Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Ba chữ, thành công làm Dung Chiêu dừng lại bước chân, hắn khó hiểu nhìn Vu Hoan, tựa như đang hỏi vì sao?
"Đứng chỗ đó, đừng nhúc nhích, cũng không cho nói chuyện." Vu Hoan lại nhanh chóng bỏ thêm một câu.
Tuy Dung Chiêu có chút bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không nhúc nhích, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Giải quyết xong Dung Chiêu, Vu Hoan mới chuyển tầm mắt qua trên khuôn mặt Phong Khuynh Dao.
Vốn nên là gương mặt yêu kiều động lòng người, lúc này lại là một mảnh khói mù, con ngươi linh động tử khí trầm trầm, trống rỗng vô thần.
Mới chỉ qua một ngày, cả người Phong Khuynh Dao giống như là đã hoàn toàn thay đổi.
"Phong Khuynh Dao, ngươi... Tê..." Vu Hoan đột nhiên hít hà một hơi.
Mũi kiếm đang đè ở trên cổ trực tiếp cắt qua cần cổ trắng nõn, máu tươi tràn ra, mùi máu tươi lập tức lẻn đến xoang mũi Vu Hoan.
Nàng nắm chặt cánh tay, ôm Thiên Khuyết Kiếm chặt chẽ vào trong ngực, hơi thở lạnh lẽo không ngừng từ Thiên Khuyết Kiếm truyền đến trong thân thể nàng, áp chế lệ khí muốn bạo động lại.
"Cần giúp đỡ không?" Dung Chiêu thấy vậy, ánh mắt nhảy lên vài tia sáng, nhưng cũng chỉ là lạnh lùng hỏi một câu.
"Không cần." Vu Hoan từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ, vừa động Thiên Khuyết Kiếm trong tay, hướng về phía trước gạt kiếm trong tay Phong Khuynh Dao ra, thân hình nhẹ nhàng lui về sau giải thoát cổ mình.
Vu Hoan duỗi tay sờ soạng, đầu ngón tay truyền đến độ ấm càng làm nàng hưng phấn.
Nàng khẽ cắn môi, bàn tay khẽ vuốt vài cái, vết thương trên cổ liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Con ngươi trống rỗng của Phong Khuynh Dao hiện lên một tia sáng, tựa như đối với việc Vu Hoan nhanh như vậy khép lại miệng vết thương có chút tò mò và kinh ngạc.
Nhưng thật nhanh lại khôi phục bộ dáng không có linh hồn, giống như phản ứng vừa rồi là do Vu Hoan ảo giác vậy.
"Phong Khuynh Dao, mẹ bà ngươi có bệnh à?" Giải thoát bản thân xong, Vu Hoan lập tức nỗi bão.
"Nhảy lên liền động thủ, biết quy tắc hay không? Mệt ông đây còn muốn cứu ngươi ra ngoài, ông đây đúng là mắt mù rồi."
"Đều phải chết, đều phải chết, Nguyên Thanh... Nguyên Thanh... Vì sao...?" Giọng nói của Phong Khuynh Dao mỏng manh, giống như sắp tắt thở tới nơi.
Lời nói cũng không rõ ràng, câu chữ loạn hết cả lên.
Trong thần sắc bi thương mang theo tia dữ tợn, vặn vẹo khuôn mặt xinh đẹp nhu mì kia.
"Vì sao... Chết... Chết... Đều phải chết... Đều phải chết..." Phong Khuynh Dao không ngừng lặp đi lặp lại mấy từ này, con ngươi trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm Vu Hoan.
"Làm cái gì?" Vu Hoan nói nhỏ một tiếng, ôm Thiên Khuyết Kiếm nhanh chóng vọt ra phía sau Dung Chiêu.
"Dung Chiêu, nàng ta chắc sẽ không nhập ma chứ?" Vu Hoan vừa động, Phong Khuynh Dao cũng động, mang theo kiếm khí sắc bén lao thẳng tới chỗ nàng.
Dung Chiêu phất tay lập kết giới cho mình và Vu Hoan, những dòng khí đó đánh vào kết giới, nháy mắt liền biến mất.
Phong Khuynh Dao thấy hai người đứng hoàn hảo không tổn hao gì, lập tức xách theo trường kiếm màu đen vọt đến, một đao một đao chém vào trên kết giới, trên kết giới lập tức mở ra hình dạng như nước cuộn sóng đánh.
"Thần Khí kia..." Dung Chiêu có chút không xác định, đi về phía trước vài bước, đứng ở bên cạnh kết giới, tầm mắt nhìn chằm chằm thanh trường kiếm trong tay Phong Khuynh Dao.
"Sao thế?" Vu Hoan ôm Thiên Khuyết Kiếm tiến lên, cũng quan sát đánh giá một chút, trừ bỏ so với lúc trước đen thêm một chút thì cũng chẳng có gì khác biệt cả.
"Linh hồn của nàng ta bị Thần Khí kia khống chế rồi." Cuối cùng Dung Chiêu đưa ra kết luận như vậy.
"Thần Khí hợp thể với nàng ta, nàng ta là quỷ thân, vốn dĩ là thể âm, mà bản thân Thần Khí này cũng chứa âm khí, âm khí của Thần Khí mạnh hơn nàng ta, cho nên lúc này nàng ta không biết mình đang làm cái gì." Dung Chiêu một hơi nói xong, thấy Vu Hoan vẫn còn có chút mê mang, nên tiếp tục giải thích tỉ mỉ kỷ càng: "Vốn dĩ quỷ và Thần Khí là kẻ thù, nhưng mà trong Thần Khí kia có chứa âm khí nên có thể phù hợp với quỷ, thời điểm hợp thể kia, lực lượng quỷ thân nhỏ hơn nhiều so với Thần Khí, như vậy quỷ thân sẽ bị chiếm đoạt, hiện giờ Thần Khí còn chưa hoàn toàn chiếm lấy nàng ta, cho nên nàng ta còn giữ một ít ý thức cuối cùng."
