Hàng Châu có rất nhiều trường cấp ba, nhưng cuối cùng Phó Kim Hủ lại chọn Gia Anh.
Gia Anh là trường cấp ba dân lập, so với các trường công lập khác thì học phí của các trường dân lập sẽ cao hơn, hầu hết chỉ những người có tiền mới cho con học. Thế nhưng trong hai năm nay Gia Anh ở Hàng Châu ngày càng nổi tiếng, cũng thuộc top đầu những trường cấp ba ở đây.
Dần dần, lãnh đạo trường không muốn chỉ chăm chăm vào lợi nhuận mà bắt đầu cố gắng nâng tầm vị thế cho trường.
Do đó trường học sẽ sử dụng nhiều cách để mời chào học sinh ưu tú nhập học, ví dụ như, miễn giảm học phí để thu hút nhiều học sinh giỏi nhưng điều kiện gia đình khó khăn.
Phó Kim Hủ chính là người thỏa mãn hai điều kiện này.
Ngày đầu tiên sau khai giảng, nắng vàng rực rỡ. Điền Thục Hoa đưa Phó Kim Hủ đến văn phòng gặp chủ nhiệm lớp.
Giờ đã vào tiết đầu, nhưng vì mới tựu trường nên giáo viên vẫn chưa bắt đầu giảng bài nên chủ nhiệm lớp bèn giữ hai mẹ con lại dặn dò thêm vài câu.
Có lẽ do bị chồng chèn ép quá nhiều năm, nên trước mặt người ngoài Điền Thục Hoa khá nhút nhát. Như bây giờ vậy, chủ nhiệm lớp nói gì bà cũng gật đầu đồng ý.
Phó Kim Hủ đứng bên cạnh nghe mà phát chán, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng.
Cửa sổ hướng ra thẳng sân vận động phía xa xa, sân vận động rộng lớn chỉ có một vài học sinh đang tập thể dục buổi sáng.
Trường mới với trường cũ cô đã học trước đó hoàn toàn khác nhau, ở nơi này, cô thật sự muốn bắt đầu lại từ đầu.
Điền Thục Hoa và chủ nhiệm lớp nói chuyện rất lâu, mãi đến khi tiếng chuông hết tiết một vang lên bà mới yên tâm, giao Phó Kim Hủ cho thầy chủ nhiệm.
“Hủ Hủ, em theo thầy vào lớp.” Thầy chủ nhiệm đứng dậy: “Tiết sau là tiết của thầy, thầy phụ trách môn Toán của lớp ta, đúng rồi, lớp chúng ta là lớp 11/1.”
Thầy chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi, đeo kính, da trắng, hơi mập mạp, mỗi khi nói chuyện ánh mắt mang theo nét cười dễ tạo được thiện cảm.
Phó Kim Hủ gật đầu, đeo balo đi sát sau lưng thầy.
“Thầy đã xem qua thành tích của em lúc trước, học giỏi lắm, lớp chọn chúng ta rất vui mừng chào đón một học sinh ngoan ngoãn như em.”
“Dạ.”
“Nhưng mà...” Thầy chủ nhiệm bỗng dưng ngoảnh lại nhìn cô: “Em có quen biết Thiệu Hàn Việt phải không?”
Bỗng dưng nghe cái tên “Thiệu Hàn Việt” nửa quen thuộc nửa xa lạ này, Phó Kim Hủ không kịp ứng phó. Cô ngước nhìn thầy chủ nhiệm với ánh mắt đầy ngơ ngác.
Thầy chủ nhiệm cười hà hà: “Cũng tại vì phụ huynh các em muốn cho các em ngồi cùng bàn, hẳn là muốn em quan tâm đến thành tích của bạn ấy.”
Phó Kim Hủ: “Dạ vâng.”
“Ừ... Vậy em cố lên nhé.” Thầy chủ nhiệm vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt giống như đang giao cho cô một nhiệm nặng nề, hoặc cũng có thể là... đồng cảm.
Phó Kim Hủ nhếch nhếch khóe miệng, hai má lúm đồng tiên thấp thoáng ẩn hiện: “Vâng.”
Lớp 11/1 nằm cạnh cầu thang tầng bốn, khi đến nơi cũng là lúc tiếng chuông reo lên.
Song không vì thế mà tiếng ồn ào huyên náo trong lớp học trở nên yên tĩnh lại. Thầy chủ nhiệm đi vào, cầm cây thước đo 180° gõ mạnh lên bảng: “Đã vào lớp rồi, chưa nghe thấy à? Cả tầng chỉ còn mỗi lớp này ồn ào nhất! Nhốn nha nhốn nháo, sao còn chưa chịu lấy sách vở ra!”
Âm thanh trong lớp nhỏ đi, tuy nhiên phía cuối lớp vẫn rì rầm như cũ.
Thầy chủ nhiệm nhăn mặt, không nói nữa mà vẫy gọi Phó Kim Hủ vào lớp.
“Đây là bạn mới của lớp mình... Nào, trật tự trật tự! Đây, hãy để cho bạn ấy giới thiệu bản thân nào.”
Một trong những sự lúng túng nhất của đời người là tự giới thiệu bản thân trước đám đông xa lạ.
Phó Kim Hủ hít sâu một hơi, đứng lên bục giảng.
Dưới lớp có khoảng hơn bốn mươi người, một nửa nam một nửa nữ, mặc đồng phục mùa hè Gia Anh, áo sơ mi trắng, bảng tên màu đen, trông rất đẹp.
Phó Kim Hủ mấp máy môi: “Mình tên là Phó Kim Hủ, mình...”
“Đậu! Thiệu Hàn Việt! Đây là em gái nuôi của mày mà!” Bỗng có một âm thanh vang lên cắt ngang lời giới thiệu của Phó Kim Hủ.
Cả lớp học bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ: “...”
Phó Kim Hủ: “?”
Một lát sau, cả đám ngồi dưới đều đồng loạt ngoảnh xuống nhìn bàn gần cuối lớp.
Phó Kim Hủ nhìn theo tầm mắt mọi người về phía bàn học ngay cạnh cửa ra vào ở cuối lớp, người con trai nằm nhoài lên bàn đó chầm chậm ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn cô.
Cái nhìn giống hệt lần đầu tiên cậu ta gặp cô, vô cùng hờ hững.
“Phải không phải không?” Không nhận được câu trả lời, cậu bạn sau lưng Thiệu Hàn Việt giơ tay vẫy chào Phó Kim Hủ: “Ôi em gái nuôi! Có nhớ tớ không, mấy hôm trước chúng ta mới gặp nhau đấy.”
Phó Kim Hủ không đáp, thấy ánh mắt nghi ngờ hay quái dị của mọi người chỉ muốn nhét ngược lại ba chữ “em gái nuôi” vào miệng Lệ Dương Vinh.
“Lệ Dương Vinh! Nói linh tinh gì đấy, mau ngồi xuống!” Thầy chủ nhiệm hơi biến sắc: “Đừng suốt ngày nói chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, nếu không tôi nghĩ tôi phải mời phụ huynh của em đến trường gặp!”
Lệ Dương Vinh: “Không phải đâu thầy Lưu, bạn ấy thật sự là... Ối!”
Chợt dưới sàn nhà vang lên một âm thanh chói tai, Lệ Dương Vinh bị đập vào bàn học bỗng hét lên một tiếng rồi cắn răng chịu đựng nằm xuống bàn.
Phó Kim Hủ đứng từ trên trông thấy rõ ánh mắt lạnh lẽo của Thiệu Hàn Việt nhìn chòng chọc Lệ Vinh, sau đó rút tay lại. Nhưng lần này, nhìn từ phía xa, cô thấy rõ ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Hàn Việt nhìn Lệ Dương Vinh, sau đó rút cùi chỏ lại. Nhưng sau khi ngoảnh lên cậu ta cũng không thèm nhìn bục giảng nữa mà xếp sách thành một chồng rồi gục đầu xuống.
Thầy chủ nhiệm trợn mắt nhìn hai người, định nói gì đó nhưng rồi cảm thấy mắng mỏ hai người không được gì lại mất thời gian, cho nên vỗ vai Phó Kim Hủ tỏ ý cô hãy về chỗ ngồi.
Chỗ trống trong lớp không còn nhiều, nhưng Phó Kim Hủ đi thẳng về phía Thiệu Hàn Việt.
Đương nhiên cô biết đây là chuyện đã được sắp xếp từ trước.
Nhưng những bạn khác không hề hay biết. Họ thấy cô đứng bên cạnh bàn của Thiệu Hàn Việt như muốn ngồi vào chỗ phía trong cậu ta liền xì xào bàn tán.
Phó Kim Hủ quay lưng với họ nên không nhận thấy điều bất thường, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng ngồi vào chỗ để khỏi làm lỡ thời gian của thầy.
Song cậu ta cứ nằm dài trên bàn, tay dài chân dài, lưng để sát vào bàn phía sau, không chừa ra một chỗ hở để cô có thể đi vào.
Phó Kim Hủ khó xử, chần chừ do dự, lấy ngón tay đẩy đẩy cánh tay cậu ta.
Người đang ngủ bị đánh thức, từ từ mở mắt, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, mang theo chút khó chịu.
Phó Kim Hủ nhìn khuôn mặt khó chịu vì bị đánh thức của cậu ta trong lòng chợt run rẩy, rất muốn xin lỗi lại không biết làm sao. Cô cũng chẳng muốn làm như vậy, nhưng đã nhận lời mẹ cô với mẹ của cậu ta rồi.
“Tớ có thể vào trong không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đầy vẻ hiển nhiên.
Thiệu Hàn Việt gối tay ra sau đầu, giương mắt nhìn cô. Im lặng trong thoáng chốc, cậu ta nói mang theo ý giễu cợt: “Để dễ quản lý tôi?”
Phó Kim Hủ hơi ngỡ ngàng: “Hả?”
