Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Thái độ Dung Chiêu kiên quyết. Nàng cũng không thể từ chối, nên cứ mặt kệ hắn đi.

Bốn con giống loài khác nhau ấy dùng loại phương thức kỳ quái di chuyển cùng nhau.

Vu Hoan và Dung Chiêu đi song song, Diêm Tố bay phía sau, Thiên Khuyết Kiếm khi thì dựa trước khi thì dựa sau, chọc Diêm Tố thét chói tai từng trận.

Vu Hoan nói những người đó chính là mấy người ở Phủ thành chủ làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Phong Khuynh Dao bị một người ôm bảo vệ ở bên trong, bọn họ nhanh chóng xuyên qua ngõ nhỏ.

Trong đó y phục của một người Vu Hoan có chút quen mắt, có nhớ rõ đã từng nhìn thấy người này bên cạnh Diệp Lương Thần.

Lúc nãy ở Phủ thành chủ không nhìn thấy Diệp Lương Thần nàng liền hoài nghi, quả nhiên Diệp Lương Thần cũng bị Sở Vân Cẩm hố, lúc này đến bắt người.

Không biết vòng vèo bao lâu, những người đó mới cảnh giác ngừng lại, Vu Hoan dựa vào góc tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người đó nhảy vào sân.

"Tổ tông... Chúng ta không đi vào sao?" Bóng ma Diêm Tố co nhúm lại một chỗ, mở to đôi mắt ngập nước hỏi Vu Hoan.

"Đi vào làm gì, làm bia ngắm sống cho người ta luyện tập sao?" Mí mắt Vu Hoan cũng không thèm nâng một chút.

Diêm Tố: "..." Thế bọn họ ở chỗ này làm gì? Uống gió Tây Bắc sao?

Trên không trung là mây đen âm u như cũ, toàn bộ Phong Tuyết Thành đều lâm vào trong một loại khủng hoảng không biết tên.

"Trận bão táp này, chắc là chơi vui đấy." Con ngươi Vu Hoan sáng ngời lấp lánh tia hài hước.

Thần Khí dẫn phát chỉ có tham lam và dục vọng vô tận của con người.

Đem Phong Tuyết Thành lâm vào bên trong máu tanh, mà cái loại không khí máu tanh này...

Con ngươi Vu Hoan dần dần có hắc khí quấn quanh, tia sáng ngời loé một cái rồi mất đi.

Đáy lòng Vu Hoan hoảng hốt, vươn tay sang bên cạnh, bắt lấy tay Dung Chiêu, bàn tay khác cũng giơ lên bao trùm trên mu bàn tay Dung Chiêu.

Nàng cúi đầu xuống, từng ngụm từng ngụm thở dốc, lồng ngực tràn ngập dục vọng vô tận, đó là dục vọng đối với máu tươi, đối với giết chóc.

Nàng tựa như con người đói khát đến mức tận cùng, đầy dục vọng với đồ ăn, cái loại dục vọng che trời lấp đất này bao phủ nàng, làm nàng thở không nổi.

Dung Chiêu nhíu mày nhìn Vu Hoan đang khó chịu, có chút vặn vẹo sườn mặt, đặt tay Vu Hoan vào trong lòng bàn tay to lớn của mình, độ ấm lạnh lẽo một chút một chút truyền đến trên người nàng.

Một lát sau, âm thanh tự giễu của Vu Hoan nặng nề vang lên: "Xem ra ngươi thật sự không thể cách ta quá xa."

Hôm nay Dung Chiêu cưỡng ép áp chế lệ khí trong cơ thể của nàng xuống, không phát tiết ra hoàn toàn, cho nên mới làm cho nàng chỉ cần nghĩ lại, liền sẽ khiến cho nó trồi lên, muốn khống chế nàng.

Nếu nàng phát tiết tàn sát con người, có lẽ cổ lệ khí kia sẽ trưởng thành càng ngày càng hung mãnh hơn, cuối cùng nàng sẽ không có cách nào khống chế nó, một chút cũng không thể.

Nhưng không tàn sát con người, chỉ áp chế nó, cũng sẽ xảy ra tình huống như hiện giờ.

Chỉ cần trong đầu nàng nhảy ra ý nghĩ này, cổ lệ khí kia sẽ lấn át tất cả, đẩy nàng vào trong giết chóc máu tanh.

Thời gian của nàng...

Hừm, thật sự không nhiều lắm.

"Yên tâm, ta nói rồi, trong lúc còn khế ước với ta, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc kệ là thân thể này hay là bản thân ngươi." Dung Chiêu đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng Vu Hoan: "Ngươi chỉ cần lo làm việc ngươi muốn làm, giết người tàn sát đều giao cho ta."

Vu Hoan phun ra một ngụm không khí, lại lần nữa dựa trên vách tường, cười nhìn về phía Dung Chiêu, trong giọng điệu cổ quái mang theo một tia mềm mại nhẹ nhàng: "Về sau chúng ta vẫn nên đi trên con đường hoà bình thì hơn, ta không muốn bị sét đánh."

Ánh mắt Dung Chiêu trầm trầm, há miệng thở dốc, lại không phản bác Vu Hoan.

Hắn có thể nói cái gì?

Nói hắn cũng không sợ trời đánh?

Diêm Tố thật sự là nghe không hiểu hai người kia đang nói cái gì, chỉ có thể đáng thương hề hề ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.

Nói thật cao xa, hoàn toàn nghe không hiểu.

