Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Nói dễ nghe một chút, Dung Chiêu cao lãnh là không thèm để ý đến con người tham lam, nói khó nghe thì, kỳ thật chính là con hàng này giao lưu không tốt.
Hắn ở cùng Vu Hoan thời gian dài, tự nhiên đem vỏ bọc cao lãnh vứt bỏ một ít.
Ở trước mặt Vu Hoan cũng không cần cả ngày bày ra mặt lạnh, ngẫu nhiên sẽ lộ ra mặt khác của cảm xúc, nhưng chung quy lại hắn không phải là người, lại ngủ say một thời gian dài, hắn không có cách chấp nhận được thay đổi quá lớn như vậy.
Mà Vu Hoan thì bất động, cả người đều không tốt.
Nếu ngươi nhìn thấy một kẻ cao ngạo lạnh lùng đột nhiên biến thành một kẻ tâm thần phân liệt biến thái, ngươi sẽ có thể lý giải cảm thụ bây giờ của ông đây.
Phong Vân với Phong Khuynh Dao còn đánh nhau, rất có tư thế không chết không dừng lại, Vu Hoan chỉ có thể đưa bốn chữ "thể lực thật tốt".
"Gia chủ, gia chủ, không xong rồi." Hình ảnh hài hoà bị đánh vỡ.
Khi gã nô tài chạy vào, Phong Vân liền từ trên không trung ngã xuống dưới, Phong Khuynh Dao liếc mắt cũng không thèm liếc Phong Vân một cái, tiêu sái xoay người, chớp mắt đã biến mất ở không trung.
Phong Vân một bên nôn ra máu một bên duỗi tay muốn bắt Phong Khuynh Dao lại, đau thương trong mắt trải rộng.
Người không biết còn tưởng rằng người đi là người trong lòng hắn không bằng.
"Gia chủ, không xong rồi... Người của Diệp gia đến. Nói là muốn..." Gã nô tài kia gấp gáp rống rống kêu, chạy đến trước mặt Phong Vân, thấy bộ dáng chật vật của hắn, tức khắc ngậm miệng, ngu si nhìn Phong Vân.
Đánh nhau với Đại tiểu thư cũng có thể đánh thành cái dạng này?
Gia chủ chính là cấp bậc Đỉnh Thiên Tôn, này... Không phù hợp cấp bậc quy định!
"Khụ khụ... Nói cái gì?" Phong Vân từ đống phế tích bò ra, tức giận trừng mắt gã nô tài.
Gã nô tài co rúm người lại, yếu đuối lên tiếng: "Nói... Nói chọn ngày rước đại tiểu thư về phủ."
"Làm càn." Phong Vân một chưởng chụp ở trên phế tích, phế tích vốn không rắn chắc lập tức run loạn lên một trận rối tinh rối mù, Phong Vân dẫm nhẹ lên liền trực tiếp bị rơi xuống, mơ hồ còn nghe được âm thanh Phong Vân chửi má nó.
Trong mắt chói lọi của Vu Hoan hiện lên hai chữ "ngu xuẩn", trước nay chưa từng thấy người ngu xuẩn như vậy, thật là...
Quá buồn cười.
Gã nô tài kia cũng hoảng sợ, cho đến khi Phong Vân lửa giận tận trời rống hắn, mới luống cuống tay chân đi bới phế tích, đem Phong Vân lôi ra.
Vốn là bị Phong Khuynh Dao đánh trọng thương, bị phế tích đè xuống như vậy, Phong Vân thương thế lại nghiêm trọng không ít, bò ra phải thở hổn hển vài hơi mới có sức lực nói chuyện: "Người của Diệp gia ở đâu?"
"Ở... Ở cửa phủ, thiếu gia Diệp gia tự mình đến, cả sính lễ cũng mang theo."
Sắc mặt tái nhợt của Phong Vân lập tức mất hết máu, trong mắt bùng lên hai ngọn lửa, càng thiêu càng mạnh.
"Diệp gia khinh người quá đáng."
"Gia... Gia chủ, chúng ta làm sao bây giờ?" Người của Diệp gia đều đã đến cửa rồi.
Diệp gia cũng không phải gia tộc trong Phong Tuyết Thành, mà là thành trì cách vách.
Thành trì cách vách quy mô to lớn hơn nhiều so với Phong Tuyết Thành. Phía dưới còn nắm giữ vài thành trì nhỏ, thế lực cũng cao hơn Phong Tuyết Thành.
Diệp gia càng là người cầm quyền trong đó, thiếu gia Diệp gia nói một câu, việc Phong Tuyết Thành đổi chủ cũng chỉ là chuyện trong một giây...
Không biết từ khi nào thiếu gia Diệp gia đột nhiên coi trọng Phong Khuynh Dao, cho người đến cửa cầu hôn rất nhiều lần, đều bị tiểu thư cự tuyệt, không nghĩ tới tự nhiên sẽ đến lúc này, còn là thiếu gia Diệp gia tự mình đến.
Đây không phải là dậu đổ bìm leo sao?
"Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ, đóng cửa từ chối tiếp khách, phái người đi tìm tiểu thư."
Cho dù hắn nguyện ý gả Dao Nhi vào Diệp gia đi chăng nữa thì cũng phải kiếm được người để mà gả chứ!
Dao Nhi cũng không biết sao lại thế này, thế nhưng trở nên mạnh như vậy...
Vu Hoan nhìn về phía Dung Chiêu chớp chớp mắt, chỉ chỉ phương hướng Phong Khuynh Dao biến mất, dùng khẩu hình hỏi: "Ta đuổi theo Phong Khuynh Dao, ngươi đi không?"
Này còn phải hỏi? Thần Khí còn ở trên người nữ nhân kia.