Thiệu Hàn Việt không nói nữa, đứng dậy, hai cái chân dài đạp thẳng lên ghế đằng trước, nhưng người kia chẳng dám ngoảnh xuống mà chỉ dám lặng lẽ kéo ghế lên trên một chút.
Phó Kim Hủ thấy cậu ta không có ý muốn nhường đường, không thèm dài dòng nữa mà quan sát quanh lớp tìm một chỗ trống khác.
Giờ cô lại thấy vui, tại cậu ta không muốn chứ không phải cô.
Quá tuyệt, cô có thể giải thích với cô Đường và mẹ mình rồi.
Những bạn khác thấy Phó Kim Hủ quay đi cứ ngỡ cô nhận trái đắng từ Thiệu Hàn Việt, ánh mắt nhìn cô tràn ngập vẻ giễu cợt mỉa mai khinh bỉ.
Mới chuyển đến đã đòi ngồi cạnh Thiệu Hàn Việt, giỏi quá!
“Đi đâu?”
Trong khi đa số người trong lớp đang thầm mỉa mai thì câu hỏi này của Thiệu Hàn Việt khiến mọi thứ đột ngột thay đổi.
Họ thoáng sững sờ, sau đó nhìn thấy Thiệu Hàn Việt lạnh mặt đứng dậy, duỗi tay kéo quai ba lô của bạn nữ kia.
Vậy, phải chăng Thiệu Hàn Việt cũng dễ nhượng bộ trước những cô gái xinh xắn?
Mọi người: “...”
Phó Kim Hủ giật mình, chân lùi lại mấy bước, ba lô đụng trúng người cậu ta.
Ngoảnh lại thì chỉ thấy ánh mắt đen láy lạnh lùng của cậu ta đang nhìn mình từ trên cao, nói như ra lệnh: “Ngồi vào trong đi.”
Phó Kim Hủ không nói gì, sao tên này mỗi đằng một nẻo vậy...
Thiệu Hàn Việt như đọc được suy nghĩ của cô, nhếch môi cười khẩy: “Cậu đã quan tâm tôi như thế, sao tôi nỡ chối từ.”
“...”
“Ngồi vào trong đi, bạn cùng bàn mới.”
***
Thiệu Hàn Việt ngồi vào vị trí bên cạnh, Phó Kim Hủ mới nhận ra ánh mắt kì lạ của các bạn trong lớp.
Cô thầm nghĩ, phải chăng mình lại sa phải một vòng luẩn quẩn mới?
Thế nhưng mấy tiết sau cô xóa bỏ ý nghĩ này ngay lập tức, tuy bạn cùng bàn trông vừa dữ dằn vừa thiếu thân thiện nhưng cả buổi sáng cũng không làm chuyện gì quá đáng cả.
Vui vẻ thì ngồi nói chuyện với mấy người bên cạnh, buồn chán thì xếp sách vở lại, gục xuống ngủ trước mặt thầy cô.
Hình như cậu ta coi cô là vô hình rồi.
Buổi sáng, sau hai tiết chính khóa là giờ trả bài thi lần trước, rồi nhận xét về bài thi. Phó Kim Hủ không có bài thi nên chỉ ngồi xem lại bài mới vừa học, nhưng mà... người ngồi phía sau Thiệu Hàn Việt lại làm phiền cô. Ban đầu cô còn ngoảnh xuống trả lời, nhưng sau đó không chịu được nữa bèn giả câm giả điếc luôn.
Buổi trưa tan học, mọi người nhanh chóng ra về.
“Phó Kim Hủ ơi?”
Vừa đi tới cổng trưởng, chợt nghe tiếng có người gọi cô ở đằng sau.
Phó Kim Hủ ngoảnh lại nhìn, hai gương mặt xa lạ.
“Cậu không nhận ra bọn tớ phải không? Chúng mình học cùng lớp đấy, tớ tên là Giản Hòa.” Bạn nữ cao ráo xinh xắn có chiếc răng khểnh duyên dáng giới thiệu: “À, còn đây là Sài An An, lớp phó văn thể của lớp mình.”
Quả thật Phó Kim Hủ không nhận ra, lúng túng chào lại: “Chào hai cậu.”
Ngược lại Giản Hòa thân thiện bắt chuyện: “Cậu ăn cơm chưa? Nào nào nào, cậu vừa mới đến, để bọn tớ dẫn cậu tới quán mì ngon nhất phố ăn vặt cạnh trường mình nhé.”
Sài An An: “Phải đấy, tớ biết quán mì đó, ăn siêu ngon, nước dùng đúng là hàng tuyệt phẩm.”
Lâu rồi Phó Kim Hủ không chơi với con gái, nhìn hai người đối diện nhiệt tình như vậy lại cảm thấy không quen.
“... OK.”
Ba người nhanh chóng đi tới phố ăn vặt, dọc đường, Giản Hòa và Sài An An đều giới thiệu cho cô các quán ăn ở đây, chỗ nào ngon, chỗ nào không ngon.
Cuối cùng, bạn nữ kia quay đầu lại hỏi cô: “À, quan hệ giữa cậu và Thiệu Hàn Việt là thế nào vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT