Dịch: Hoàng Hi Bình***
Tôi kinh hãi, vội đưa mu bàn tay lên ngửi.
Quả nhiên có một mùi hôi nhàn nhạt, giống như mùi thịt đã ôi thiu hơn mấy tháng.
Tôi từ nhỏ đã mắc viêm xoang mạn tính, không ngửi kỹ thì không ngửi được. Nhưng nghĩ đến phòng của cậu cả, bèn cảm thấy buồn nôn.
Tôi chộp lấy qua khăn mặt trên tay Dương Sướng, như phát điên lau mu bàn tay của mình.
Dương Sướng vội giữ lấy tôi, vừa dỗ vừa khuyên, hơn nữa ngày mới khiến tôi bình tĩnh lại.
"Giờ em có thể khẳng định, mợ cả đang hành hạ cậu cả." Tôi tức giận thở phì phò.
Dương Sướng cũng rất nghiêm túc: “Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta vẫn không nên hành động vội vàng, tốt nhất có thể tìm một người biết rõ nội tình để thương lượng."
"Tìm cậu út!" Tôi lập tức kêu lên.
Vì kích thích quá lớn trong phòng bị cậu cả, tôi lại quên phải tìm cậu út trước.
Tôi kể cho Dương Sướng nghe về chuyện lau cửa sổ hồi trưa: Cậu út kêu em cẩn thận, nên giúp em tránh khỏi chậu hoa rơi từ trên sân thượng xuống.
Dương Sướng nắm chặt tay của tôi, nghe xong khó hiểu nhìn tô.
Tôi lôi kéo anh muốn nhảy xuống giường đi tìm cậu út, Dương Sướng bèn lôi tôi trở về.
"Người mà em nói, không phải cậu út."
Tôi chấn động, nửa ngày chưa hoàn hồn.
"Làm sao có thể? Ông ngoại ban ngày không ở nhà, cái bóng mà em nhìn thấy rõ ràng là người đàn ông trung niên, ngoại trừ cậu út thì còn ai vào đây?"
"Nói chung không thể nào là cậu út." Dương Sướng rất chắc chắn: "Cậu ấy ở chung với anh cả chiều, cậu và anh đang chuẩn bị cơm tối ở phòng bếp."
Tôi đơ ra như tượng.
Hơn nữa ngày, tôi và Dương Sướng bối rối nhìn nhau, không khí vô cùng ngột ngạt.
"Dương Sướng, em sợ." Tôi bất lực thì thào.
Dương Sướng ôm lấy tôi, cơ thể anh khẽ run.
"Không sau đâu, giờ muộn quá rồi, ngày mai chúng ta sẽ tìm cậu út nói chuyện được không?"
Tôi gật đầu.
Đêm tối luôn là khiến người ta thấp thỏm lo âu, chúng ta đều muốn nhanh đi ngủ, sớm tới ngày mai.
Nhưng càng nghĩ như vậy, hình như càng khó đi vào giấc ngủ.
Tôi nằm ở trên giường, mơ màng nhớ tới mẹ.
Năm ấy tôi 10 tuổi, nàng đã ở trong toà nhà lớn của nhà họ Tô tự tay kết thúc tính mạng của mình.
Đó là một năm rất kỳ dị, từ đầu năm đã không ngừng có người chết trong phòng tắm, đầu tiên là vợ và đứa con vừa mới sinh của cậu út, tiếp đó trận hỏa hoạn ở khu đông, bà ngoại cũng đã chết thảm trong ngọn lửa đỏ, cũng không lâu sau lại đến mẹ của tôi.
Đêm hôm đó cũng như mọi người, nhưng người mẹ trầm mặc ít nói đột nhiên cởi mở, nói với tôi rất nhiều điều.
Mẹ đã nói những gì, tôi không nhớ rõ nữa. Nhưng đêm hôm đó tôi rất vui, mẹ cười với tôi, dịu dàng hiền lành.
Sáng sớm ngày thứ hai, nhân viên trong phòng tắm phát hiện ra xác của mẹ. Mẹ ngồi trên sân thượng, cầm dao găm sắc bén cắt vỡ động mạch cổ, mắt mở rất to, con ngươi đảo ngược, chỉ còn lại tròng trắng mắt.
Cách chết của mẹ rất thê thảm. Lúc tôi chạy lên sân thượng chỉ nhìn thoáng qua, cậu út bèn che mắt của tôi, nhưng cảnh tượng đã đủ để khắc sâu trong đầu tôi cả đời.
Sau khi mẹ qua đời, tôi bị đưa ra khỏi Trấn Thanh Thủy, đây là điều duy nhất mẹ đã gửi gắm trong di thư – mẹ xin ông ngoại đưa ta lên thành phố. Sau khi tôi lên thành phố, tiến vào trường nội trú, rồi tốt nghiệp đại học. Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ cậu út năm đầu tiên có tới thăm tôi mấy lần, người khác hình như đã quên sự tồn tại của tôi, ngay cả một bức thơ cũng chưa từng viết cho tôi.
Nếu không phải giờ sắp kết hôn với Dương Sướng, nếu không phải Dương Sướng ba lần bốn lượt nói muốn gặp người thân của tôi, e rằng đời này tôi cũng sẽ không trở về nơi này.
Suy nghĩ của tôi bắt đầu mơ hồ trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh có người trở mình, ngồi dậy.
Tôi nghĩ Dương Sướng muốn đi WC, cố nén buồn ngủ mở mắt, trong bóng tối có một người ngồi bên giường đưa lưng về phía tôi.
Tôi muốn di chuyển, nhưng rất vô lực. Người kia chậm rãi đứng lên, từng bước đi về phía cửa.
Tôi thầm trách móc: Không phải đã nói rồi sao, buổi tối có đi WC thì phải đi cùng nhau?
Tôi càng ngày càng tỉnh táo, lập tức ngồi dậy, lúc này người kia đã mở cửa ra.
"Dương Sướng, chờ em một chút."
Tôi kêu lên, anh không hề đóng cửa đã bước ra ngoài.
Tôi vừa định xuống giường đuổi theo, bên gối lại truyền đến giọng nói ngái ngủ.
"Trần Tuyết, em làm gì vậy?"
Giọng nói này khiến tôi sợ hãi, tôi ré lên, bèn lăn xuống dưới giường.
Đèn bàn được mở, Dương Sướng ngồi ở trên giường, hoảng hốt nhìn tôi.
"Chuyện gì? Làm sao vậy, làm sao vậy?"
"Anh... anh..." Tôi chỉ vào anh, nửa ngày không nói ra lời.
Dương Sướng còn ngủ ở trên giường, ta chợt nhớ tới, Dương Sướng vẫn luôn ngủ ở bên phải của tôi. Vậy kẻ vừa đứng dậy từ bên trái của tôi, ra khỏi phòng là ai? .
Truyện Đoản VănTôi nhìn về phía cửa, cửa kia còn vẫn duy trì trạng thái mở rộng.
Dương Sướng nhận ra được điều này, lập tức nhảy xuống giường chạy tới cửa, nhìn ra hành lang.
Hiển nhiên anh chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, hít một hơi thật sau rồi đóng cửa.
Ở mặt đông hành lang vào lúc này bỗng phát srainh tiếng động rất nhỏ.
Tôi vịn tường đứng lên, nhìn Dương Sướng. Dương Sướng kéo tay của ta hỏi: “Em có muốn đi xem sao không?"
Tôi gật đầu.
"Tốt, chúng ta cùng đi."
Anh nắm thật chặt tay của tôi, chúng ta từng bước đi về phía nơi phát ra âm thanh, cố không gây ra tiếng động.
Chúng ta nhận thấy tiếng động truyền đến từ trong phòng bếp.
Cửa phòng bếp khép hờ, tôi và Dương Sướng liếc nhau, cẩn thận nhìn qua khe cửa vào bên trong.
Tô Vân!
Tôi suýt nữa đã kêu lên, Dương Sướng vội vàng bịt miệng tôi lại.
Trong phòng không mở đèn. Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chúng ta nhìn chăm chú vào Tô Vân trong bộ đồ ngủ trắng như tuyết, mặt của cô em chìm trong bóng đêm, quỷ dị không nói lên lời.
Tô Vân đứng bên kệ bếp, trước mặt đặt rất nhiều bó hoa tử đằng, ánh mắt mê man, đờ đẫn vô hồn. Cô chị rút ra từng bông hoa tử đằng, cầm ở trong tay vuốt ve, trong tay toàn là chất lỏng màu xanh lục.
Lúc này tôi và Dương Sướng đã nhìn ra, cô em đang mộng du.
Dương Sướng hạ giọng nói với tôi: “Em ấy đang làm gì vậy?"
"Không biết."
Người vừa nãy ở trong phòng chúng tôi, là Tô Vân sao?
Nhưng tôi nhìn ra, trên sàn phòng bếp có rất nhiều hoa tử đằng. Tô Vân hình như đang vuốt ve hoa tử đằng, động tác chậm chạp, lấy được một đống lớn như thế, cũng không phải một thời gian là có thể hoàn thành, nhất định cô em đã đứng ở chỗ này rất lâu rồi.
Huống chi, trước khi ngủ vì lý do an toàn, tôi còn cố ý khóa cửa, kiểm tra rất nhiều lần.
Người kia rốt cuộc là ai, hoặc là, y thật sự là "người" sao?
Tôi và Dương Sướng nhìn trộm ra ngoài cửa hồi lâu, Tô Vân tiếp tục lặp lại hành động huỷ hoại hoa tử đằng, cây này đến cây khác.
Phải đến gần sáng, cô mới quét dọn, "xác" của hoa tử đằng bị cô cất hết vào trong túi nylon màu đen, mang về phòng của mình.
Chúng ta biết cô đang mộng du, cho nên không cố che giấu, nhường ra một con đường để cho cô em đi qua.
Quả nhiên cô em làm như không thấy chúng tôi, về phòng bèn khóa cửa lại.
Tôi và Dương Sướng khó hiểu nhìn nhau cười khổ.
Về phòng, chúng tôi lập tức nằm xuống ngủ.
Chúng tôi đều cảm thấy phòng tắm này rất bất thường. Rất có thể còn che giấu bí mật nào đó.
Tôi không biết Dương Sướng nghĩ thế nào, còn tôi không có hứng thú mấy với bí mật của phòng tắm, giờ chỉ hy vọng có thể bình an qua hết năm, sau đó cùng Dương Sướng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng tôi không ngờ, bí mật cũng đã từ một nơi nào đó trong bóng tối một tấc cũng không rời tôi.
Hôm đó, tôi mơ thấy mụ mụ.
Trong giấc mộng tôi trở lại buổi tối trước khi mụ mụ chết. Mẹ kéo tôi ngồi xuống sofa nhỏ, ôm thật chặt tôi, không ngừng nói.
Tôi cố gắng muốn nghe rõ mẹ đang nói cái gì.
Nhưng khi tôi mở mắt, lại quên sạch mọi thứ.
Duy độc chỉ câu, không ngừng quanh quẩn ở bên tai --
"Trần Tuyết, rời khỏi phòng tắm, vĩnh viễn không được trở về."
Lần trở lại này của tôi thật sự là một sai lầm sao?
Ngủ chưa đến 2 tiếng, tôi đã tỉnh.
Tôi đưa tay chống lên mép giường, trong đầu đều là bóng người ngồi dậy bên cạnh vào đêm hôm qua.
Đó nhất định là do tôi nhìn lầm!? Gần đây trong đầu có quá nhiều thứ, chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho những thay đổi trong hôn nhân và cuộc sống, đầu óc luôn rối tung rối mù, cộng thêm bầu không khí trong phòng tắm cứ cổ quái như vậy, xuất hiện ảo giác cũng không có gì lạ.