Bảy ngày! Tròn bảy ngày bảy đêm, Hữu Thiên hôn mê bất tỉnh, một lần cũng không tỉnh lại. Trong cơn mê sảng, thi thoảng, từ đôi môi tái nhợt khô nứt, lại cất lên những câu nói mớ yếu ớt rời rạc. Vết thương trước ngực Hữu Thiên bình thực dị thường chậm, chuyển biến tốt hầu như không đáng kể trong khi thân thể gã càng ngày càng suy yếu. Tình cảnh đó, thực sự khiến mọi người, ai nấy đều cảm thấy nóng lòng không thôi.

.

Sáng sớm, Tại Trung như thường lệ đến thay băng và thoa dược cho Hữu Thiên, sau đó y sẽ ngồi bên cạnh giường, lặng yên quan sát gã.

.

Suốt thời gian qua, vẫn luôn là Tại Trung chiếu cố Hữu Thiên. Kể từ hôm Tuấn Tú đến nói những lời hoang đường rồi bất tỉnh đến nay, cậu chỉ một mực giam mình trong sương phòng, không chịu gặp bất cứ ai. Nhiều lần y đến tìm, tỏ ý tha thiết muốn được nói chuyện với Tuấn Tú, thế nhưng đều bị Hi Triệt ngăn cản.

.

Ta hiểu rõ, Hi Triệt ca sợ ta và Tuấn Tú sẽ nổ ra xung đột, thế nhưng có những chuyện nếu cứ chôn giấu trong lòng không nói ra, không những không có tác dụng, mà càng khiến nó trở nên quắt quai, thâm sâu đến khó mà ngăn chặn. Hơn nữa, điểm cốt yếu lúc này đây chính là Hữu Thiên cỡ nào hy vọng Tuấn Tú có thể ở bên cạnh gã!

.

Cầm lấy cẩm khăn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Hữu Thiên, nhìn khuôn mặt nguyên bản anh tuấn lúc này tái nhợt không có sức sống, đáy mắt Tại Trung chỉ toàn là thương tiếc cùng hổ thẹn.

.

"Hữu Thiên, thực xin lỗi!" – Tại Trung nhỏ giọng, lên tiếng "Nếu không phải vì ta, ngươi và Tuấn Tú sẽ không lâm vào tình cảnh hiện tại! Kỳ thực, năm ấy, ngay trên đường đi về Yên Vũ các, ta đã phát hiện được thái độ mà ngươi dành cho Tuấn Tú rất không bình thường! Ta vẫn còn nhớ, khi Tuấn Tú ca vì Chính Thù ca mà bị thương, ngươi đã có bao nhiêu khẩn trương... Khi ấy, ngay cả Hi Triệt ca cũng nổi giận, nói ngươi chần chừ, chúng ta ai cũng nhận ra, vậy mà chỉ có bản thân ngươi là chưa minh bạch!"

.

Nói đến đây, Tại Trung khẽ thở dài một tiếng "Kỳ thực, khi phát hiện ra chuyện đó, ta tốt nhất là nên ly khai, thế nhưng chỉ vì lúc đó ta mệt mỏi quá, trong lòng chỉ thầm mong bản thân có thể dựa vào một ai đó! Người ấy có thể cho ta bờ vai để hảo hảo nghỉ một chút, có thể đưa ta đến một nơi để ta né tránh Duẫn Hạo... Thế nhưng, ta đã quá ích kỷ, quên mất tình cảm của ngươi, càng không để tâm đến cảm thụ của Tuấn Tú! Tất cả là do ta đã khiến ngươi chìm đắm quá sâu, son song khiến Tuấn Tú phải chờ đợi trong đau khổ!" – Tại Trung nói xong, đau lòng nhắm hai mắt lại.

.

Suốt năm năm tời, y ích kỷ ở bên cạnh Hữu Thiên, hưởng thụ sự chiếu cố cũng như độc chiếm sự ôn nhu của gã. Không những thế, còn ngày ngày bị oán hận làm cho mờ mắt, động một chút lại sinh khí chẳng rõ vì nguyên nhân gì, rồi sẽ đập phá đồ đạc, trút giận vào người bên cạnh. Kim Tại Trung khi ấy căn bản không quan tâm đến những người ở bên cạnh y sẽ có cảm nhận gì?! Sau cùng, y tuyệt nhiên ly khai, quay về bên Duẫn Hạo, lưu toàn bộ đau đớn cùng bất hạnh bản thân từng sở hữu lại cho Hữu Thiên "Đời này, người Kim Tại Trung ta thương tổn sâu nhất, nói không ngoa chính là Phác Hữu Thiên!"

.

Đúng lúc này, tiếng mở cửa truyền vào cắt ngang suy nghĩ của Tại Trung. Y quay đầu nhìn lại, liền thấy Duẫn Hạo và Hàn Canh từ bên ngoài bước vào phòng.

.

"Hàn Canh ca, sao huynh lại tới đây, Hi Triệt ca đâu?" – Tại Trung có chút thắc mắc.

.

"Hi Triệt đang mang điểm tâm đến chỗ Tuấn Tú! Đệ ấy một mực giam mình trong phòng, cả ngày hôm qua không chịu ăn uống! Hi Triệt thực sự lo lắng, cho nên muốn đến khuyên nhủ Tuấn Tú!" – Hàn Canh trả lời, ánh mắt cũng chất chứa lo lắng.

.

Những ngày qua, Hữu Thiên đều bồi hồi đứng trước Quỷ Môn quan, vậy mà Tuấn Tú cũng không chịu giúp họ bớt lo lắng, cậu giam mình trong phòng, không ăn không uống. Đã vài lần, Đông Hải phải nhân lúc tinh thần Tuấn Tú không còn tỉnh táo, mà thi triển Nhiếp Hồn thuật, làm như vậy, mới khiến cậu ăn một chút cơm. Thế nhưng, cứ duy trì tình trạng đó cũng không phải biện pháp!

.

Nghe Hàn Canh nói xong, Tại Trung không khỏi nhíu mày, đứng lên "Ta cũng muốn đến đó!" – Y nói rồi đi ra ngoài.

.

"Tại Trung!" – Duẫn Hạo thấy thế vội vàng kéo tay Tại Trung lại "Đệ chính là không nên xuất hiện ở đó a!"

.

"Ta và Tuấn Tú không có khả năng vĩnh viễn tránh mặt nhau, có gì khúc mắc, cứ nên nói ra toàn bộ! Nếu đệ ấy hận ta, ta cũng muốn chính miệng Tuấn Tú thốt lên câu đó! Cứ giữ trong lòng thế này, đối với ta và Tuấn Tú đều không có lợi!"

.

"Thế nhưng..."

.

"Không có thế nhưng!" – Tại Trung khẽ gạt tay Duẫn Hạo ra "Giữa huynh đệ không tồn tại những chuyện không thể nói, cũng như không có bất cứ chuyện gì không thể tha thứ!" – Nói xong, Tại Trung dứt khoát rời đi.

.

Hàn Canh thấy thế không khỏi nhíu mày, quay đầu nói với Duẫn Hạo "Còn không mau đuổi theo Tại Trung, nơi này đã có ta rồi!"

.

Duẫn Hạo gật đầu, vội vã chạy khỏi phòng.

.

Nhìn hai người trước sau ly khai, Hàn Canh nặng nề thở dài một hơi, nhìn về phía Hữu Thiên như cũ mê man.

.

Ba người Tuấn Tú, Hữu Thiên và Tại Trung khiến ta không khỏi nhớ tới Hi Triệt, Duẫn Hạo và Tại Trung của năm xưa! Khi ấy, tình cảnh so với bây giờ dị thường tương đồng! Chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, chính là Hi Triệt thực sự yêu Duẫn Hạo, còn Tại Trung chính là chưa từng thương Hữu Thiên! Thế nhưng với tình hình của Tại Trung năm đó, ngoại trừ cùng Hữu Thiên ly khai, đệ ấy căn bản không còn sự lựa chọn nào khác tốt hơn thế!

.

Không những chẳng thể phân định là đúng hay là sai, càng không thể chỉ quan vài ba câu nói là có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện! Ai cũng có chuyện mà bản thân vạn phần bất đắc dĩ, ai cũng có chuyện khó mà kìm lòng... Đại khái, điều duy nhất chúng ta không có được, chính là đúng, hay là sai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play