Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Thiên Khuyết Kiếm này giơ lên là muốn "nàm" cái gì!!!

Phía dưới Thiên Khuyết Kiếm là Phong Khuynh Dao âm khí dày đặc, một kiếm này mà chặt xuống, muội muội tuyệt đối bị phế là cái chắc!

Mắt thấy Thiên Khuyết Kiếm không chịu khống chế sắp bổ đến Phong Khuynh Dao, Dung Chiêu không biết bay ra từ chỗ nào, xách cổ áo Vu Hoan lui về sau, kéo giãn một khoản cách với Phong Khuynh Dao.

Vu Hoan liếc nhìn Phong Khuynh Dao, Thiên Khuyết Kiếm ở trong không khí không ngừng huy động, phát ra thanh âm hoắc hoắc.

"Dung Chiêu...Thân thể ta giống như... Không nghe theo sự điều khiển của ta..." Nàng xác định, bây giờ bản thân mình vô cùng thanh tỉnh, không phải bị lệ khí khống chế.

Dung Chiêu đánh rơi Thiên Khuyết Kiếm trong tay nàng, một tay đem nàng giam cầm trong ngực, lúc này mới rũ mắt nhìn nàng, trên mặt hiện lên một tia hài hước.

Trong lòng Vu Hoan "lộp bộp" một tiếng, trong đầu bay đến năm chữ cái to.

Lại tâm thần phân liệt!!

"Nếu ngươi biết là sát trận, vì sao lại không đề phòng hả? Chỉ số thông minh bị nàng ta chém rớt rồi sao?"

"..." Cảm ơn đại gia nhắc nhở.

Vu Hoan không muốn cùng đứa tâm thần phân liệt Dung Chiêu nói chuyện, một chút cũng không đáng yêu.

Dung Chiêu thấy Vu Hoan quay đầu, còn đang tự hỏi trong chốc lát, vừa rồi hắn nói cũng không có vấn đề, nữ nhân này lại quậy cái gì?

Lúc bọn họ nhào nháo, Phong Khuynh Dao đã xách theo trường kiếm giết đến.

Dung Chiêu trực tiếp nhét Thiên Khuyết Kiếm vào lòng Vu Hoan, thuận tiện cũng ném luôn nàng, đối đầu chính diện với Phong Khuynh Dao.

Đậu moá, khi ném người có thể báo trước một câu được không!

Vu Hoan bị ném xuống, luống cuống tay chân đứng vững, lại cuống quít triệu hồi Linh Hồn Chi Lực ở trong cơ thể, không cho lực lượng của trận pháp khống chế mình.

Trong mắt Phong Khuynh Dao có giãy giụa, dường như muốn dừng lại, nhưng biểu tình của nàng ta càng ngày càng thống khổ.

Sát trận...

Không nghĩ đến nàng còn có thể nhìn thấy sát trận như vậy, lấy người trong trận pháp làm vũ khí.

Sở Vân Cẩm, xem ra ngươi có được không ít thứ tốt nhỉ.

Hào quang của nữ chính đúng là trâu bò.

Nàng cũng rất muốn làm nữ chính, người đẹp tâm đẹp, trái ôm phải ấp, còn có bàn tay vàng.

Đáng tiếc...

Nàng chỉ định là một vai phụ, mặc dù là nàng giãy giụa cố gắng không biến thành vật hy sinh nữ phụ, cũng rất khó trái ý trời mà thành vai chính.

Thật mệt, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Muốn chết để bình tĩnh một chút!

Dung Chiêu và Phong Khuynh Dao đánh đến khó mà tách ra, Vu Hoan ngồi ở trong trận pháp, than ngắn thở dài.

Trong trận pháp không nhìn được tình hình bên ngoài, nhưng ngoài trận pháp lại có thể nhìn rõ ràng tình huống bên trong.

Bao gồm cả Sở Vân Cẩm, tất cả mọi người đều phát ngốc nhìn đứa đang ở trong trận pháp ngồi xếp bằng đếm ngón tay, Vu Hoan.

Đây là tình huống gì?

Người bên cạnh đang đánh nhau, ngươi ngồi ở chỗ kia đếm ngón tay là đang chơi trò gì vậy!

Nếu có thể lựa chọn, nàng cũng không muốn ngồi ở chỗ này đếm ngón tay.

Nàng nhất định sẽ ôm điểm tâm, vừa ăn vừa đếm ngón tay.

Là cái tư thế đó, không sai!

Phong Khuynh Dao cũng không biết có phải cắn thuốc hay không, tiềm năng toàn bộ bộc phát ra, Dung Chiêu trong lúc nhất thời không thể làm gì được nàng ta.

Vu Hoan xem đến mức ngáp lên ngáp xuống, nếu sau nàng có giường nệm, nàng nhất định sẽ đổi cái tư thế duyên dáng hơn mà từ từ xem.

Đúng lúc này, diễn biến chuyển đổi, Phong Khuynh Dao vòng qua người Dung Chiêu, thẳng tắp nhào đến Vu Hoan.

Vu Hoan mới ngáp được một nửa, cảm nhận được lực đạo của Phong Khuynh Dao bay đến, hơi hơi xê dịch mông sang bên cạnh, sau đó lại tiếp tục đem cái ngáp kia làm cho xong.

Ánh lửa vụt qua, thân hình nàng đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, Thiên Khuyết Kiếm xoẹt một cái liền để ở trên cổ Phong Khuynh Dao.

Một loạt động tác này phát sinh thật sự nhanh, khi Dung Chiêu từ phía sau đuổi đến, Vu Hoan đang đoạt lấy Thần Khí trong tay Phong Khuynh Dao.

Thần Khí rời khỏi tay Phong Khuynh Dao, thần sắc trên mặt nàng ta lập tức liền thay đổi.

Giống như là... Giải trừ khống chế.

Khuôn mặt khôi phục dịu dàng, con ngươi ôn nhu như nước lộ ra một tia mê mang.

"Vu Hoan cô nương?" Phong Khuynh Dao thấy rõ Vu Hoan, trong kinh ngạc vui mừng mang theo tia khó hiểu.

"Đây là đâu? Ngươi..." Ánh mắt nàng ta dời xuống đến mũi kiếm còn gác ở trên cổ mình.

Vu Hoan thấy Phong Khuynh Dao khôi phục lí trí, không chút do dự ôm Thiên Khuyết Kiếm trở về trong lòng, mặt khác đem thanh kiếm kia ném trên mặt đất.

"Kiếm này ngươi tốt nhất đừng cầm trong tay thì hơn."

Phong Khuynh Dao ngạc nhiên đem tầm mắt chuyển qua trường kiếm màu đen trên mặt đất, thanh kiếm này...

"Vu Hoan cô nương... Ta..." Ánh mắt Phong Khuynh Dao vẫn luôn dừng lại ở trên thanh kiếm kia: "Hình như ta mất trí nhớ... Tại sao lại như vậy..."

Ký ức của nàng chỉ dừng lại ở một giây khi bản thân mình chết kia, nàng làm sao đến nơi đây, vì sao cầm một thanh kiếm mà trước nay nàng chưa từng thấy, nàng giống như không có ký ức.

"Bình thường."

"Hả?" Phong Khuynh Dao ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng nghi hoặc nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan dùng chân đá đá thanh kiếm, vẻ mặt mang theo vài phần khinh bỉ.

"Bị nó khống chế ngươi còn có cái gì gọi là lí trí?" Dừng một chút, Vu Hoan nghiêng đầu dùng một loại ánh mắt quái dị đánh giá Phong Khuynh Dao.

Phong Khuynh Dao chỉ cảm thấy ánh mắt Vu Hoan nhìn mình thật sự âm trầm, không tự chủ được lạnh run.

Vu Hoan nhếch miệng lộ ra một tia tươi cười ác liệt: "Ngươi có thể trở lại trong thân thể là bởi vì thanh kiếm này, không biết thanh kiếm này rời khỏi ngươi, thân thể có gì biến hóa hay không."

Ai?

Thân thể?

Phong Khuynh Dao ở trên người sờ soạng mấy cái, thân thể ấm áp quen thuộc, làm đầu óc cô trống rỗng một mảnh.

Đây là có chuyện gì?

Nàng nhớ rõ nàng đã chết!

Vu Hoan cô nương nói, bởi vì thanh kiếm kia...

Thanh kiếm trên mặt đất kia?

Đầu óc Phong Khuynh Dao xoắn hết cả lại, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Mà người bên ngoài, thấy ba người thế nhưng ngừng lại, rất có tư thái bắt tay giảng hòa, sắc mặt Sở Vân Cẩm lập tức liền âm trầm xuống.

Nàng ta trực tiếp tiến lên thay đổi một người, một đoạn chú ngữ so với vừa rồi còn dài dòng phức tạp hơn từ trong miệng nàng ta tràn ra.

Tức khắc ánh sáng của toàn bộ trận pháp mạnh mẽ lên không ít, một cổ hơi thở thô bạo xoay tròn một vòng quanh trận pháp, đột nhiên một đầu chui vào trong trận pháp.

Trong nháy mắt, có một dòng khí từ trong trận pháp bắn ngược ra, người bốn phía đều bị dòng khí kia bắn bay.

Sở Vân Cẩm càng thảm hơn, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Hứa Nguyên Thanh khẩn trương nâng nàng ta dậy: "Vân Cẩm cô nương... Cô nương có sao không?"

Sở Vân Cẩm thuận thế ngồi dậy, chậm rãi lắc đầu, rũ mi rũ mắt ôn nhu nói.

"Không đáng ngại, đa tạ Hứa công tử quan tâm."

"Trên mặt đất lạnh, đứng lên trước đi." Thần sắc Hứa Nguyên Thanh khẩn trương vội vàng, đỡ nàng ta đứng dậy.

Lúc này, người bên ngoài không nhìn được tình hình bên trong, ngược lại bên trong có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.

Phong Khuynh Dao vừa lúc nhìn thấy một màn Sở Vân Cẩm được Hứa Nguyên Thanh nâng dậy kia, trong mắt Hứa Nguyên Thanh trân trọng và khẩn trương, không sai chút nào rơi vào trong mắt nàng.

Nàng ta chưa từng nhìn thấy Hứa Nguyên Thanh khẩn trương như thế, mặc dù là nàng ta bị thương, Hứa Nguyên Thanh chẳng qua cũng chỉ dùng thái độ ôn hòa đối xử với mình, trong mắt hắn nhìn không ra chút nào khẩn trương đối với người yêu.

Nàng ta vẫn luôn cảm thấy Hứa Nguyên Thanh chính là người như vậy, hắn đối với ai đều là như thế, là do nàng ta yêu cầu quá cao.

Nàng ta vẫn luôn an ủi mình như thế.

Nhưng mà vừa rồi...

Nàng ta thấy được.

Thế mà đối tượng kia, lại không phải nàng ta.

Tại sao lại như vậy?

Nữ nhân kia là ai?

Vô số vấn đề nổi lên trong lòng Phong Khuynh Dao, nhưng không có ai cho nàng lời giải đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play