Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Triệu Ý có thể thấy bóng mình trong đôi mắt anh.

Đôi mắt của Kỷ Sơn Thanh đen láy, cực kỳ hấp dẫn khi nhìn mọi người một cách lạnh lùng, nhưng khi anh cười đôi mắt ấy sẽ cong lên, đôi con ngươi đen tuyền như toát ra sự dịu dàng đến mức khiến người ta thương nhớ, cất giấu con người ta trong bóng tối vô biên.

Đó chính là bản thân mình.

Khoảng cách gần đến như vậy, thật đắm say. Khi dịu dàng nhìn anh, Triệu Ý cảm thấy đó chính là Kỷ Sơn Thanh.

Không có cậu thì không thể sống được.

Nhưng đó chỉ là một thứ ảo giác, con người của Kỷ Sơn Thanh chỉ có được đôi mắt sâu thâm tình này mà thôi.

Thật sự không có ai anh vẫn sống được, thậm chí anh đã chuẩn bị xong khi sắp mất đi.

Người Kỷ Sơn Thanh rất nóng, cách hai lớp quần áo mà Triệu Ý vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt của anh.

Cậu dán vào anh, đưa cái cơn nóng đó vào người cậu, cậu muốn bản thân mình cũng rực cháy.

Bàn tay ấm áp của Kỷ Sơn Thanh luồn vào vạt áo cậu, cảm giác thô ráp ấy vuốt ve eo cậu, hơi đau nhưng hơn hết chính là ngứa.

Cơn nhột từ hông bụng dần dần đi lên, xuống dưới, vào trong rồi ra ngoài.

Rồi từ từ lan đến lồng ngực, nơi trái tim, nơi hô hấp.

Triệu Ý cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Kỷ Sơn Thanh như vậy, hơi thở dần nặng nề hơn.

Cậu vươn tay tóm chặt cổ Kỷ Sơn Thanh, kéo anh xuống, sau đó nhắm mắt lại.

Đôi mắt của anh quá lừa dối, cậu không muốn nhìn nữa.

Nếu không, cậu thật sự sẽ cho rằng Kỷ Sơn Thanh này yêu Triệu Ý mất.

Dục vọng mới là chân thật, tất cả những cái khác đều là giả dối.

Kỷ Sơn Thanh dạy cậu thế nào là thích, chỉ là dạy cậu mà thôi.

Nhưng sự thích đó dần dần sẽ được lấp đầy rồi sẽ thay đổi, bằng một cách nào đó người ta lại học được yêu.

Cậu rên một tiếng khe khẽ, tiếng rên thoát ra từ trong cổ họng.

Tay Triệu Ý chạm vào cổ áo anh, độ nóng đó lan từ đầu ngón tay rồi đến cánh tay cậu, tới cổ, sau đó đến gương mặt.

Cậu đè xuống, cọ lấy nó, ấn cơ thể của anh dán lên người mình.

Triệu Ý là một tên hèn nhát, nếu cậu không thể xác định được Kỷ Sơn Thanh yêu mình thì sẽ không dám đâm đầu vào.

So với tình yêu, cậu cần sự kích tình hơn cả.

Là dục vọng, là nhiệt độ.

Là vuốt ve, là hôn.

So với hư vô mờ mịt, như có như không, cậu lại thích những cảm thụ chân thật.

Kỷ Sơn Thanh là một tên hồ ly.

Chỉ có những lúc như thế này mới trút bỏ lớp da giả, lộ ra bản tính điên cuồng vốn có của loài dã thú.

Cơn hung ác và mê luyến ấy như muốn nuốt chửng Triệu Ý, khiến cậu cũng phải điên cuồng theo.

Tay Kỷ Sơn Thanh trượt xuống dưới, dọc theo rãnh eo rồi luồn vào trong quần cậu.

Anh chôn đầu vào gáy cậu rồi hôn lên nó, sự khô nóng như toát ra từng lỗ chân lông, biến thành mồ hôi mịn, ẩm ướt, trộn lẫn với nước bọt trên đầu lưỡi của anh.

Mùi hương, sự mờ ám khiến cho người ta hoa cả mắt.

Khóe miệng Triệu Ý khép hờ, khẽ thở, khó mà kiềm chế được mà ưỡn eo lên.

Kỷ Sơn Thanh di chuyển ở cổ cậu, mở hờ mắt, ánh mắt tham lam liếm láp khuôn mặt như liếm láp khuôn mặt cậu.

Triệu Ý trầm mê trong dục vọng luôn hấp dẫn hơn bao giờ hết, dáng vẻ đó của cậu ——- mái tóc đen xõa trên giường rối tung lên, làn da trắng nõn đỏ ửng, đôi mắt khép hờ như mê ly mất đi tiêu cự, vừa ngỡ ngàng lại kéo theo cơn nóng bỏng của tình dục, đôi môi đỏ thắm hé mở, toát ra tiếng thở nghe khe khẽ.

Bộ dáng này, bộ dáng này...

Chợt mắt Kỷ Sơn Thanh tối sầm, đến và hôn em đi.

Môi nghiền môi, răng đụng răng.

Muốn giấu nó đi.

Kỷ Sơn Thanh nhắm chặt mắt.

Bộ dáng này, chỉ cho mình tôi thấy thôi có được không.

———-

Trần Diệu ở ngoài cửa, vừa gõ cửa vừa hô hoán.

"Anh Sơn! Triệu Ý! Hai người có đó không? Không có chuyện gì chứ?"

Thu Thủy đứng đằng sau lưng, vẻ mặt lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt.

Hai người đi vào đã lâu rồi, không biết tình huống bên trong làm sao. Có đánh nhau không, thầy Triệu có bị thương gì không.

Trần Diệu hô hai tiếng, dừng lại, nghiêng tai nghe một chút, không hề nghe thấy tiếng gì.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn Thu Thủy, hơi nghi ngờ nên hỏi: "Hai người họ đánh nhau thật à? Với sự hiểu biết của tôi về anh Sơn thì không thể nào anh ấy đánh nhau với người ta đâu."

Đã rất nhiều năm rồi Kỷ Sơn Thanh chưa từng đánh nhau với ai, nếu mà đánh nhau với Triệu Ý thật thì Trần Diệu chỉ có thể vỗ tay khen hay, đánh trống khua chiêng.

Nhưng do Thu Thủy vội vàng tìm cậu ta, trông có vẻ vô cùng lo lắng. Mặc dù cậu ta không cho rằng Kỷ Sơn Thanh đánh nhau với Triệu Ý, nhưng vì để Thu Thủy an tâm, Trần Diệu vẫn quyết định gõ cửa xem sao.

Thu Thuỷ cau mày nói: "Không đánh nhau ở hành lang nhưng mặt mũi thầy Triệu khó coi lắm. Hai người nồng nặc mùi thuốc súng, cứ vậy rồi đóng cửa lại, chắc chắn là muốn đánh nhau."

Trần Diệu sờ cái mũi, nghĩ thầm, theo quan hệ của hai người, nếu đóng cửa lại đánh nhau thì e là hơi khó, nhiều nhất là chỉ có mỗi anh Sơn bị đánh mà thôi.

Hồi trước không phải cũng bị đánh rồi sao? Vết bầm trên mặt mới tan chưa bao lâu cả.

Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng Triệu Ý mở ra.

Chỉ hé một khe nhỏ, Kỷ Sơn Thanh giận dỗi chặn ngay trước khe cửa, mặt mày trầm tĩnh, trừ việc quần áo hơi nhăn một chút thì không có gì không đúng cả.

Vốn Trần Diệu cũng không lo là anh có bị thương gì không, hai người này tụ lại một chỗ thì phải gọi là liếc mắt đưa tình.

Anh nhìn Trần Diệu mà ánh mắt lạnh như băng, giọng nói rất bình tĩnh: "Chuyện gì?"

