Lời tiên tri của người Maya đã ứng nghiệm được bốn điều, còn điều thứ năm có nói, vào lúc 11 giờ 11 phút ngày 21 tháng 12 năm 2012, Trái Đất sẽ đối mặt với thảm họa chưa từng có, và khi màn đêm buông xuống, con người sẽ không có ngày mai nữa.
Phó Kim Hủ 16 tuổi đang mong chờ tới ngày đó vô cùng.
Cho đến khi...
Bố cô chết đuối ở con sông nhỏ gần nhà.
Tất cả mọi thứ đều chấm dứt.
Cô không còn mong đợi đến ngày tận thế nữa.
Vào ngày tang lễ ấy có vài người bà con thân thích bên nội tới chia buồn, cô cúi đầu, vẻ mặt lạnh tanh. Một vài người đứng bên cạnh thì thầm, bảo cô trông thường ngày ngoan ngoãn vậy mà hóa ra lại là một đứa bé vô lương tâm. Nhìn đi, bố nó chết mà không rơi một giọt nước mắt.
Nhận hết thảy sự thương hại hay ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Phó Kim Hủ cố nén sự sục sôi trong lòng, ép chính mình không được bật cười ngay giữa linh đường.
Thật sự, chịu đựng có hơi nhọc nhằn.
Sau khi tang lễ kết thúc mấy ngày, mẹ cô là Điền Thục Hoa lập tức đưa cô rời khỏi quê hương.
Hai mẹ con đến một thành phố, thành phố mới này tốt hơn cái huyện nhỏ đó nhiều lắm, toàn nhà cao tầng, đường xá rộng rãi; hơn nữa hàng xóm láng giềng xung quanh đều không biết gì về nhau, mọi người cũng chẳng có hứng thú tò mò cuộc sống của nhau.
Quan trọng hơn chính là người đàn ông suốt ngày say xỉn, động một chút là đánh người ấy không có ở đây.
Thật là vui mừng.
Cuộc sống vui sướng như vậy luôn qua đi rất nhanh.
Bây giờ đã là tháng thứ hai cô chuyển tới thành phố này, mấy ngày nữa là kết thúc kì nghỉ hè, cũng là lúc cô phải đến trường mới để đi học.
"Hủ Hủ ơi, con mặc đồ xong chưa?"
Hai mẹ con thuê một căn nhà nhỏ trong thành phố, chỉ có một phòng ngủ, tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đủ cho hai người ở.
"Rồi ạ." Phó Kim Hủ thu ánh mắt đang nhìn về phía cửa sổ rồi xoay người đi tới trước gương, nhìn trước sau bản thân vài lần rồi mới ra khỏi phòng.
"Nhanh lên con, lát nữa mẹ còn phải đi làm." Điền Thục Hoa quan sát cô vài lần: "Hủ Hủ, lát nữa cô Đường tới đón con, con nhớ phải nhanh nhẹn khéo ăn khéo nói một chút nhé?"
Phó Kim Hủ gật đầu.
"Cô Đường đã giúp mẹ con mình rât nhiều, chuyện đi học cũng nhờ có cô ấy mới xin được miễn giảm học phí cho con. Con nhất định phải nghe lời đấy."
Phó Kim Hủ không phản bác lại được đành gật đầu.
Nhờ có thành tích học tập đứng đầu ở trường cũ, cô được trường THPT Gia Anh nhận, nhưng mẹ cô nói cũng không sai, sự giới thiệu của Đường Nhân trong chuyện này rất quan trọng. Quả thật Đường Nhân gần như hết lòng với mẹ con cô.
Nghe mẹ kể, Đường Nhân là bạn thân của mẹ thời đi học, sau khi ra trường mỗi người lập gia đình ở một nơi, trời nam đất bắc cũng dần mất liên lạc.
Gần đây hai người mới liên lạc lại, Đường Nhân vừa nghe nói hai mẹ con tới Hàng Châu thì ngay lập tức đã tìm công việc giúp mẹ cô và lo lắng cả việc chuyển trường cho cô nữa.
Hai mẹ con cô quả thật nên cảm kích cô ấy.
"Mẹ đi trước đây."
Phó Kim Hủ đáp: "Vâng, mẹ đi cẩn thận."
"Ừ."
