Sau khi ly khai phòng Tuấn Tú, Tại Trung một mình ra khỏi Minh trang, hướng thẳng về phía sơn lâm. Thế nhưng mới đi được một lát, y liền cảm thấy khí huyết khi nãy tận lực đè nèn, lúc này dâng lên không thể kìm nén. Tại Trung tận lực miễn cưỡng, nhưng vẫn không thể, thân thể yếu ớt vịn lấy thân cây ở bên cạnh, cúi đầu nôn ra tiên huyết.

.

Kỳ thực khi nãy Tuấn Tú đẩy ta hầu như không dùng đến nội lực, thế nhưng tấm thân này hiện tại... – Tại Trung cười khổ lắc đầu, trong mắt lộ ra tia bi thương.

.

Tuy bảy năm đã trôi qua, thế nhưng Tại Trung tựa hồ vẫn còn cố chấp, không thể hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng bản thân đã trở thành một phế nhân mất toàn bộ võ công! Có khi nào nên như lời Tuấn Tú nói khi nãy, Kim Tại Trung đáng ra phải chết từ bảy năm trước mới phải?! Nếu như ta chết đi, hẳn là sẽ không trở thành hòn đá ngáng đường, cản trở Tuấn Tú và Hữu Thiên, càng không giống như hiện tại, liên lụy đến Duẫn Hạo!

.

Thẳng lưng đứng dậy, Tại Trung tiếp tục tiến về phía trước, liên tục đi lên một sườn núi. Đến lúc đó, y mới chịu dừng lại, ngồi trên mặt đất.

.

Sườn núi này nói không ngoa là một nơi chứa đầy kỷ niệm. Khi bọn họ còn nhỏ, bình thường đều lên đây chơi đùa. Ngoài ba huynh đệ họ Kim, còn có Duẫn Hạo và Xương Mân, mỗi khi luyện công xong, họ đều lên trên này. Quãng thời gian mà năm người họ vẫn là những thiếu niên vô ưu vô lo, quả nhiên là hạnh phúc khoái hoạt nhất! Chỉ là hiện tại, cảnh vẫn còn mà người thì...

.

Nếu như mười hai năm trước, người ly khai Minh trang không phải Hi Triệt ca mà là ta, có đúng hay không, sự tình ngày hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra?! Hi Triệt ca và Duẫn Hạo sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc, còn Tuấn Tú biết đâu lại nhờ một cơ duyên nào đó, nhận thức Hữu Thiên, sau đó hai người sẽ trao trọn chân tình!

.

Có lẽ chỉ cần Kim Tại Trung không tồn tại, hết thảy đều hoàn mỹ...

.

Tại Trung nhàn nhạt hé môi cười, nhìn cảnh vật trước mắt, trong đáy mắt đẹp lộ ra tia kỳ ảo "Ta thực sự muốn được hòa làm một với cảnh sắc ngày hôm nay! Cứ như vậy, không bao giờ bị chuyện thế gian phiền nhiễu nữa! Được như vậy thật sự hạnh phúc biết bao..."

.

Tại Trung cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên sườn núi, suy nghĩ xa dần, hoàn toàn không phát hiện ra thân ảnh ở cách đó một khoảng cách an toàn, trầm mặc dõi theo y không rời.

.

Mặc dù Tại Trung trước khi đã nói không cần đi theo y, thế nhưng Duẫn Hạo trong lòng như có lửa, hắn ra khỏi phòng Tuấn Tú liền chạy đi tìm Tại Trung ở khắp nơi. Nghe hạ nhân nói Tại Trung đi về phía sơn lâm, Duẫn Hạo không nói một lời, khẩn trương đuổi theo"Dù thế nào đi chăng nữa, Tại Trung của hiện tại không thể so sánh với bảy năm về trước! Lại thêm một đẩy vừa rồi của Tuấn Tú thoạt nhìn không hề nhẹ, đối với thân thể của đệ ấy lúc này, thực sự bất lợi!"

.

Duẫn Hạo đứng sau thân cây, lặng lẽ nhìn thân ảnh cô tịch của y, yêu thương trong lòng không thể dùng lời lẽ để diễn tả!

.

