Cuối cùng người nhận công việc từ trên đầu rơi xuống là Từ hữu Vi.
Từ Hữu Vi này rất khéo, hiểu chuyện, không vội vàng, lại còn biết làm việc. Nhưng quan trọng nhất, trong ba người cậu ta chính là người duy trì thái độ hòa bình nhất.
Xong tiết ba, Từ Hữu Vi về văn phòng, đẩy cửa ra đã thấy Kỷ Sơn Thanh đang ngồi bắt chéo chân, rảnh rỗi ngồi trên ghế của cậu, trong tay còn cầm chiếc máy chơi game nhỏ vừa lấy ra từ ngăn kéo.
Cậu ta đi qua, để sách lên bàn, cần ly để rót nước, ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn Thanh đang chơi cái máy kia.
Từ Hữu Vi uống được nửa ly thì cúi đầu nhìn Kỷ Sơn Thanh, cảm thấy những lúc thế này tâm trạng Kỷ Sơn Thanh cũng khá là tốt. Theo như thói quen của Kỷ Sơn Thanh thì trước đây ít khi nào hắn ngồi kiểu như vậy. Đa số sẽ ngồi thẳng lưng, dù kiểu 'ngồi' thoải mái đó là đang thả lỏng, nhưng cũng thấy mệt mỏi.
Mà trong khoảng thời gan này, kiểu ngồi thẳng tắp đó của hắn đã thay đổi ít nhiều, thay vào đó là điệu bộ càn rỡ.
Kỷ Sơn Thanh chơi xong trận game, kéo ngăn ra cất về chỗ cũ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn.
"Có chuyện gì à?" Từ Hữu Vi buông ly nước xuống, thấy Kỷ Sơn Thanh không nói gì nên tự hỏi.
"Thì là giáo viên kia, sáng thứ 7 này tới, cậu đi đón nhé."
"OK."
Cũng không phải chuyện gì to tát, Kỷ Sơn Thanh không phải lúc nào cũng thích loại công việc nhỏ nhặt này. Những năm qua đi đón giáo viên mới đều do hiệu trưởng già, năm ngoái ông đi đón giáo viên thì trên đường bị lật xe, người không bị gì lắm nhưng lại khiến cho Kỷ Sơn Thanh sợ, về sau Kỷ Sơn Thanh toàn ôm luôn chuyện này, hắn quản chuyện liên lạc nhưng không quản tiếp đãi, hắn không làm thì để Nghiêm Thắng đi.
Chỉ có năm nay là hắn cưỡi xe gắn máy, chở Triệu Ý về.
Hôm qua cũng không nói hắn sẽ thay người, Từ Hữu Vi cứ cho rằng hắn sẽ đi. Nhưng hôm nay hắn lại ngồi vào bàn làm việc của cậu.
Từ Hữu Vi không ngốc, nhanh chóng suy đoán được chút ít.
"Sao anh không đi?"
Kỷ sơn Thanh cười nhẹ một cái, giọng nói thong thả còn pha chút vui vẻ: "Có người không muốn tôi đi."
"Triệu Ý à."
Từ Hữu Vi nhìn hắn, hoảng hốt nhớ về năm năm trước, khi chuyện đó còn chưa xảy ra thì hắn như thế nào.
Rồi lại đôi chút mơ hồ.
Một người sáng suốt thông minh như vậy, sao giờ trở nên mờ mịt đến thế.
Dù chỉ là thoáng qua như thế, thoải mái như thế, một chút cười thôi nhưng cũng đã lâu rồi chưa nhìn thấy.
Từ Hữu Vi biết nguyên nhân vì đâu.
Lúc mới nhìn thấy Triệu Ý, khi Kỷ sơn Thanh nhìn người kia, đôi mắt ấy đã sống lại.
Kỷ Sơn Thanh không nói cũng xem như ngầm thừa nhận.
"Anh nghe lời vậy sao?" Từ Hữu Vi nở nụ cười.
"Chậc." Kỷ Sơn Thanh liếc mắt nhìn cậu ta: "Nói thế nào nhỉ? Bản thân tôi cũng không muốn đi, lỡ mà đi rồi, thì mệt lắm."
Lúc trước Kỷ Sơn Thanh từng than mệt chưa nhỉ?
Từ Hữu Vi cũng không vạch trần, nhưng đứng ở lập trường Kỷ Sơn thanh mà nghĩ thì vui cũng nhiều nhưng cũng đau lòng chút ít, xen lẫn cả bất an.
"Anh và cậu ta...quen nhau rồi?"
"Ừ, quen nhau rồi."
Nghe thấy giọng điệu rất đỗi bình thản của hắn.
"Anh Sơn, em biết đây là chuyện của hai người..."
Kỷ Sơn Thanh cắt ngang: "Vậy thì đừng nói nhiều."
Từ Hữu Vi ngoảnh mặt làm ngơ, nói tiếp: "Nhưng liệu hai người có chung đường không?"
"Sao lại không chung đường?"
"Anh muốn đi theo con đường của cậu ta sao?" Từ Hữu Vi vội vàng xiết tay lại: "Chỉ cần anh muốn, hai người sẽ chung đường."
Kỷ Sơn Thanh nhìn về phía phía cậu, nụ cười trên mặt đã tắt từ lâu, đôi mắt đen tuyền mang theo đao quang, chỉ thoáng một cái đã đâm vào da cậu, lạnh lẽo cứng rắn.
Từ Hữu Vi không né tránh, siết chặt nắm đấm đối đầu ánh mắt của Kỷ Sơn Thanh, chỉ mình hắn kiên trì.
"Triệu Ý rồi sẽ đi thôi, anh có đi không? Anh có thể ra ngoài cùng cậu ta sao? Ra khỏi nơi này, đi khỏi thị trấn Thạch Đầu, không về nữa, không quay đầu lại nữa."
Đao quang trong mắt Kỷ sơn Thanh dần nhạt đi, từ từ trở thành một mặt hồ không chút gợn sóng, hắn lấy bao thuốc trong túi, run rẩy đốt lên, hắn cau mày, trên mặt hiện lên nét căm phẫn, cố ép tay ổn định lại để châm thuốc.
Khói thuốc che mờ mặt hắn, hắn cúi đầu, che đi tất cả những nỗi niềm trong ánh mắt.
"Đừng thử nữa, nếu tôi muốn đi thì lúc trước đã không đến."
"Triệu Ý có chịu ở lại với anh không?"
"Không cần." Dù Kỷ Sơn Thanh có lý trí cỡ nào, hắn vẫn phải bình tĩnh nói: "Cậu ấy sẽ không ở lại vì tôi, giống như tôi sẽ không vì cậu ấy mà ra ngoài. Tôi không cần." .
Truyện Đam MỹTừ Hữu Vi không nói gì thêm.
Cho dù cậu có rất nhiều lời muốn nói, cần phải nói.
Nhưng giờ cậu không nói được.
Không cần thiết.
Kỷ Sơn Thanh tàn nhẫn với bản thân bao nhiêu thì cũng sẽ tàn nhẫn với người khác bấy nhiêu.
Hắn chính là con dao hai lưỡi, một mũi dao chĩa vào ngực mình, một mũi khác chĩa vào bụng người ta. Hắn bước thêm một bước, cách cái chết gần một bước, người kia cũng sẽ xuất hiện một vũng máu.
Ngay khi đó, chợt Từ Hữu Vi thật mơ hồ, không hiểu được hai người này gặp nhau, rốt cuộc là bất hạnh của Kỷ Sơn Thanh hay là kiếp nạn của Triệu Ý.