"Tuấn Tú! Mau ăn một chút có được không? Ngươi cứ như thế này, chúng ta thực sự rất lo lắng!" – Lúc này tại Minh trang, bên trong sương phòng của Tuấn Tú , Đông Hải nhìn người đang nằm trên giường không nói một lời, chỉ cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ.

.

Sáng sớm nay, giữa Tuấn Tú và Tại Trung ca đã nổ ra một trận cãi vã lớn! Kể từ lúc đó, cậu ấy liền một mực ở trong phòng, cả ngày không ăn không uống! Ta thực sự rất lo lắng nếu tình hình này còn tiếp diễn, chỉ e thân thể Tuấn Tú sẽ không duy trì nổi!

.

Thế nhưng những lời Đông Hải nói đối với Tuấn Tú chẳng khác gì gió thổi ngoài tai, cậu vẫn nằm im, không nhúc nhích mảy may, y nguyên trầm mặc.

.

Đông Hải thấy thế không khỏi thở dài một hơi, không thể làm gì khác là nhíu mày lo lắng, nói thêm "Bộ dạng ngươi như thế này thực sự chẳng khác gì thời điểm ta lén đưa ngươi ly khai Yên Vũ các, không nói cũng không động! Nhiều lúc ta không thể không có suy nghĩ, bản thân có khi nào đã sai lầm hay không?!

Nếu như ta không phong bế ký ức của ngươi, biết đâu ngươi và Phác Hữu Thiên sẽ có cơ hội giãi bày hết thảy, hoặc chí ít cũng không giống như bây giờ! Nỗi đau của ngươi, gã không hay biết, mà sự dày vò gã đang phải chịu đựng, ngươi cũng đâu có hay!"

.

Nghe Đông Hải nói xong, thân thể Tuấn Tú thoáng run rẩy, hai mắt một lần nữa ngập lệ.

.

"Kỳ thực ngay từ đầu ta cũng rất chán ghét Phác Hữu Thiên!" – Đông Hải tiếp tục nói "Thế nhưng sự thực là gã đối với ngươi đâu phải không có chân tâm! Khi ấy, để lén đưa ngươi đi, liên tục nhiều ngày, ta và Hách Tại đã phải ẩn nấp gian khổ tại Yên Vũ các. Lúc đó, tận mắt chúng ta đã chứng kiến hết thảy bộ dạng vì ngươi mà điên cuồng của gã!

Rõ rành rành thấy được Phác Hữu Thiên vì muốn bản thân bình tĩnh lại đã dùng chủy thủ tự rạch cánh tay... Còn cả lúc ngươi đã mất đi trí nhớ, rõ ràng minh bạch ngươi một lần lại một lần sẽ lãng quên mình, vậy mà gã vẫn năm lần bảy lượt xuất hiện ngay trước mắt ngươi! Thực sự là..."

.

"Đừng nói nữa!" – Tuấn Tú đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Đông Hải "Hết thảy đều không quan trọng nữa rồi! Hữu Thiên yêu ta cũng được, không yêu ta cũng được, Kim Tuấn Tú ta đã vô pháp đối diện gã! Mà ta cũng không có cách nào tha thứ chuyện gã đã gạt ta, đặt bẫy ta, khiến ta... Ta rất hận!" – Tuấn Tú nói, để lệ ngân trong mắt tuôn rơi.

.

Mặc dù đêm hôm ấy ta phải trải qua trận cường bạo đem lại cảm giác sống không bằng chết, thế nhưng có cộng tất cả lại cũng không thể sánh với nỗi đau mà một kiếm đó mang lại! Có thể Hữu Thiên không hiểu được gã đã dằn vặt ta nhiều đến thế nào, thế nhưng vì sao gã một chút cũng không quan tâm đến cảm thụ của ta?!

.

Đúng, đúng là như vậy rồi! Bằng không Hữu Thiên thế nào tàn nhẫn đến như vậy, khiến ta... khiến ta phải đối mặt với sự thực tàn khốc, khiến trái tim đầm đìa tiên huyết!

.

"Kỳ thực, ngươi hận Phác Hữu Thiên như vậy đơn giản là vì ngươi quá yêu gã! Nếu không vì thế, gã sóng hay chết, ngươi đâu cần để tâm mảy may!" – Đông Hải vạch trần ra điều sâu kín nhất.

.

"Đúng! Ta quá yêu Hữu Thiên, thế nhưng ta càng thêm hận gã! Hiện tại chỉ cần trông thấy gã, trái tim ta chẳng khác gì bị đao kiếm đâm nát, huyết nhục mơ hồ! Bởi thế ta vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy Phác Hữu Thiên nữa, thậm chí không bao giờ muốn nhớ đến cái tên đó nữa!" – Tuấn Tú nói xong, hai mắt nhắm lại, lệ ngân từ khóe mi lại tràn ra.

.

Một lần nữa thở dài, Đông Hải lắc lắc đầu "Vậy... Ngươi có muốn cứu sống gã không?"

.

Nghe xong câu đó, Tuấn Tú không nhịn được mở to mắt, nhìn về phía Đông Hải "Ngươi nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào ngươi có biện pháp cứu Hữu Thiên?"

.

"Không phải ta!" – Đáy mắt thoáng hiện lên tia bối rối, sau một hồi suy nghĩ cân nhắc, Đông Hải mới nói "Nguyên bản Hi Triệt ca không cho ta nói với ngươi, thế nhưng ta có cảm giác để ngươi biết sẽ tốt hơn! Lúc chiều, chúng ta đã nhận được bồ câu đưa thư của người các ngươi gọi là Phác Đại phu!

Trong thư, vị đại phu kia đã chỉ ra phương pháp vận công chữa thương cho Hữu Thiên, thế nhưng chỉ có thể do một người có nội lực âm nhu thực hiện! Tuy nội lực của ta thiên về âm nhu, thế nhưng nội công tu vi thực sự hữu hạn, bởi vậy hiện tại ở Minh trang chỉ có ngươi là có khả năng vận công chữa thương cho Hữu Thiên!

Bất quá Hi Triệt ca vì lo lắng cho ngươi mà bảo chúng ta không nên cho ngươi biết, còn căn dặn là phải bàn bạc với Tại Trung ca trước!"

.

Tuấn Tú nghe xong không khỏi sửng sốt, sau đó cười nhạt "Gạt người! Cùng một người đã mất toàn bộ võ công thương lượng thì có ích lợi gì?"

.

"Hi Triệt ca nói, có một loại dược tên là Long Tiên Thảo, nó có thể giúp Tại Trung ca tạm thời khôi phục công lực, sở dĩ..."

.

"Cái gì?!" – Tuấn Tú không những khẩn trương cắt ngang lời Đông Hải mà còn đứng bậy dậy "Điên rồi sao?! Bảy năm trước Tại Trung ca vì uống Long Tiên Thảo mà thiếu chút nữa đã mất mạng, Hi Triệt ca thế nào lại hồ đồ nghĩ ra phương pháp đó chứ?!" – Nói xong, Tuấn Tú lập tức xuống giường mặc thêm y phục, chuẩn bị ra ngoài "Không được! Ta muốn đi tìm Hi Triệt ca!"

.

"Chờ một chút!" – Đông Hải kéo Tuấn Tú lại "Ngươi gấp cái gì? Trước tiên ăn một chút gì đã, bằng không với bộ dạng suy yếu hiện tại, ngươi làm sao có thể vì ngươi khác vận công trị thương a?"

.

"Không cần! Ta có thế nào so ra vẫn hơn Tại Trung ca! Ngươi không biết đâu, chỉ cần là lời Hi Triệt ca nói, Tại Trung ca nhất định đáp ứng! Chuyện của ta phải để chính bản thân ta giải quyết, không cần người khác thay ta chịu nguy hiểm!" – Tuấn Tú nói xong, gạt tay Đông Hải ra, cấp tốc ra khỏi sương phòng.

.

Nhìn Tuấn Tú ly khai, Đông Hải thở hắt một hơi thật dài.

.

Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu oán cùng hận, Kim Tuấn Tú vẫn như cũ là Kim Tuấn Tú! Ngoài miệng thì một mực nói hận người ta đến sống đi chết lại, thế nhưng đến tột cũng vẫn là vô cùng quan tâm đến các ca ca!

.

Tuấn Tú, ngươi nói ngươi đã thay đổi, thế nhưng ta cảm giác được ngươi cùng với Kim Tuấn Tú đã mất đi toàn bộ ký ức tương đồng đến kinh ngạc! Cả hai đều quá thiện lương a...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play