Ngày đó khi cơn mưa đầu tiên của tháng chín đổ xuống, Từ Hữu Vi đưa cô gái về đến trường thì hai người đã ướt đẫm.
Cô gái ấy rất xinh, nghe nói là người phương Nam, không cao lắm. Trắng trẻo sạch sẽ, mắt tròn xoe hai mí rõ, cái miệng nho nhỏ, cười lên còn rõ hai má lúm đồng tiền, vừa nhìn đã thấy vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Dù phải dầm mưa một trận nhưng không phàn nàn câu nào, còn dịu dàng nói chuyện với mọi người, tính tình rất nhu hòa.
Đám đàn ông có tuổi sống trong tòa nhà này, năm năm nay chưa thấy mấy cô bé nào như vậy. Bao nhiêu khó chịu trong lòng đều vì một nụ cười của cô mà tiêu tan đi hết.
Mấy người vây quanh người ta, người mang đồ kẻ hỏi chuyện.
Cuối cùng rồi mới dẫn người ta tới nhà tắm, tắm xong đi ra vừa đúng giờ ăn cơm, ăn cơm xong, Thạch Đầu đi thu dọn đồ đạt, cả đám người vây quanh cái bàn không nhúc nhích.
"Cô bé đó tên gì vậy?" Lão Lý hỏi trước.
"Thu Thủy."
Trần Diệu lớn giọng: "Tên gì nghe hay thế."
Thu Thủy mím môi cười ngại ngùng, mắt tròn xoe như chiếc quạt hương bồ.
Lão Lý lại hỏi: "Cô từ đâu đến vậy?"
"Phía Nam, thành phố L, tôi tốt nghiệp Đại học Sư phạm Nam Kinh."
Trần Diệu lại hô: "Nam Kinh giỏi thế, trường này anh nghe rồi nè, tốt lắm."
Thu Thủy cười: "Cũng không tốt lắm đâu."
Kỷ Sơn Thanh nghiêng qua cậu ta, cười gằn một tiếng. Trần Diệu ho khan hai tiếng, ánh mắt tán loạn.
Đôi mắt Thu Thủy mở to, nói với Lão Lý: "Không biết mọi người ở đây tên là gì ạ?"
Lão Lý giới thiệu cho cô, giống như lúc trước đã từng giới thiệu cho Triệu Ý.
Chỉ khác là bây giờ Triệu Ý đã trở thành một người để Lão Lý giới thiệu.
Cuối cùng cô nhìn chăm chú vào Triệu Ý và nói: "Em biết anh."
Ánh mắt Triệu Ý nhìn cô.
"Em thích tranh của anh lắm."
Triệu Ý lễ phép cười cười: "Cảm ơn."
Cô gái thật sự rất thích tranh của Triệu Ý, thế là vội vàng mở ra: "Hồi còn bé mẹ có cho em xem tranh của cô Dư*, mẹ em thích cô Dư lắm ạ. Sau này phát hiện ra anh và phong cách vẽ của anh, vừa nhìn còn tưởng rằng là do cô Dư vẽ đó ạ."
*Nguyên gốc là lão sư/thầy, mình để cô nhé.
Triệu Ý bóp nhẹ tay lại rồi mau chóng thả lỏng ra.
Cậu vẫn nói: "Cảm ơn."
Có thể sánh với Dư Chi Hoán là vinh dự lớn cỡ nào. Cô bé khen cậu như vậy, ý vẫn là tốt mà thôi.
"Vậy xem ra Triệu Ý đây đúng là một họa sĩ nổi tiếng nhỉ." Từ Hữu Vi nói tiếp.
Trong bọn họ không ai từng học vẽ nên cũng không chú ý nhân tài giới họa sĩ. Chỉ khi nghe Thu Thủy nói vậy thì trực giác mới nói rằng cậu ta rất giỏi.
Kỷ Sơn Thanh ngồi cạnh Triệu Ý, hắn nghiêng đầu nhìn sang đối diện với gương mặt của Triệu Ý. Môi Triệu Ý cong lên với biên độ rất nhỏ, con ngươi sáng rực, cô đơn, cơ trên mặt cứng ngắc, nụ cười này chẳng khác nào đang vẽ lên, tinh xảo nhưng lại không hợp lòng người.
Ánh mắt hắn hơi dời xuống. Tay trái của Triệu Ý phủ lên tay phải của cậu, tay phải đặt trên đùi, ngón trỏ trái cào nhẹ vào mu bàn tay phải.
Đột nhiên anh đưa tay ra, đưa tay một cách thật im lặng, duỗi bàn tay bao lấy đôi bàn tay kia
Quả nhiên là lạnh thật.
Cảm giác được xúc cảm ấm áp, Triệu Ý nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Sơn Thanh, Kỷ Sơn Thanh cười với cậu một cái, lộ ra hàm răng.
Dường như mọi người rất hào hứng với chuyện họa sĩ tài ba Triệu Ý này, thế là cùng Thu Thủy vây quanh cậu thảo luận giá trị của các bức ranh, bầu không khí trông vậy mà rất hot.
Triệu Ý dựa vào ghế lẳng lặng nghe, rõ ràng là liên quan tới chủ đề của cậu, nhưng giống như cậu là một người ngoài cuộc, không trả lời mà cũng không chen vào nói.
Tay được cầm lấy rất ấm, Kỷ Sơn Thanh vẫn không hề buông ra.
Trần Diệu hỏi: "Triệu Ý nổi tiếng thế mà sao tôi chưa từng nghe bao giờ nhỉ."
Thu Thuỷ nói: "Đó là do anh không ở trong giới thư họa. Thầy Triệu là nhân vật hot trong giới, trình độ cao lại còn đẹp trai, lúc trước đã từng hot search ở weibo đó."
Tòa nhà này trừ Triệu Ý ra thì không ai có weibo, nhưng vẫn biết hot search weibo là cái gì.
"Còn lên cả hot search weibo, sao thế?" Nghiêm Thắng hỏi tiếp, cũng khá tò mò.
Thu Thủy vừa mở miệng, đột nhiên nhìn thoáng qua Triệu Ý với vẻ mặt xấu hổ vì chưa gì đã kể hết.
Triệu Ý làm vẻ không sao, thậm chí còn cười trấn an cô gái, sau đó lạnh nhạt nói: "Sốc! Họa sĩ nổi tiếng Triệu Ý cưỡng hiếp nam sinh viên."
Trần Diệu mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt hoảng hồn: "ĐM!"
Kỷ Sơn Thanh nắm chặt tay, bóp đến mức Triệu Ý phát đau. Cậu nghiêng đầu, cười với Kỷ Sơn Thanh như có như không.
Kỷ Sơn Thanh lại không như thế, ánh mắt nặng nề nhìn Triệu Ý, tay không buông. Triệu Ý quyết tâm rút tay ra, rũ xuống hai bên.
Bầu không khí chợt trở nên im lặng, trên mặt mỗi người đều là xấu hổ và kinh ngạc cả.
Thu Thuỷ nghẹn đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Là tin đồn nhảm thôi. Tại nam sinh kia có ý đồ bôi xấu thầy Triệu, sau này bản ghi âm cậu ta giao dịch với người khác đã bị tung ra. Thầy Triệu ko phải người vậy đâu!"
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, về ngủ thôi."
Kỷ Sơn Thanh lên tiếng, không còn ai nói gì.
Thu Thủy muốn giải thích thêm hai câu nhưng Từ Hữu Vi đã ngăn cô lại, cười tủm tỉm nói: "Cô Thu tối đến cũng nên khóa chặt cửa, cả ngày mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT