Dịch: Hoàng Hi Bình

Xe buýt loạng choà loạng choạng trên con đường núi gập ghềnh, giống như một ông già tập tễnh đi lại.

Trên trời mưa rơi nhè nhẹ, đám mây đen dày đặc tích tụ trên lên đỉnh đầu.

Tôi đưa tay đẩy cửa sổ xe hoen gỉ, cố sức đẩy nó lên từng chút một.

Gió lạnh bèn ùa vào.

Một cánh tay thon dài đột nhiên vòng qua trước mắt, không cần tốn nhiều sức đã xua tan ý định của tôi.

Dương Sướng đóng chặt cửa sổ, ngạc nhiên nhìn tôi.

"Em sắp chết ngộp rồi, anh có biết không?" Tôi trừng mắt nhìn anh, cứ như anh là kẻ thù giết ba của tôi.

"Vậy để anh quạt mát cho em nha?"

Anh vui vẻ xích lại gần, dùng tạp chí du lịch trên tay phe phẩy trên đầu tôi.

Nhất thời, luồng không khí khó ngửi trong xe lao thẳng về phía tôi.

Tôi vội đẩy anh ra, bịt chặt mũi.

"Anh xin lỗi!"

Dương Sướng vội xin lỗi tôi, anh không biết mình lại làm sai chuyện gì, nhưng vừa thấy tôi nhăn mặt, bèn theo thói quen ngay lập tức xin lỗi tôi.

Tôi cảm thấy khá uể oải, nhìn anh như vậy, tôi càng chán nản hơn.

Dương Sướng ở bên cạnh hơn nửa ngày không hề nhúc nhích, mấy phút sau, anh kéo kéo ống tay áo của tôi.

"Em, giờ có phải em cảm thấy đặc biệt nhàm chán đúng không?"

Tôi khẽ khịt mũi một tiếng, cũng không trả lời.

Anh vô cùng cẩn thận hỏi: “Hay là, mình đánh bài đi!?"

"Em không thích đánh bài." Tôi lạnh lùng từ chối đề nghị của anh.

"…" Trên chiếc xe buýt cà tàng, nhàm chán để trở về quê này, anh thật sự cũng không nghĩ ra trò gì để giải trí: "Vậy em ngủ một lát đi, tựa vào vai anh ngủ một lát nha?"

"Em, không, mệt." Tôi xoay đầu lại, gần như rít lên.

Trời ơi, vì sao anh không thể thỉnh thoảng để tôi yên một chút?

Lẽ nào đã hứa hẹn sẽ kết hôn, có nghĩa là trói chặt vào nhau hay sao?

Là vậy sao?

Vậy thì rất tiếc, chí ít chúng ta vẫn chưa kết hôn.

Gần một tháng qua, mỗi thời mỗi khắc tôi đều đang kiềm chế chính mình, mới không nổi giận với anh.

Tôi nhàm chán lui lại, ngồi phịch trên ghế.

Trong lúc bất chợt, trái tim bỗng đập bất thường.

Rốt cuộc như thế này là làm sao?

Tôi vỗ vỗ lồng ngực của mình, từ góc độ này, khuôn mặt soái ca hoàn mỹ của Dương Sướng hiện lên ở ngay trước mặt của tôi.

Ngoài chiếc áo sơmi trắng là chiếc áo len dệt kim màu xanh da trời -- Dương Sướng, một chàng trai trong sáng, ngây thơ như sương mai.

Không có thói hư tật xấu, không có ghi chép quậy phá nào, hiền lành, khiêm tốn, lễ phép, tuân thủ quy tắc đèn xanh được đi, đèn đỏ dừng lại từ nhỏ, năm nào cũng đạt được phần thưởng chuyên cần.

Mỗi buổi sáng, anh đều đứng ở dưới ký túc xá để đưa tôi đi ăn sáng, buổi trưa luôn gọi điện thoại một lần, buổi tối xem phim điện ảnh, trước mười giờ ai về nhà nấy.

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, 9 năm êm đềm cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.

Chúng tôi là người yêu sao? Đúng vậy.

Chúng ta yêu nhau sao? Tôi cũng nghĩ thế.

Lẽ nào tôi đã chán ghét? Đã thay lòng?

Người ở bên tôi, vẫn là một thiên sứ.

Vì anh, tại sao tôi có thể để cho mình bị mê muội, trở thành một yêu nữ giương nanh múa vuốt?

Tôi không muốn rời xa anh, cũng không thể rời xa anh.

Tôi muốn sống với anh trọn đời, suy nghĩ này chưa từng thay đổi. Tôi yêu anh.

Tôi nhắm mắt lại, quàng tay anh, gối cằm lên vai anh, mũi ngửi được mùi bột giặt dịu nhẹ.

"Cám ơn anh." Tôi thì thầm.

Anh nghe vậy, bèn cầm lấy áo khoác mà tôi đang đặt trên ghế dựa đắp lên trên người của tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

"Ngủ đi, yên tâm mà ngủ, chờ lúc em tỉnh lại, chúng ta đã đến nơi, mọi thứ rồi cũng sẽ tốt đẹp thôi."

Đúng vậy, tôi tin tưởng, mọi thứ rồi cũng sẽ tốt đẹp thôi.

Nhất định, nhất định.

Sẩm tối, Dương Sướng một tay xách hành lý, một tay ôm lấy tôi đứng trước một tòa nhà cổ kính.

Xung quanh là tường gạch đỏ, mái nhọn, ngôi nhà rất cao, nhưng chỉ có hai tầng.

Dòng người ra vào cổng liên tục không dứt, trên tay ai cũng xách xô sắt, chậu nhựa, túi vải.

Họ không chào hỏi nhau, gió bấc lâu năm thổi vào khiến da họ sần sùi, vàng vọt, đôi mắt đờ đẫn làm người ta toàn thân rét run như khi nhìn thấy người xa lạ.

Đây chính là nơi tôi sống trước khi tôi mười tuổi.

Môi trường và bầu không khí của Trấn Thanh Thủy vẫn ngột ngạt như 15 năm trước.

Gió thổi tung cát mỏng, khiến khuôn mặt khô rát.

Tôi nắm chặt tay của Dương Sướng, anh cũng dùng sức nắm chặt lấy tay tôi, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn khác nhau tôi.

Hắn tỏ ra vô cùng hưng phấn, trong mắt đầy sự tò mò.

"Tuyệt vời!" Đây chính là đánh giá của anh: “Anh đã tưởng tượng về nơi này cả ngàn vạn lần rồi, em biết không? Trong thành phố làm sao thấy được quang cảnh như thế này, trong trấn nhỏ lại có phòng tắm công cộng -- nhà của em thật sự tuyệt vời!"

Tôi không chút cảm xúc, không cho là đúng nói: “Có gì mà tuyệt vời? Cũng giống người khác mở quán cơm, cửa hiệu cắt tóc, cũng đều là buôn bán kiếm tiền cả mà."

"Làm sao giống được!" Dương Sướng kích động chỉ về phía toà nhà trước mặt: “Tuy nơi này chỉ là phòng tắm công cộng, nhưng lại là phòng tắm công cộng duy nhất trong toàn bộ Trấn Thanh Thủy, gần như mỗi ngày mỗi người đều phải tới nơi đây một lần."

Tôi cảm thấy ngán đến tậng cổ: “Tổng cộng nhân khẩu của Trấn Thanh Thủy không tới 1,000 người, chỉ bằng số học sinh trong trường tiểu học trên thành phố, cho dù toàn bộ đều tới nơi này thì đã làm sao? Hơn nữa cứ theo cách nói của anh, toàn bộ dơ bẩn trên cơ thể của người cả trấn mỗi ngày đều tích lũy ở chỗ này, còn chưa đủ buồn nôn sao?"

Dương Sướng ngây ngốc cả người, há hốc mồm, cả nửa ngày không nói ra được câu nào.

Mặc cảm tội lỗi của tôi lại xuất hiện, dường như sự đanh đá của tôi lại tổn tâm hồn trong sáng của thiên sứ hoàn mỹ này. Vì vậy ta tôi đành phải im lặng cùng anh, bởi vì tôi không giỏi dỗ dành người khác.

Dương Sướng kéo tay của tôi: “Được rồi, được rồi, dù sao anh cũng quen rồi. Trời sắp tối rồi, chúng ta vào thôi!"

Anh kéo tôi đi vòng ra cửa sau phòng tắm công cộng, cách đó không xa có 3 đường ống, chuyên dùng để xả nước thải. cái mương bên dưới đầy ruồi nhặng và lông tóc của người trong trấn, bốc lên mùi hôi khiến người ta nôn mửa.

Hiển nhiên loại mùi hôi thối này khiến Dương Sướng vốn luôn dễ dãi cũng không chịu nổi. Hắn cau mày, gõ cửa mạnh hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.

Cánh cửa "răng rắc" rồi mở ra, từ bên trong lộ ra gương mặt mộc của một phụ nữ trung niên.

Tôi nhìn gương mặt đó, nhất thời không nhớ ra bà ấy là ai, nhưng bà ấy lại nhận ra tôi trước.

"Trần Tuyết?"

"Dạ." Tôi đành phải đáp lời, không phải nên xưng hô thế nào cho phải.

Trên mặt của nàng vẻ tươi cười cũng không có, tóc hợp quy tắc địa bàn ở sau ót, cả người giống như một tòa lạnh lùng điêu khắc.

"Mợ là mợ cả của Trần Tuyết!? Con là Dương Sướng, Trần Tuyết thường nhắc đến mợ, con chào mợ."

Dương Sướng đưa tay ra.

Tôi ở bên cạnh cảm thấy xấu hổ vô cùng, họ hàng của mình mà mình lại nhận không ra.

Làm người thật thất bại.

Mợ cả nhìn Dương Sướng vươn tay ra, rất lâu cũng không có phản ứng. Dương Sướng có chút ngượng ngùng, còn tôi thì nhíu mày.

Phải một lúc lâu, mợ cả mới trả lời: “Xin lỗi, mợ vừa mới lau chùi gờ bồn tắm, các cháu biết đó, nơi đó khá bẩn."

Mợ cả chùi chùi tay vào tạp dề, còn Dương Sướng thì thở phào nhẹ nhõm, cười cười thu tay về.

"Hai đứa nhanh vào đi, ông ngoại của nhỏ Trần Tuyết không có nhà, cứ gặp 2 cậu và hai cô em họ đã nhé."

Mợ cả xoay người đi ở đằng trước, tôi đi vào theo, Dương Sướng đi ở phía sau cùng, cẩn thận đóng cửa lại.

Sau khi chúng ta vào nhà, mợ cả đưa chúng tôi đi thẳng tới cầu thang gỗ hẹp lên tầng hai, cầu thang gỗ cũ kỹ vang lên tiếng cót két nhè nhẹ.

Tòa nhà cổ của dòng họ Tô được xây dựng từ đời ông cố tôi.

Đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của nhà họ Tô, ông cố là người ở Thượng Ngu, Chiết Giang, lập nghiệp bằng nghề thuỷ sản, sau khi giàu sang thì chuyển nhà đến Thượng Hải, hưởng thụ thời gian ăn chơi sa đoạ, hàng đêm đú đởn tại Thượng Hải.

Trấn Thanh Thủy khi đó cũng không giống như bây giờ, khu đông có một khu rừng rậm, quanh năm xuân về hoa nở. Để thể hiện sự giàu có của mình, ông cố lựa chọn xây dựng một khu nghỉ mát mùa hè tắm suối nước nóng.

Đến thế hệ của ông ngoại, tân Trung Quốc được xây dựng, đất nước do dân làm chủ, Tô gia đã suy tàn bởi thế cục hỗn loạn lúc đó, bất đắc dĩ phải chuyển nhà đến Trấn Thanh Thủy. Không lâu sau, khu rừng ở phía đông xảy ra hỏa hoạn, cháy suốt mấy ngày mấy đêm. Cây cối bị thiêu trụi, người bên khu đông cũng chết cháy hơn nửa.

Cát vàng thỉnh thoảng kéo tới, Trấn Thanh Thủy giống như con mương khô cạn, không còn khả năng phục hồi sức sống như trước.

Suối nước nóng tự nhiên của nhà họ Tô cũng dần biến mất. Ông ngoại sửa chữa cả toà nhà, lắp rất nhiếu ống thông nước, tầng một xây thành phòng tắm công cộng, toàn bộ người của Tô gia chuyển lên tầng 2. Công việc kinh doanh không tệ, cũng đủ sống.

Tầng 2 của Tô gia thoạt hình như là ký túc xá của đại học.

Một hành lang u ám, cầu thang chia hành lang thành hai phần.

Hướng đông có 6 căn phòng, từ trong ra ngoài theo thứ tự là phòng ngủ của cậu cả và mợ cả, Tô Ny, Tô Vân, cậu út và 2 căn phòng dành cho khách.

Hướng tây có 3 phòng, một phòng bếp, một phòng khách, tận cùng bên trong là phòng của ông ngoại.

WC ở bên cạnh cầu thang tầng một.

Mợ cả mang theo chúng ta tham quan từng nơi, 2 căn phòng cho khách sớm đã quét dọn sạch sẽ, chia ra cho tôi và Dương Sướng ở lại.

Dương Sướng mang hành lý để vào phòng, rồi bước ra ngoài. Mợ cả mang theo chúng ta đi về phía đông hành lang, đi đến tận cùng.

Mợ không lập tức mở cửa, dừng một chút sau đó nói với tôi: “Cơ thể của cậu con không tốt, ngủ rồi, hai đứa nhìn rồi ra ngoài, đừng đánh thức ông ấy."

Tôi cũng biết một ít về chuyện của cậu. Lúc trước cậu bị xơ gan không chịu nằm viện, gần đây phát triển trở thành ung thư gan, cả năm đều nằm ở trên giường.

Tôi và Dương Sướng gật đầu. Mợ cả nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chúng tôi chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào trong phòng.

Đồ đạc trong nhà bài biện rất đơn sơ: Một cái tủ treo quần áo, một chiếc máy may, trong góc phòng có một chiếc giường lớn. Bây giờ đang vào thu, người trên giường lại quấn trong hai tầng chăn bông chỉ dùng trong mùa đông khắc nghiệt, chăn bông phập phồng theo hô hấp của ông ta.

Tôi và Dương Sướng lập tức lui ra ngoài, mợ cả đóng cửa lại.

"Lúc đầu muốn đưa hai đứa đi gặp Tô Ny và Tô Vân trước, vừa này đi ngang qua phòng của hai đứa. Tô Ny thì không biết chạy ra ngoài chơi từ lúc nào, Tô Vân thì đang vẽ, cũng tiện làm phiền con bé." Khi mợ cả nói về con gái, trong giọng nói không có chút tình cảm, cứ như miêu tả chuyện của người lạ.

Tôi gật đầu, trực tiếp hỏi mợ: “Cậu út đâu ạ?"

Ở trong ấn tượng của tôi, nếu trong Trấn Thanh Thủy này còn một người đáng để cho tôi thực sự nhớ nhung, người đó chính là cậu út của tôi, một người đàn ông hiền lành, ít nói.

Trước khi tôi mười tuổi, hầu như chính là do cậu út và mẹ cùng nuôi nấng.

Ánh mắt của mợ cả vẫn lạnh lẽo như cũ: “Cậu út của cháu đang làm việc trong phòng tắm công cộng, cháu cứ về phòng nghỉ ngơi trước, mợ sẽ đi gọi cậu ấy."

Tôi dạ một tiếng, mợ cả bèn không nhanh không chậm đi xuống lầu.

Tôi đi về phía trước mấy bước, phát hiện Dương Sướng không đi theo, quay đầu lại thì thấy anh vẫn còn đứng ở ngoài cửa phòng của cậu cả, cả người ngơ ngác, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi gọi anh hai tiếng, anh mới có phản ứng, thẫn thờ đi về phía tôi.

"Anh làm gì vậy?" Tôi thuận miệng hỏi anh.

Anh chỉ mím môi không nói lời nào, mãi cho đến cửa phòng của tôi. Mỗi người tự về phòng nghỉ ngơi trước, anh chợt chống lấy cửa phòng, ánh mắt có chút quỷ dị.

"Vừa rồi ở trước cửa phòng, em có ngửi được mùi gì kỳ quái hay không?"

Tôi ngẩn người: “Anh ám chỉ mùi gì? Em cảm thấy được cả toà nhà này đều có mùi khó ngửi, phòng của cậu cả có mùi cũng không có gì lạ."

Dương Sướng cụp mắt xuống, cả nửa ngày mới thì thào một câu: “Không giống."

Tôi thật sự mặc kệ anh, ngồi xe lửa 9 tiếng, 2 tiếng xe buýt, sớm đã mệt mỏi rã rời.

"Sao cũng được, nói chung hiện giờ em cần nghỉ ngơi, anh cũng trở về phòng nghỉ đi."

Tôi nói xong bèn một mình vào phòng, Dương Sướng tưởng tôi giận, vội nói: “Vậy em cứ nghỉ ngơi đi, anh dọn dẹp đồ trong vali một chút, xong sẽ mang đồ của em qua cho em."

Tôi miễn cưỡng gật đầu đồng ý, bắt đầu ngắm nhìn khắp phòng.

Ở giữa phòng có một chiếc giường đơn một người ngủ, trước cửa sổ hướng bắc kê một chiếc bàn làm việc cũ bằng gỗ, bên cạnh tủ quần đặt một chiếc gương lớn chạm đất, đối diện giường có 2 chiếc ghế sofa nhỏ.

Tôi bước đến bên giường ngồi xuống, chợt nghĩ đến những gì Dương Sướng vừa mới nói. Vì vậy bèn mở cửa sổ ra, không nghĩ tới cát vàng đập vào mặt, tôi vội đóng cửa sổ. Cửa sổ thủy tinh rất bẩn, khiến tôi cau có, bực bội.

Dương Sướng bước vào với 2 cái túi ny lon, chạy đông chạy tây bỏ quần áo của tôi vào tủ quần áo, nhét sách vào trong ngăn kéo bàn làm việc.

Tôi ngả người xuống giường, sững sờ nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Dương Sướng, anh nói xem, chúng ta đến tới nơi này để làm gì?"

"Hỏi thăm người thân của em. Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh cũng nên gặp gỡ bạn bè và người thân của em." Dương Sướng thản nhiên trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi trở mình, nằm nghiêng nhìn anh: “Nói thật đi, anh cảm thấy nơi này thế nào?"

"Khá tốt." Dương Sướng nhìn tôi cười cười.

"Nơi nào khá tốt?" Tôi truy hỏi.

"Mợ cả của em rất chu đáo, phòng ốc cũng quét dọn rất sạch sẽ."

"Chỉ vậy sao?" Tôi nhìn về phía khung cửa sổ bẩn thỉu kia.

Đột nhiên, tôi cảm thấy căn phòng này giống như cuộc hôn nhân sắp tới của tôi và Dương Sướng, yên bình tĩnh lặng, thế nhưng chỉ ở trong một cái góc, tôi vô cùng bất mãn với cánh cửa sổ không thể mở. Tôi khát vọng không khí và tự do bên ngoài, nhưng ngay khi vừa mở cửa sổ, chắc chắn cát vàng sẽ khiến cho căn phòng vô cùng thảm. Tôi đành chịu, không dám mạo hiểm, đành phải khát vọng nhìn bầu trời mông lung bên ngoài, nôn nóng bất an.

Đột nhiên, có tiếng gõ nhẹ trên tấm cửa, tôi bèn ngồi dậy.

Cửa không khóa, xuyên qua cửa sổ hành lang, ánh tà dương phản chiếu một bóng người lưng gù.

Tôi nhìn kỹ, nhận ra đôi mắt bình tĩnh và thanh thản kia.

"Cậu út!" Tôi gọi, chạy tới bằng chân trần.

Cậu út cười tươi đứng ở trước mặt của tôi. 15 năm không gặp, sự già nua của cậu khiến tim tôi đau nhói.

Tóc đã bạc trắng hơn phân nửa, da mặt và da tay nhăn nheo như ông cụ 7, 8 chục tuổi, con mắt trái đã đục ngầu vì di chứng do bệnh đục tinh thể, thứ duy nhất không đổi, chỉ còn lại nụ cười tươi nhân từ.

"Con bé này, con còn biết về nhà sao?" Cậu cười nói.

Con mắt của tôi sớm đã ướt nhẹt: “Cậu út, cậu út"

Tôi muốn nói, cậu út, sao cậu lại già đến mức này? Nhưng tôi nói không nên lời, chắc cậu út cũng sẽ không thích nghe, cho nên nghẹn ở trong cổ họng, biến thành tiếng kêu.

Dương Sướng đi ra đằng sau tôi, chạm vào vai tôi, cũng kêu một tiếng cậu út.

Cậu út cười nhìn anh một lúc: “Được, được, con chính là Dương Sướng đúng không? Chào con, con bé có thể theo con, cậu cũng yên tâm."

Tôi cảm giác bàn tay của Dương Sướng ấn chặt lên vai của tôi, sau đó anh nói: “Cảm ơn cậu, con hay nghe Trần Tuyết nhắc tới cậu, cậu đã chăm sóc em ấy rất chu đáo khi còn nhỏ."

Cậu út gật đầu: “Hai đứa dự định ở nơi này bao lâu?"

Thật ra trước khi gặp cậu út, tôi đã định càng sớm trở về thành phố càng tốt, nhưng vừa gặp mặt, những xúc cảm vốn đã nguội lạnh trong tôi như được hồi sinh ngay lập tức. Tôi kéo tay của cậu út, bỗng nhiên cảm thấy, thời gian tôi có thể ở bên cậu thật sự không còn nhiều.

"Ở đến hết năm ạ." Tôi trầm tư một chút, kiên định trả lời.

"3 tháng luôn sao?" Cậu út hơi giật mình, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khiến tôi khó hiểu.

Tôi gật đầu lia lịa.

Người sốc nhất là Dương Sướng: “Trần Tuyết, không phải em chỉ xin công ty nghỉ nửa tháng thôi sao!?"

"Không sao cả." Tôi coi như không, vẫn nhìn cậu út không chớp mắt.

Cậu út mấp máy môi, hình như muốn nói gì đó.

Dưới tầng đột nhiên truyền đến tiếng gọi của mợ cả.

Cậu út cười cười: “Xem ra dưới tầng rất bận rộn, cậu đi làm việc đã, hai đứa nghỉ ngơi đi, hôm khác trò chuyện tiếp."

Tôi giữ cậu lại: “Con và Dương Sướng giúp cậu làm việc."

Cậu út cương quyết không chịu: “Đừng có nói bậy, hai đứa không làm nổi loại việc nặng này đâu. Không sao, đừng mò đến tầng một, nơi đó không sạch sẽ."

Lúc cậu út nói 3 chữ "không sạch sẽ", con mắt bên trái nhãn dường như đục hơn.

Tôi vẫn kiên trì, lúc này Dương Sướng chợt kéo tôi.

"Nào nào, không phải em bảo đang mệt sao? Em cứ nghỉ ngơi, để anh đi giúp cậu út."

"Hai đứa ai cũng không được đi." Cậu út đột nhiên cao giọng nói: “Hôm nay không được tới, sau này cũng không được. Hai đứa ở chỗ này, không biết có một số quy củ, rất dễ phạm vào cấm kỵ. Khi nào rảnh cậu sẽ nói từng điều cho hai đứa nghe. Trước đó, hai đứa chỉ cần nhớ kỹ, không có việc gì đừng xuống tầng một, cũng không thể tắm trong phòng tắm công cộng, có hiểu không?"