Hắn minh bạch, triệt để minh bạch, sự thực rằng Tại Trung chưa từng quên đi chuyện bản thân y đã bị phế hết võ công! Đặc biệt là những lúc bị thương, y càng thêm để bụng tình trạng thân thể hiện tại! Tuy rằng hai năm qua, Tại Trung chưa từng vì chuyện đó mà oán giận Duẫn Hạo, thế nhưng nhưng mỗi lần trông thấy bộ dạng bi thương đó của y, hắn đều đau lòng đến hô hấp ngưng trệ "Hết thảy đều do một tay ta gây ra, vĩnh viễn cũng không có cách nào bù đắp!"

.

Hai người cứ như vậy lặng im, mãi đến khi tịch dương trôi dần về phía chân trời. Tại Trung nhìn sắc trời, thu hồi lại tâm tình, dõi theo ráng chiều xa vời vợi, nhãn thần tràn đầy lạc mịch.

.

Ta quả thực đã nói là không muốn Duẫn Hạo đi theo, thế nhưng chẳng phải ta đã đi rất lâu rồi, huynh ấy thực sự không đi tìm ta sao? Thật không biết huynh ấy như vậy là nghe lời hay là một tên ngốc nữa!

.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tại Trung đứng lên chuẩn bị ly khai, chỉ là mới đi được hai bước, cư nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt chợt biến thành màu đen, thân thể không khỏi ngã về phía trước.

.

Duẫn Hạo từ đầu đến cuối trốn sau thân cây, trông thấy Tại Trung vì đứng dậy mà thân thể lảo đảo trực ngã, trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng vận khinh công, lao về phía y. Khó khăn lắm hắn mới vừa vặn đỡ được thân thể yếu đuối kia, để người ấy ngã vào lòng.

.

"Tại Trung! Tại Trung! Đệ làm sao vậy?!" – Duẫn Hạo ôm Tại Trung, biểu tình tràn đầy lo lắng.

.

Tuy rằng cơn choáng ngất khi nãy thực nghiêm trọng, nhưng lúc này Tại Trung đã khôi phục được ít nhiều, y lập tức cảm nhận được đau đớn dâng lên từ chỗ thắt lưng đang được Duẫn Hạo ôm. Mày liễu khó nhịn mà nhăn lại, song song nhìn hắn đầy kinh ngạc "Sao huynh lại ở đây?"

.

"Ta... Ta là lo lắng cho đệ!" – Duẫn Hạo phiền muộn trả lời.

.

Tại Trung nghe xong rất muốn bật cười, thế nhưng khóe môi vô pháp nhếch lên. Đau đớn phía sau lưng càng lúc càng sâu sắc và mãnh liệt khiến đôi mày đẹp gắt gao dính thành một hàng.

.

Duẫn Hạo nhận thấy biểu tình của Tại Trung có điểm bất thường, vội vàng hỏi "Đệ làm sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu?"

.

"Huynh buông ta ra trước đã! Sau lưng tựa hồ có chút khó chịu!" – Tại Trung nhíu mày đáp lời.

.

Duẫn Hạo vội vàng đỡ y ngồi xuống, rồi quan sát lưng y. Trước đó bởi vì cự ly tương đối xa, lại có cây cỏ che khuất, cho nên hắn khó mà phát hiện việc Tại Trung có điểm gì bất thường. Hiện tại vừa nhìn thấy huyết tích không hề nhỏ trên y phục sau lưng y, thậm chí đã khô cứng, lông mày Duẫn Hạo liền xoăn tít lại, khéo léo cởi vạt áo bên thân Tại Trung ra.

.

"Huynh muốn làm gì?" – Tại Trung không khỏi cả kinh, giữ lấy tay Duẫn Hạo.

.

"Đương nhiên là xem vết thương của đệ thế nào rồi?!" – Duẫn Hạo ôn nhu trả lời, khẽ gạt tay Tại Trung ra, không những cởi bỏ vạt áo mà nội y bên trong cũng muốn giải khai.

.

"A~~~!!!"

.

Chỉ là y phục mới cởi được một nửa, Tại Trung đột nhiên hét thảm một tiếng, Duẫn Hạo hoảng sợ, vội vàng ngừng tay. Nhìn lại hắn mới phát hiện ra nội y tự bao giờ đã dính chặt vào vết thương, nếu miễn cưỡng cởi ra, chỉ e sẽ phải bóc một tầng da.

.