Bóng đen trước mắt Phong Vân chợt lóe, tro bụi bay phấp phới, hắn ngu ngơ nhìn nhìn không trung, chỉ còn một dòng khí lạnh thoáng qua, trừ cái đó ra, ngay cả một sợi lông cũng chưa nhìn thấy.
Ảo giác sao?
Tuy hơi thở Thần Khí trên người Phong Khuynh Dao yếu đi, nhưng đối với Dung Chiêu vẫn có thể cảm giác được.
Tìm được nàng ta cũng hoàn toàn không khó.
Chỉ là...
Tình huống này hình như có chỗ không đúng!
"Phong Khuynh Dao chạy đến vùng hoang vu dã ngoại này làm gì? Nàng ta không phải muốn tìm cái gì mà công tử Hứa gia sao?" Vu Hoan đẩy nhánh cây che ở trước người ra, vẻ mặt cạn lời nói nhỏ.
Dung Chiêu theo ở phía sau, ghét bỏ rồi lại không thể không đi theo, trong lòng nghẹn khuất chỉ có chính hắn có thể chịu đựng.
Vòng quanh cánh rừng dạo qua một vòng, Vu Hoan và Dung Chiêu cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ.
"Người đâu?" Vu Hoan giận, mẹ nó tìm một vòng lớn cũng chưa thấy người, ngươi xác định không đi loạn đường chứ?
Dung Chiêu nhíu mày, hơi thở Thần Khí xác thật là ở trong cánh rừng này, sao lại không có người?
"Xột xoạt xột xoạt..."
Lỗ tai Vu Hoan động động, lông mày nhướng về phía trước nâng lên, bắt lấy Dung Chiêu liền nhảy tới một cành cây bên cạnh.
Từ trên cao hơn xem, lập tức liền thấy được thứ làm ra tiếng vang chính là cái gì.
Vu Hoan ôm thân cây, gương mặt dán trên vỏ cây gập ghềnh, con ngươi chuyển động quay tròn, một loạt nghi ngờ từ đáy mắt chậm rãi bốc lên.
Cách đó không xa một nam một nữ đang gian nan đi đến, nữ tử ăn mặc vải thô áo tang, tóc dùng một khối khăn trùm đầu bao lại, chỉ lộ ra một khuôn mặt trứng.
Nam nhân hình như bị trọng thương, hoàn toàn là để cô nương kia đỡ mới đi được, y phục trên người dơ loạn, vết máu loang lổ.
Nam nhân kia hình như là Đông Phương Cảnh...
Vu Hoan cau mày, nỗ lực đem Đông Phương Cảnh trong đầu cùng nam tử trước mặt chồng lên nhau.
Sự thật chứng minh, chỉ cần không thay y phục nàng vẫn là có thể nhận ra ngay.
Cùng ở bên cạnh Đông Phương Cảnh chính là Sở Vân Cẩm?
Chỉ là...
Sở Vân Cẩm làm gì ăn mặc giống một cô thôn dân như vậy?
Lúc trước không phải vẫn luôn đi theo con đường tiên nữ sao? Giờ mới mấy ngày không thấy, liền chuyển phong cách?
Khác biệt không khỏi cũng quá lớn đi!!
Hình như nữ nhân đã mệt mỏi, nhìn nhìn khắp nơi, thấy không có nguy hiểm liền đỡ Đông Phương Cảnh ngồi dưới tán cây, lại cúi người ở bên tai hắn nói vài câu, giọng nói quá nhỏ, Vu Hoan lại cách khá xa, hoàn toàn nghe không rõ.
Nữ nhân đùa nghịch một trận, lúc này mới vội vàng rời đi.
Đôi mắt Vu Hoan trừng lớn, nhìn Đông Phương Cảnh như vậy, hoàn toàn không có năng lực phản kháng nha, muội muội, ngươi để mặc hắn như vậy cũng được sao?
Không sợ dã thú ngậm đi à?
Đợi sau khi nữ nhân kia đi xa, Vu Hoan tay chân lanh lẹ từ trên cây nhảy xuống, nghênh ngang đi đến trước mặt Đông Phương Cảnh, đi làm dã thú trong miệng mới nói kia.
Dung Chiêu không ngăn cản nàng, nam nhân kia đối thân thể này của nàng mà nói là một chướng ngại.
Giết, cũng tốt.
Vừa rồi cách khá xa, nhìn không thấy tình hình trên người Đông Phương Cảnh, lúc này đến gần quan sát một phen mới phát hiện hơi thở của nam nhân này mỏng manh đến đáng sợ.
Nàng chỉ cần thoáng bổ thêm một chân, Đông Phương Cảnh chắc chắn sẽ treo.
Vu Hoan có chút hưng phấn, ba bước làm một chạy bộ đến trước mặt Đông Phương Cảnh.
Nhận thấy được có người tới gần, Đông Phương Cảnh nâng nâng cổ, liếm liếm cánh môi khô nứt, âm thanh khàn khàn: "Sao quay lại nhanh vậy?"
"Không có nha, ta vừa đến." Vu Hoan nhẹ giọng trả lời, thân hình thuận thế ngồi xổm xuống.
Thân hình Đông Phương Cảnh chợt căng cứng, con ngươi hiện lên tia phẫn nộ, âm độc, cùng với một tia hoảng loạn không dễ phát hiện.
Vu Hoan dường như không có chú ý đến sự thay đổi của Đông Phương Cảnh, giọng nói mềm mại ở trong cánh rừng có vẻ có chút đột ngột, lại vẫn dễ nghe như cũ, thẳng tới trong tim.
"Đông Phương ca ca, sao huynh lại chật vật như vậy? Mới mấy ngày không gặp, xem chút nữa muội đã không nhận ra. Đông Phương ca ca, có cần muội giúp đỡ hay không?"