"Không thể tắm?" Dương Sướng nghi ngờ lặp lại một câu.

"Đúng." Vẻ mặt của cậu út rất nghiêm túc.

"Vì sao?" Tôi hỏi theo.

"Đúng, tại sao vậy?" Dương Sướng cũng hỏi thêm một câu, anh chàng thích thứ mới mẻ này chắc sớm đã muốn khoan khoái ngâm mình trong phòng tắm công cộng rồi.

Mợ cả lại gọi ở dưới lầu.

Cậu út quay đầu trả lời vài tiếng, thở dài nhìn chúng tôi.

Cậu út nói: “Đều vì tốt cho hai đứa, hai đứa cứ nghe theo là được. Không cần lo về chuyện của phòng tắm công cộng, cứ ở yên đây mấy tháng, không phải là rất tốt sao?"

Cậu nói xong, nhìn chúng tôi thật sâu, xoay người nhanh chóng bước đi.

Tôi và Dương Sướng đưa mắt nhìn nhau.

Sau khi trở lại phòng, chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu, nhưng tôi chỉ nghĩ là do cậu út yêu thương tôi, không nỡ để tôi đến phòng tắm phụ việc.

Tôi nhìn đồng hồ một chút, đã hơn 5 giờ chiều rồi.

Bởi vì việc kinh doanh ở phòng tắm công cộng, thời gian ăn cơm của Tô gia thường ăn vào khoảng 9 giờ tối, đồng hồ sinh học của tôi không thể thích nghi được, vô cùng đói bụng khó chịu.

Dương Sướng giống như ảo thuật gia lấy từ trong túi nylon ra 2 gói mì ăn liền. Trong phòng không có nước nóng, anh bèn chạy vào phòng bếp.

Khoảng mười phút sau, Dương Sướng bưng một cái tô nóng hổi nhanh chóng trở về.

Tôi nhận chén và đũa, phát hiện trong miệng của anh đang ngậm một nhánh hoa tử đằng.

"Anh lấy đâu ra thứ này?" Tôi chỉ chỉ, có chút chán ghét.

Anh lại không hề để ý vuốt vuốt nhánh hoa tử đằng ở trong tay: “Trên

gạc-măng-rê có cả bó lớn."

"Nhanh vất đi!"

"Vì sao?"

"Vật kia mang điềm xấu."

"Vì sao?"

Tôi trừng hắn: “Anh phải biết chút kiến thức thông thường chứ? Lẽ nào anh không biết, trong đạo thuật Mao Sơn trong có một loại thuật pháp, pháp sư dùng loại vật này để Gọi Hồn."

"Thật sao? Vậy phải làm thế nào, em có biết phương pháp cụ thể không?"

Cảnh cáo của tôi ngược lại kích phát sự tò mò của Dương Sướng. Tôi cúi đầu tập trung ăn mì không để ý đến anh, ai ngờ anh cứ bám lấy tôi lải nhải không ngừng, khiến tôi bực bội, nổi giận đặt mạnh tô mì xuống.

"Làm sao em biết được? Anh nghĩ em là đạo sĩ Mao Sơn sao! Về phòng của mình nghỉ ngơi đi, đừng ở chỗ này làm phiền em."

Dương Sướng giống như một đứa trẻ làm sai, bị doạ sợ, im lặng nhìn tôi.

Ăn no xong, tôi xoay người nằm ở trên giường.

Đợi một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng Dương Sướng đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng.

Tôi ngủ hơn 2 giờ, lúc tỉnh lại trời đã tối.

Tôi không lập tức rời giường, chút ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa sổ. Tôi ngây người trong bóng đêm, đầu óc trống rỗng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ như dò xét, tôi ngồi dậy, đang định nói "vào đi", bỗng sửng sốt, lưng rét run.

Có một người đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ đối diện.

Ý thức của tôi kinh hãi đến mức đình trệ trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy một đôi mắt lạnh lẽo, chói mắt đang lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi muốn hét, lại hét không được, nhưng chỉ trong nháy mắt.

Đột nhiên, bóng người biến mất.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của tôi.

Tôi suýt nữa lăn một vòng xuống giường, chạy tới đập liên tục vào cánh cửa, mãi mới nhớ tới cánh cửa này mở từ bên trong.

Tôi xoay tròn tay nắm cửa, một tay kéo cửa ra.

Trên hành lang dài đen kịt, chỉ có ánh trăng lạnh lẻo thê lương soi chiếu từ ngoài cửa sổ.

Tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, còn người vừa gõ cửa thì sao?

Tôi rợn cả da đầu, trong lòng bàn tay siết chặt chảy đầy mồ hôi lạnh, lúc này trên bậc thang gỗ chậm rãi vang lên tiếng bước chân.

Tôi lập tức chạy tới nơi truyền đến tiếng bước chân, bên vách tường có một ông già lụm khụm vừa bước lên từ khúc ngoặt cầu thang, hai người bèn đụng vào nhau.

Tôi ngã ngồi trên sàn hành lang, nhưng người kia thì không may như vậy, hét lên á á rồi ngã xuống bậc thang.

Trong tiếng kêu sợ hãi của tôi, một đôi tay đã kịp thời đỡ lấy hắn, là cậu út.

"Ba, ba không sao chứ?"

Cậu út đỡ lấy ông ngoại, ánh mắt lại liếc nhìn tôi, trong bóng tối con mắt đục ngầu của cậu vẫn lạnh lùng và bình tĩnh.

Tôi ngơ ngác ngồi dưới đất, ông ngoại từ trên cao nhìn xuống tôi, thái độ lạnh lùng.

Cùng đi lên phía sau bọn họ là Dương Sướng cùng 2 cô gái trẻ tuổi.

Không biết ai đã đột nhiên mở ánh đèn mờ ảo trên hành lang. Dương Sướng hoảng hốt hét lên, vội chạy lên cầu thang ngồi xổm xuống nắm chặt lấy tôi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Sau tiếng hét của anh, ba hồn bảy vía của tôi mới trở lại.