Diêm Tố lần đầu tiên vì chỉ số thông minh của mình mà đau khổ.

Khi Vu Hoan và Dung Chiêu đối diện, Thiên Khuyết Kiếm xoẹt một cái từ trên không trung rơi xuống, cắm ở giữa hai người, thân kiếm ong ong run vài cái mới dừng lại cắm xuống dưới.

Đồng thời Vu Hoan quay đầu nhìn về phía một đầu ngõ nhỏ, nơi đó không ít người chạy gấp tới.

"Đến rồi." Khoé miệng Vu Hoan giơ lên, duỗi tay rút Thiên Khuyết Kiếm lên cầm trong tay, tạm dừng một chút, lại đổi thành ôm vào trong ngực.

Khí tức trên người Thiên Khuyết Kiếm và Dung Chiêu lạnh lẽo giống nhau, chỉ là hiệu quả không có lộ rõ như vậy thôi.

Cũng may với Vu Hoan mà nói, cũng đủ.

Nàng sợ trong chốc lát đổ máu, sẽ không khống chế được mình, dự phòng trước tốt hơn.

Mục tiêu những người đó đúng là khoảng sân đối diện bọn họ, sau khi những người đó tiến vào, Vu Hoan cũng đi theo nhảy vào.

Dung Chiêu và Diêm Tố theo sát sau đó, Diêm Tố hiển nhiên là sợ Dung Chiêu, thân ảnh luôn lúc ẩn lúc hiện, lúc nào ngẫu nhiên thân cận quá sẽ trực tiếp biến thành trong suốt, cả Vu Hoan cũng phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra hắn.

Những người đó tiến vào sân liền trực tiếp tàn sát, Vu Hoan ôm Thiên Khuyết Kiếm, vẻ mặt âm u, dùng tốc độ cực nhanh rời đi nơi chém giết, lui tới chỗ sâu trong sân mà đi.

Tòa nhà này bên ngoài thoạt nhìn không lớn, nhưng ở bên trong mới phát hiện lớn đến có chút thái quá, nàng đi một hồi lâu mới tìm được một tòa tiểu lâu được trận pháp bảo vệ.

"Có thể phá không?" Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Dung Chiêu, nếu nàng nhớ không lầm, tên Kiếm Linh này biết phá giải trận pháp.

Dung Chiêu nhíu mày nhìn một lát, gật đầu, sau đó kéo Vu Hoan lôi về sau, bản thân mình thì đứng ở vị trí vừa rồi của nàng.

Hắn làm mấy cái tư thế Vu Hoan thấy không rõ, sau đó nàng liền cảm giác được dao động của trận pháp yếu dần, đợi hắn làm mấy cái tư thế kia xong, toàn bộ trận pháp liền biến mất.

Vu Hoan có chút ngây người, một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Dung... Chiêu, phương pháp ngươi giải trận, quá độc đáo."

Trước nay chưa thấy qua ai giải trận như vậy hết!

"Ta chỉ là đem sức mạnh trong cơ thể ta quăng lên trên trận pháp, rồi mạnh mẽ bài trừ mà thôi."

"Đừng nói với ta ngươi làm những cái tư thế đó cũng không có tác dụng gì nha?"

Phương pháp thô bạo như thế, vì cái lông gì phải làm nhiều tư thế như vậy?

Dung Chiêu nghiêng đầu, đáy mắt hiện lên một tia ý cười: "Không sai, tác dụng lớn nhất chính là làm ta thoạt nhìn tương đối soái!"

Soái...

Soái cái lông!

Mẹ nó lại tâm thần phân liệt rồi!

Còn đâu một Dung Chiêu cao lãnh của nàng, nàng không cần nói chuyện với tên Kiếm Linh tâm thần phân liệt như thế này.

Vu Hoan tâm tắc bước vào tiểu lâu, đi ra nghênh đón nàng chính là một đường kiếm khí làm cho người ta sợ hãi.

Vu Hoan khom lưng tránh đi, cuống quít vọt vào bên trong, Dung Chiêu bị Vu Hoan chặn tầm mắt, thiếu chút nữa liền đụng vào kiếm khí kia, cũng may hắn phản ứng nhanh, mới không bị kiếm khí đâm trúng.

Đứng yên, Dung Chiêu lạnh lẽo sâu kín nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, vì sao hắn lại đồng tình một nữ nhân ác độc như vậy?

Đầu óc hắn bị cửa kẹp sao?

Đầu óc Dung Chiêu có bị cửa kẹp hay không, Vu Hoan không biết, lúc này nàng đang mắt to trừng mắt nhỏ với Phong Khuynh Dao.

Trường kiếm của Phong Khuynh Dao gác ở trên cổ Vu Hoan, mà Thiên Khuyết Kiếm được Vu Hoan ôm trong ngực ong ong run run, làm cánh tay nàng tê dại hết cả lên.

"Đừng run nữa." Vu Hoan thấp giọng quát lớn một tiếng, Thiên Khuyết Kiếm quả nhiên không dám động đậy thêm.

Mà hàn khí bức người của lưỡi kiếm trên cổ lại cách nàng gần thêm vài phần.

"Buông nàng ấy ra." Giọng nói Dung Chiêu từ mặt bên truyền đến, bình tĩnh không có cảm tình.

Hắn bước bước chân, đi về phía Vu Hoan, ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc, không có chút nào lo lắng.

"Đừng đến đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play