Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Cô nương." Sở Vân Cẩm cử chỉ khéo léo, mặt mày toàn là ôn nhu, mềm mại. Mặc cho ai nhìn vào cũng đều sinh ra hảo cảm.
Phong Khuynh Dao nhíu mày, trường kiếm trong tay vẫn chưa buông, giọng điệu lạnh lùng: "Có việc?"
Sở Vân Cẩm cười nhạt, mắt dừng lại trên thanh trường kiếm, chỗ sâu trong mắt kích động một cỗ ý niệm nhất định phải có được.
Nàng ta lại tiến lên phía trước vài bước, tiếng nói dịu dàng: "Cô nương đang tìm công tử trong sơn động này sao?"
Tay Phong Khuynh Dao cầm thanh trường kiếm càng nắm chặt, cảnh giác vài phần.
"Ngươi nhìn thấy chàng ấy?"
"Đúng vậy. Lúc trước gặp hắn ở đây, chẳng qua hắn đã rời đi."
Sở Vân Cẩm đáp vô cùng tự nhiên, không một chút nào giống như đang giả bộ.
Phong Khuynh Dao suy tư, buông thanh trường kiếm xuống, nhìn chăm chú Sở Vân Cẩm, cánh môi mở ra hồi lâu mới phun ra mấy chữ: "Chàng ấy... Không sao chứ?"
Trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong, chàng ấy rời đi có phải nghĩa là chàng ấy không có chuyện gì đúng không?
"Cái này ta cũng không biết. Lúc ấy bên cạnh công tử kia có người, ta không dám lại gần quá, chỉ dám đứng từ xa nhìn thoáng qua, giống như..." Sở Vân Cẩm dừng một chút, thấy nữ tử đối diện vẫn luôn không có biểu tình gì hiện lên tia nôn nóng, khoé miệng cong cong: "Vị công tử kia bị người ta khiêng đi."
"Cái gì?" Sắc mặt Phong Khuynh Dao đại biến, trong lòng hoảng loạng không thôi.
Phong Khuynh Dao ba bước gộp thành một bước vọt tới Sở Vân Cẩm, bắt lấy tay nàng ta, vội vàng hỏi: "Ngươi biết chàng ấy đi đâu không?"
Sở Vân Cẩm tựa hồ bị dọa tới, một đôi mắt đẹp đầy sương mù, thân hình mảnh mai cố gắng lui lại: "Ta không biết, ta chỉ nghe được có người kêu mang vị kia cho Diệp thiếu gia."
Diệp thiếu gia?
Phong Khuynh Dao đột nhiên buông Sở Vân Cẩm ra, Sở Vân Cẩm bang một cái ngã ngồi trên mặt đất, bộ dáng kia thật sự giống như bị sợ hãi.
Phong Khuynh Dao thất thần xoay người, nhìn về phương hướng Phong Tuyết Thành, đáy mắt trào ra một trận bất đắt dĩ và thống khổ.
"Cô nương?" Sở Vân Cẩm cẩn thận gọi một tiếng, thấy Phong Khuynh Dao hồn bay phách lạc, khoé miệng nàng ta lặng lẽ giương lên, từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ rớt bùn đất dính trên làn váy trắng tinh.
Ngẩng đầu, lại là vẻ mặt điềm đạm đáng yêu: "Cô nương? Cô nương vẫn ổn chứ? Ta thấy.. Những người đó cũng không có ý muốn đả thương vị công tử kia. Aizzz... Cô nương. Ngươi đi đâu vậy?"
Thân ảnh Phong Khuynh Dao trong không trung lập loè vài cái, rất nhanh liền bị rừng rậm che mất, không còn tung tích.
Sở Cẩm Vân vẫn luôn trang bị vẻ mặt ôn nhu biến đổi, cười lạnh một tiếng, đi về phía phương hướng Vu Hoan nhanh chóng rời đi.
Vu Hoan treo ở trên cây, nhìn Sở Vân Cẩm bày ra kỹ thuật diễn xuất tinh vi, vẻ mặt bội phục.
Nữ chính đúng là nữ chính, làm cái quỷ gì cũng đúng.
Nữ phụ liền thảm, chỉ số thông minh không đủ dùng.
Phong Khuynh Dao nếu thông minh một chút, tùy tiện ngẫm lại là có thể phát hiện lời Sở Vân Cẩm nói có trăm ngàn chỗ hở.
"Đi thôi, trở về Phong Tuyết Thành." Vu Hoan từ trên cây nhảy xuống, con ngươi sáng ngời, hứng thú bừng bừng.
Dung Chiêu có chút chần chờ, vẫn mở miệng hỏi: "Vì sao?"
"Phong Khuynh Dao đã trở về, chúng ta không quay về thì làm sao lấy Thần Khí?" Vu Hoan khinh thường nhìn Dung Chiêu, tại sao chỉ số thông minh của nam nhân này càng ngày càng thấp.
"Nhưng mà..." Dung Chiêu sắp xếp lại ngôn ngữ: "Ngươi nói cần Ly Hồn Thạch mới có thể lấy Thần Khí ra, trở về cũng vô dụng thôi?"
Bây giờ bọn họ hẳn là nên đi tìm Ly Hồn Thạch mới đúng chứ?
"Á. Ta không nói cho ngươi biết Ly Hồn Thạch ở thành trì cách vách Phong Tuyết Thành sao?"
Vu Hoan nghi hoặc, nàng chưa từng nói sao?
Dung Chiêu nghiêm túc lắc đầu, từng câu từng chữ lời Vu Hoan nói hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Vu Hoan không thèm để ý vẫy vẫy tay: "Bây giờ biết rồi. Ngươi có đi hay không? Chậm là không thể xem diễn được đâu."
Dung Chiêu nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không đúng ở đâu đó, nhưng lại không nói nên lời.
Khi trở lại Phong Tuyết Thành, Vu Hoan đi mua y phục dày hơn trước, thời tiết bây giờ so với lúc trước lại lạnh thêm vài phần.
Lại mua thêm một đống lớn điểm tâm, để Dung Chiêu bảo quản, xong rồi mới nghêng ngang đi về phía Phong gia.
Chỗ nào có tiền?
Đương nhiên là...
Dung Chiêu cống hiến bạc.
Nàng mình không rời khỏi Bách Lý gia, làm gì có loại đồ vật cặn bã như thế bên mình.
Cũng may Dung Chiêu có không ít đồ vật đáng giá, tuỳ tiện bán bán liền đủ nàng tiêu xài.
Vu Hoan thay đổi một thân váy áo xanh lam, tuy không có màu đỏ đàng hoàng, nhưng lại cũng rất được, cái áo khoác của Dung Chiêu bị nàng cầm trong tay, không mặc cũng không có ý trả lại cho Dung Chiêu.
Dung Chiêu nhìn vài lần, thấy nàng khắp nơi đều là một bộ dáng lão đại, cũng đánh mất ý niệm lấy lại áo khoác, dù sao hắn không mặc áo khoác cũng không cảm thấy cái gì.
Bên ngoài Phong phủ có không ít người, Vu Hoan ỷ vào dáng người nhỏ xinh, nhẹ nhàng chen lên phía trước, liếc mắt một cái đã thấy Phong Vân.
"Diệp Lương Thần, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là người Diệp gia là có thể muốn làm gì thì làm, con gái của lão phu không phải ngươi nói cưới là có thể cưới." Giọng nói Phong Vân phẫn nộ bùng nổ, âm lượng tuy đủ, nhưng lại lộ ra vẻ mỏi mệt.
Phong Vân đứng ở cửa Phong phủ, đối diện hắn chính là một công tử trẻ tuổi, ăn mặc xa hoa, trong tay cầm một cái quạt xếp nạm vàng, tư thế biếng nhác, chút có chút không phe phẩy.
Vu Hoan chỉ nhìn liền run lập cập, lạnh quá...
"Muốn gả cho thiếu gia bọn ta đều là người từ Từ An Thành, làm gì đến phiên Phong Tuyết Thành các ngươi, coi trọng Phong tiểu thư đó là phúc khí của nàng ta, ngươi đừng cho mặt mũi lại không cần." Hạ nhân bên người Diệp Lương Thần lập tức hùng hổ rống trở về.
'Bang' Diệp Lương Thần thu quạt xếp lại, thuận thế đập trên đầu người nọ.
"Nói chuyện với nhạc phụ đại nhân tương lai của bổn thiếu như vậy sao? Xin lỗi đi."
Người bị gõ nọ sắc mặt một chuyển, thu liễm khí thế kiêu ngạo, ngoan ngoãn khom lưng: "Thật xin lỗi, Phong gia chủ."
Diệp Lương Thần vừa lòng gật đầu, cho người nọ phất lui, vô cùng có lễ phép mở miệng: "Nhạc phụ đại nhân, ta là thật lòng thích Phong tiểu thư, mong rằng nhạc phụ đại nhân thành toàn."
Phong Vân thở hổn hển vài hơi, một khuôn mặt căng đến đỏ bừng.
Ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi!
"Diệp Lương Thần, Nguyên Thanh có phải trong tay ngươi không?" Giọng nói của thiếu nữ réo rắt từ đám người truyền đến, ngay sau đó, đám người tản ra, một thiếu nữ vọt vào.
Kéo lấy vạt áo của Diệp Lương Thần, gương mặt vốn kiều diễm nhưng lại thay thành dữ tợn tàn nhẫn, nàng ta gằn từng chữ một mở miệng: "Nguyên Thanh ở đâu?"
Diệp Lương Thần đối với đãi ngộ như vậy một chút hoảng loạn cũng không có, thong thả ung dung mở quạt xếp ra phe phẩy vài cái, định liệu trước nói: "Chỉ cần muội thành thân với huynh, Hứa Nguyên Thanh sẽ tự an ổn trở lại Hứa gia. Khuynh Dao, giao dịch này như thế nào?"
Bàn tay Phong Khuynh Dao nắm Diệp Lương Thần không ngừng chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Thần, không che dấu chút nào hận ý khắc cốt ghi tâm trong mắt nàng ta.
Vì sao...
Nam nhân này muốn dính lấy nàng không bỏ, trên thế giới này còn rất nhiều nữ nhân còn đẹp hơn nàng, lợi hại hơn nàng, vì sao mà nam nhân này cứ muốn quấn lấy nàng.
Vì sao...
Muốn bắt Nguyên Thanh đến ép nàng.
Người sau một bộ thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch, giống như chắc chắn Phong Khuynh Dao nhất định sẽ đáp ứng.
Thẳng đến đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nàng ta mới mạnh mẽ đẩy Diệp Lương Thần ra, quỷ dị cười rộ lên, trong tay không biết khi nào nhiều hơn một thanh trường kiếm màu đen.
Con ngươi Diệp Lương Thần mị hoặc, bất động thanh sắc đặt quạt xếp chắn trước người, trong mắt lộ ra một cổ thật sâu kiêng kị.