Trần Diệu bị nhìn tê rần cả da đầu, ho khan hai tiếng nói: "Em nghe nói hai người đánh nhau nên đến xem thế nào, không có gì, em..."

Kỷ Sơn Thanh liếc mắt nhìn Thu Thủy ở phía sau, nhẹ nhàng cười khẩy một cái, nhìn Trần Diệu rồi nói: "Không đánh nhau gì cả, đi đi."

Sau đó, thẳng thắn dứt khoát, đóng sầm cửa một cách lạnh lùng.

Thậm chí Thu Thủy còn chưa kịp nói câu nào.

Hai người nhìn cánh cửa đã đóng chặt, ăn ý im lặng.

Thu Thuỷ:... Sao thầy Triệu không ra? Bị đánh ngất xỉu rồi à?

Trần Diệu:... Ánh mắt lúc nãy của anh Sơn đáng sợ quá, có phải mình đã làm sai cái gì rồi không, có bị đánh chết không đây?

———

Kỷ Sơn Thanh đóng cửa lại, tựa vào cửa đứng một hồi, đưa mắt nhìn Triệu Ý đang nằm trên giường, dừng vài giây rồi mới đi qua.

Cánh tay Triệu Ý đặt ngang mắt, khuôn mặt đỏ ửng còn chưa tan đi, vạt áo bị kéo lên lộ tuyến nhân ngư trắng nõn đẹp đẽ trong không khí. Quần cũng chưa kéo lên hết, lộ ra một khúc quần lót.

Yết hầu của Kỷ Sơn Thanh giật giật, ngồi lên giường. Anh đưa tay sờ cậu, vừa chạm vào đã bị Triệu Ý tóm lấy tay.

Cậu từ từ buông cánh tay ra khỏi mắt, nhìn anh với đôi mắt đầy trấn tĩnh.

"Đừng động vào." Cậu lấy tay Kỷ Sơn Thanh ra: "Chờ lát nữa nó tự hết."

Cậu nắm tay anh, mượn lực ngồi lên giường, lay lay mái tóc rối như tơ.

Sau đó kéo cái áo khoác Kỷ Sơn Thanh để bên giường, lấy bao thuốc Hồng Hà ra với thêm cái bật lửa.

Lúc châm thuốc, Kỷ Sơn Thanh leo lên giường, tựa vào đầu giường mà nhìn cậu.

"Không phải em bỏ rồi à?"

Triệu Ý phả ra làn khói, nghiêng sang nhìn anh, đưa thuốc lên hút, sau đó quay người, cầm điếu thuốc, dùng đầu lọc cạy môi Kỷ Sơn Thanh rồi nhét nó vào.

"Anh hút đi."

Chờ khi Kỷ Sơn Thanh ngậm lấy thì cậu mới buông tay ra.

Kỷ Sơn Thanh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: "Không phải không cho anh hút trước mặt em sao?"

"Sao anh nói nhảm nhiều vậy? Không hút thì trả lại em."

Kỷ Sơn Thanh không trả cho cậu.

Mùi thuốc lá khắp phòng, Triệu Ý hít một hơi thật sâu, ngồi sững sờ trên giường.

Hai người lặng đi một hồi, cứ ngồi như thế. Một người hút thuốc, một người ngẩn ngơ, thế mà lại hài hòa.

Triệu Ý cảm thấy dễ chịu, cứ như vậy mà dễ chịu thôi.

Tốt nhất là không nên nói gì, đừng nói gì cả, không muốn nói, không muốn nghĩ.

Nhưng năng lực giỏi nhất của Kỷ Sơn Thanh chính là khiến cậu khó chịu.

Hút thuốc của cậu mà không nhận phần tình cảm của cậu.

"Chuyện quay về, khi nào thì em đi?"

Triệu Ý chậm rãi nghiêng đầu nhìn anh nhưng rũ mắt, hàng lông mi dày như phủ bóng trong mắt anh, lông mi của anh rất dài, rất rậm, rất phù hợp để che giấu.

"Em đi, anh phải làm sao bây giờ?"