"Cho nên, bây giờ ta có thể giết nàng ta?" Vu Hoan ngửa đầu, mắt phát sáng.
Dung Chiêu đỡ trán, ấn đầu nàng xuống, tiếng nói nhàn nhạt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không cho ngươi giết người."
"..." Vu Hoan mất mát gụt đầu xuống.
"Được thôi, bây giờ ngươi có thể xác định thanh Thần Khí này là Thần Khí ngươi muốn tìm chưa?"
"Không phải." Dung Chiêu nghiêm túc lắc đầu: "Thần Khí ta muốn tìm là Thần Khí có dương khí thuần khiết nhất trên thế gian này."
Vu Hoan gật đầu, lại ngắm Phong Khuynh Dao còn đang tiếp tục chém kết giới, vẻ mặt thất vọng lắc đầu.
Thật muốn giết người, làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp.
Không phải Thần Khí hắn muốn tìm, vậy huỷ đi...
Vu Hoan còn đang nghĩ ngợi, cửa phía sau đã bị người ta đá bay, Diêm Tố tránh ở bên cạnh, run run, đáng thương hề hề nhìn Vu Hoan.
Tổ tông... Cứu mạng!
Ngoài cửa nhanh chóng tiến vào mấy người, dẫn đầu đúng là Hứa Bác, đứng bên cạnh hắn còn có Sở Vân Cẩm lúc nào cũng phát ra khí chất tiên nữ.
Tiếng chém giết nơi xa đã dừng.
Sở Vân Cẩm tiến vào liền đánh giá Vu Hoan một lần, chẳng qua rất nhanh đã chuyển tầm mắt đi, đem tầm mắt phong toả ở trên người Phong Khuynh Dao còn đang duy trì tư thế một động tác.
"Hứa bá bá." Sở Vân Cẩm gật gật đầu với Hứa Bác, Hứa Bác hiểu ý, phất tay cho những người khác vây quanh Phong Khuynh Dao.
Đương nhiên, lấy vị trí Phong Khuynh Dao lúc này, Vu Hoan và Dung Chiêu cũng bị vây quanh.
Bọn họ giống như không nhìn thấy Vu Hoan, nhanh chóng niệm một hồi chú ngữ dài dòng nghe không hiểu.
Vu Hoan nghe xong vài câu, sắc mặt tức khắc biến đổi, duỗi tay túm chặt cánh tay Dung Chiêu, vội vàng nói: "Bọn họ đang lập sát trận, mau lao ra đi."
Dung Chiêu đối với trận pháp cũng không phải rất quen thuộc, dù sao thì hắn hàng năm đều là ngủ say, sự tình biết đến xa xa không nhiều bằng Vu Hoan.
Hắn phá trận, hoàn toàn là dựa vào sức mạnh của bản thân, đơn giản thô bạo.
Nghe được Vu Hoan nói như vậy, Dung Chiêu trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, một tay ôm nàng bắt đầu lao ra bên ngoài.
Nhưng mà đã chậm, âm thanh đột nhiên im bặt, bốn phía bỗng dưng dâng lên bốn cột sáng, hội tụ trên đỉnh đầu bọn họ.
Kết giới phát ra âm thanh răng rắc răng rắc rách nát.
Trong ánh sáng chói loá lập loè, Vu Hoan dường như thấy được Sở Vân Cẩm đắc ý tươi cười.
"Dung Chiêu... Ngươi có thể phá sát trận không?" Vu Hoan hữu khí vô lực dựa vào bả vai Dung Chiêu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Hẳn là... Có thể."
Vậy còn chần chờ cái quần què gì nữa!
Đây là chê sống lâu quá hả?
Còn không mau thử xem!
Vu Hoan cảm thấy mệt tim, nếu trời cao cho nàng cơ hội hối cải để làm người mới, nàng nhất định sẽ lựa chọn chưa từng đến chỗ không gian kia, chưa từng gặp gỡ Dung Chiêu.
Đáng tiếc...
Vu Hoan thong dong từ trên người Dung Chiêu nhảy xuống dưới, còn chưa có đứng vững, kết giới liền vỡ vụn.
Vỡ vụn... Rớt......
Sau đó, Phong Khuynh Dao liền giơ trường kiếm vọt lại đây, trực tiếp lao đến chỗ nàng.
Này này... Nàng lớn lên cũng không đến nổi sao lại kéo thù hận nhiều như vậy?
Rõ ràng bên cạnh còn đứng một đứa, vì cái lông gì chỉ chém nàng?
Vu Hoan không chút suy nghĩ, kéo Dung Chiêu qua chắn trước người mình.
Nàng sợ nếu nàng mà ra tay, muội muội này toàn thây đều sẽ không giữ nổi.
Nhịn xuống, không nên động thủ, không nên động thủ, không nên động thủ.
A di đà phật, A di đà phật, A di đà phật...
Tự mình thôi miên mình một phen, niệm niệm Tịnh Tâm chú, Vu Hoan cảm giác mình dường như tốt lên không ít.
Nhưng mà...
Vì sao thân thể nàng lại tự di chuyển thế này?