Tôi giật giật môi, chỉ nói một câu: “Không có gì cả."

"Không có chuyện gì sao lại chạy trên hành lang chạy? Còn đụng vào ông nội."

Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của một cô gái vang lên từ trên cầu thang.

Tôi nhìn lướt qua ông ngoại và cậu út, rơi vào trên người một cô gái có thân hình cao gầy, mặc áo lông màu vàng nhạt, váy da ngắn cùng giày cao gót cổ cao.

Tôi nhận ra đó là con gái lớn của cậu cả - Tô Ny, cô ấy đang nắm tay một cô gái mặc váy trắng xõa ngang vai. Khí chất của cô gái dịu dàng hơn nhiều, khuôn mặt rất yếu ớt, đầu hơi cúi, chắc là Tô Vân.

Tôi được Dương Sướng đỡ lên từ dưới đất, cúi đầu đứng trước mặt của ông ngoại: “Con xin lỗi ông ngoại."

Không ngờ sau 15 năm không thấy, câu đầu tiên tôi nói với ông ngoại, lại như thế này.

Ông ngoại mím môi, khóe môi hơi rủ xuống khiến ông trông nghiêm nghị và khó gần hơn.

"Lần sau cẩn thận một chút."

Ông bỏ lại một câu như vậy, sau đó đi về căn phòng ở phía tây, cậu út cũng vội đi theo.

Dương Sướng ở bên cạnh vội ân cần hỏi han tôi, Tô Ny đã nắm tay Tô Vân đi tới.

"Trần Tuyết, chị thật to gan, mới ngày đầu tiên đã chọc giận ông nội."

Giọng nói của cô ta khiến tôi hơi khó chịu, cho nên tôi chỉ liếc khẽ cô ta, sau đó bèn nhìn về phía Dương Sướng.

"Vừa nãy em nghe thấy có người gõ cửa, có phải là anh không?"

Dương Sướng cũng chẳng biết gì, đương nhiên câu trả lời là không.

Tôi nhíu mày, nhìn sang chỗ khác, phát hiện Tô Vân đang nhìn mình, trong ánh mắt của cô em có một loại nghi ngờ kỳ quái.

Khi cô em phát hiện tôi đang nhìn, bèn vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi, em về phòng đây."

Cô em hất tay của Tô Ny, không quay đầu lại đi về hướng đông.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô em, còn Tô Ny thì đang cười cười.

"Em gái của em không quen ở cùng người lạ, em ấy chỉ thích ở một mình vẽ, may áo quần gì gì đó."

Tôi gật đầu.

Cô chị nói tiếp: “Nói chung em rất hoan nghênh anh chị. Bầu không khí trong nhà họ Tô lúc nào cũng trầm lặng, có anh chị tới, chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn nhiều."

Lúc cô chị nói lời này, thái độ khá chân thành, cho nên tôi cười nói: “Có Dương Sướng ở đây, nhất định sẽ không làm em thất vọng."

Tô Ny rất phấn khích nhìn Dương Sướng: “Hihi, vừa rồi em đã tán gẫu với anh ấy cả buổi, anh ấy nói chuyện rất thú vị, rất hài hước!"

Thế sao?

Chẳng biết đã bao lâu, tôi cũng khát vọng với được tán gẫu cùng anh, những ngày đó đã một đi không trở lại sao?

Tôi nhìn Dương Sướng, anh lại hiểu lầm ý của tôi, nên vội nói: “Thực ra… thực ra chỉ trò chuyện trong chốc lát."

Tô Ny che miệng cười: “Ai ui, sợ bà xã tương lai ghen sao?"

"Nào có."

Tôi nhìn khuôn mặt mắc cở đỏ bừng lên của Dương Sướng, đột nhiên trong lòng lại thấy ấm áp.

"Vậy hai người đã tán gẫu những chuyện gì?" Tôi hỏi cũng không phải vì thấy hứng thú, mà vì muốn giải vây cho Dương Sướng.

Tô Ny nhanh chóng cướp lời: “Cũng không có gì đặc biệt, Dương Sướng nói với em một vài chuyện ở trường học trong thành phố, bởi vì em đang học trường y tá, sắp tốt nghiệp, muốn xem liệu có thể tìm việc làm trong thành phố hay không. Dương Sướng còn hỏi em, vì sao trong phòng bếp lại đặt hoa tử đằng, còn nói cái vật kia mang điềm xấu, hi hi, bạn trai chị thiệt mê tín!"

Lúc này đến phiên tôi đỏ mặt, tôi và Dương Sướng lúng túng liếc nhìn đối phương.

Tôi ho khan một tiếng nói: “Nhưng thứ này đặt ở trong phòng bếp, quả thật rất kỳ lạ."

Tô Ny nháy nháy mắt: “Em cũng không biết, mẹ cứ ra ngoài hái về rất nhiều, cũng không biết để làm gì."

"Thế à."

Tôi bèn đáp một câu, không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này.

Không ngờ Dương Sướng vừa học được điều mới bèn đi khoe: “Tô Ny em có biết, đạo thuật Mao Sơn có một loại phương pháp, chính là dùng hoa tử đằng để Gọi Hồn."

Tôi tức giận đến lòi cả con mắt, Tô Ny lại "ồ" lên một tiếng, lập tức quấn lấy Dương Sướng.

"Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?"

"Chắc là thật." Dương Sướng nhìn tôi rồi nói.

"Vậy anh có biết phương pháp cụ thể không?” Tô Ny đỏ bừng mặt vì phấn khích.

Hai người này thật đúng là cặp đôi “ăn ý"!

Dương Sướng lắc đầu: “Không biết."

Tô Ny thất vọng thở dài, nhưng con mắt lại lập tức sáng lên: “Không sao, chúng ta có thể lên mạng tìm hiểu!"

Dương Sướng cũng hào hứng: “Chỗ này có mạng sao?"

Tô Ny đắc ý: “Trong phòng của em có máy vi tính, anh đi theo em."

Nói xong, cô chị bèn kéo tay áo của Dương Sướng, Dương Sướng đưa mắt nhìn tôi.

Tôi cười cười với bọn họ: “Hai người cứ đi đi, tui về phòng đọc sách, lúc ăn cơm hai người nói kết quả cho tui nghe."

Tô Ny hô to muôn năm, Dương Sướng còn đang do dự, song không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Tô Ny, đành để cô chị lôi đi.

Tôi chán nản về phòng, thuận tay lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sách, ngồi ở trên ghế sô pha lật xem vài trang.

Sau đó tôi đột nhiên nhảy dựng lên, bóng đen vừa nãy bỗng hiện lên rồi trong đầu của tôi.

Tôi nhìn ra cửa, có thể khẳng định, khi đó chắc chắn có người gõ cửa phòng của tôi.

Rốt cuộc là người nào?

Tôi để sách xuống, trừng mắt nhìn hai chiếc sofa một lát.

Trên hành lang truyền đến tiếng kêu của mợ cả "ăn cơm".

Tôi dạ một tiếng, đi tới bên cửa lại quay về, di chuyển hai chiếc ghế sofa nhỏ, để chúng quay mặt vào nhau.

Theo quan điểm của tôi, như vậy thì không có “người" có thể "ngồi" ở trên đó.

Tôi cười tự giễu, đi thẳng tới phòng khách.

Ông ngoại và cậu út đã ngồi ngay ngắn ở trước chiếc bàn gỗ tử đàn hình chữ nhật.

Tôi vừa mới ngồi xuống, Dương Sướng cùng Tô Ny cũng đi đến, hai người đều trông rất hưng phấn.

Dương Sướng bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh tôi, dường như anh muốn nói gì đó với tôi, nhưng nhìn đành nhịn xuống khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông ngoại.

Đợi đến khi mợ cả và Tô Vân đều ngồi xuống, ông ngoại trầm giọng ho khan, nhìn vào quyển sách cầm trong tay của tôi. Đây là do tôi lỡ tay mang tới, thấy ông nhìn lại, tôi vội giấu quyển sách xuống dưới bàn trên đầu gối của tôi.

Không ngờ ông ngoại vẫn lên tiếng, ông cau mày ra lệnh: “Tô Vân, giúp Trần Tuyết mang sách về phòng."

Tôi thật sự có chút xấu hổ, ông ngoại lại không thèm để ý.

"Ông đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc ăn cơm phải nghiêm túc mà ăn. Trần Tuyết cháu dù có đã nhiều năm không trở về, song lễ nghi cơ bản nhất của nhà họ Tô chắc vẫn còn nhớ chứ?"

Tôi nhíu nhíu mày, ông còn biết cháu rất nhiều năm chưa trở về, đây là "đạo đãi khách" của ông sao?

Tôi không muốn ngày đầu tiên tới đã cãi nhau với ông ngoại, bèn cúi đầu cầm đũa định ăn cơm, ai ngờ hành động này lại xúc phạm ông ngoại.

"Trưởng bối đang nói chuyện với cháu, mà cháu lại có loại thái độ này hả? Mấy năm này ngươi ở trong thành phố đã học sách gì hả? Có học lễ nghi là gì không?"

Tôi vừa nâng đầu lên, chiếc đũa bèn rơi xuống đất, nhưng không có phát ra tiếng động như trong dự liệu.

Dương Sướng nắm tay của tôi, nháy mắt với tôi mấy cái, nói với ông ngoại:

"Xin lỗi ông ngoại, Trần Tuyết không phải cố ý, để con giúp em ấy mang sách về, ông ngoại đừng giận ảnh hưởng sức khoẻ."

Dương Sướng cầm sách của tôi đang muốn đứng lên, nhưng cuốn sách lại bị người khác lấy đi.

Tô Vân không chút cảm xúc đứng ở phía sau chúng tôi nói: “Cứ để em đi."

Cô em xoay người rời khỏi phòng khách, tôi cười thầm, bóng lưng của cô em rất giống một người.

Rất giống mẹ của tôi, một phụ nữ luôn nghe theo lời của ông ngoại, đến chết cũng không đổi.

Có vẻ tâm trạng của ông ngoại không tốt cho lắm, ông làm như nhìn cũng không muốn nhìn tôi, trầm mặt cầm đũa lên.

Mọi người lúc này mới bắt đầu ăn trong im lặng, bầu không khí nặng nề, không thể nghe thấy tiếng nhai dù là nhỏ nhất, mỗi người đều hờ hững, cẩn trọng.

Dương Sướng cũng khá cẩn thận, nhưng vẫn không ngừng gắp thức ăn vào chén của tôi. Tôi rất kén ăn, từ lâu anh đã có thói quen chú ý đến dinh dưỡng toàn diện của tôi.

Bỗng từ hành lang phía tây truyền đến tiếng thét chói tai của Tô Vân, Dương Sướng đang gắp một miếng đậu phụ đến cho tôi, chiếc đũa run rẩy, miếng đậu phụ nát thành hai nửa, rồi rơi xuống bàn.

Tôi và Dương Sướng ở vị trí gần cửa nhất, vì vậy hai chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất lao ra cửa.

Trên hành lang cách đó vài chục mét, cũng chính là ngoài cửa phòng tôi, Tô Vân đang ngồi thụp dưới đất.

Nàng quay mặt về phía phòng của tôi, chúng tôi có thể thấy rõ vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy.

Tôi và Dương Sướng liếc nhau, vội vã chạy lại gần.

Dương Sướng ngồi xổm xuống vỗ vai của Tô Vân, tôi nhìn vào trong phòng, cũng không có gì khác thường.

"Em nhìn cái gì vậy?" Tôi từ trên cao nhìn xuống Tô Vân.