Điền Thục Hoa đi không bao lâu thì di động Phó Kim Hủ đổ chuông. Năm ấy, điện thoại thông minh đã ra đời, bốn đời điện thoại của Apple đang rất hot, đời thứ năm sẽ được ra mắt sau hai mươi ngày nữa. Tuy trên tay Phó Kim Hủ vẫn là một chiếc điện thoại phổ thông, chỉ có thể nghe gọi và gửi tin nhắn, cũng chỉ chơi được mỗi trò chơi là rắn săn mồi.
"A lô."
"Hủ Hủ à, con có ở nhà không?" Là giọng của Đường Nhân.
Phó Kim Hủ: "Chào cô, con đang ở nhà ạ."
"Chào con, cô đang ở dưới nhà chờ con, con xuống đây đi, biển số xe là A bốn số 7."
"Vâng ạ." Phó Kim Hủ cúp máy, khóa cửa rồi nhanh chóng xuống dưới. Nhà cô ở trong một khu chung cư khá cũ kĩ, xe ô tô không vào được, cho nên cô phải đi ra ngoài đường cái mới có thể nhìn thấy xe của Đường Nhân đỗ ở bên đường.
Cô cũng không cần tìm đã thấy ngay rồi.
Không hề có một hạt bụi nào, phía trước xe là biểu tượng những vòng tròn đan xen nhau lấp lánh rực rỡ.
Chiếc xe này của Đường Nhân quả thật chói mắt.
Phó Kim Hủ tiến lên phía trước, đầy dè dặt thận trọng.
Thật ra thì cô cũng không muốn đến nhà người khác ăn cơm, nhưng như lời mẹ cô nói, người trước mắt này đã giúp mẹ con cô rất nhiều, cũng rất quan tâm cô, nếu cô từ chối người ta thì chẳng khác nào người không biết điều.
"Hôm nay cô mua nhiều đồ ăn lắm, buổi tối chúng ta có thể làm một bữa tiệc lớn." Đường Nhân rất nhiệt tình với cô: "Phải rồi, lát nữa sẽ dẫn con làm quen với con trai cô."
Nói xong, Đường Nhân liền nhìn đồng hồ: "Giờ này chắc thằng nhóc còn đang chơi ở bên ngoài, nhưng mà không sao, tới giờ ăn tối là hai đứa có thể gặp nhau rồi."
Phó Kim Hủ ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên người lái, để tránh người ta cảm thấy mình là một người không biết nói chuyện, cô liền nói tiếp đề tài của Đường Nhân: "Nghe mẹ con nói con trai cô cũng đang học lớp 11."
"Ừ." Đường Nhân cười đáp: "Hủ Hủ, sau này con sẽ học cùng lớp với nó đấy. Con học giỏi như thế thì mong con sau này giúp đỡ con trai cô nhiều một chút nhé!"
"Dạ?"
"Điều cô lo lắng nhất chính là việc học của thằng bé, trước đây cô không để ý đến lắm." Đường Nhân nhăn mày: "Cũng không hiểu sao từ khi lên cấp ba thằng bé không còn thích việc học nữa, hằng ngày chỉ biết chơi bời với đám bạn, ôi... Hủ Hủ, con đừng lo lắng, Hàn Việt vẫn là một đứa bé ngoan, chẳng qua tính cách hơi kì lạ thôi. "
Hàn Việt.
Phó Kim Hủ có nghe mẹ cô nói qua, con trai của Đường Nhân là Thiệu Hàn Việt.
Cô gật đầu: "Con sẽ cố gắng."
"Con đừng cố gắng quá. Thật ra cô vẫn luôn trăn trở việc học của thằng bé, nhưng lại không biết thằng bé ở trường có chịu học hành hay không, mỗi ngày làm những gì. Xưa nay thằng bé không bao giờ tâm sự với cô cả." Đường Nhân cười nói: "Hủ Hủ, lần này con nhất định phải trông chừng thằng bé thật kĩ giúp cô nhé."
Một đứa con trai xa lạ, bảo cô trông chừng cậu ta, thật sự chẳng dễ dàng.
Phó Kim Hủ thoáng do dự: "Cô ơi, con sẽ giúp cô bằng hết sức của mình."
"Thế thì cô yên tâm rồi, với thành tích của con nhất định có thể giúp đỡ thằng bé." Đường Nhân suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì cô sẽ gọi điện cho chủ nhiệm lớp con, xin cho hai đứa ngồi cùng bàn."
Phó Kim Hủ: "...Dạ?"
"Ài, có con thì cô bớt lo, nghe nói lúc trước ở trường con thi toàn đứng nhất đúng không? Giỏi quá, Hàn Việt mà được như con thì tốt quá rồi."
Suốt dọc đường đều là câu chuyện về tên Hàn Việt này.
Học không tốt, không chịu chia sẻ với bố mẹ, tính tình kì lạ, nhưng không cần lo lắng, cậu ta vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Đây là những thông tin mà Phó Kim Hủ có được từ Đường Nhân.
***
Xe dừng lại trước một căn biệt thự, Phó Kim Hủ sống trên đời mười sáu năm chưa từng vào một căn nhà lớn như thế này.
Trời đất ơi, chiếc đèn chùm khổng lồ trên đỉnh phòng khách thật đẹp đẽ sang trọng, cửa kính sát đất cao cao trông ấm cúng tinh tế làm sao, và cả giá sách bày biện biết bao vật trang trí ở trong... Ở trong căn phòng này, mọi thứ đều toát lên hai chữ:
Có tiền.
"Bà chủ về rồi."
"Ừ." Đường Nhân dẫn Phó Kim Hủ đi về phía sô-pha ngồi xuống, quay sang nói với người kia: "Chị Chu, trong cốp sau xe tôi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tối nay làm thêm vài món đi, nhà có khách."
Người được gọi là chị Chu nhìn về phía Phó Kim Hủ, sau đó gật đầu, cầm chìa khóa đi ra nhà để xe.
"Hủ Hủ, con ngồi đi." Đường Nhân dặn dò: "Một lát nữa mới có cơm, trái cây và đồ ăn vặt trên bàn uống nước con cứ tự nhiên nhé, không cần khách sáo đâu! À mà điều khiển ti vi ở đây, nếu muốn xem cứ mở ti vi lên nhé."
Phó Kim Hủ mỉm cười gật đầu.
"Cô lên gác tắm rửa thay quần áo đã, haiz, ngày càng nóng."
"Vâng."
Đường Nhân lên gác.
Phòng khách không một bóng người, Phó Kim Hủ không bật ti vi, ngồi một lát đã thấy buồn chán. Vì vậy cô bước lại chỗ giá sách tìm kiếm, bởi vì giá sách này thật sự là thứ cô thích nhất.
Cô tìm một lúc mới lấy một quyển sách trên giá xuống. Đúng lúc đó, cô nghe thấy một loạt bước chân.
Phó Kim Hủ cứ nghĩ là cô giúp việc lúc nãy đi lấy đồ ăn quay lại, nhưng đến lúc ngoảnh lại mới thấy người đi vào là một người con trai.
Chàng trai mặc áo bóng rổ màu trắng, đầu gối chân phải đeo miếng đệm màu đen. Cậu ta thật sự rất cao, đường cong bắp chân dưới miếng đệm bảo vệ vô cùng rắn chắc, thon thả.
Cậu ta đứng bên đó không chú ý tới cô, chỉ cầm lấy một chai nước suối ở bên cạnh, mở nắp, uống một lần hết nửa chai.
Phó Kim Hủ nhìn cậu ta uống nước, mấp máy môi, suy nghĩ có nên chào hỏi hay không.
Nhưng đúng lúc đó, cô thấy chàng trai trước mắt đặt chai nước xuống rồi đột nhiên đưa tay cầm vạt áo.
Kéo lên trên, cái áo thể thao ướt đẫm mồ hôi bị cởi ra, vứt sang một bên ghế.
Trần trụi.
Làn da trắng ngần, có cơ bụng, eo rất đẹp.
Phó Kim Hủ: "..."
Phải làm sao bây giờ?
Còn có thể chào hỏi sao?
Phó Kim Hủ cảm thấy rối rắm, cô lùi lại một bước muốn né tránh nhưng vô tình tạo ra tiếng động.
Thế là người đang đứng ở cách đó không xa liền ngước mắt lên nhìn.
Khi trông thấy rõ mặt cậu ta, trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ: Thượng đế thật không công bằng, có vài người thì được nhào nặn theo dây chuyền, nhưng lại có vài người được chính tay Thượng đế tỉ mỉ tạo nên từng đường nét.
Cậu ta trông rất ưa nhìn, nhất là ánh mắt, có chút dào hoa, nhưng không quá đào hoa mà lại thâm tình. Vừa nhìn có thể sẽ cảm thấy đẹp, nhìn thêm lần nữa sẽ thấy cặp mắt kia hơi lạnh lùng, hoặc có thể nói là có cảm giác khó gần, con ngươi màu nâu nhạt, khó nắm bắt, khiến cho người khác phải hoảng sợ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rất yên tĩnh, có thể nói yên tĩnh đến mức kì dị.
Phó Kim Hủ trơ mắt nhìn người trước mặt mình chuyển ánh mắt từ hờ hững đến kinh ngạc, lại từ kinh ngạc chuyển sang lạnh lẽo nguy hiểm.
Phó Kim Hủ: "..."
"Cậu là ai?" Thanh âm trầm hẳn xuống, giọng nói tràn ngập lãnh ý khiến người khác không thể coi thường.
Phó Kim Hủ bối rối không biết phải trả lời như thế nào. Mình là Phó Kim Hủ? Nhưng cậu đâu biết Phó Kim Hủ là ai đâu nhỉ...
Có điều cô cứ đứng ngây ra nhìn người đối diện cũng không hay cho lắm.
Mau đi mặc quần áo đi! Dường như cậu ta nhất quyết phải làm rõ người đang xuất hiện là ai thì mới đi. Nếu không sẽ không đi, cứ đứng như vậy cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Phó Kim Hủ nhìn ánh mắt cậu ta, do dự một giây, sau đó nhanh chóng cầm sách lên che mặt.
"Mình theo cô Đường về đây, cô ấy đang ở trên gác." Phó Kim Hủ ngửi thấy mùi thơm của giấy lập tức trả lời theo bản năng: "Mình... xin lỗi, mình không cố ý nhìn cậu cởi quần áo."
"..."
"Tên mình là Phó Kim Hủ."
"..."
"Cậu là... Thiệu Hàn Việt?"
Mãi không nghe tiếng trả lời, Phó Kim Hủ khó xử, quả đúng như lời mẹ cậu ta nói, không thích nói chuyện.
"Cậu đã đi rồi?"
Vẫn không có người trả lời.
Vì vậy Phó Kim Hủ bèn hạ sách xuống một chút, một đôi mắt đen nhánh từ phía sau quyển sách xuất hiện.
"..."
Người nọ vẫn còn ở đó, chẳng qua là cô không ngờ cậu ta lại mặc cái áo vừa mới được cởi ra vào, song nhìn bộ dáng phiền não kia của cậu ta, có vẻ như quần áo dính đầy mồ hôi mặc vào không dễ chịu.
"Cậu là bạn ai?" Thiệu Hàn Việt nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
Trong thoáng chốc, Phó Kim Hủ như có cảm giác ánh mắt cậu ta tràn ngập sự thù địch.
Cô sửng sốt, rồi từ từ buông quyển sách xuống: "Mình không phải là bạn ai, chính là... mẹ mình và mẹ cậu là bạn thân."
Sau hai giây im lặng, cô mới nghe thấy cậu ta thốt "à" lên.
Thái độ thù địch không còn, không sao rồi.
Sau đó cậu ta xem cô như không khí, đi vòng qua phòng bếp uống thêm nước gì đó rồi lại ra cửa trước cầm vào một cái túi ném xuống phòng khách. Ném xong, cậu ta ngồi xổm tìm kiếm bên trong túi rồi lôi một chiếc điện thoại di động đang không ngừng kêu lên ra.
Cậu ta chẳng thèm nhìn cô, vừa nghe điện thoại vừa đi lên gác.
Thiệu Hàn Việt: "Ừ, về nhà rồi... Tối nay không đi."
Phó Kim Hủ đứng chôn chân tại đó.
Thiệu Hàn Việt: "A, Lệ Dương Vinh mày ăn cứt hay sao mà nói chuyện thối thế..."
Phó Kim Hủ tiếp tục đứng im.
Thiệu Hàn Việt: "Lười đi được không? Cút... cút đi MM đi..."
Phó Kim Hủ hơi sững người.
Tiếng trả lời đứt quãng, âm thanh lạnh buốt, giọng điệu nói chuyện lại như vậy.
Cuối cùng ầm một tiếng, giọng nói cậu ta hoàn toàn bị ngăn cách qua cánh cửa phòng.
Phòng khách được trả lại sự tĩnh lặng vốn có.
Phó Kim Hủ nhìn Thiệu Hàn Việt biến mất sau cánh cửa thì chợt nhớ tới lời nói của Đường Nhân lúc nãy ở trên xe.
Tình tình hơi kì lạ. Nhưng trên cơ bản vẫn là một đứa trẻ biết điều.
Nửa câu đầu cô chấp nhận, nửa câu sau...
Đứa trẻ biết điều?
Sao cô chẳng thể nào cảm nhận được vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT