Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Trong lòng Đông Phương Cảnh chảy một bụng máu.

Giúp đỡ? Giúp hắn xuống địa ngục sao?

Hít sâu một hơi, Đông Phương Cảnh mới mở miệng: "Trước đây ta giết ngươi, ngươi cũng đã giết ta một lần, tại sao ngươi còn không buông tha ta?"

Một nữ nhân vốn luôn yêu thích mình. Vậy mà mới một ngày không gặp, tính tình lại thay đổi lớn...

"Coi như là nhìn ngươi không thuận mắt đi." Bách Lý Vu Hoan đã chết, hắn lại còn sống, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Quan trọng nhất chính là, nàng không có cách bình ổn chuyện bản thân mình biến thành con người này, áp lực lửa giận phải có người đến gánh vác mới được.

Thật bất hạnh, Đông Phương Cảnh và Sở Vân Cẩm chính là người gánh vác lửa giận của nàng.

Sắc mặt Đông Phương Cảnh trắng xanh, chậm rãi quay đầu đối diện tầm mắt Vu Hoan, hận ý trong mắt đều tràn ra.

"Ngươi hận ta?" Vu Hoan chớp mắt, thay hắn nói ra tiếng lòng.

Tia sáng trong mắt Đông Phương Cảnh dần dần lớn lên, hận, sao hắn không hận, kế hoạch của hắn hết thảy đều bởi vì nữ nhân này mà bị hủy trong một sớm.

Vu Hoan duỗi tay đặt lên trên miệng vết thương trước ngực Đông Phương Cảnh, nhẹ nhàng dùng sức ấn, tức khắc máu tươi tràn ra, từ khe hở giữa ngón tay thẩm thấu ra tới.

Bởi vì đau đớn, trên trán Đông Phương Cảnh chảy ra mồ hôi lạnh, lại cắn răng không rên một tiếng.

Nàng thấp giọng nhẹ lẩm bẩm: "Đông Phương ca ca, muội cho huynh hai lựa chọn, thế nào? Là nguyện ý bị muội thiên đao vạn quả lúc còn sống hay là chết rồi thiên đao vạn quả?"

Đây... Là hai lựa chọn?

Một cổ khuất nhục nháy mắt bao phủ trong lòng Đông Phương Cảnh, đồng thời, ngực đột nhiên phát lạnh, như là có vô số hàn băng bao trùm ở trên, rốt cuộc không cảm giác được đau đớn, nhưng hàn ý kia lại thâm nhập cốt tủy, như tử vong đang đến gần.

Khắp người cứng đờ không cách nào nhúc nhích, từng trận hàn khí ở trong cơ thể tán loạn.

Còn nói cái gì lựa chọn nữa?

Vu Hoan thu hồi tay, nhìn ngón tay dính máu có chút ghét bỏ bĩu môi, lại nhìn quanh bốn phía, thấy không có chỗ cho nàng rửa sạch.

Dư quang quét đến Đông Phương Cảnh, trước ngực lộ ra mảnh vải màu trắng, ánh mắt sáng lên, thô lỗ lột áo ngoài của hắn, chà lau sạch sẽ vết máu lên áo trong của hắn.

"Đông Phương ca ca, cần phải trải nghiệm cảm giác tử vong cho tốt, người khác muội sẽ không tự mình động thủ đâu."

Đông Phương Cảnh ngươi có thể chịu bao lâu nhỉ?

Dung Chiêu đứng ở nơi xa vẫn luôn trầm mặc nhìn, hắn muốn bảo đảm Vu Hoan không gánh trên lưng tội nghiệt, cũng muốn bảo đảm nàng dùng thân thể này sống an ổn.

Cho nên, người nam nhân này...

Vu Hoan vỗ tay đứng dậy, đối mặt với Sở Vân Cẩm nàng cũng không sợ, chỉ là...

Nàng sợ không cẩn thận sẽ giết chết nàng ta, còn chơi như thế nào được?

Muốn dẫm lên nàng, phải xem Sở Vân Cẩm có năng lực này hay không.

Không có Đông Phương Cảnh mạnh mẽ trợ lực phía sau, Sở Vân Cẩm ngươi còn có thể đứng ở trên đỉnh, được mọi người sùng bái sao?

Thật là mong chờ quá đi...

"Đi thôi." Vu Hoan đi trở về bên người Dung Chiêu, lôi kéo hắn rời khỏi.

Thân hình Dung Chiêu bất động, nhẹ nhàng dò hỏi: "Tại sao ngươi không giết hắn?"

Giống như lúc trước hắn không rõ Vu Hoan vì sao buông tha Sở Vân Cẩm, hiện giờ rõ ràng chỉ cần nàng động động ngón tay là có thể giết chết Đông Phương Cảnh, vì sao lại muốn buông tha cho hắn?

Vu Hoan quay đầu đi, một sợi tóc dài buông xuống sườn mặt, vừa lúc chặn đi cảm xúc trong mắt.

Khoé miệng chậm rãi giương lên, trào phúng nói: "Ngươi không phải không cho ta giết người sao? Sao vậy, bây giờ ta không giết hắn, ngươi hẳn phải là thật vui sướng mới đúng chứ?"

"Hắn có uy hiếp với ngươi." Mệnh cách hắn tuy có thể sửa, nhưng thiên mệnh hắn lại không đổi được.

Hai người kia sau này đi lên con đường thiên mệnh, hiện tại không giết, chờ bọn hắn trưởng thành lên, không thể giết.

Vu Hoan khẽ cười lên, tiếng cười mềm mại hồn nhiên giống như trẻ con, nhưng Dung Chiêu biết, nàng đang tức giận.

Không hề có dấu hiệu tức giận.

Cũng có lẽ là...

Hắn lại nói sai cái gì rồi.

Nghĩ đến điều này, Dung Chiêu không khỏi nắm chặt bàn tay, đồng tử hơi co lại, chờ Vu Hoan nói chuyện.

Nhưng mà hắn lại một lần tính sai, Vu Hoan cái gì cũng chưa nói, quay đầu rời đi.

Nhìn thân ảnh dần dần đi xa, trong lòng Dung Chiêu nói không nên lời là cái tư vị gì.

Hắn rõ ràng là vì muốn tốt cho nàng, sao nàng lại tức giận?

Nữ nhân sao lại khó hầu hạ như vậy.

Thở dài một hơi, Dung Chiêu mới từ từ đi theo sau.

Vu Hoan nghe động tĩnh phía sau, khóe miệng không khỏi lại cong lên vài phần, ánh mắt lạnh lẽo.

Sáng Thế Chi Kiếm thì sao, dựa vào đâu hắn nói có thể giết thì nàng phải giết? Không thể giết thì nàng không được giết?

Nàng tự quyết định, khi nào đến phiên người khác dám nhúng tay.

Gặp được Đông Phương Cảnh bọn họ cũng cũng không có trì hoãn bao lâu thời gian, ở trong rừng lại xoay qua xoay lại một lát, thì nhìn thấy Phong Khuynh Dao.

Nàng ta đứng ở trước một cái sơn động, trong tay xách theo một thanh trường kiếm cổ xưa đen nhánh, trên thân kiếm lây dính vết máu đỏ thắm, theo khe rãnh nhỏ giọt xuống bùn đất, liền biến mất không thấy.

Từ gốc độ Vu Hoan, vừa lúc có thể nhìn thấy sắc thái quỷ dị trên mặt Phong Khuynh Dao.

Như cười, lại như khóc.

Vốn nên là đôi mắt linh động, bây giờ lại vô thần nhìn chằm chằm sơn động đen như mực.

Vu Hoan nhìn về phía sơn động kia liếc mắt một cái, chỉ có thể nhìn cảnh vật trong sơn động trong một mét, nhìn tiếp phía trước chính là hắc ám vô tận.

"Thần Khí." Vu Hoan hất cằm về phía Dung Chiêu, sắc mặt khó coi như cũ, nhưng vẫn chưa lộ ra tia tức giận.

Con ngươi Dung Chiêu bình tĩnh dao động một chút, hơi thở quen thuộc từ phía trước che trời lấp đất tràn đến, cũng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy trong hơi thở đó có cổ sức mạnh làm hắn thật không thoải mái.

Rõ ràng là hơi thở trong trí nhớ vô vị thêm một bậc.

Vì sao lại sinh ra cảm giác như vậy?

"Là ai?" Phong Khuynh Dao đột nhiên xoay người, thanh trường kiếm trong tay chỉ về phía bên trái Vu Hoan.

"Ra đây."

Trái tim nhỏ của Vu Hoan đập bịch bịch, hù chết bản cô nương, không dám lên tiếng nữa.

Bên kia một trận động tĩnh, một bóng người từ trong cây cối nhảy ra, y phục trắng thanh tuyết, bốn phía màu xanh lục vô cùng nổi bậc, khuynh tuyệt thoát tục.

Vu Hoan trừng lớn con ngươi.

Sở Vân Cẩm...

Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?

Thế nữ nhân vừa rồi là ai?

Đông Phương Cảnh thay lòng đổi dạ?

Đừng nói với nàng này trước sau mới chỉ mấy khắc Sở Vân Cẩm liền đi thay đổi y phục, sau đó xuất hiện ở đây?

Trong lòng Vu Hoan đầy dấu chấm hỏi, liều mạng trừng mắt nhìn thân ảnh màu trắng, muốn chứng minh nữ nhân này không phải Sở Vân Cẩm.

Nhưng mà thân áo trắng tiên khí mười phần, 360 độ không góc chết, nhìn thế nào cũng đều chứng minh nữ nhân này chính là Sở Vân Cẩm.

Vu Hoan duỗi tay bắt lấy tay Dung Chiêu, run lên hai cái, yếu ớt nói: "Dung Chiêu, đây là thuật phân thân sao?"

Lấy sự để ý của Sở Vân Cẩm đối với Đông Phương Cảnh, nàng ta làm sao có thể ném hắn ta không lo như thế.

Vu Hoan đã quên, lúc này chẳng qua là vừa mới bắt đầu, ràng buộc giữa Sở Vân Cẩm và Đông Phương Cảnh đâu có nặng như vậy.

Thân hình Dung Chiêu cứng đờ, biết rõ nữ nhân này tính cách trước sau thay đổi nhanh chóng, nhưng hắn vẫn có chút không có cách thích ứng.

Mê mang nhìn bóng người phía xa, chậm rãi lắc đầu: "Không phải thuật phân thân."

Nhưng mà, nữ nhân kia là ai nhỉ? Tại sao Vu Hoan lại kích động như vậy?

Ký ức của Dung Chiêu không có vấn đề, hắn chỉ là lựa chọn nhớ kỹ đồ vật có ích đối với hắn, còn những thứ râu ria, trong mắt hắn đều là lục bình, không có giá trị nhớ kỹ.

Nhưng mà thấy Vu Hoan kích động như vậy, hắn lại đánh giá Sở Vân Cẩm mấy lần, đầu óc hiện ra một thân ảnh mơ hồ.

Mấy hình ảnh nối liền hiện lên, ánh mắt Dung Chiêu đình trệ một lát.

À...

Cũng là kẻ tạo nên bi kịch cho thân thể này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play