: Suy nghĩ xấu xa

Edit: Mee

Beta: Yuyu

_____________________

Trở lại Vương phủ, Ôn Doanh vẫn quỳ gối trước mặt Lăng Kỳ Yến, thỉnh tội thêm lần nữa.

Lăng Kỳ Yến mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi. Đến khi nhìn lại gương mặt vô cùng tuấn tú của người kia, y đã thấy bớt giận hơn. Vốn chẳng thể trách Ôn Doanh chuyện này được, ai bảo gương mặt này nổi bật quá, nên khó tránh bị người ta mơ ước.

Thấy vẻ mặt của Lăng Kỳ Yến đã dịu đi, Ôn Doanh mới nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, không phải ngài từng nói không muốn trở mặt thành thù với nhà họ Thẩm sao?"

"Là con chó Thẩm Hưng Diệu kia chọc bản vương trước."

Đúng là y không định trở mặt với nhà họ Thẩm, nhưng lại không nhịn được khi thấy tên Thẩm Hưng Diệu đó lên mặt với mình, thậm chí đám lâu la của gã còn dám phun ra mấy lời ghê tởm để bôi đen y, nói cái khỉ gì vậy?... Bảo y bị Ôn Doanh đè ấy hả?

Nghĩ tới đây, Lăng Kỳ Yến hơi nhíu mày, liếc nhìn Ôn Doanh. Ánh mắt y dán lên hai hàng lông mày sắc bén của hắn, trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ.

Một tên tú tài nghèo không quyền không thế, mà dám đè một Thân Vương, còn là trưởng tử của Hoàng đế như y à? Đúng là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ!

Vì thế y ngoắc ngón tay, Ôn Doanh hiểu ý lết về trước một tí. Lăng Kỳ Yến định tát hắn một cái, bèn giơ tay lên, nhưng y chợt ngẫm lại, cuối cùng quyết định bỏ qua.

Thôi vậy, cũng đâu phải tên này nổi lên suy nghĩ xấu xa, sao phải trút giận lên đầu hắn chứ.

Nghĩ đến mấy chuyện trăng hoa này, Lăng Kỳ Yến không khỏi ngứa ngáy trong lòng. Mấy ngày qua, y vẫn chưa kéo được Ôn Doanh lên giường. Mỗi lần y muốn, hắn đều dùng miệng hoặc tay trêu chọc y đến nhũn cả người, đến khi y nhớ ra mình chưa "chơi" thật thì tên này đã chạy mấy tiêu. Lần nào cũng thế, Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng ấm ức.

Ôn Doanh cũng không biết Lăng Kỳ Yến đang nghĩ tới mấy thứ đó, hắn chợt mở miệng hỏi y: "Điện hạ, Thái tử thường xuyên hút thuốc à?"

Mạch suy nghĩ bậy bạ của Lăng Kỳ Yến bị cắt đứt, y sửng sốt, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của Ôn Doanh, không khỏi thắc mắc: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Nếu bản vương nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai ngươi hỏi bản vương về việc hút thuốc đó. Ngươi đang giấu diếm bản vương chuyện gì?"

Ôn Doanh im lặng một lát rồi móc từ trong ngực ra một lọ thuốc hút vô cùng tinh xảo, đưa cho Lăng Kỳ Yến xem.

Y cầm lấy nó, quan sát kỹ. Lọ thuốc hút này được đúc bằng ngọc lưu ly, trông bóng loáng trong suốt, cực kỳ đẹp. Bên ngoài còn vẽ một con chim công màu xanh và khảm ngọc bích.

Y hơi kinh ngạc: "Đây là...?"

"Trước đây điện hạ từng thấy lọ thuốc hút này chưa?"

"Từng thấy, là cống vật do vùng khác dâng lên. Hồi Tết, phụ hoàng đã tiện tay tặng nó cho Thái tử."

Đúng là không sai mà, Ôn Doanh thầm nghĩ. Lúc nãy hắn đã ngửi được một mùi hương nhàn nhạt trên người Thái tử, giống hệt mùi trong lọ thuốc đó, quả nhiên thứ này là của gã ta.

Ôn Doanh trầm giọng giải thích: "Học trò đã tìm ra nó từ trong đống di vật của Triệu Hi. Tầm bốn năm tháng trước, Lưu Khánh Hỉ lừa Triệu Hi kết bạn với một công tử con nhà quyền quý. Chắc ban đầu kẻ ấy cũng đối xử khá tốt với y, còn tặng cả lọ thuốc hút. Triệu Hi rất đơn thuần nên mới tin tình cảm của đối phương là thật, có vài lần học trò đã nhìn thấy cậu ta ngồi một mình vuốt ve lọ thuốc này, tựa như đang nhớ tới ai đó. Học trò từng hỏi Triệu Hi rồi nhưng y cứ ấp úng không chịu nói là được ai tặng, chỉ nói người nọ đối xử rất tốt với mình, sẽ không lừa dối y đâu."

Lăng Kỳ Yến nhướng mày: "Lưu Khánh Hỉ tặng cậu bạn tốt kia của ngươi cho Thái tử hả? Lão Nhị nhìn vậy mà cũng chơi nam tử à? Sao trước đây bản vương không biết nhỉ?"

Y vừa nói xong thì chợt thông suốt mọi chuyện, tức thì nổi giận: "Cho nên lúc trước ngươi mới hỏi bản vương đã từng hút thuốc chưa, ngươi thật sự nghi ngờ bản vương hả?"

Ôn Doanh ngậm miệng không trả lời.

Lăng Kỳ Yến lại đạp hắn một cú, y muốn xả hết mọi bực tức tích tụ trong lòng bấy lâu nay.

Chờ Lăng Kỳ Yến trút giận xong, Ôn Doanh mới nói: "Học trò không tin kẻ nọ là Thế tử Vệ Quốc công. Nếu là Thế tử Vệ Quốc công, Triệu Hi sẽ không bao giờ thích gã."

Nói cũng đúng, mặc dù dáng vẻ của tên Thẩm Hưng Diệu khốn khiếp đó khá ổn, nhưng tính cách rất thô tục. Bởi vì "chơi bời" quá trớn từ khi thành niên, nên giờ trông như một bộ xác khô. Chắc chỉ mù hoặc chột mới phải lòng gã được.

Lăng Kỳ Yến hoàn toàn đồng ý: "Trước mặt người khác, Lão Nhị luôn giả vờ nhã nhặn, dáng vẻ tựa như gió xuân ấm áp vậy, hèn gì có thể lừa được một thư sinh đơn thuần như Triệu Hi. Hơn nữa gã là Thái tử, chỉ cần tặng một ít đồ tốt cho người ta, dỗ đối phương vui, là có kẻ cắn câu ngay. Nhưng tất nhiên phải được Lão Nhị ngầm cho phép thì bọn Thẩm Hưng Diệu mới dám ra tay với Triệu Hi. Nói không chừng do gã chơi ngán cậu ta rồi nên ném cho đám Thẩm Hưng Diệu đó?"

Trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện này, chẳng qua nạn nhân đều là con gái thôi. Lăng Kỳ Yến cảm thấy hơi kinh ngạc chỉ vì đây là lần đầu y biết tên Lăng Kỳ Ngụ đó chơi cả con trai.

Đáy mắt Ôn Doanh chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn nhưng rất nhanh đã bị hắn lặng lẽ giấu đi. Lăng Kỳ Yến bỗng nhớ đến một việc, bèn nhắc nhở hắn: "Ngươi đừng tìm Thái tử gây rối. Nếu gã xảy ra chuyện gì, bản vương cứu không nổi ngươi đâu. Dừng lại đi, bọn Thẩm Hưng Diệu cũng nhận được một bài học rồi."

Ôn Doanh hỏi y: "Điện hạ, ngài thật sự không có chút dã tâm nào sao?"

Lăng Kỳ Yến lập tức phì cười: "Sao thế? Không lẽ ngươi còn định xúi bản vương đi cướp ngôi à?"

"Ngài là con trưởng của Hoàng đế, vị trí kia vốn phải thuộc về ngài."

Người nối ngôi phải là con trưởng hoặc con dòng chính, Lăng Kỳ Yến chiếm cả hai vị trí này. Nên y chính là Thái tử danh chính ngôn thuận. Nhưng do Hoàng đế bất công, nên mới để nhị đệ của y thành chủ nhân Đông cung.

Lúc đó Hoàng đế cố ý làm như vậy, trong triều cũng có khá nhiều người phản đối. Đến tận giờ mà một vài cựu thần cố chấp với quy củ của tổ tiên và mấy người có ý đồ riêng vẫn phớt lờ vị Thái tử Lăng Kỳ Ngụ đó.

Nếu Lăng Kỳ Yến thật sự có ý định đoạt ngôi, thì cho dù hiện nay lời đồn về y còn bay đầy trời, danh tiếng cũng rất tệ, nhưng chưa chắc y tranh không lại, tất cả chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của y thôi.

"Sao bản vương phải tranh vị trí Thái tử chứ? Mỗi ngày làm một tên vương gia rảnh rỗi sống phóng túng không tốt hơn sao?" Lăng Kỳ Yến buồn cười nói.

Ôn Doanh phản đối: "Bây giờ bệ hạ vẫn như mặt trời ban trưa, chỉ cần ông ta còn tại vị, tất nhiên ngài còn có thể yên ổn làm một vương gia nhàn rỗi. Nhưng hai mươi, ba mươi năm sau thì sao? Điện hạ không sợ ngày nào đó Thái tử sẽ ra tay diệt ngài tận gốc ư? Đã có cơ hội, sao không suy tính cho mình một chút?"

Khóe miệng của Lăng Kỳ Yến chợt hạ xuống: "Cơ hội gì cơ? Nếu đi tranh giành, tất nhiên thắng sẽ làm vua, nhưng lỡ mà thua, chỉ sợ còn chẳng có hai mươi ba mươi năm sau ấy chứ, thời gian của bản vương vô cùng quý giá, cần gì bước chân vào loại chuyện này, không đáng tí nào."