Kỷ Sơn Thanh đưa tay, nhìn tàn thuốc rơi xuống đất, cười nói: "Cái gì mà anh phải làm sao? Em đi đi, đừng lo cho anh, chẳng lẽ anh không sống được sao?"

Triệu Ý không nói lời nào mà chỉ nghiêng đầu nhìn anh.

Kỷ Sơn Thanh không muốn nhìn cậu, không nghe được giọng của cậu cũng không biết cậu đang nghĩ gì, sau đó lại nói: "Chuyện chia tay này em làm nhiều rồi, sẽ không khó chịu... không khó chịu quá đâu."

Anh dừng một chút, giọng nói đã có phần khản đặc: "... Em có khó chịu không?"

Triệu Ý vẫn không nói lời nào. Kỷ Sơn Thanh không còn cách nào khác, kiềm lòng không đặng mà quay sang nhìn cậu, điếu thuốc lá trên tay khẽ run lên.

Triệu Ý nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng như lưỡi đao, đâm thẳng tới. Ánh mắt cậu xa lạ như chưa từng quen biết một Kỷ Sơn Thanh như thế này.

Đôi mắt anh như đóng băng lại, điếu thuốc trên tay, khói thuốc lượn lờ, lúc tàn tro rơi trên giường anh, cuối cùng mới nghe Triệu Ý nói.

Cậu nói rằng: "Từ khi em trưởng thành rồi ăn mặn, bạn giường đã đổi được vài lần. Anh nói đúng, em đã sớm quen chuyện chia tay. Một tấm thẻ, một chiếc xe, một ngôi nhà cũng được chia sạch. Kỷ Sơn Thanh, em chính là người như thế, anh nói em yêu đương ở đây là trao đổi lợi ích, coi như nhu cầu, thật sự em không vì mấy chuyện này mà khó chịu đâu."

"Thế nhưng." Cậu nhướng người sang, phủi nhẹ tro tàn rơi trên người Kỷ Sơn Thanh rồi nói tiếp: "Mỗi lần chia tay đều bởi vì em chán, em không cần họ nữa, chưa bao giờ có ai không cần em, dám đá em một đá. Kỷ Sơn Thanh, anh là ai hả? Anh dựa vào cái gì cho rằng có thể đá được em, dựa vào cái gì mà anh cho rằng sẽ khiến em khó chịu?"

"Dựa vào cái gì? À." Kỷ Sơn thanh nắm điếu thuốc còn chưa tắt vào tay, cười khẽ một tiếng, tay kia đè bả vai Triệu Ý lại, lực rất mạnh, đè cậu ngã xuống giường, anh nhìn cậu từ trên cao xuống: "Tôi không nhớ em? Triệu Ý, con mẹ nó em nói là em muốn đi, em nói với tôi là tôi không nhớ em sao? Tại sao tôi không thể khiến em khó chịu được? Em cảm thấy tôi giống những người kia à? Là thật sao?"

Bả vai cậu đau nhói, nhưng thậm chí cậu còn không có lấy một cái nhíu mày, Triệu Ý nhìn chằm chằm Kỷ Sơn thanh: "Không giống à?"

"Ha." Kỷ Sơn Thanh nói: " Nếu tôi mà giống người ta, em cũng thật sự không khó chịu vậy thì tôi với em ở đây tranh luận về cái gì hả?"

"Em còn cho rằng anh ngốc thật, không biết cái gì cả. Hóa ra anh cũng rõ là mình không giống những kẻ khác đấy. Mẹ nó, rõ ràng xa anh là sẽ khó chịu mà." Triệu Ý rũ mắt xuống, nhìn bàn tay Kỷ Sơn Thanh đặt trên bả vai mình mà nói: "Mới đầu anh để em tán anh, em tán rồi đấy, vậy còn anh? Sao anh còn không thèm nói được một câu, Triệu Ý anh đi với em? Sao anh không nói? Chẳng lẽ anh không cần em nữa sao Kỷ Sơn Thanh. Anh để em tự đi, không phải là không cần em nữa à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play