Tô Vân cũng đang nhìn tôi, trong ánh mắt lóe ra nỗi sợ quái dị. Cô em chộp lấy tay của Dương Sướng, o người lại bên cạnh anh, nhưng theo cảm giác của tôi, hành vi này có chút giống như muốn tránh xa tôi.

Phản ứng của cô em khiến tôi rất khó chịu, tôi lạnh lùng lại hỏi một câu: “Rốt cuộc em đã nhìn thấy cái gì?"

Tô Vân chấn động, đưa mắt nhìn về phía trong phòng.

Tôi ớn lạnh dọc sống lưng. Thứ mà cô em đang nhìn, chính là 2 chiếc ghế sô pha quỷ dị kia.

Cô em giơ tay lên, run rẩy chỉ vào 2 chiếc ghế sô pha bị tôi ghép lại sát nhau: “Trên đó có… một… đang nằm…"

Trái tim của tôi bỗng nhiên thắt lại, Tô Vân cũng không nói gì thêm nữa.

Ông ngoại cùng cậu út đang tới.

"Chuyện gì?" Ông ngoại hỏi.

Tô Vân cúi đầu không nói lời nào.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Ông ngoại không nhịn được quát.

Tô Vân chợt lắc đầu: “Không có gì cả, không có gì cả, con hoa mắt, nhìn lầm thôi."

Cô em đột nhiên đứng phắt dậy, xoay người chạy về phía phòng của mình, “rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Phòng của cô em ở sát vách phòng tôi, tôi còn đang sững sờ, ông ngoại đã chỉ vào phòng của tôi hỏi: “Ai bày 2 cái ghế sô pha thành dạng như này?"

Tôi nhìn ông đáp: “Là con."

"Đang yên lành sửa thành như vậy để làm gì?"

Tôi cười khổ, đắng họng không biết phải nói gì?

Chẳng lẽ muốn tôi nói, tôi nhìn thấy trong bóng tối có một bóng người ngồi trên một chiếc ghế sofa, vì sợ cho nên mới kéo 2 chiếc ghế lại sát nhau, lại bị Tô Vân nhìn thấy có một “người” “nằm” ở phía trên sao?

Tôi đành phải cúi đầu giữ yên lặng.

Ông ngoại lầm bầm vài câu, xem ra hiện giờ sự phản cảm của ông đối với tôi đã đến giới hạn tối đa.

Ông ngoại xoay người trở về phòng khách, trên hành lang chỉ còn lại tôi, Dương Sướng và cậu út.

Hình như cậu út nghĩ đến điều gì đó, nhìn vào phòng của tôi, một lúc lâu sau đó, bèn thở dài thật sâu.

"Tội gì phải như thế?" Cậu út tự lẩm bẩm.

"Cậu út, cậu nói gì vậy?" Tôi nhạy cảm nhìn thẳng cậu ấy.

Cậu út mỉm cười nhìn tôi: “Trần Tuyết, con nhìn thấy thứ gì!?"

"Vậy con nên thấy thứ gì?" Tôi trợn to hai mắt.

Cậu út nở nụ cười quái dị.

Tôi sợ run cả người, Dương Sướng nghi ngờ nắm lấy tay của tôi.

"Cậu út, chẳng lẽ căn phòng này bị ma ám?" Tôi thốt lên.

Cậu út bèn thở dài, hồi hộp nhìn về hướng ông ngoại rời đi.

"Đừng nói nhảm." Cậu út nghiêm túc: “Nói chung con hãy nhớ kỹ lời của cậu, không được tắm ở phòng tắm công cộng, không có việc gì đừng đi đến lầu một. Con có thể ở thì ở căn phòng này, nếu không thể thì cứ ở cùng với Dương Sướng một phòng, dù sao hai đứa sắp kết hôn rồi, không cần phải ngại."

Cậu út càng nói như vậy, tôi càng mơ hồ cảm thấy bất an.

Cậu út né tránh ánh mắt của tôi: “Yên tâm, con không sao đâu. Nếu thật sự sẽ xảy ra chuyện, cũng sẽ không xảy ra ở trên người con."

Tôi còn muốn hỏi thêm, cậu út lại liên tục khoát tay: “Được rồi, trở về phòng khách ăn cơm đi."

Cậu út nói xong, một mình đi về hướng đông.

Tôi đưa mắt nhìn Dương Sướng, anh cũng đang cúi đầu nhìn tôi, sau đó anh chợt tôi vào lòng.

"Tối nay đến phòng của anh nha."

"Vậy không phải quá lợi cho anh rồi ha?" Tôi cười.

Thực sự rất kỳ quái, lại cứ trong tình huống như thế này, tôi lại có hứng trêu chọc anh.

Nhưng hiển nhiên anh không có loại hứng thú này, càng ôm chặt tôi hơn.

"Em đừng cười, không biết vì sao, mắt phải của em cứ nháy không ngừng, dường như sẽ có chuyện xấu xảy ra."

Tôi ngắt lời anh: “Từ lúc nào anh lại mê tín như vậy?"

"Anh không phải mê tín, anh chỉ là…"

Anh muốn phản bác, lại ấp úng không nói hết câu.

Tôi đẩy nhẹ anh ra, phát hiện ánh mắt của anh vẫn cứ nhìn chòng chọc về phía căn phòng của cậu cả ở cuối cùng hướng tây.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi anh.

Anh muốn nói lại thôi, song vẫn nhịn không được nói: “Em thật sự không cảm thấy mùi trong phòng của cậu cả rất kỳ quái sao?"

Anh cứ ba lần bốn lượt nhắc tới mùi trong phòng của cậu cả, tôi nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu.

Anh cười cười: “Bỏ đi, có lẽ là do anh nghĩ nhiều."

Chúng tôi nắm tay nhau, từng bước đi về phía phòng khách.

Không biết vì sao, cõi lòng vẫn giá lạnh từng cơn, tay chân lạnh lẽo.

Ta áp sát vào bên người Dương Sướng, muốn dùng nhiệt độ của cơ thể anh để sưởi ấm cho mình.

Đột nhiên tôi cảm thấy, thật may mắn khi có anh ở bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play