Lúc ăn tối, Đường Nhân gọi Phó Kim Hủ ngồi xuống bàn ăn. Nhưng mà, Thiệu Hàn Việt vẫn ở trên gác chưa xuống.

"Con ăn trước đi, không sao đâu, cô đi gọi thằng bé."

Người lớn chưa ăn thì trẻ nhỏ không thể động đũa, tuy từ nhỏ cô không được dạy dỗ nhiều nhưng điều cơ bản như vậy cô vẫn biết.

"Không sao ạ, cháu chờ mọi người luôn. " Phó Kim Hủ dè dặt uyển chuyển hỏi: "Cô ơi, hôm nay chú không về ăn cơm ạ?"

Chỉ là lịch sự hỏi thăm thôi, không ngờ Đường Nhân nghe xong sắc mặt đông cứng.

"Chú Thiệu con vẫn còn việc phải làm ở công ty nên không thể về, tối nay chỉ có ba người chúng ta ăn thôi."

Phó Kim Hủ nghe vậy thì biết ý không hỏi nữa.

Sau đó Đường Nhân cầm điện thoại gọi cho Thiệu Hàn Việt, căn nhà lớn thế này mà chỉ đứng dưới gọi thôi thì sợ là không thể nghe thấy.

Liên tục mấy cuộc gọi, cuối cùng trên gác cũng có tiếng mở cửa. Tiếp theo là tiếng bước chân không nhanh không chậm, Phó Kim Hủ ngồi yên trên ghế, tầm mắt nhìn ra ngoài phòng khách, hướng về phía cầu thang bên kia.

Thiệu Hàn Việt đi xuống, cậu ta đã tắm xong và thay bộ quần áo khác, áo thun màu xám nhạt, quần đen dài, dáng người cao lớn, ánh mắt mang theo vẻ bất cần đời.

"Mau lại ăn cơm, con ở trên gác làm gì mà mẹ gọi mãi không bắt máy." Đường Nhân đưa bát đũa cho cậu ta.

Thiệu Hàn Việt không trả lời, lấy chân đẩy ghế ra, ngồi xuống.

Đường Nhân cũng biết con trai mình là người kiệm lời, sắc mặt không đổi, vui vẻ gắp đồ ăn cho Phó Kim Hủ: "Hủ Hủ à, con thích ăn ngọt không? Sức khỏe cô không tốt nên ít ăn."

Phó Kim Hủ gật đầu cười.

"Được, vậy con cứ ăn tự nhiên nhé, đừng khách sáo."

"Dạ, cám ơn cô."

Đường Nhân nhìn cô cười, càng nhìn càng thích hơn: "Không biết mẹ con làm thế nào mà sinh ra, nuôi dưỡng con thành một đứa bé dễ thương thế này. Cô rất mong có một đứa con gái, hay cô nhận con làm con nuôi nhé?"

Phó Kim Hủ nghe vậy lập tức ho khan rồi bị sặc nước canh.

"Ha ha con căng thẳng gì chứ, thêm mẹ nuôi, lại còn được thêm một anh trai nuôi, tốt lắm mà."

Anh... trai nuôi?

Hiển nhiên người đối diện cũng thoáng dừng lại như cô.

Phó Kim Hủ liếc sang, cổ họng không chỉ bị sặc mà còn đầy vị chua càng không thoải mái. Cô thực sự không biết phải nói tiếp thế nào đành rút một tờ giấy ăn, giả vờ che miệng ho khan.

Cũng may Đường Nhân không tiếp tục chủ đề này nữa, bật cười đưa cho cô ly nước rồi quay sang nhìn Thiệu Hàn Việt nói: "Đúng rồi con trai, mẹ còn chưa giới thiệu với con, đây là con gái của bạn thân mẹ, tên là Phó Kim Hủ. Con biết con bé là ai không?"

Câu hỏi cuối cùng có nghĩa khác, Phó Kim Hủ hiểu được, Đường Nhân đang muốn nói đến việc cô sẽ là bạn học của cậu ta, hơn nữa lại là bạn cùng bàn.

Nhưng người trước mặt lại chẳng để tâm.

Phó Kim Hủ thấy cậu ta đang ngước mắt nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh như thể đang nói "Con giống quan tâm lắm sao". Cứ tưởng cậu ta sẽ không trả lời, nhưng không ngờ đột nhiên cậu ta lại nói: "Mẹ vừa nói cậu ta là ai đấy thôi."

Thiệu Hàn Việt cầm đũa gắp thịt để vào trong bát, sau đó, Phó Kim Hủ thấy khóe miệng cậu ta thoáng nhếch lên rất nhanh: "Em gái nuôi? Đúng không?"

Ánh mắt nhìn cô vừa dửng dưng vừa châm chọc, Phó Kim Hủ khẽ cắn môi dưới.

Em gái nuôi?

Em gái nuôi cái đầu cậu.

Thiệu Hàn Việt thấy vậy chẳng có hứng thú thu hồi tầm mắt: "Suốt ngày tìm em trai em gái cho con, mẹ với bố cũng rảnh quá mà."

"Con nói gì vậy?" Đường Nhân nhìn con trai: "Sau này Hủ Hủ sẽ là bạn cùng bàn của con, con bé vừa mới tới, con ở trường học hãy quan tâm con bé đấy."

"Ngồi cùng bàn?" Thiệu Hàn Việt hơi rướn cao giọng, lần này cậu ta nghiêm túc nhìn Phó Kim Hủ.

Phó Kim Hủ không biết được suy nghĩ của cậu ta, chỉ là nhìn vào ánh mắt đó, cô cảm thấy hơi lo lắng.

"Phải, con không biết chứ, Hủ Hủ học giỏi lắm đó, cho nên trường con mới đặc cách đấy." Đường Nhân càng nhấn mạnh hơn: "Hàn Việt, hai con sau này phải giúp đỡ lẫn nhau đấy! Con giúp đỡ con bé làm quen với môi trường mới, còn con bé sẽ giúp con học tập thật tốt."

"A, lợi hại vậy ư?"

Một câu này mang theo rất nhiều cảm xúc, khiến Phó Kim Hủ cảm thấy mình cần phải đứng dậy bắt tay với cậu ta để bày tỏ thành ý.

Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của cậu ta, cô chỉ cảm thấy mình thật không thể làm chuyện ngu xuẩn như "lấy cái mặt nóng mà đi dán cái mông lạnh" như vậy được.

***

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Phó Kim Hủ gần như im lặng không nói gì. Sau đó ngồi chơi đến tận 7 giờ tối, cuối cùng Đường Nhân cũng đưa cô về nhà.

"Hàn Việt! Thiệu Hàn Việt!"

Phó Kim Hủ đang đứng ở cửa chờ Đường Nhân lái xe tới, bỗng nhiên có hai tên con trai quàng vai bá cổ giữa ngày nóng nực đang đi tới.

Cô đứng sang bên cạnh, nhường đường cho hai người họ.

"Ơ? Bạn nữ này là ai vậy?" Hai người nọ dừng lại, một cậu bạn da ngăm đen hơn nhìn cô rồi lại nhìn bảng số nhà, cười nói: "Không đi sai mà, cậu là ai vậy?"

Hai người rất cao, Phó Kim Hủ đành phải ngước mắt lên nhìn: "Khách."

"Khách? Khách của Thiệu Hàn Việt?" Giọng nói đầy sự chế nhạo và hóng hớt.

Phó Kim Hủ cười khẽ, lắc đầu nói: "Khách của mẹ cậu ta."

"Của mẹ... Ôi trời ơi, xém chút nữa tưởng là đang chửi thề." Cậu bạn da đen gãi gáy, sau đó chớp mắt nhìn cô chòng chọc: "Sao trước giờ tớ chưa nhìn thấy cậu nhỉ?"

Phó Kim Hủ vẫn lịch sự mỉm cười trả lời: "Lần đầu tớ tới đây."

"Lần đầu tới? Cậu tên gì? Học trường nào? Tớ là Dương Vinh, đây là Gia Anh, bạn cùng lớp với Thiệu Hàn Việt, à có thể cho tớ số điện thoại của cậu không?"

Hỏi cực kì nghiêm túc, mặt không đỏ tim không đập mạnh.

Kết quả vừa nói xong đã bị người bên cạnh đập cho một phát: "Lê Dương Vinh con mẹ mày đi đâu cũng thả thính, tao nhìn mà tao đau cả đầu."

Lê Dương Vinh: "Thả thính cái gì? Trong mắt mày tao chẳng qua chỉ giống con công chứ gì? Dù gì tao cũng là phượng hoàng nhé."

Phó Kim Hủ:"... "

Hai tên con trai trước mặt không ngừng ầm ĩ, đúng lúc này, một giọng nói nóng nảy vang lên: "Bọn mày tới đây làm gì?"

Ngoảnh lại thì thấy Thiệu Hàn Việt đi từ trong nhà ra.

Cậu ta dựa vào làn can, tay đút túi quần, trông có vẻ mỏi mệt: "Tối rồi còn đến tìm tao làm gì?"

"Làm gì là gì?" Lê Dương Vinh cười cợt nhả, chạy nhanh tới bên cạnh cậu ta: "Tới rủ mày ra ngoài chơi, mấy ngày nữa là đi học rồi không được tự do nữa, đi, đi theo anh Lê đi, anh Lịch đưa chú mày đi high."

Dứt lời lại nói nhỏ thêm một câu: "Con bé này là ai vậy? Ngoại hình được đấy, cho đi cho đi."

Thiệu Hàn Việt lướt cậu ta: "Cho cái gì?"

"Đệt." Lê Dương Vinh đánh mắt kiểu 'Sao mày không tinh ý gì hết vậy': "Số điện thoại đó."

Thiệu Hàn Việt đạp cậu ta một cái, lạnh lùng nói: "Cho mẹ mày."

Lê Dương Vinh cười khà khà: "Cho mẹ tao cũng được, mẹ tao sẽ đưa lại cho tao."

Bíp bíp –

Bỗng hai tiếng còi xe vang lên.

Đường Nhân đang dừng xe ở cửa, hạ cửa kính xe xuống, Lê Dương Vinh cùng cậu bạn bên cạnh ngoan ngoãn chào hỏi.

"Mấy đứa định ra ngoài sao? Hàn Việt, con đừng đi tới nửa đêm mới về đấy."

Lê Dương Vinh vội vàng trả lời: "Không đâu không đâu ạ! Cô ơi, bọn cháu muốn ôn bài cho xong trước khi kết thúc kì nghỉ hè ạ."

Quý Nguyên Châu và Thiệu Hàn Việt đều nhếch miệng.

Mấy lời này quỷ cũng chẳng tin.

Đường Nhân ừ, không hỏi thêm nữa, nhíu mày dặn dò Thiệu Hàn Việt phải về sớm.

Rồi sau đó mỉm cười gọi Phó Kim Hủ lên xe.

"Mẹ mày dịu dàng nhẹ nhàng với con bé đó ghê." Lê Dương Vinh giả vờ khóc thút thít nói: "Chẳng giống với tao gì cả, đề phòng tao như kiểu tao sẽ ngay lập tức dẫn mày đi quậy phá vậy."

Thiệu Hàn Việt không trả lời, nghe vậy liền nhìn về phía Phó Kim Hủ đang đứng.

Giữa đêm hè, cô đứng phía bên kia, tóc buộc đuôi ngựa thắt bím, bên mặt là mấy sợi tóc tung bay. Phải công nhận là cậu ta lớn lên dễ nhìn, hơn nữa làn da chỗ cánh tay và cổ chân lộ ra ngoài nhìn trắng đến mức có thể phát sáng vậy.

Đang quan sát thì đúng lúc cô ngoảnh đầu lại. Tầm mắt hai người giao nhau, Thiệu Hàn Việt thấy rõ cô hơi ngạc nhiên, sau đó bất thình lình mấp máy, gật đầu chào.

Lịch sự chào tạm biệt ư?

Chào xong, cô chẳng đợi cậu đáp lại đã xoay người lên xe.

"Mẹ kiếp, con bé đó cười với tao." Lê Dương Vinh vỗ mạnh vai Thiệu Hàn Việt, ưỡn ngực nói: "Nhanh, đưa số điện thoại đây."

Thiệu Hàn Việt thu tầm mắt: "Không có."

Xe đã chạy đi nên giọng Lê Dương Vinh cũng lớn hơn: "Trời ạ, đến mày cũng không có, đã tới nhà chơi rồi mà không có, không ngờ mày giấu vợ kĩ thế!"

Thiệu Hàn Việt nghe vậy chỉ cười: "Vợ cũng chưa đến mức ấy."

"Ê Hàn Việt, họ hàng à?" Quý Nguyên Châu đứng một bên hỏi.

Thiệu Hàn Việt lắc đầu, thuận miệng nói: "Không biết con bé đó từ đâu ra, tao cũng không hiểu sao mẹ tao lại nhất định muốn nhận nó làm con nuôi."

Lê Dương Vinh bỗng chốc la lên, duỗi ngón trỏ chỉ chỉ vào ngực Thiệu Hàn Việt nói: "Ghê nha, em gái nuôi cơ đấy."

"..."

Câu nói đầy thâm ý, giống như không phải là có thêm một em gái nuôi mà là trở thành một bố nuôi không nghiêm túc.

***

Mấy ngày sau đó, Phó Kim Hủ không đến nhà họ Thiệu ăn cơm chùa nữa, nhưng thỉnh thoảng Đường Nhân vẫn gọi điện than vãn với mẹ cô, chẳng hạn con trai thật khó dạy dỗ, nhất là trong thời kì phản nghịch. Song cuối cùng vẫn bổ sung một câu, tính khí con trai hơi quái đản, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan.

Ừm, đứa trẻ ngoan.

Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, trong mắt người mẹ con trai là hiếu tử.

Phó Kim Hủ đặt đũa xuống, mỉm cười.

Mẹ cô ngồi đối diện cũng đúng lúc vừa cúp điện thoại, không còn tiếng nói chuyện điện thoại, bàn ăn bỗng chốc trở nên im ắng hẳn.

"Hủ Hủ, lần trước con đã gặp Hàn Việt rồi nhỉ."

Phó Kim Hủ gật đầu.

"Mẹ thấy cô Đường lo lắng việc học tập của con trai như thế, sau này con học cùng lớp với thằng bé thì nhớ giảng bài cho nó, vừa có thể kèm học vừa coi như con ôn bài thêm một lần nữa, đúng không?"

Phó Kim Hủ nghĩ tới cậu ta, cảm thấy chữ "kém" này không hề hợp với cậu ta, cũng như nhiệm vụ "kèm học" thật sự quá khó khăn.

"Ôi... nói sau đi ạ."

"Sao lại nói sau, con không được qua loa lấy lệ như vậy." Điền Thục Hoa có vẻ không vui: "Con cũng biết chúng ta bây giờ nhận sự giúp đỡ của cô Đường, nợ người phải trả, đây là đạo lý."

Đúng là vậy, cô không thể nói thêm được gì.

Phó Kim Hủ thở dài trong lòng, vừa lo lắng lại vừa không biết phải làm sao: "Dạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play