Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Bách Lý cô nương... Hiện tại tự bản thân ngươi còn khó bảo toàn, hà tất phải trộn lẫn chuyện của bọn ta, chuốc lấy phiền phức? Ta với ngươi cũng không thù không oán, chỉ cần ngươi mặc kệ chuyện này, ta cam đoan ở Phong Tuyết Thành, không có ai dám động đến ngươi." Hứa Bác thân là thành chủ, tin tức Phong Vân biết đến, hắn đương nhiên cũng biết.
Đại gia tộc Bách Lý không phải nơi hắn có thể trêu chọc, mặc kệ nữ nhân trước mặt này đã bị gia tộc trục xuất hay chưa, hắn đều cần phải đối đãi cẩn thận.
Vu Hoan ngồi vào ghế bên cạnh Phong Vân, khí định thần nhàn nói: "Hứa thành chủ, ngươi thấy ta có giống như là cần ngươi bảo vệ không? Không nói những kẻ thật sự dám xuống tay với ta, mà nói hiện giờ Bách Lý Hiên và Bách Lý Chiến ở ngay trong thành, ngươi ngăn được không?"
Hứa Bác nháy mắt trừng lớn mắt, đồng tử một trận co giật, đáy mắt lập loè không thể tin tưởng.
Vì sao người Bách Lý gia đến mà không ai nói cho hắn biết?
Hắn còn chưa đem hai cái tên mà Vu Hoan nói kia liên hệ với Bách Lý gia chủ, huống chi là đại trưởng lão, nếu không lúc này hắn cũng không giật mình đơn giản như vậy.
"Cho nên nha, Hứa thành chủ, không cần há mồm tuỳ tiện ưng thuận hứa hẹn chuyện mà mình làm không được." Vu Hoan nhàn nhạt liếc mắt một cái về phía Hứa Bác.
"Xem ra, hôm nay Bách Lý cô nương muốn đối nghịch với ta đến cùng." Hứa Bác trấn tĩnh lại, dù nói thế nào đi nữa, ở đây cũng là địa bàn của Hứa gia hắn, hắn cũng không tin một tiểu nha đầu như Bách Lý Vu Hoan có thể làm gì hắn?
Bách Lý gia thì thế nào, Bách Lý Vu Hoan hiện giờ chẳng qua chỉ là đứa bị gia tộc trục xuất, dù hắn có giết nàng, Bách Lý gia cũng không có lý do gì gây sự với hắn.
Sau khi nghĩ thông suốt, áp lực trong lòng Hứa Bác liền nhỏ đi nhiều.
"Không, ta sẽ không đối nghịch với ngươi." Vu Hoan lắc đầu, một tay chống má, trên mặt treo tươi cười nhạt nhẽo: "Bởi vì trên thế giới này, không ai có thể đối nghịch với ta."
Trước kia nàng đều đối mặt với quỷ tu, thật sự chưa từng đối mặt với người.
Sắc mặt Hứa Bác trực tiếp tái luôn rồi, hắn đã gặp qua kẻ cuồng vọng, nhưng mà chưa thấy qua đứa nào còn nhỏ tuổi mà cuồng vọng như vậy...
"Hứa thành chủ, ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ muốn cách chết như thế nào nha, chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của ngươi." Vu Hoan đem hai chữ di nguyện nhai đến phá lệ rõ ràng.
"Vu Hoan." Trong âm thanh lạnh lẽo của Dung Chiêu hàm chứa cảnh cáo.
Vu Hoan nhíu nhíu mày, buông bàn tay đang chống má, bất mãn nói: "Ta chỉ nói mà thôi, ngươi làm gì ghê vậy?"
Động thủ với Hứa Bác, nàng còn ngại bẩn tay.
Huống chi cái thời tiết này...
Dung Chiêu thấy sắc mặt Vu Hoan không tốt, có xu thế dần dần giảm xuống, hắn lập tức câm miệng không dám lên tiếng.
Hắn đã quên thời tiết hiện giờ, dựa theo tính tình Vu Hoan, khi thời tiết rét lạnh, động một chút cũng ngại mệt, huống chi là đánh nhau.
Mà Hứa Bác bị uy hiếp, sắc mặt hết tái rồi lại xanh, xanh lại chuyển đen, con ngươi đen tối biến đổi không ngừng.
Hai người đó thảo luận trước mặt người khác như chốn không người, quả thật là đủ rồi.
"Nếu các ngươi tìm chết, vậy đừng có trách ta." Trong giọng nói Hứa Bác không hề che dấu sát khí một chút nào, hắn vung tay lên, ngoài cửa liền tiến vào mấy chục người.
Vu Hoan liếc nhẹ những người đó một cái, như trào phúng như khinh thường nói: "Hứa thành chủ quả thật là quan lớn, nhiều người Hóa Huyền trung cấp như vậy, sợ là đội hình lớn nhất trong Phủ thành chủ có thể cầm đến nhỉ? Ngươi lấy nhiều người như vậy đối phó tiểu nha đầu như ta, không sợ hậu viện cháy sao?"
Vu Hoan ám chỉ làm Hứa Bác nhíu nhíu mày, hôm nay người đến Phủ thành chủ quả thật rất nhiều, nhưng từ sáng sớm hắn đã hạ lệnh không để hạ nhân của những người đó tiến vào, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
"Điều này không phiền Bách Lý cô nương nhọc lòng lo lắng." Hứa Bác hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh những người đó: "Một người cũng không giữ."
Bàn tay Vu Hoan chống lưng ghế, vừa lật về sau, nhẹ nhàng dừng ở bên cạnh người Dung Chiêu, thuận tay đẩy, Dung Chiêu đã bị đẩy đến vòng vây.
Một loạt động tác vô cùng trôi chảy, giống như đã tập luyện qua vô số lần.
Dung Chiêu quay đầu nhìn thiếu nữ đứng ở phía sau hắn, mi mắt cong cong, tươi cười nhạt nhẽo, áo khoác màu tím cùng làn váy xanh đong đưa bay múa.
Bốn phía dường như bị chậm lại, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy ảnh ngược của bản thân mình trong mắt nàng, nhưng hắn lại không thể tìm kiếm một chút độ ấm nào trong mắt nàng cả.
Sâu trong mắt nảy sinh vô tận hàn băng, đem cảm xúc nàng vùi lấp ở chỗ sâu nhất, không chừa một khe hở nào cho người ta nhìn trộm.
"Dung Chiêu, ta biết ta lớn lên xinh đẹp rồi, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục đứng đó nhìn, ta rất có thể sẽ đại khai sát giới, phải biết rằng, ta đã thật lâu rồi không giết người đấy." Giọng nói trong trẻo, lại vô tư tràn ngập máu tươi.
Quanh thân nàng tản mát ra một cổ lệ khí làm cho người ta sợ hãi, hắc ám trong con ngươi càng ngày càng nhiều.
Dung Chiêu hoàn hồn, thân hình chợt lóe, vừa lúc tránh đi một người công kích.
"Ta sẽ giải quyết." Giọng nói Dung Chiêu lạnh băng không có cảm xúc trôi trong không khí.
Vu Hoan chớp chớp mắt, ép xuống lệ khí quanh thân, nâng môi cười, có chút tiếc nuối nói: "Aizz, thật đúng là đáng tiếc, bọn họ sẽ không biết cái gì gọi là địa ngục chân chính."
Mọi người ói ra máu, nữ nhân này đầu óc có bệnh đúng không?
Đứa nào không có mắt, đem nữ nhân hung tàn như vậy thả ra ngoài?
Hiện trường hỗn loạn lên, nhưng Dung Chiêu không để một đứa nào lại gần Vu Hoan bên kia.
Sở Vân Cẩm và Hứa Nguyên Thanh đều không ra tay, tầm mắt Sở Vân Cẩm vẫn luôn nhìn chằm chằm Vu Hoan, trong đó ẩn ẩn hàm chứa nổi căm hận, có lẽ chỉ có mình Vu Hoan nhìn thấy được.
Sắc mặt Hứa Nguyên Thanh giãy giụa, nhìn Phong Vân có hổ thẹn, cũng có một cổ hận ý...
Cổ hận ý đến rất bất ngờ, ngay cả Hứa Nguyên Thanh cũng không biết, vì sao mình lại đột nhiên sinh ra cảm xúc như vậy với Phong Vân.
Phong Vân bị hai người vây công, lúc trước hắn đã bị thương, lúc này chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên ngoan cố chống lại.
"Phốc!" Phong Vân phun ra một ngụm máu tươi, thân mình cũng ngã xuống.
Trên người loang lổ vết máu, nhìn qua khiến cho lòng người kinh sợ.
Máu huyết trong cơ thể Vu Hoan đang sôi trào, kêu gào, trước mặt là một mảnh máu đỏ thẫm, quanh quẩn ở trong xoang mũi là mùi máu tươi, đẹp đẽ ngon lành như vậy.
Nàng biết mình sắp nhịn không được.
Khi nàng sắp mất đi lí trí, Phong Vân đột nhiên ngã xuống trước mặt nàng, máu tươi phun ở bên chân, giống như hoa tươi nở rộ, tia hung ác lan tràn trong mắt đột nhiên lớn mạnh.
Thân hình vừa động, trực tiếp bắt được cổ một người gần nhất, răng rắc một tiếng, người nọ mềm như bông ngã xuống.
Những người khác bị đột biến này dọa ngây ngẩn cả người, nhưng chờ khi hắn hoàn hồn, nữ nhân kia đang đứng trước mặt hắn, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm hắn.
Hắn cảm nhận được một cổ uy áp làm cho người ta sợ hãi đem hắn bao phủ từ đầu tới đuôi, thân mình cứng đờ, hoàn toàn không nghe sai bảo của hắn.
Mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt vạt áo, nỗi sợ hãi thật sâu từ đáy lòng nhảy lên.
Hắn muốn thét chói tai, hắn muốn chạy trốn, nhưng yết hầu hắn giống như bị người ta nhét đầy bọt biển ngấm nước, tứ chi nhũn ra, lại không dám động một chút ít.
Trên mặt Vu Hoan treo nụ cười quỷ dị, hai tròng mắt lại trống rỗng vô thần, bên trong quanh quẩn hắc khí, giống như rối gỗ bị người thao túng.
"Chuẩn bị tốt để chết chưa?" Tiếng nói mềm mại ngọt ngào mang theo hờn dỗi của tiểu cô nương.
Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy như mình nhìn thấy Tử Thần.
Không, hắn đã nhìn thấy!