Dịch: Hoàng Hi Bình

Ngày kế tỉnh lại đã không thấy Dương Sướng đâu nữa.

Đêm qua ngủ khá ngon, dáng ngủ của Dương Sướng rất chuẩn, nằm xuống là ngủ ngay, hơi thở nhẹ nhàng như một đứa trẻ.

Tôi lật gối tìm kiếm đồng hồ đeo tay đặt ở đầu giường, đã 10:00 giờ rồi. Khẽ liếc nhìn, mới phát hiện dưới gối hình như có thứ gì đó.

Tôi lôi thứ đó lên, là vòng tay tránh ma quỷ làm bằng đá vỏ chai* mà Dương Sướng luôn mang theo người. Tôi cầm lên đưa ra ngoài nắng quan sát, những đường vân ngọc màu hồng lấp lánh ánh sáng thần bí.

"Dậy rồi à?" Dương Sướng đẩy cửa tiến vào, cười tươi.

Tôi gật đầu: “Sao anh lại đặt vòng tay ở dưới gối của em?"

Dương Sướng ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay của tôi: “Vòng tay đá vỏ chai này là do bà nội anh để lại, từng khai quang, em mang theo nó, mới có thể bảo vệ được em."

"Anh thật sự bị ngôi nhà cũ này ám rồi sao?" Tôi mỉm cười, không cho là đúng trả lại vòng tay cho anh: "Nếu là do bà anh để lại cho anh, thì anh giữ thiệt kỹ, cũng coi như một kỷ niệm. Hơn nữa vòng tay quá rộng so với tay của em, em không muốn."

Dương Sướng dịu dàng vuốt tóc của tôi: “Sao em lại không có lương tâm như thế? Được rồi, đợi lát nữa anh sẽ xâu lại vòng tay cho nhỏ đi. Dù sao đi nữa, trước khi chúng ta trở về thành phố, em phải đàng hoàng đeo cho anh, để anh được an tâm."

Tôi không phản bác nhún vai, xuống giường, đi tới bên chiếc gương tủ quần áo để chải đầu.

Dương Sướng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nặng nề, ngơ ngẩn.

Tôi nhìn anh ở trong gương, thuận miệng hỏi: “Sáng nay anh dậy lúc mấy giờ? Anh đã làm gì?"

Anh quay đầu lại đáp: “Khoảng 8 giờ, cậu út tới gõ cửa, em không nghe thấy sao?"

Tôi lắc đầu: “Cậu út tới làm gì?"

Ảnh thè lưỡi: “Không biết làm sao cậu út lại chuyện anh và Tô Ny nghiên cứu dùng hoa tử đằng Gọi Hồn, cậu ấy nghiêm khắc dạy dỗ anh và Tô Ny vài câu, rồi nói chuyện này cho ông ngoại biết. Bọn anh bị mắng xối xả, bảo chúng ta sau này đừng làm loại chuyện buồn chán này nữa."

Tôi cười rộ lên: “Cậu út giáo huấn rất đúng, anh đó, ham chơi quá mức."

Dương Sướng lại không thừa nhận: “Nào có? Anh chỉ là tò mò thôi. Nhà của em chuyện này kỳ quái hơn chuyện nó, trên chạn bếp hoa tử đằng thường dùng để Gọi Hồn, phòng tắm công cộng của nhà mình lại không cho người nhà mình tắm. Mùi vị kỳ quái trong phòng của cậu cả, nửa đêm xuống lầu đi WC, bên ngoài có người gõ cửa, đợi đến khi mở cửa thời lại không có ai."

Trong lòng tôi bỗng "lộp bộp", trừng mắt xoay người lại: “Anh nói cái gì? Anh nói WC bị làm sao?"

Dương Sướng biết mình lỡ lời, chán nản che miệng lại: “Hầy, anh đã định không nói, sao vẫn cứ nói ra?"

Tôi ngồi ở bên cạnh anh nhìn anh: “Nửa đêm hôm qua anh xuống lầu đi WC rồi? Có người gõ cửa? Anh chắc chắn không nghe lầm sao? Đó là chuyện lúc mấy giờ?"

Dương Sướng suy nghĩ một lúc: “Chắc khoảng 2-3 giờ đêm! Nói ra thì cũng lạ, anh thường chỉ cần đã ngủ là ngủ tới sáng, đêm qua lại tỉnh giấc nhiều lần, hơn nữa vừa dậy thì không thể nào ngủ lại nữa."

Đúng là rất lạ, thật ra tôi hoàn toàn trái ngược với Dương Sướng, tối ngủ chỉ cần có chút tiếng động sẽ thức dậy. Nhưng đêm qua tôi lại ngủ rất ngon, Dương Sướng đứng lên đi WC, tôi cũng không biết, ngay cả sáng sớm cậu út tới gõ cửa, Dương Sướng bị kêu dậy, tôi cũng không biết.

Rốt cuộc vì sao, thói quen giữa tôi và Dương Sướng đã xoay chuyển 180°?

Ánh mắt của tôi rơi vào vòng tay bằng đá vỏ chai trong tay của Dương Sướng.

"Dương Sướng, anh đặt vòng tay này dưới gối em lúc nào?"

"Lúc mới ngủ, sao vậy?" Dương Sướng không hiểu hỏi.

Tôi lập tức đeo vòng tay vào lại cổ tay phải của Dương Sướng: “Nhớ kỹ, anh không được phép tháo chiếc vòng này ra.."

Dương Sướng nhìn vòng tay, lại nhìn nhìn tôi: “Ý của em là... là vì vòng tay này..."

Tôi cắt ngang anh: “Em không biết chiếc vòng tay này có thật tránh được ma quỷ hay không, nhưng chắc nó có tác dụng an thần. Anh mang nó quen rồi, không có nó tối không ngủ ngon, cho nên anh cứ tiếp tục mang đi."

Dương Sướng lắc đầu: “Nếu nó có ích như vậy, em càng nên mang nó. Anh là đàn ông..."

