Bà Đây Đem Vai Ác Dưỡng Oai

Chương 37: Quái vật đến từ hành tinh nào


2 năm

trướctiếp

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Trong phòng tràn ngập máu tươi, tất cả mọi người đầy mặt hoảng sợ thối lui đến một chỗ, nhìn chằm chằm nữ nhân trong phòng.

Trên người nàng không có chút vết máu nào, lại vô cớ làm người ta cảm nhận được mùi máu tanh nồng đậm.

Đó là một loại giết chóc từ linh hồn, từ trong xương cốt thẩm thấu ra sự chết chóc.

Thực lực của bọn họ ở trước mặt nàng, giống như là hạt cát đứng trước biển cả mênh mông, nhỏ bé đến mức làm cho trái tim bọn họ băng giá.

Đây rốt cuộc là quái vật đến từ hành tinh nào vậy?

Hứa Bác được Hứa Nguyên Thanh đỡ, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm Vu Hoan, cùng suy nghĩ với rất nhiều người, hắn cảm thấy nàng chỉ là một tiểu cô nương, có thể ở trên đại lục truyền ra ác danh như vậy chẳng qua chỉ là ỷ vào Bách Lý gia làm hậu thuẫn sau lưng.

Nhưng mà lúc này, hắn không thể không thừa nhận, lúc trước nàng nói những lời đó không hề nói khoác.

Nàng giống như ác ma, cuồng vọng, tàn nhẫn, máu lạnh, không sợ hãi bất kì người nào, càng không sợ chết...

Vu Hoan vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm cánh môi, khóe miệng tươi cười chậm rãi tản ra, lộ ra một tia ngoan độc: "Các ngươi không phải muốn lấy mạng ta sao? Sao không dám tiến lên?"

Dứt lời, trước mắt nàng chợt tối sầm lại, ngay sau đó cả người đã bị kéo vào trong một cái ôm lạnh băng.

Lý trí bị khí đen quấn quanh như thủy triều cũng lui tán đi, ý thức dần dần khôi phục lại.

"Đừng để nó khống chế ngươi, cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày ngươi sẽ bị nó cắn nuốt." Giọng nói Dung Chiêu vẫn lạnh lùng như cũ, hắn đang kể rõ một sự thật.

Nhưng mà không biết có phải hắn ảo giác hay không, sự thật đó làm tim hắn mạnh mẽ run lên một cái.

Vu Hoan chôn đầu ở lồng ngực lạnh lẽo của Dung Chiêu, lúc này nàng không cảm thấy chán ghét khí lạnh trên người hắn, ngược lại có một loại sảng khoái, giống như...

Chỉ có dòng khí này mới có thể ấn xuống lệ khí xao động dưới đáy lòng nàng, làm nàng khôi phục lý trí.

Cổ lệ khí này càng ngày càng lớn mạnh, nàng sắp khống chế không được.

Thời gian nàng còn không nhiều lắm...

"Cám ơn." Đây là lần thứ hai Vu Hoan cảm ơn Dung Chiêu.

"Về sau... Muốn phiền ngươi một chút, bây giờ ta còn không thể..." Câu nói kế tiếp nàng không có nói ra, nhưng mà nàng tin tưởng Dung Chiêu hiểu.

Nàng không thể bị cổ lệ khí kia cắn nuốt, nàng còn việc phải làm, thật nhanh là có thể thực hiện, dù còn một hơi cuối cùng, nàng cũng muốn chống đỡ.

Dung Chiêu siết chặt vòng tay ôm Vu Hoan, lông mi buông xuống chặn đi cảm xúc trong mắt: "Về sau ngươi muốn giết ai, nói với ta, ta giúp ngươi."

Vu Hoan câm nín, để Sáng Thế Chi Kiếm nắm giữ mệnh cách của vạn vật đi giết người?

Đây không phải là làm thế giới đại loạn sao...

Lần trước Dung Chiêu có vài lần ra tay, nhưng chỉ là đánh người ta ngất đi, căn bản không có đụng đến tính mạng.

Mặc dù là vừa rồi, hắn cũng chưa từng ra tay giết chết.

Nhưng ngay lúc này chính Kiếm Linh lại nói với nàng, về sau muốn giết ai, hắn giúp nàng giết.

Vu Hoan không biết là nên cười hay nên khóc, nếu nàng thật sự dám để cho Sáng Thế Chi Kiếm đi giết người, không chừng nàng sẽ bị sét đánh.

Hai người ôm thành một nhúm, hoàn toàn bơ đi mấy đôi mắt vây xem bên cạnh.

Sắc mặt Sở Vân Cẩm rất khó coi, nàng ta không nghĩ đến Bách Lý Vu Hoan sẽ lợi hại như vậy.

Nàng ta tin tưởng, cho dù là cấp bậc Thánh Chủ, cũng không nhất định đấu được Bách Lý Vu Hoan.

Xem ra nàng ta phải nghĩ biện pháp mau chóng diệt trừ Bách Lý Vu Hoan, nếu không đường về sau sợ là rất khó đi.

"Thành chủ, không xong, không xong rồi." Bên ngoài kêu la ầm ỹ, đánh vỡ không khí quỷ dị trong phòng.

Đi cùng với âm thanh là một tiếng bạo phá thật lớn vang lên, mặt đất hung hăng run rẩy.

Hứa Bác và Hứa Nguyên Thanh liếc nhau, nhanh chóng đi đến cửa, quét mắt nhìn xung quanh.