Nhận thấy tình cảnh trước mắt, Duẫn Hạo càng thêm khẩn trương, cẩn thận tỉ mỉ quan sát vết thương. Phát hiện được vết thương không quá sâu, chỉ là tróc một tầng da, vùng xung quanh có dấu hiệu tụ huyết mà thôi, lúc này hắn mới thoáng buông tâm, giúp Tại Trung mặt lại y phục.

.

"Y phục dính vào vết thương rồi, phải quay về Minh trang mới có thể xử lý! Nào, để ta cõng đệ quay về!" – Duẫn Hạo vừa nói vừa dịu dàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Tại Trung, trong mắt tràn đầy yêu thương.

.

Vết thương này chỉ sợ là do Tuấn Tú đẩy Tại Trung ngã, lưng va chạm xuống đất mà gây ra! Lúc đó nghe đệ ấy nói không sao, ta cũng chủ quan mà không để ý, không ngờ... Trịnh Duẫn Hạo, ngươi thực sự quá sơ suất mà!

.

"Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, ta cũng không phải không thể đi a!" – Tại Trung nói xong tỏ ý muốn đứng lên.

.

Thế nhưng Duẫn Hạo nhanh tay hơn ngăn cản y, nhãn thần hắn bình tĩnh, không nói năng gì.

.

Hiểu rõ Duẫn Hạo có bao nhiêu cố chấp, Tại Trung bất đắc dĩ thỏa hiệp, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nằm trên lưng hắn.

.

Dễ dàng cõng Tại Trung trên lưng, Duẫn Hạo vững vàng tiến về phía trước, một câu cũng không nói.

.

Hắn lúc này rất tức giận, vạn phần bất đắc dĩ, nhưng trên hết là vô cùng tự trách! Từ hai năm trước, kể từ khi Tại Trung quay về Minh trang, Duẫn Hạo đã phát thệ tuyệt đối không để y phải chịu mảy may thương tổn, bất luận là ủy khuất gì... Thế nhưng ngày hôm nay, đối diện với nỗi hận mà Tuấn Tú dành cho Tại Trung, ta lại bất lực!

.

Nếu chuyện năm xưa nhất định phải phân định rõ rành là đúng hay là sai, vậy thì hết thảy đều là tội nghiệt do một tay ta gây ra! Nếu không phải ta đã quá cố chấp, chỉ khăng khăng bức ép Tại Trung vào bước đường cùng, đệ ấy thế nào cùng Phác Hữu Thiên về Yên Vũ các?! Như vậy tất cả những chuyện ngày hôm nay, làm sao có cơ hội xảy ra! Hơn nữa, vì nguyên nhân gì mà hết thảy lại phải đổ hết lên đầu Tại Trung?! Như thế thực sự không công bằng, tuyệt không công bằng!

.

"Duẫn Hạo! Huynh... có đúng hay không rất tức giận?" – Nhận thấy vẻ khác thường của Duẫn Hạo, Tại Trung cẩn thận hỏi.

.

Hắn thủy chung trầm mặc, chỉ có cước bộ càng lúc càng nhanh.

.

"Huynh ngàn vạn lần cũng không nên trách Tuấn Tú, đệ ấy không làm sai bất cứ chuyện gì! Xảy ra sự tình ngày hôm nay, đệ ấy hận ta cũng đúng thôi!" – Tại Trung có ý khuyên bảo.

.

Từ khi ta trở về Minh trang, Duẫn Hạo thực sự bảo hộ ta chẳng khác gì gà mẹ! Hiện tại, ta và Tuấn Tú lại lâm vào tình cảnh thủy hỏa khó dung hòa này, ta thực rất lo Duẫn Hạo sẽ trách đệ ấy!

.

"Vậy đệ đã làm sai chuyện gì?! Hai người kia, một kẻ thì muốn đánh đệ, giết đệ; một kẻ thì nói câu nào câu nấy tràn đầy oán độc! Cho dù năm xưa đệ có thực sự nợ họ đi chăng nữa, hai người đó cũng nên lo lắng đến thân thể của đệ một chút mới đúng!" – Thanh âm Duẫn Hạo thực sự mang theo tức giận.

.

Tại Trung nghe xong cười yếu ớt, trong mắt lại dâng lên ưu thương "Ta ngược lại cảm thấy những lời Tuấn Tú nói một câu cũng không sai a! Nếu như không có ta, tất cả có lẽ sẽ tốt đẹp hơn! Huynh và Hi Triệt ca sẽ không xa nhau, Tuấn Tú và Hữu Thiên cũng sẽ hạnh phúc ở bên nhau!"

