"Tuấn Tú, đệ mau mở cửa ra đi, có được không!? Mặc kệ thế nào, đệ cũng phải ăn ăn một chút chứ! Đệ cứ như vậy, thân thể thế nào duy trì được!"

.

Bên ngoài sương phòng của Tuấn Tú, Hi Triệt một tay bưng điểm tâm sáng, một tay không ngừng gõ cửa, gọi đệ đệ. Đông Hải và Hách Tại cũng đứng bên cạnh, trên mặt tràn đầy buồn rầu, thế nhưng bên trong phòng, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

.

Tuấn Tú lúc này đang cuộn mình nằm trên giường, biểu tình đờ đẫn, tựa hồ không nghe thấy tiếng gọi bên ngoài.

.

Ta... Ta không phải không hiểu Hi Triệt vì ta mà có có bao nhiêu lo lắng, thế nhưng lúc này đây, ta thực sự không còn hơi sức để quan tâm đến cảm nhận của bất cứ ai nữa! Ta mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, còn trái tim thì đau nhức quá!

.

Mấy ngày qua, chỉ cần ta nhắm hai mắt lại, trong đầu vô thức sẽ tái hiện lại tình cảnh khoảnh khắc ấy, khi ta một kiếm đâm xuyên qua ngực Hữu Thiên! Hết lần này đến lần khác, không thể ngăn cản, vô pháp kiềm chế, ta thực sự sắp phát điên rồi!

.

Chỉ cần chớm nhớ lại chuyện diễn ra ngày hôm đó, ta chỉ có duy nhất một cảm giác, đó là trái tim hung hăng bị xé rác thành muôn ngàn mảnh! Mũi kiếm đó phảng phất không phải đâm vào ngực Hữu Thiên, mà là xuyên qua chính lồng ngực của ta, khiến cho trái tim mềm yếu chảy ra tiên huyết đầm đìa!

.

Ngoài cửa phòng, Hi Triệt thấy bản thân gọi muốn nửa ngày mà người bên trong ngay cả đáp lại một từ cũng không, chỉ có thể nặng nề thở dài một hơi, thoáng nhìn về phía cửa sổ. Nhận thấy cửa sổ phòng Tuấn Tú khép hờ, không khỏi nghĩ đến chuyển nhảy qua cửa sổ để vào phòng. Mới đi được vài bước, lại thấy Tại Trung và Duẫn Hạo từ xa đến gần, không khỏi nhíu mày.

.

"Sao đệ lại tới đây?" Đợi Tại Trung đến gần, thần sắc Hi Triệt có chút sa sầm, hỏi.

.

"Ta không thể tới sao?" – Tại Trung nhíu mày, nhìn thoáng qua điểm tâm sáng trong tay Hi Triệt, nhãn thần nhanh chóng trở nên sắc bén "Đệ ấy không chịu mở cửa sao?"

.

"Kì thực chuyện này cũng khó trách Tuấn Tú được! Ta sẽ hảo hảo khuyên bảo đệ ấy, Tại Trung, đệ đừng nên xen vào!" – Hi Triệt nói thẳng.

.

"Huynh?" – Tại Trung cười nhạt một tiếng "Huynh từ xưa đến nay chỉ biết sủng nịch, thuận theo Tuấn Tú, chính vì thế mà đệ ấy ngay cả một chút dũng khí để đối mặt cũng không có! Tuấn Tú không còn là tiểu hài tử nữa rồi!"

.

Tại Trung nói xong, tiến thêm vài bước, đứng trước cửa phòng, mạnh mẽ đá một cước, khiến cánh cửa mở toang.

.

"Tại Trung!" – Hi Triệt thấy thế không khỏi cả kinh, chạy lên muốn kéo Tại Trung lại, không ngờ lại bị Duẫn Hạo ngăn cản "Hi Triệt ca, để Tại Trung vào một lát! Sớm hay muộn, đệ ấy và Tuấn Tú cũng phải hảo hảo nói chuyện với nhau một lần a!"

.

"Thế nhưng... Ai~~~!" – Hi Triệt chỉ có thể thở dài một hơi, lông mày vẫn gắt gao dính thành một hàng.

.

Ta đương nhiên biết được khúc mắc giữa Tại Trung và Tuấn Tú sẽ phải tháo gỡ không sớm thì muộn, thế nhưng hiện tại không phải lúc a! Tâm tình của Tuấn Tú lúc này cực kỳ bất ổn, chỉ e Tại Trung muốn nói chuyện rõ rành với đệ ấy, Tuấn Tú khẳng định nghe không lọt tai! Hơn nữa nói không chừng, đệ ấy rất có thể hạ thủ khiến Tại Trung bị thương a!

.

Điểm này, Tại Trung hiển nhiên minh bạch hơn bất cứ ai, thế nhưng Hữu Thiên lúc này đang bị trọng thương đe dọa, còn Tuấn Tú rõ ràng là buồn bực không thể giải bày! "Nếu như nhất định cần có một người hứng chịu sự phẫn nộ của Tuấn Tú, để đệ phát tiết toàn bộ cảm xúc nan kham chất chứa trong lòng rồi sau đó tỉnh táo trở lại, vậy thì thân là ca ca, ta cam tâm tình nguyện trở thành mục tiêu!"

.

Bước qua cửa, Tại Trung lập tức đi vào nội thất, liếc mắt đã trông thấy Tuấn Tú đang cuộn mình nằm trên giường, y nhíu mày tiến lại gần.

.

"Đệ rốt cuộc muốn giữ bộ dạng người sống chẳng bằng chết này bao lâu nữa?" – Thanh âm của Tại Trung không hề che giấu tia trách cứ.

.

Tuấn Tú quay mặt sang hướng khác, nhãn thần lóe lên tức giận khó mà nhẫn nhịn, dằn lòng không mảy may để ý tới y.

.

Tại Trung thấy thế, mày phượng càng thêm gắt gao nhíu lại, thở dài một hơi thật sâu "Ta biết, trong lòng đệ đang oán hận ta, thế nhưng ta hy vọng đệ có thể nghe ta nói một câu! Hữu Thiên lúc này..."

.

"Không được nhắc đến gã trước mặt ta!" – Tuấn Tú tức giận cắt ngang lời Tại Trung, ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn y.

,

"Hiện tại không nhắc, vậy chờ đến khi Hữu Thiên không còn mới kể lại sao?!" – Tại Trung cũng lớn tiếng phản bác "Cho dù đệ có hận gã đến đâu, cho dù đệ vĩnh viễn cũng không muốn tha thứ cho gã đi chăng nữa, thế nhưng chẳng lẽ Hữu Thiên còn sống hay đã chết, đệ thực sự không thèm để ý sao?! Hiện tại, Hữu Thiên gần như mỗi giây mỗi khắc đều bồi hồi trước Quỷ Môn quan, thế nhưng gã vẫn luôn miệng gọi tên đệ! Mỗi lần, gã nói mớ, thủy chung chỉ nghe được hai chữ 'Tuấn Tú' mà thôi! Hữu Thiên lúc này rất cần đệ ở bên, cần đệ giúp gã vượt qua một cửa kia!"

.

"Đủ rồi!" – Tuấn Tú rời giường đứng lên, biểu tình tức giận nhìn Tại Trung chằm chằm"Ta không cần ngươi tới thuyết giáo!"

.

"Ta chỉ không muốn đệ sau này phải hối hận! Chờ Hữu Thiên bình phục, đệ có bao nhiêu oán, bao nhiêu hận, hết thảy cứ đổ hết lên đầu gã! Thế nhưng thời điểm này, Hữu Thiên cần đệ có ở bên! Tuấn Tú, có lẽ Hữu Thiên đã gây ra rất nhiều chuyện có lỗi với đệ, thế nhưng tình cảm mà gã dành cho đệ, là thực lòng a!" – Tại Trung không hề có ý định lùi bước, nhìn thẳng vào mắt Tuấn Tú.

.

"Thực lòng sao?" – Tuấn Tú lạnh lùng nhếch môi "Thực là nực cười! Những lời này cư nhiên do chính miệng ngươi nói ra! Tấm chân tình của gã chẳng phải trao trọn cho ngươi rồi hay sao, từ đầu đến cuối, chưa từng dành cho ta!"

.

"Tuấn Tú..."

.

"Đủ... Đủ lắm rồi! Ta không muốn nghe ngươi nói thêm câu nào nữa! Không sai, ta hận gã, đối với ngươi càng hận thêm!" – Tuấn Tú nhìn Tại Trung đầy giận dữ, thanh âm băng lãnh tựa băng "Ngươi có biết hay không, ta có bao nhiêu hi vọng rằng ngươi biến mất khỏi thế gian này! Ngươi chưa từng yêu Hữu Thiên, thế nhưng trong trái tim gã chỉ đủ chỗ chứa một mình ngươi! Nếu như ngươi có thể ở bên cạnh gã, cõ lẽ ta sẽ không hận ngươi đến nhường này, thế nhưng ngươi căn bản từ đầu đến cuối đều là lợi dụng Hữu Thiên!