Vu Hoan thong dong từ trong ngực Dung Chiêu ngẩng lên, quét mắt xuống mặt đất, tức khắc nhíu mày ghét bỏ.

"Thành chủ, có người tiến vào Tây viện." Âm thanh lúc trước lại vang lên, Vu Hoan đi vài bước đến cửa, liền nhìn thấy ngoài cửa một hạ nhân đang quỳ, trên người còn dính vết máu.

"Trận pháp thì sao?" Hứa Bác đẩy Hứa Nguyên Thanh ra, lảo đảo tiến lên bắt lấy cổ áo người nọ.

"Trận pháp... Bị phá giải..." Sắc mặt người nọ trắng bệch nhìn Hứa Bác, run rẩy trả lời.

Hứa Bác buông lỏng ngón tay, cả người đều dường như mất đi sức lực.

"Sao có thể... Trận pháp kia không có ai có thể phá, không thể, không thể..." Hứa Bác vừa lắc đầu vừa loạng choạng chạy về nơi có khói bốc lên dày đặc.

Hứa Nguyên Thanh  lo lắng chạy theo phía sau, ngay cả Sở Vân Cẩm cũng không để ý đến Vu Hoan, chạy theo hai cha con kia.

Vu Hoan chống tay lên khung cửa, ánh mắt dừng trên hoa sen khô héo trong hồ nước, như suy tư gì đó nói.

"Thần Khí hiện thế, tất có dị tượng."

"Vu Hoan cô nương... Khụ khụ khụ..." Phong Vân nằm ở trên một đống thi thể, gian nan thò tay, nói mớ nói: "Dao Nhi..."

Những thi thể thấy máu đều là Phong Vân giết, không thấy máu chính là Vu Hoan giết, mà không chết chính là Dung Chiêu làm ngất đi.

Lúc này Phong Vân nằm trong đống thi thể máu tươi đầm đìa, Vu Hoan rất là ghét bỏ nhìn hắn, bộ dáng "ta không muốn nói chuyện với người dơ như thế".

"Không đi xem?" Dung Chiêu nhìn khói dày đặc tứ tung bên kia, có chút nghi hoặc hỏi Vu Hoan.

"Xem cái gì? Nếu người ta ngay cả trận pháp cũng có thể giải, đi có thể xem thấy cái gì?" Vu Hoan cười nhạo một tiếng, lạnh lùng sâu kín nói: "Chúng ta đi tìm Diệp Lương Thần."

"Ngươi biết hắn ở đâu sao?"

Diệp Lương Thần giấu Phong Khuynh Dao ở Phủ thành chủ, nhưng từ đầu đến đuôi hắn cũng chưa xuất hiện.

Xem ra trong chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy.

"Không biết, nhưng mà đi theo đám người kia, chắc là sẽ biết." Nàng không phải vạn năng, sao có thể cái gì cũng biết.

Lấy thực lực của nàng bây giờ, cũng chỉ có thể ở điều tra vị trí một người trong một phạm vi nhất định, phạm vi quá lớn, tuy rằng nàng có thể tìm ra, nhưng lại quá hao phí thể lực và thời gian, còn không bằng nàng tự động não.

Dung Chiêu chỉ cần ngẫm lại một chút là biết Vu Hoan nói đám người kia là ai.

Vu Hoan kéo theo Phong Vân từ Phủ thành chủ ra ngoài, thuận tay ném vào Phong phủ.

Lại thu hoạch được một con tiểu quỷ.

Nếu Vu Hoan biết Diêm Tố vẫn còn đu trên đầu tường Phong gia, đánh chết nàng cũng sẽ không tiện tay mang Phong Vân về, ít nhất là đem hắn ném ở trên đường cái.

"Tổ tông... Ngươi đi đâu vậy? Tại sao ta không nhìn thấy ngươi đi ra ngoài?" Vẻ mặt Diêm Tố mê mang, buổi sáng hôm nay hắn vẫn luôn đu vào cửa lớn, thật sự không có nhìn thấy Vu Hoan đi ra ngoài.

Vu Hoan trừng hắn một cái: "Mắt ngươi mù, còn trách ta à?"

Diêm Tố muốn đến gần Vu Hoan, nhưng hiện giờ Dung Chiêu và Vu Hoan tựa hồ là dựa vào nhau, hắn chỉ có thể cách một khoảng cách, nước mắt tràn lan, ủy khuất nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan cũng phát hiện hành vi của Dung Chiêu, tuy rằng trước kia hắn một tấc cũng không rời, nhưng hắn giữ khoảng cách với nàng ít nhất ở trong vòng một mét.

Nhưng bắt đầu từ vừa rồi, hắn chỉ cần nhẹ nhàng duỗi tay là có thể giữ chặt nàng, hai người gần như không có khe hở.

"Ngươi dựa gần ta như vậy làm cái gì?"

Dung Chiêu nghiêm trang trả lời: "Như vậy ta mới có thể bảo đảm an toàn của ngươi." Cùng với phòng ngừa ngươi mất đi lý trí.

Càng quan trọng hơn, phòng ngừa khi Vu Hoan có được Ly Hồn Thạch, dùng nó chặt đứt khế ước của bọn họ.

Tuy rằng Vu Hoan đã hứa, nhưng hắn vẫn không tin nữ nhân có tâm trạng không cố định này.

Lời nàng nói, mười câu đã có quá chín câu đều là giả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp