đôi mắt. Nhìn biểu cảm bình tĩnh dưới ánh nến của đối phương, y khẽ thở dài, đôi mắt đen láy nhìn lên ánh trăng treo trên bầu trời xa xa ngoài cửa sổ.

Một tháng sao...

—Chuỗi ngày bình thản yên ả này, cuối cùng cũng tới kỳ hạn rồi.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play