Suốt năm năm trời, ngươi đem đến bao nhiêu hy vọng thì cũng dành cho Hữu Thiên bấy nhiêu thất vọng! Ngươi có biết, mỗi lần nhìn thấy nhãn thần tịch mịch thất lạc của gã, thấy gã cố nén đau lòng dỗ dành an ủi nỗi đau mà người khác gây ra cho ngươi, cảm giác của ta là gì không?

Năm năm đó, ngươi hẳn là chỉ nghĩ rằng bản thân thực sự khó sống, có đúng hay không? Thế nhưng ngươi có từng để ý đến người xung quanh đã vì ngươi mà phải chịu giày vò nhiều hơn gấp bội không! Ngươi trút thống khổ của bản thân lên đầu người khác, vậy ngươi có bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương?!"

.

Nghe Tuấn Tú nói xong, Tại Trung hít sâu một hơi, cưỡng chế nỗi đau dâng lên trong lòng, tận lực kiềm chế bản thân "Không sai! Ta biết ta có lỗi với Hữu Thiên nhiều lắm! Năm xưa là do ta đã quá ích kỷ, đệ có oán ta, ta không có lời nào để nói! Thế nhưng hiện tại đệ hẳn là minh bạch rằng Hữu Thiên thực sự yêu đệ, gã..."

.

"Hữu Thiên yêu ta?!" – Tuấn Tú một lần nữa cắt ngang lời Tại Trung, sau đó cười lạnh nhìn y "Gã yêu ta đến nỗi sẽ vì một tiểu quan có đôi mắt giống ngươi mà đánh ta? Gã vì yêu ta cho nên giữa đại hàn cắt da cắt thịt dìm ta vào ang nước lạnh, rồi sau đó còn cường bạo ta? Và vì yêu ta, sở dĩ mới thiết kế màn kịch để ta chính tay giết chết gã?! Hữu Thiên từ ngày xưa cho đến tận hiện tại, từng đối xử với ngươi như thế lần nào chưa?!"

.

"Hữu Thiên vì yêu đệ, cho nên mới sống chết muốn giữ lấy đệ! Vì gã yêu đệ, cho nên mới vô pháp buông tay đệ ra, cũng vì yêu quá sâu sắc, sở dĩ mới nghĩ ra phương thức đó để trả lại đệ tự do! Những chuyện Hữu Thiên đã làm có thể quá mức, thế nhưng hết thảy chỉ vì gã yêu đệ, Tuấn Tú, đệ có hiểu điều đó không?!" – Tại Trung phản bác.

.

"Ta không hiểu!" – Tuấn Tú không thể kiềm chế tức giận, lớn tiếng "Ta đương nhiên không giống ngươi, có thể hiểu được chuyện đó! Ngươi vốn dĩ luôn là tri tri âm, tri kỷ của Hữu Thiên, ngươi không lý giải gã thì liệu còn ai khác đây! Thế nhưng ta chính là không hiểu, cũng không muốn hiểu! Nếu gã làm những chuyện như vậy cũng được coi là vì yêu ta, vậy Phác Hữu Thiên ôn nhu đến tận cùng kia, nên được coi là gì?!"

.

"Tuấn Tú..."

"Ngươi đừng nói suông nữa! Ngươi càng như vậy càng khiến ta thêm chán ghét ngươi! Vì sao bảy năm trước ngươi không chết đi?! Nếu như không có ngươi, thế gian này sẽ an ổn biết bao!" – Tuấn Tú không khống chế được tâm tình, bắt đầu nói mà hề cân nhắc, hoàn toàn quên mất người đang đứng trước mặt chính là thân ca ca của cậu.

.

Trại Trung nghe Tuấn Tú nói như vậy, toàn thân liền cứng ngắc. Tâm can chẳng khác gì bị mũi đao nhọn hoắt khoét một lỗ thực sâu, tiên huyết không ngừng chảy ra đầm đìa.

.

Ngày hôm đó, khi nghe Hữu Thiên nói những lời giống như trên, tuy rằng y cảm thấy vô cùng khổ sở, thế nhưng gã chẳng qua là tận lực diễn kịch mà thôi! Còn ngày hôm nay, khi Tại Trung nghe thấy chính miệng Tuấn Tú nói ra những lời tuyệt tình đó, trái tim y thực sự đau như bị đao cắt "Xem ra sự tồn tại của ta thực thừa thãi! Mặc kệ là ở đâu, ta đều là kẻ dư thừa!"

.

"Ta..." – Một lúc sau, Tại Trung chậm rãi lên tiếng, thanh âm dị thường khàn đục "Ta chỉ không muốn đệ phải hối hận cả đời này! Đến tột cùng thì Hữu Thiên cho dù đã làm sai bao nhiêu chuyện, đệ cũng nên cho gã một cơ hội! Hãy cho Hữu Thiên được đích thân nói cho đệ nghe, sở dĩ ta mong muốn đệ có thể đến thăm gã! Thương thế của Hữu Thiên thực sự..."

.

"Câm miệng!" – Tuấn Tú vừa mới nghe đến đó đã lớn tiếng cắt ngang lời Tại Trung "Ta không muốn nghe chuyện của gã! Ngươi cút đi cho ta! Cút!" – Tuấn Tú vừa la hét vừa hung hăng đẩy y về phía cửa, khí lực dùng đủ mười phần.

.

Tại Trung của hiện tại một chút nội lực cũng không có, làm sao có thể chịu được cú đẩy ngoan tuyệt đó của Tuấn Tú. Nói không ngoa rằng y bị đẩy bay ra khỏi nội thất, nặng nề rơi xuống nền ngoại thất lạnh lẽo, mất đến nửa ngày cũng không thể ngồi dậy.

.

Duẫn Hạo, Hi Triệt, Đông Hải và Hách Tại nghe thấy thanh âm ầm ĩ ở trong phòng, vội vàng chạy đến. Chỉ thấy Tại Trung ngã trên mặt đất, Duẫn Hạo không khỏi hốt hoảng, khẩn trương chạy đến đỡ y đứng lên.

.

"Đệ có sao không?" – Hắn khẩn trương cùng hoang mang, gấp gáp hỏi han.

.

Tại Trung hé môi cười yếu ớt, khuôn mặt đã trắng bệch mà y vẫn cố chấp lắc đầu, ý bảo bản thân không sao!

.

Duẫn Hạo thấy thế chỉ cảm thấy giận dữ cuồn cuộn dâng lên, ngẩng đầu trừng mắt với Tuấn Tú vẫn đứng yên trong phòng "Kim Tuấn Tú! Ngươi..."

.

Hắn đang định lên tiếng chỉ trích lại cảm nhận ống tay áo bị Tại Trung kéo khẽ kéo, y còn khẩn trương lắc đầu. Duẫn Hạo không đành lòng làm trái ý Tại Trung, không thể làm gì khác hơn là tận lực kìm nén lửa giận. Hắn chỉ có thể "Hừ" lạnh một tiếng, không nói năng gì.

.

Hi Triệt, Đông Hải và Hách Tại đứng một bên quan sát đồng thời Tại Trung cùng Tuấn Tú, biểu tình khó xử, không biết phải nói sao mới phải, chẳng thể làm gì khác là lâm vào trầm mặc.

.

Cuộc đối thoại giữa Tại Trung và Tuấn Tú, bọn họ đều nghe không xót một chữ. Những lời Tuấn Tú nói, hiển nhiên khiến Tại Trung chịu tổn thương rất lớn, thế nhưng đối với chuyện cậu phải chịu ủy khuất sâu sắc trong quãng thời gian quá dài, khiến ai cũng không đành lòng trách cứ!

,

Còn đối với Tại Trung, Hi Triệt vừa yêu thương vừa bất đắc dĩ, thân là ca ca nhưng không biết phải làm thế nào để an ủi đệ đệ. Ở thời điểm bảy năm về trước, tình trạng của y như vậy, thực sự là không còn lòng dạ để lo lắng cho người khác! Hơn nữa, người Phác Hữu Thiên yêu trước chính là Tại Trung, sự thật đó Tuấn Tú từ lâu đã minh bạch, y thực sự không có gì sai!

,

"Tuấn Tú!" – Cưỡng chế cảm giác cuống họng dâng lên huyết tinh do cú đẩy vừa rồi của Tuấn Tú, Tại Trung chậm rãi lên tiếng "Kỳ thực Hữu Thiên yêu hay không yêu đệ, đệ là người rõ ràng hơn bất cứ ai! Đừng để lòng đố kỵ che mờ cả hai mắt, bởi như thế đệ chỉ trông thấy gã đối với ta ôn nhu ra sao, lại chẳng có cách nào nhận ra Hữu Thiên đối tốt với đệ cỡ nào! Đệ thử nhớ lại khoảng thời gian ta còn ở Yên Vũ các xem, chỉ cần đệ nói ra, Hữu Thiên đã bao giờ vì ta mà làm trái ý của đệ chưa?"

,

Tuấn Tú nghe xong, thân thể có chút chấn động, ngẩng đầu nhìn Tại Trung, không nói gì.

,

"Mà thôi, ta có nói nhiều đến thế nào cũng vô dụng! Chỉ là ta muốn nhắc nhở đệ, mặc kệ đệ của hiện tại là thương hay hận gã, đệ bằng mọi cách khiến Hữu Thiên duy trì, để gã sống! Bằng không ngay cả người cho đệ hận, cho đệ yêu cũng mất đi, vậy hết thảy đều không còn ý nghĩa nữa! Nên làm như thế nào, đệ tự mình hảo hảo ngẫm nghĩ đi!"- Tại Trung nói xong, xoay người ly khai.

,

Duẫn Hạo nguyên bản theo sát phía sau Tại Trung, thế nhưng mới ra đến cửa, y liền đứng lại, quay đầu, nói với hắn "Đừng đi theo ta! Ta muốn được ở yên tĩnh một mình!"

.

Nói xong, Tại Trung nhanh chóng ly khai.

,

Duẫn Hạo nhìn theo thân ảnh lạc mịch của Tại Trung, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim không ngừng đâm xuyên qua, cảm giác nhức nhối đó khiến hắn phát cuồng.

.

Gắt gao nắm chặt hai bàn tay đến trắng bệch, Duẫn Hạo xoay người quay lại phòng, rảo bước đi vào trong nội thất, đứng trước mặt Tuấn Tú.

.

Hi Triệt thấy thế không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng tiến lên, đứng chắn trước người Tuấn Tú "Duẫn Hạo! Ngươi muốn làm gì?"

.

"Ta làm gì ư?" – Duẫn Hạo nhíu mày "Những lời này huynh nên hỏi người đứng đằng sau mới phải?!" – Hắn chỉ thẳng vào Tuấn Tú mà nói.

.

"Duẫn Hạo!"

.

"Hi Triệt ca! Huynh đừng quá bảo hộ Tuấn Tú như thế! Vừa nãy, những lời đệ ấy nói, chẳng phải huynh cũng nghe được hết sức rõ ràng hay sao! Chuyện giữa bản thân và Phác Hữu Thiên hà cớ gì lại trút hết oán hận lên đầu Tại Trung?!" – Duẫn Hạo giận dữ quát lớn.

.

"Kim Tuấn Tú! Bảy năm trước khi rời khỏi Minh trang, tình trạng Tại Trung như thế nào, trong lòng ngươi hẳn là minh bạch! Nói cho ngươi hay, ta chưa từng nghĩ tới chuyện Tại Trung sẽ quay về đây! Ta nguyên bản đã cam nguyện giao phó Tại Trung cho Phác Hữu Thiên!

Ngươi thân là đệ đệ của Tại Trung, rõ ràng tình cảnh của đệ ấy hơn bất cứ ai, vậy mà cư nhiên động tình với Phác Hữu Thiên! Ta không thể trách ngươi đã khó kìm lòng, sở dĩ ngươi không có tư cách oán trách sự bất đắc dĩ của đệ ấy! Ngươi thử hảo hảo ngẫm nghĩ lại thật kỹ xem, nếu như không có Tại Trung, ngươi thế nào nhận thức được Phác Hữu Thiên? Nếu như không có Tại Trung, ngươi thế nào đến được Yên Vũ các?!

Hiện tại ngươi lấy đâu ra tư cách để nói với Tại Trung những câu oán độc đến vậy! Ngươi phải hiểu rõ, Tại Trung là thân ca ca của ngươi! Kim Tuấn Tú ngươi đơn thuần, ngươi thiện lương, ngươi không muốn sát nhân, thế nhưng ngươi có biết Tại Trung đã vì ngươi mà phải đổ máu bao nhiêu không?!

Minh trang bất dưỡng nhàn nhân, Tại Trung, Hi Triệt ca đều không ngoại lệ, chỉ có một mình ngươi! Ngươi dựa vào cái gì có thể không bị thụ thương? Ngươi dựa vào cái gì để khiến người khác phải hứng chịu nguy hiểm, thay ngươi đi làm nhiệm vụ?! Tại Trung đã nợ ngươi cái gì?!"

.

Tuấn Tú yên lặng nghe Duẫn Hạo quở trách, không nói được một lời, chỉ là lệ ngân như chuỗi trân châu bị dựt đứt, không ngừng tuôn rơi.

.

Ta minh bạch! Hết thảy đều minh bạch! Thế nhưng ta không thể khống chế được bản thân cũng như vô pháp thôi oán hận Tại Trung ca!

.

Ta biết chứ, ta ngàn vạn lần cũng không nên nói những lời đó khiến Tại Trung ca bị tổn thương, thế nhưng ta không sao kìm nén được tâm tình! Chỉ cần nhớ đến sự ôn nhu mà Hữu Thiên đã dành cho huynh ấy, ta lại nhịn không được mà muốn điên lên, đố kỵ đến phát cuồng!

.

Ta đã yêu Hữu Thiên đến mức đánh mất cả bản thân, ta đã không còn là Kim Tuấn Tú của ngày xưa nữa! Kẻ ngây thơ đơn thuần đó không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi!

.

"Duẫn Hạo, đủ rồi! Tuấn Tú cũng đâu cố tình nói như vậy, mấy năm qua những ủy khuất cùng tổn thương đệ ấy phải chịu còn chưa đủ sao?" – Hi Triệt lên tiếng, thay Tuấn Tú phản bác lại.

.

"Bởi thế mà ngươi có quyền thương tổn Tại Trung sao?! Kim Tuấn Tú, ta nói cho ngươi hay, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng! Nếu như ngươi còn đối xử với Tại Trung như vậy, ngươi lập tức cút khỏi đây cho ta, vĩnh viễn cũng không được tiến vào Minh trang dù chỉ nửa bước!" – Duẫn Hạo nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

.

"Tuấn Tú..." – Hi Triệt muốn nói mấy lời an ủi Tuấn Tú, không ngờ bị cậu cắt ngang "Ca! Mọi người ra ngoài hết đi, ta muốn được ở một mình yên tĩnh!"

.

Hi Triệt nghe xong, bất đắc dĩ thở dài, cùng Đông Hải, Hách Tại ly khai sương phòng.

.

Sau khi mọi người rời đi, Tuấn Tú buồn rầu nằm trên giường, lẳng lặng rơi lệ.

.

Ta cảm thấy mệt mỏi quá rồi! Ta hiểu Tại Trung ca tìm đến để khuyên bảo hoàn toàn là vì muốn tốt cho ta và Hữu Thiên, thế nhưng... Tuấn Tú nghĩ đến đó, trong đầu không những hiện lên tình cảnh của ngày hôm ấy, mà còn hồi ức của bảy năm trời "Ta thực sự không có cách nào ngăn cản bản thân không oán hận Tại Trung ca, càng vô pháp đối diện với Hữu Thiên!

.

Cậu sợ phải nhìn thấy Hữu Thiên, bởi hình ảnh oan nghiệt ngày hôm đó sẽ ào ạt tràn ngập tâm trí. Tự tay đâm một kiếm xuyên qua ngực người bản thân yêu nhất "Ta tựa hồ có thể cảm nhận được cảm giác mũi kiếm xuyên qua cơ thể Hữu Thiên như thế nào?! Nó khiến trái tim ta đau đớn, đau đến oán hận bất kham!"

.

Ta rất hận Phác Hữu Thiên! Cậu càng muốn chất vấn gã vì nguyên nhân gì lại đối xử như vậy? Vì sao lại bất chấp tính mạng thiết kế ra màn kịch tàn nhẫn nhường đó?! Thế nhưng Hữu Thiên của hiện tại không những vô pháp lắng nghe, thậm chí ngay cả một cơ hội cho ta chất vấn cũng không có!

.

Ta sợ, thực sự rất sợ!

.

Cảm xúc bị dồn nén quá mức, thành ra khi Tại Trung đột ngột xuất hiện trước mắt, Tuấn Tú như tìm được mục tiêu phát tiết, đem toàn bộ oán hận, phẫn nộ, hết thảy trút lên đầu y.

.

Ta biết bản hân dối xử với Tại Trung ca như vậy là mười phần sai, thế nhưng ta không còn cách nào khác! Chỉ có làm như vậy, ta mới có thể thỏi mái được một chút!

.

Ca, Tại Trung ca! Huynh nói ta đừng để đố kỵ che mờ cả hai mắt, vậy năm xưa, khi huynh hận Hi Triệt ca, có hay không cũng giống ta hiện nay?

.

Vậy huynh có thể nói cho ta biết, phải làm sao để thôi oán hận đây?

____________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play