.

Nghe Tại Trung nói, Duẫn Hạo ngừng bước, hung hăng buông người trên lưng xuống, nộ khí ngút trời nhìn y chằm chằm.

.

Tại Trung có chút sợ hãi, khó lòng kiềm chế mà khẽ rụt người lại "Từ khi trở về Minh trang đến nay, Duẫn Hạo chưa từng nổi giận với ta! Còn có, đây là lần đầu tiên ta trông thấy huynh ấy giận dữ như vậy!"

.

"Kim Tại Trung! Đệ là cố ý muốn chọc ta tức mà chết, có đúng hay không?! Lẽ nào cho tới tận bây giờ, đệ vẫn không chịu tin người ta yêu thực tâm chỉ có một mình đệ thôi sao?!" – Duẫn Hạo không thể che giấu được vẻ mặt giận dữ.

.

Tại Trung cúi đầu, không nhìn vào mắt Duẫn Hạo, khóe môi mơ hồ cong lên "Ta tin huynh hiện tại thực lòng yêu ta! Thế nhưng nếu không có ta..."

.

"Nếu không có đệ, Trịnh Duẫn Hạo ta sẽ không biết thế nào là yêu!" – Duẫn Hạo cắt ngang lời Tại Trung, nhìn thật sâu vào mắt y.

.

Tại Trung khó tránh khỏi việc ngạc nhiên đến ngẩn người, cúi đầu nửa ngày, không có mảy may phản ứng.

.

Duẫn Hạo dìu dàng giữ lấy cằm và khẽ nâng khuôn mặt chỉ muốn cúi gằm của y lên, để đôi mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.

.

"Nhìn ta này, ta chỉ nói một lần này nữa thôi, đệ nhất định phải ghi nhớ! Năm xưa, nếu như Hàn Canh ca không xuất hiện, nếu như Hi Triệt ca không hề ly khai Minh trang, Trịnh Duẫn Hạo cũng không thể làm gì khác ngoài phụ lòng huynh ấy! Bởi vì người ta thực lòng thực dạ yêu thương, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Kim Tại Trung mà thôi!

Thế nên, đệ đừng bao giờ nói những lời đó nữa, bằng không ta sẽ hận bản thân đến chết! Hận ta đã thương tổn đệ đến nhường kia!" – Duẫn Hạo nói xong, dịu dàng ôm Tại Trung vào lòng, song song cảm giác đau đớn tại nơi sâu nhất của con tim lan tràn mọi ngóc ngách của cơ thể, khiến hắn hô hấp cũng muốn khó khăn.

.

Trong quá khứ, ta đã khiến Tại Trung phải chịu quá nhiều thương tổn, chẳng thể trách được vì sao đệ mãi không chịu tin tưởng ta! Bất quá hết thảy đều không hề gì, ta còn cả quãng đời còn lại để chứng minh cho Tại Trung rằng, người ta yêu chỉ một và duy nhất, chính là đệ ấy!

.

"Duẫn, xin lỗi!" – Tại Trung tựa vào ngực Duẫn Hạo, trong mắt không che giấu được sự tự trách.

.

Hai năm trước, Duẫn Hạo vì ta mà suýt chút nữa phát điên! Ta thực sự không nên hoài nghi bất cứ chuyện gì mới phải! Chỉ là chuyện của Tuấn Tú khiến lòng dạ ta rối bời, chẳng thể tránh được việc bản thân lại suy nghĩ lung tung...

,

"Là ta xin lỗi đệ mới đúng!" – Duẫn Hạo khẽ vuốt ve lọn tóc trước trán y.

.

"Không phải, ta..."

.

"Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện đó nữa! Quá khứ đó hãy để nó chìm sâu vào quên lãng, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian quý báu rồi, ta không muốn giữa đôi ta lại nảy sinh bất cứ khúc mắc nào nữa!" – Duẫn Hạo hạ quyết tâm.

.

"Ân!" – Tại Trung gật đầu ưng thuận, sau đó cười khẽ "Nào, mau cõng ta về đi!"

.

"Tuân lệnh!" – Duẫn Hạo không quên hôn lên trán Tại Trung một cái rõ kêu, cẩn trọng cõng y trên lưng, vững vàng quay về Minh trang.

.

Yêu, có đôi lúc vô cùng đơn giản, chỉ cần hai người được ở bên cạnh nhau...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play