"Đừng nói nữa." Tôi phất tay: "Anh biết tính của em rồi đó, em nói không mang sẽ không mang."

Tôi cố chấp cùng Dương Sướng nhìn nhau thật lâu, Dương Sướng đành cúi đầu.

Tôi tự tay giơ cằm của anh lên: “Còn nữa, lấy sau nửa đêm đi WC, chúng ta cùng nhau đi, biết không?"

Gương mặt soái ca của Dương Sướng vô cùng quyến rũ trong tay tôi, anh bật cười.

"Không nghiêm trọng vậy chứ!? Tối hôm qua anh cũng ngủ mơ mơ màng màng, chuyện gõ cửa có lẽ là anh nghe lầm..."

"Mặc kệ."

"Vậy anh đại tiện thì làm sao giờ? Không phải em thích sạch sẽ, ghét hôi sao?"

Dương Sướng lại có tâm tình nói đùa tôi rồi.

Tôi vẫn trầm mặt: “Anh cho rằng chỉ có anh biết đại tiện sao? Em cũng đi mà. Nói chung buổi tối đi WC chúng ta phải đi cùng nhau, cứ quyết định vậy đi."

Dương Sướng không cười, kinh ngạc nhìn tôi, đột nhiên, anh cúi đầu xuống, môi anh chạm vào môi của tôi.

Hôn nhẹ lên môi, sau đó anh ôm chặt tôi.

Tôi gục đầu lên bả vai của anh, cũng ôm chặc eo của anh.

Liệu có cặp tình nhân nào giống như chúng tôi không? Vừa bàn về WC và đại tiện, vừa có dục vọng ôm hôn nhau.

E rằng lúc cặp tình nhân đạt tới mức độ này, có thể bọn họ đã kết hôn rồi.

Tôi lẳng lặng cong môi, cười cười.

Ban ngày toà nhà của nhà họ Tô có 2 thế giới hoàn toàn tương phản.

Lầu một khách khứa tấp nập, mợ cả và cậu út đều làm việc ở phòng tắm công cộng.

Ở lầu hai nghe tiếng nước ồn ào dưới lầu, còn cảnh tượng trước mắt lại vô cùng cô quạnh.

Tô Ny đi học, Tô Vân tránh ở trong phòng không ra. Mấy ngày nay trời vừa sáng ông ngoại đã ra ngoài, lúc ăn cơm tối mới có thể nhìn thấy ông.

Tôi và Dương Sướng lên trên trấn đi dạo mấy lần, anh lái xe đạp đèo tôi. Mối quan hệ giữa người dân trong thị trấn xa lánh và thờ ơ,sau khi bọn họ biết tôi là cháu ngoại của ông lão nhà họ thì cũng mất đi hứng thú đối với tôi, đi trên đường cũng sẽ không chào hỏi nhau.

Nhưng cho dù là như vậy, tôi và Dương Sướng vẫn tìm được vài nơi thú vị.

Mấy nơi này đều ở đây khu đông -- Rạp chiếu phim Thanh Thủy, bãi đá sông Thanh Thủy và quán cơm nhỏ Lan tẩu.

Rạp chiếu phim Thanh Thủy rộng tương đương 2 phòng học, không biết do ai kinh doanh, ngày nào cũng chiếu mấy bộ phim cổ trang kinh điển. Từ 9h sáng đến 12 giờ đêm, khán giả rất ít, tôi và Dương Sướng xem 2 phim, một bộ là, một bộ là phim trinh thám điện ảnh Mỹ. Tổng số khán giả xem 2 bộ phim vẫn chưa tới mười người.

Bãi đá sông là bãi cát tự nhiên yên tĩnh ở bờ sông Thanh Thủy, dù bây giờ sông Thanh Thủy đã không còn thần thái ngày xưa. Đứng ở giữa sông, nước chỉ ngang đầu gối của tôi mà thôi, nghiêm chỉnh mà nói nó không còn có thể coi là một con sông, nhưng vẫn là nơi có view đẹp để thưởng thức bình minh và hoàng hôn, để giải tỏa tâm trạng chán nản.

Và lý do tại sao tôi đặc biệt đề cập đến quán cơm nhỏ của Lan tẩu, không phải là bởi vì đồ ăn ngon hơi nơi khác, cũng không phải trang thiết bị đặc biệt có phong cách, mà là do bà chủ có tính cách hoàn toàn khác với cư dân ở Trấn Thanh Thủy.

Người phụ nữ tên Lan tẩu này khá tùy tiện, xinh đẹp, vui vẻ, chị ấy và Dương Sướng gần như là mới gặp đã thân.

Tôi thích cùng Dương Sướng ở chỗ này gọi mấy món ăn sáng, 2 chén sake, nghe anh tán dóc với Lan tẩu. Loại cảm giác này khác hẳn lúc ăn cơm ở nhà họ Tô, không có quy củ rườm rà, không cần cẩn thận từng li từng tí, cho nên tôi và Dương Sướng phần lớn đều ăn trưa đều ở chỗ này.

Sau khi thân thiết hơn, Lan tẩu kể về cuộc đời của mình.

Chị ấy cũng không phải là người địa phương, quê của chị ở một địa phương càng hoang vắng cằn cỗi hơn. Năm chị ấy 14-15 bị bọn buôn người lừa đến Trấn Thanh Thủy, bán cho một người đàn ông lạnh lùng, khỏe mạnh. Người đàn ông kia cưới chị làm vợ, động một chút là tay đấm chân đá. Chị ấy chịu không nổi hành hạ lén trốn đi mấy lần, mỗi lần đều bị bắt trở lại, sau đó lại bị đánh đập rất tàn nhẫn.

Chị ấy cứ nghĩ rằng đời này sẽ cứ trôi qua như vậy, tới mức đã dự định tự sát.

Đêm hôm ấy chồng chị đến nhà bạn uống rượu, nửa đêm chị đi vào trong sân, mang ghế đẩu tới, buộc dây thừng lên cành cao, muốn treo cổ tự tử.

Lúc này chợt nghe tiếng ồn ào từ ngoài đường, còn náo nhiệt hơn cả Tết Nguyên Đán.

Chị mở cửa, nhìn thấy ngọn lửa bao phủ bầu trời ở đằng xa.

Chị ấy ngăn một người lại hỏi, người nọ nói với chị, quán rượu Hải Tường Đại ở bìa rừng bốc cháy, thế lửa lan tới cả cánh rừng.

Lan tẩu lập tức trở về nhà, bái lạy trước Bồ Tát, nhà bạn của chồng chị sẽ ở gần quán rượu đó.

Chị ấy quỳ suốt mấy ngày mấy đêm, không ăn không uống. Rất lâu sau chồng chị vẫn chưa trở về.

Chị ấy đứng lên nhìn trời cười lớn, hàng xóm đều cho là chị điên rồi.

Chị ấy không có điên, chị chiếm được di sản của chồng, mở một quán cơm nhỏ.

Chị ấy nói với mình, cái mạng này là nhặt về, là Bồ Tát ban cho, chị nhất định phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc.

Sau khi Lan tẩu nói đến đây, uống một ngụm rượu, trong mắt rưng rưng lệ, sau đó chị ấy nhe hàm răng trắng, ngửa đầu cười giống như đứa trẻ.

Rời khỏi cửa hàng của Lan tẩu, tôi và Dương Sướng dạo xung quanh nơi đã từng là quán rượu Hải Tường Đại một vòng. Nơi đây sớm đã là bỏ hoang, người ta đã xây một hàng rào gạch ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.

Chúng ta tò mò nhìn trộm thêm vài lần, thấy sắc trời đã tối, bèn lên đường trở về phòng tắm.

Đã tới phòng tắm gần một tuần, mỗi ngày sinh hoạt đều rất tẻ nhạt, nhưng cũng rãnh rỗi, tự do.

Tôi vẫn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với cậu út, tâm sự những thay đổi của nhà họ Tô mấy năm qua.

Nhưng không biết cậu út bận thật hay đang trốn tôi, mấy ngày qua thậm chí còn không ở một mình với tôi.

Phòng tắm công cộng vào cuối tuần còn bận hơn cả ngày thường.

Tôi và Dương Sướng đều cảm giác họ giống như 2 người ăn không ngồi rồi, vì vậy Dương Sướng xung phong nhận việc đi hỗ trợ phòng bếp.

Đang lúc buồn chán, không biết tại sao tôi lại nhớ đến vết bẩn trên cửa sổ ngày mới đến nhà họ Tô, nên chuẩn bị tổng vệ sinh.

Tôi xăn tay áo lên bưng một chậu nước, cầm khăn lau vào phòng, đột nhiên phát hiện cửa sổ phòng rất sạch sẽ, không dính chút bụi bẩn nào.

Tôi có chút ngờ vực, quay lại hành lang nhìn sang căn phòng bên cạnh mà tôi mới dọn đến nửa ngày đã dời ra phòng khác ở.

Nhìn mặt trời đã treo cao, tôi cũng lớn gan lớn, đi thẳng đến đẩy cửa ra.

2 chiếc sofa nhỏ đã được đặt lại như cũ, tôi đi thẳng tới phía trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra.

Quả nhiên, cửa sổ đầy bụi cũng không phải ảo giác của tôi. Tôi đẩy cửa sổ ra, cát vàng lập tức bay vào.

Tôi nhanh nhẹn lau chùi, mặc cho ngọn gió rét buốt làm đau rát da mặt, con người của tôi rất thích sạch sẽ, không thể chấp nhận căn phòng không sạch sẽ.

"Bé con..."

Tôi cố gắng lau vết bẩn màu đen trên cửa sổ. Rất kỳ quái, dù là thuốc tẩy vẫn là xà phòng, càng càng lau thì vết bẩn càng rõ ràng.

Ngoài cửa truyền tới tiếng kêu khàn khàn: “Bé con, cẩn thận một chút..."

"Dạ, con biết rồi." Tôi trả lời. Ở trong nhà họ Tô này, chỉ có cậu út vẫn gọi tôi là "bé con. Ta quay đầu nhìn lại, có một cái bóng lưng gù in hình trên ván cửa, thân hình lại không giống cậu út, nhưng hình như người kia cố ý trốn sau tường, tôi không thể nào nhìn rõ hắn.

"Cậu út là cậu sao?" Tôi có chút nghi hoặc, lò đâu ra nhòm: “Cậu vào đi, vừa hay cháu có chuyện muốn nói với cậu."

Nhưng ngoài cửa không hề có động tĩnh gì, chỉ có như cái bóng quỷ dị ẩn như hiện trên ván cửa.

Tôi bỗng cảm thấy hoảng sợ, nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ đi ra ngoài cửa.

Mới vừa đi hai bước, phía sau vang lên một tiếng thật lớn.

Tôi sợ hãi mà quay đầu lại, phát hiện chậu nhựa đặt ở trên bệ cửa sổ không thấy nữa. Tôi nhanh chóng lao tới nhìn xuống dưới, một chậu hoa rơi xuống, chậu nhựa đập xuống nền xi măng, đã tan nát hết.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trên, lan can trồng hoa bằng sắt trên sân thượng bỗng gảy 2 thanh sắt, chậu hoa kia đúng lúc rơi từ phía trên đập xuống.

Tôi sợ đến mức lui ra sau liên tục, đợi đến khi đầu óc tỉnh táo, quay đầu bèn thấy cái bóng lóe lên trên ván cửa rồi biến mất.

Tôi vội vàng chạy đến trên hành lang, vẫn sâu thẳm tĩnh mịch, cả cái bóng cũng không thấy.

"Cậu út!" Tôi hướng về mặt đông hô.

Không ai trả lời.

Tôi phải tìm được cậu út, lập tức tìm được.

Tôi tiến gõ cửa căn phòng kế bên.

Sát vách là căn phòng của Tô Vân, tôi đập vài cái, cô em ở bên trong hoảng hốt hỏi: “Ai đó? Có chuyện gì không?"

Tôi lười nhiều lời, nhìn cửa không có khóa trực tiếp đẩy thẳng vào, lúc này Tô Vân đã vội vàng chạy tới bên cửa, tức giận khi thấy tôi xông thẳng vào.

"Chị họ, chi làm cái gì vậy?"

Ánh mắt của tôi lướt qua nàng nhìn vào bên trong, lập tức sợ đến mức lùi lại một bước.

Tôi trông thấy chí ít 4 con rối hình người có vóc dáng chiều cao không khác tôi là bao!

Cô em đặt nhiều con rối như vậy ở trong phòng không sợ sao?

Tôi sực nhớ ra, Tô Ny từng nói Tô Vân thích may quần áo, rất có thể những con rối này chính là người mẫu của cô.

Tôi cố bình tĩnh nói: “Xin lỗi, chị tìm cậu út."

Tô Vân gân cổ lên quát tôi: “Muốn tìm cậu út thì đến phòng tắm, vào phòng của em làm gì?"

Cô em quay đầu đóng mạnh cửa lại.

Tôi sững sờ đứng trước cửa, nằm mơ cũng thật không ngờ cô gái hướng nội như Tô lại có thể giận dữ đến vậy.

Thế nhưng tôi đâu còn quản được nhiều như vậy. Lập tức lại chạy tới đập cửa phòng Tô Ny, Tô Ny đi học vẫn chưa về, đóng cửa rất kín.

Tôi quay đầu lại nhìn về phía trước, chỉ còn lại phòng của cậu cả.

Tim đập càng nhanh hơn, tôi nuốt nước miếng mấy cái, vẫn ngẩn ngơ không dám đẩy cửa bước vào.

Tôi dán lỗ tai trên cánh cửa, do dự có nên bước vào hay không, lúc này trùng hợp bên trong cánh cửa lại truyền đến tiếng rên rỉ rất khẽ.

"Cậu cả, cậu không có sao chứ?" Tôi đứng sau cánh cửa hỏi thăm, tiếng động bên trong lại bỗng im bặt.

Tôi cố dồn hết cam đảm, đẩy cửa ra.

Tôi chỉ mới vào phòng của cậu cả một lần, cũng giống lần trước, bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt và quỷ dị.

Rèm cửa sổ bằng vải nhung màu đỏ sậm kéo rất sít, trong phòng rất tối, rất khô hanh.

Cậu cả vẫn nằm ở trên giường, tấm chăn bông thật dầy trùm lấy cơ thể của cậu.

Tôi có chút bực bội, mợ cả chăm sóc cậu cả thế này sao? Ngày nào cũng nhốt trong căn phòng không thấy ánh mặt trời, đừng nói là người mắc bệnh ung thư, cho dù là người khoẻ mạnh cũng chịu không nổi.

Tôi đang bực mình, bỗng nghe loáng thoáng tiếng động rất nhỏ từ đầu giường truyền đến.

Tiếng động hết sức kỳ lạ, như là một bầy chuột đang gặm đồ trong hang, thường phát ra tiếng "rọt rẹt", nghe thôi cũng đủ toàn thân nổi da gà.

Tôi đứng ở đằng xa, nhỏ giọng nói: “Cậu cả, cậu dậy chưa? Cậu đang làm gì đấy?"

Không trả lời, loại tiếng động này lại càng nhanh hơn.

Tôi đợi một lúc, rồi cẩn thận đi 2 bước tới chiếc giường.

Lúc này tiếng động ở đầu giường chợt im bặt, một giọng nói khàn đục giống như ông cụ hai trăm tuổi vang lên.

"Nước..."

Bởi vì trong phòng thực sự quá yên tĩnh, cho nên cho dù giọng nói kia nhỏ giống như lời thì thầm, tôi vẫn nghe rõ ràng.

"Cậu cả, cậu muốn uống nước đúng không?"

"Tôi muốn uống nước, tôi muốn uống nước..."

"Dạ, con lập tức mang nước cho cậu."

Trên cái tủ đầu giường của cậu cả đặt khay trà, bên cạnh có một phích nước, tôi vội đi tới cuối giường.

Đổ nước, lấy tay thử nhiệt độ, rồi bưng chén trà tới.

Nước này trông có vẻ không tươi, hình như có lẽ đã để đây mấy ngày, trên mặt nước còn một lớp cặn không rõ là thứ gì.

Tôi cảm thấy rất khó chịu, muốn bảo cậu cả chờ một chút, đợi tôi đi rót chén khác qua đây.

Nhưng vừa nhấc mắt, bèn thấy một đôi mắt màu nâu đen mơ hồ biến thành hồng, như là mắt của chuột bạch dùng trong phòng thí nghiệm, giương ánh mắt sợ hãi.

Cậu cả quấn chặc chăn, chỉ lộ ra cặp mắt làm người khác hoảng sợ.

Tôi rùng mình, nước văng vào tay, nóng rát như bị rang trên lửa.

Đột nhiên, cậu cả chợt vươn bàn tay trắng đoạt đi cái chén, lập tức xoay người đưa lưng về phía tôi uống ừng ực, giống như một người điên đói khát.

Cậu vừa nghiêng người, chiếc chăn bèn bị lật lại, một cục xương lớn bị gặm không còn hình đầu gì lộ ra. Nơi mà cậu vừa nằm, thình lình có mấy con gián bò ra.

Tôi che miệng lại, cảm thấy dịch dạ dày cuồn cuộn, xoay người liền chạy ra bên ngoài.

Chạy tới cửa đụng đúng một người, là mợ cả. Tôi và mợ nhìn nhau, trong ánh mắt đều là xa lạ và hoài nghi.

Tôi một bước cũng không có dừng lại, chạy vội về phòng khóa cửa lại, rồi ói.

Cả buổi tối, Dương Sướng đều đang chăm sóc tôi.

Tôi bắt đầu phát sốt từ lúc rời khỏi phòng của cậu cả, nằm mê man suốt mấy giờ, sau khi uống thuốc ra được một thân mồ hôi, mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Dương Sướng bưng một chậu nước nóng qua, giúp tôi rửa mặt gội đầu.

Tôi ngoan ngoãn để anh giúp mình. Anh lau mặt, rửa chân cho tôi, lại đổi chậu nước mới.

Tôi mỉm cười nói: “Anh còn muốn giúp em lau chỗ nào nữa không?"

Mặt của anh hơi đỏ lên, vẫn ngồi xuống ở bên cạnh tôi, im lặng lau tay phải của tôi.

Tôi ngạc nhiên khi thấy hành động này của anh. Lúc đầu anh lau rất cẩn thận, nhưng càng lau càng nhập tâm, dáng vẻ cứ như lúc chiều tôi lau cửa sổ ở căn phòng bên cạnh, cứ như trên tay tôi có một vết bẩn lau mãi cũng không xong. Tôi đầu tiên là chịu đựng, mãi cho đến khi da tay đỏ rực, không chịu nổi rút tay về, vô cùng bực bội.

"Làm gì vậy? Anh làm em đau."

Anh không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào tay của tôi.

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, đẩy mạnh vai của anh, lúc này anh mới như tỉnh khỏi cơn mơ nhìn tôi: “Sao vậy em?"

"Em hỏi anh làm sao vậy mới đúng, vừa rồi tình trạng của anh rất kỳ quái, làm gì dùng lực mạnh lau tay em như vậy?"

"Anh đâu có dùng sức?" Anh muốn bào chữa, nhưng vừa cúi đầu lại nhìn thấy vết đỏ trên tay của tôi. Anh mở to hai mắt nhìn, nói: "Tại sao có thể như vậy? Xin lỗi, xin lỗi, anh không có cố ý!"

Anh cầm lấy tay của tôi, vẻ mặt hối hận không nói nên lời.

Tôi có chút không nỡ, bèn an ủi anh: “Anh đừng lo, đừng căng thẳng như vậy."

Anh nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi cổ vũ anh: “Có phải anh muốn nói với em chuyện gì hay không?"

Dương Sướng gật đầu.

"Vậy anh cứ nói đi."

Anh hít một hơi, rồi mới nói: “Trần Tuyết, xế chiều này em vào phòng của cậu cả, đã chạm vào vật gì vậy?"

Tôi ngẩn ra: “Không đụng vào gì cả, sao anh lại hỏi vậy?"

Ánh mắt của anh lại nhìn vào tay phải của tôi: “Không phải anh đã nói với em sao, hôm đó anh đã ngửi được một loại mùi kỳ quái ở trong phòng của cậu cả, giờ trên tay của anh cũng có loại mùi kia."

C3

Tôi kinh hãi, vội đưa mu bàn tay lên ngửi.

Quả nhiên có một mùi hôi nhàn nhạt, giống như mùi thịt đã ôi thiu hơn mấy tháng.

Tôi từ nhỏ đã mắc viêm xoang mạn tính, không ngửi kỹ thì không ngửi được. Nhưng nghĩ đến phòng của cậu cả, bèn cảm thấy buồn nôn.

Tôi chộp lấy qua khăn mặt trên tay Dương Sướng, như phát điên lau mu bàn tay của mình.

Dương Sướng vội giữ lấy tôi, vừa dỗ vừa khuyên, hơn nữa ngày mới khiến tôi bình tĩnh lại.

"Giờ em có thể khẳng định, mợ cả đang hành hạ cậu cả." Tôi tức giận thở phì phò.

Dương Sướng cũng rất nghiêm túc: “Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta vẫn không nên hành động vội vàng, tốt nhất có thể tìm một người biết rõ nội tình để thương lượng."

"Tìm cậu út!" Tôi lập tức kêu lên.

Vì kích thích quá lớn trong phòng bị cậu cả, tôi lại quên phải tìm cậu út trước.

Tôi kể cho Dương Sướng nghe về chuyện lau cửa sổ hồi trưa: Cậu út kêu em cẩn thận, nên giúp em tránh khỏi chậu hoa rơi từ trên sân thượng xuống.

Dương Sướng nắm chặt tay của tôi, nghe xong khó hiểu nhìn tô.

Tôi lôi kéo anh muốn nhảy xuống giường đi tìm cậu út, Dương Sướng bèn lôi tôi trở về.

"Người mà em nói, không phải cậu út."

Tôi chấn động, nửa ngày chưa hoàn hồn.

"Làm sao có thể? Ông ngoại ban ngày không ở nhà, cái bóng mà em nhìn thấy rõ ràng là người đàn ông trung niên, ngoại trừ cậu út thì còn ai vào đây?"

"Nói chung không thể nào là cậu út." Dương Sướng rất chắc chắn: "Cậu ấy ở chung với anh cả chiều, cậu và anh đang chuẩn bị cơm tối ở phòng bếp."

Tôi đơ ra như tượng.

Hơn nữa ngày, tôi và Dương Sướng bối rối nhìn nhau, không khí vô cùng ngột ngạt.

"Dương Sướng, em sợ." Tôi bất lực thì thào.

Dương Sướng ôm lấy tôi, cơ thể anh khẽ run.

"Không sau đâu, giờ muộn quá rồi, ngày mai chúng ta sẽ tìm cậu út nói chuyện được không?"

Tôi gật đầu.

Đêm tối luôn là khiến người ta thấp thỏm lo âu, chúng ta đều muốn nhanh đi ngủ, sớm tới ngày mai.

Nhưng càng nghĩ như vậy, hình như càng khó đi vào giấc ngủ.

Tôi nằm ở trên giường, mơ màng nhớ tới mẹ.

Năm ấy tôi 10 tuổi, nàng đã ở trong toà nhà lớn của nhà họ Tô tự tay kết thúc tính mạng của mình.

Đó là một năm rất kỳ dị, từ đầu năm đã không ngừng có người chết trong phòng tắm, đầu tiên là vợ và đứa con vừa mới sinh của cậu út, tiếp đó trận hỏa hoạn ở khu đông, bà ngoại cũng đã chết thảm trong ngọn lửa đỏ, cũng không lâu sau lại đến mẹ của tôi.

Đêm hôm đó cũng như mọi người, nhưng người mẹ trầm mặc ít nói đột nhiên cởi mở, nói với tôi rất nhiều điều.

Mẹ đã nói những gì, tôi không nhớ rõ nữa. Nhưng đêm hôm đó tôi rất vui, mẹ cười với tôi, dịu dàng hiền lành.

Sáng sớm ngày thứ hai, nhân viên trong phòng tắm phát hiện ra xác của mẹ. Mẹ ngồi trên sân thượng, cầm dao găm sắc bén cắt vỡ động mạch cổ, mắt mở rất to, con ngươi đảo ngược, chỉ còn lại tròng trắng mắt.

Cách chết của mẹ rất thê thảm. Lúc tôi chạy lên sân thượng chỉ nhìn thoáng qua, cậu út bèn che mắt của tôi, nhưng cảnh tượng đã đủ để khắc sâu trong đầu tôi cả đời.

Sau khi mẹ qua đời, tôi bị đưa ra khỏi Trấn Thanh Thủy, đây là điều duy nhất mẹ đã gửi gắm trong di thư – mẹ xin ông ngoại đưa ta lên thành phố. Sau khi tôi lên thành phố, tiến vào trường nội trú, rồi tốt nghiệp đại học. Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ cậu út năm đầu tiên có tới thăm tôi mấy lần, người khác hình như đã quên sự tồn tại của tôi, ngay cả một bức thơ cũng chưa từng viết cho tôi.

Nếu không phải giờ sắp kết hôn với Dương Sướng, nếu không phải Dương Sướng ba lần bốn lượt nói muốn gặp người thân của tôi, e rằng đời này tôi cũng sẽ không trở về nơi này.

Suy nghĩ của tôi bắt đầu mơ hồ trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh có người trở mình, ngồi dậy.

Tôi nghĩ Dương Sướng muốn đi WC, cố nén buồn ngủ mở mắt, trong bóng tối có một người ngồi bên giường đưa lưng về phía tôi.

Tôi muốn di chuyển, nhưng rất vô lực. Người kia chậm rãi đứng lên, từng bước đi về phía cửa.

Tôi thầm trách móc: Không phải đã nói rồi sao, buổi tối có đi WC thì phải đi cùng nhau?

Tôi càng ngày càng tỉnh táo, lập tức ngồi dậy, lúc này người kia đã mở cửa ra.

"Dương Sướng, chờ em một chút."

Tôi kêu lên, anh không hề đóng cửa đã bước ra ngoài.

Tôi vừa định xuống giường đuổi theo, bên gối lại truyền đến giọng nói ngái ngủ.

"Trần Tuyết, em làm gì vậy?"

Giọng nói này khiến tôi sợ hãi, tôi ré lên, bèn lăn xuống dưới giường.

Đèn bàn được mở, Dương Sướng ngồi ở trên giường, hoảng hốt nhìn tôi.

"Chuyện gì? Làm sao vậy, làm sao vậy?"

"Anh... anh..." Tôi chỉ vào anh, nửa ngày không nói ra lời.

Dương Sướng còn ngủ ở trên giường, ta chợt nhớ tới, Dương Sướng vẫn luôn ngủ ở bên phải của tôi. Vậy kẻ vừa đứng dậy từ bên trái của tôi, ra khỏi phòng là ai?

Tôi nhìn về phía cửa, cửa kia còn vẫn duy trì trạng thái mở rộng.

Dương Sướng nhận ra được điều này, lập tức nhảy xuống giường chạy tới cửa, nhìn ra hành lang.

Hiển nhiên anh chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, hít một hơi thật sau rồi đóng cửa.

Ở mặt đông hành lang vào lúc này bỗng phát srainh tiếng động rất nhỏ.

Tôi vịn tường đứng lên, nhìn Dương Sướng. Dương Sướng kéo tay của ta hỏi: “Em có muốn đi xem sao không?"

Tôi gật đầu.

"Tốt, chúng ta cùng đi."

Anh nắm thật chặt tay của tôi, chúng ta từng bước đi về phía nơi phát ra âm thanh, cố không gây ra tiếng động.

Chúng ta nhận thấy tiếng động truyền đến từ trong phòng bếp.

Cửa phòng bếp khép hờ, tôi và Dương Sướng liếc nhau, cẩn thận nhìn qua khe cửa vào bên trong.

Tô Vân!

Tôi suýt nữa đã kêu lên, Dương Sướng vội vàng bịt miệng tôi lại.

Trong phòng không mở đèn. Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chúng ta nhìn chăm chú vào Tô Vân trong bộ đồ ngủ trắng như tuyết, mặt của cô em chìm trong bóng đêm, quỷ dị không nói lên lời.

Tô Vân đứng bên kệ bếp, trước mặt đặt rất nhiều bó hoa tử đằng, ánh mắt mê man, đờ đẫn vô hồn. Cô chị rút ra từng bông hoa tử đằng, cầm ở trong tay vuốt ve, trong tay toàn là chất lỏng màu xanh lục.

Lúc này tôi và Dương Sướng đã nhìn ra, cô em đang mộng du.

Dương Sướng hạ giọng nói với tôi: “Em ấy đang làm gì vậy?"

"Không biết."

Người vừa nãy ở trong phòng chúng tôi, là Tô Vân sao?

Nhưng tôi nhìn ra, trên sàn phòng bếp có rất nhiều hoa tử đằng. Tô Vân hình như đang vuốt ve hoa tử đằng, động tác chậm chạp, lấy được một đống lớn như thế, cũng không phải một thời gian là có thể hoàn thành, nhất định cô em đã đứng ở chỗ này rất lâu rồi.

Huống chi, trước khi ngủ vì lý do an toàn, tôi còn cố ý khóa cửa, kiểm tra rất nhiều lần.

Người kia rốt cuộc là ai, hoặc là, y thật sự là "người" sao?

Tôi và Dương Sướng nhìn trộm ra ngoài cửa hồi lâu, Tô Vân tiếp tục lặp lại hành động huỷ hoại hoa tử đằng, cây này đến cây khác.

Phải đến gần sáng, cô mới quét dọn, "xác" của hoa tử đằng bị cô cất hết vào trong túi nylon màu đen, mang về phòng của mình.

Chúng ta biết cô đang mộng du, cho nên không cố che giấu, nhường ra một con đường để cho cô em đi qua.

Quả nhiên cô em làm như không thấy chúng tôi, về phòng bèn khóa cửa lại.

Tôi và Dương Sướng khó hiểu nhìn nhau cười khổ.

Về phòng, chúng tôi lập tức nằm xuống ngủ.

Chúng tôi đều cảm thấy phòng tắm này rất bất thường. Rất có thể còn che giấu bí mật nào đó.

Tôi không biết Dương Sướng nghĩ thế nào, còn tôi không có hứng thú mấy với bí mật của phòng tắm, giờ chỉ hy vọng có thể bình an qua hết năm, sau đó cùng Dương Sướng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng tôi không ngờ, bí mật cũng đã từ một nơi nào đó trong bóng tối một tấc cũng không rời tôi.

Hôm đó, tôi mơ thấy mụ mụ.

Trong giấc mộng tôi trở lại buổi tối trước khi mụ mụ chết. Mẹ kéo tôi ngồi xuống sofa nhỏ, ôm thật chặt tôi, không ngừng nói.

Tôi cố gắng muốn nghe rõ mẹ đang nói cái gì.

Nhưng khi tôi mở mắt, lại quên sạch mọi thứ.

Duy độc chỉ câu, không ngừng quanh quẩn ở bên tai --

"Trần Tuyết, rời khỏi phòng tắm, vĩnh viễn không được trở về."

Lần trở lại này của tôi thật sự là một sai lầm sao?

Ngủ chưa đến 2 tiếng, tôi đã tỉnh.

Tôi đưa tay chống lên mép giường, trong đầu đều là bóng người ngồi dậy bên cạnh vào đêm hôm qua.

Đó nhất định là do tôi nhìn lầm!? Gần đây trong đầu có quá nhiều thứ, chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho những thay đổi trong hôn nhân và cuộc sống, đầu óc luôn rối tung rối mù, cộng thêm bầu không khí trong phòng tắm cứ cổ quái như vậy, xuất hiện ảo giác cũng không có gì lạ.

C4

Dương Sướng vẫn đang ngủ.

Tôi lặng lẽ rời giường, đi tới hành lang.

Mợ cả vừa hay bước tới, nhìn tôi cười cười.

Tôi gật đầu cho có lệ, nhìn bóng lưng của mợ, lại nhìn về phòng của cậu cả.

Được rồi, chí ít tôi cũng nên lấy nước của cậu cả đi xét nghiệm, có thể chứng minh gì chứ.

"Cậu cả?" Tôi chạy tới gõ cửa, cúi xuống lắng nghe, không có tiếng động nào. "Cậu cả, là con, Trần Tuyết, con vào được không?"

Tôi xoay tay nắm cửa, nhưng ngạc nhiên khi thấy cửa đã khóa lại.

Hai lần trước tới đều ra vào phòng tự do, nhưng sau một lần tôi đi nhầm vào lập tức đã khóa lại, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi thì là gì?

"Chị đang làm gì?" Phía sau bỗng truyền đến âm thanh.

Tôi lại càng hoảng sợ, nhanh chóng xoay người. Tô Vân ôm một con búp bê to cỡ bàn tay đứng ở cửa phòng của mình rụt rè nhìn tôi.

"Chị muốn thăm cậu cả." Tôi bình tĩnh trả lời cô em.

"Đừng làm phiền ba của em, hôm qua chị xông vào, đã khiến ba sợ hãi." Tô Vân xụ mặt nói nhỏ.

"Chị làm cậu sợ?"

"Chị có biết biểu hiện hôm qua của chị rất vô phép không? Sau khi nhìn thấy ba em, xoay người bỏ chạy, hình như còn nôn nữa đúng không? Chị có nghĩ đến tâm trạng của ba em hay không, chị coi ba em là quái vật sao?"

Đối mặt với những lời như vậy, tôi không thể cãi lạ.

Hôm qua tôi thật sự bị cảnh tượng quỷ dị kia doạ sợ. Giờ nghĩ lại, quả thật rất vô phép.

"Hôm qua chị thật vô phép..." Tôi vừa nói vừa đi về phía Tô Vân.

Nhưng tôi lập tức phát hiện một chuyện rất khó hiểu -- Tô Vân như thể không thoải mát bỗng lui ra sau.

Là do mình nghĩ nhiều sao? Suy nghĩ kỹ lưỡng, cô em đã chạy đi ngay lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau vài ngày trước. Sự kiện bóng đen trên sô pha, ánh mắt của cô em nhìn tôi cũng chẳng khác nào gặp ma, né tránh về phía Dương Sướng.

Để chứng minh suy đoán của tôi, tôi bước nhanh hơn về phía cô em. Khi tôi đi tới trước mặt của cô em, cô em đã lui cả người trở về phòng.

"Em sợ chị." Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

"Em... em không có." Cô em vẫn chối, sắc mặt đã tái mét.

"Vì sao em sợ chị?"

"Không có, em đâu có nói..."

Nhưng biểu hiện của cô em lại càng hoảng loạn, đóng sầm cửa lại, tôi bản năng đưa tay ra chặn cô ấy, cố gắng ngăn cản cô ấy trốn tránh câu hỏi của tôi.

Trong lúc bất chợt, một đứa bé mặc quần áo thể thao màu trắng chạy rất nhanh tới từ sau lưng của Tô Vân.

Tôi sợ hãi lùi lại một bước, cánh cửa vẫn đóng lại ở ngay trước mặt tôi.

Hình như tôi nghe thấy Tô Vân thở hổn hển ở bên kia cửa.

Tôi đứng trong hành lang, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Tôi vừa mới thấy gì vậy? Ti sao trong phòng của Tô Vân lại có trẻ em? Trời lạnh như vậy, đứa trẻ mặc quần áo thể thao ngắn tay, làn da tái nhợt đến mức gần như xanh tím, nó là ai?

Vì sao vừa thấy nó, tôi lại có cảm thấy sởn gai ốc?

Chờ tôi hồi phục tinh thần, tôi lại lắc đầu mạnh.

Trần Tuyết, gần đây mày căng thẳng quá rồi, cho dù trong phòng của Tô Vân có trẻ em, thì có gì lạ chứ?

Có lẽ là đứa trẻ hàng xóm đến chơi với Tô Vân. Tuy cá tính của Tô Vân rất hướng nội, nhưng không phải có rất nhiều người hướng nội đều rất thích làm bạn với trẻ em và động vật sao, e rằng Tô Vân chính là như vậy.

Nghĩ tới đây, tôi lập tức tới gõ cửa.

"Tô Vân, em mở cửa có được không, chị có chút chuyện muốn nói với em."

Rất nhanh vẫn không có tiếng động nào, khi tôi định gõ tiếp, thì nghe thấy giọng của Tô Vân: “Em mệt lắm, muốn ngủ một lát, chị đi đi."

Ngủ? Trong phòng cô có một đứa trẻ, mặc kệ đứa trẻ không lo, còn mình ngủ sao?

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không ổn.

"Tô Vân, đứa trẻ trong phòng của em là ai?" Tôi thử dò hỏi.

"Chị... nói cái gì?" Giọng của Tô Vân bỗng đơ cứng.

"Vừa nãy lúc em đóng cửa, chị có thấy một bé trai chạy tới chạy lui ở trong phòng của em, mặc quần áo hoạt hình thể thao màu trắng, nó là ai vậy? Là con của hàng xóm sao? Mặc mỏng như vậy cũng không ai lo sao?"

Lại im lặng.

Trong phòng lần thứ hai vang lên tiếng bước chân, Tô Vân mở cửa, sắc mặt tái nhợt giống như người chết.

Cô em đưa một trang giấy tới trước mặt của tôi, không nói câu nào, chỉ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nhận lấy xem, trong hình chính là bé trai mặc quần áo thể thao vừa nãy. Tại sao cô em lại vẽ cho tôi xem?

"Có phải là như thế này... hay không?" Tô Vân ánh mắt có cái gì rất không đúng.

"Ừ."

Tôi vừa dứt lời, Tô Vân hét lớn một tiếng ngồi sụp xuống đất, cửa bị cô em đụng mở.

Phóng mắt nhìn tới, trong phòng không có một người.

Tôi vọt vào tìm kiếm khắp nơi: Dưới sàng, tủ quần áo... chỉ cần chỗ có thể giấu thì đều tìm kiếm.

Nhưng không có, không có gì cả!

"A a a a a -- "

Tô Vân như phát điên hét lớn, cô em như nhìn thấy gì đó, điên cuồng ngồi dưới đất chà tới chà lui.

Tôi khó chịu vì tiếng thét chói tai của cô em. Đưa mắt nhìn theo hướng mắt của cô em.

Ngoài cửa sổ, một đôi tay của trẻ con đang nắm chặt trên bệ cửa sổ, màu da rất giống đứa bé tím tái hồi nãy.

Cái này là thứ gì? Trò đùa dai sao? Nhất định là Tô Vân thông đồng với đứa trẻ muốn doạ tôi! Tôi sẽ không bị lừa!

Tôi từng bước một đi về phía cửa sổ.

"Đừng mà! Đừng tới đây..." Tô Vân khóc la sau lưng tôi, giọng điệu này tuyệt không giống như đang diễn trò.

Nhưng tôi vẫn không thể dừng bước.

Ta đã không thể khống chế hành vi của mình. Tay của tôi đẩy ra cửa sổ, đầu của tôi cúi xuống phía dưới.

Trước mắt là một đứa bé ngửa mặt há miệng, môi tái nhợt, khóe mắt đỏ tươi, làn da tím tái giống như ngâm trong nước suốt thời gian dài, dần dần thối rữa, đôi mắt trống rỗng tăm tối nhìn chằm chằm tôi.

Ngón tay của nó bấu chặt vào bệ cửa sổ, dù thế nào thì tôi cũng không thể nhìn thấy phần dưới của nó.

Tôi không thể kêu ra tiếng, chỉ cảm giác mặt của mình từng chút một xích lại gần mặt của đứa bé kia.

Trong cái miệng há hốc gần như méo mó, hình như có thứ gì đang lúc nhúc: chất lỏng, dần dần trào lên, bốc lên mùi hôi mùi khiến người ta nôn mửa.

Tôi nhớ được mùi này, thứ nước mà cậu cả uống chính là mùi này.

Miệng tôi áp vào miệng nó và bất giác mở ra, nước trong miệng đứa trẻ như có sinh mệnh, tràn về phía miệng của tôi...

Đột nhiên có người lôi tôi lại, khuôn mặt của đứa trẻ bỗng nhiên rời xa tôi.

Tôi ngã sấp xuống sàn nhà ở trong phòng, nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Dương Sướng.

"A a a a a a --" Tôi hét lên, rồi mất đi ý thức.

Chú thích:

*đá vỏ chai: còn gọi là hắc diệu thạch, Obsidian. là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play