Thật ra vốn dĩ Lăng Kỳ Yến chẳng muốn tranh giành, y cũng không quen tính toán quá nhiều. Bây giờ y đang trải qua những tháng ngày nhàn hạ, sao phải phí sức suy nghĩ làm gì? Chuyện ngày mai cứ để ngày mai lo. Nếu may mắn, mấy năm sau, y sẽ xin đất phong xa một chút rồi trốn đến đó ở. Núi cao hoàng đế xa, chưa chắc y không thể sống yên ổn tới cuối đời.

Còn nếu số y đen đủi... Vậy chịu thôi, trời bảo thì y vâng là được.

Xung quanh chợt im ắng, Ôn Doanh cúi đầu không nói nữa. Lăng Kỳ Yến chỉ tay vào ngực hắn: "Không lẽ ngươi định theo bản vương hai mươi ba mươi năm hả? Chẳng phải lúc trước từng nói, có khi ngươi chưa đậu Tiến sĩ bản vương đã chán ngươi rồi à? Hừ."

Lăng Kỳ Yến vừa nói vừa ghé sát người Ôn Doanh, gần như phả thẳng hơi vào cổ hắn, trong lời nói còn ẩn chứa ý cười.

Mí mắt Ôn Doanh giần giật, hắn liếc sang bên cạnh, ánh mắt dừng trên gương mặt tươi cười sát rạt mình: "Điện hạ sẽ giống như Thái tử sao?"

"Cái gì?" Lăng Kỳ Yến vừa hỏi ra miệng đã hiểu được ngay hắn muốn nói gì, ý cười trong mắt càng đậm hơn, "Ngươi yên tâm, bản vương không phải là kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Thái tử. Bản vương là người tốt, dù sau này ngươi không theo bản vương nữa, bản vương cũng sẽ không ném đại ngươi cho tên khác hãm hại đâu."

Ôn Doanh dời mắt đi, không nhìn y nữa.

Ăn tối xong, Lăng Kỳ Yến giữ Ôn Doanh lại lần nữa, kéo hắn chơi cờ, nhưng y không tập trung lắm, sau khi uống hết chén trà, y mới bảo người hầu lui xuống, rồi ra hiệu với Ôn Doanh: "Nằm xuống đây, cởi quần đi."

Hắn tự giác tiến tới tháo đai lưng cho Lăng Kỳ Yến, bị y hất tay ra: "Không cần, hôm nay chắc chắn bản vương phải đè được ngươi, cởi quần mau."

Ôn Doanh chợt dừng tay lại, ngước mắt im lặng nhìn Lăng Kỳ Yến.

Y hếch cằm: "Nhìn cái gì? Ngươi không nghe bản vương nói gì sao?"

"Nếu điện hạ không muốn học trò hầu hạ ngài giống lúc trước nữa, vậy để học trò đổi vài trò mới cho ngài đi." Giọng Ôn Doanh vừa khàn vừa nhỏ, như đang mê hoặc y.

Lăng Kỳ Yến hơi nghi ngờ: "... Trò mới nào cơ?"

Y dang chân ra, ngồi xuống đùi Ôn Doanh, nâng mặt hắn lên, vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú ấy, thích đến mức không muốn buông tay.

Ôn Doanh điềm tĩnh nhìn y, trong mắt nhen nhóm một ngọn lửa.

"Em trai" trần như nhộng của cả hai đang dán sát vào nhau. Mông Lăng Kỳ Yến bắt đầu di chuyển, cọ tới cọ lui trên đùi Ôn Doanh, hai tay hắn đặt bên hông y cũng dần siết mạnh hơn.

Đây là lần đầu Ôn Doanh thật sự cởi quần trước mặt Lăng Kỳ Yến. Y nhìn xuống dưới, ánh mắt dừng trên vật kia của hắn, thử so với cái của mình, y ngầm mất hứng trong lòng. Vốn dĩ người này đã cao hơn y một chút rồi, vậy mà nơi đó cũng to hơn y luôn.

Nhưng y nhanh chóng quăng chuyện này ra sau, Ôn Doanh đã bao lấy "em trai" của cả hai rồi lập tức vuốt ve sờ mó, không ngừng ma sát chúng vào nhau, khoái cảm dần tăng lên và tích tụ lại, Lăng Kỳ Yến khàn giọng ư ử, cả người mềm nhũn, ngã sấp vào vai hắn, từng tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng theo từng động tác tay của đối phương.

Hình như làm thế này kích thích hơn so với khi Ôn Doanh chỉ dùng tay hầu hạ y.

Nhưng vẫn không đủ, Lăng Kỳ Yến còn chưa thỏa mãn, bèn phàn nàn vào tai Ôn Doanh: "Ngươi lừa bản vương! Ngươi nói đổi vài trò mới mà..."

Hắn buông tay ra, ôm eo y, nhấc y lên. Lăng Kỳ Yến không kịp đề phòng, suýt nữa hét lên vì sợ hãi, vừa ngồi lại đùi hắn thì tức thì trợn to mắt.

Y cúi đầu nhìn xuống, thấy cặp đùi tráng kiện của Ôn Doanh khép vào, kẹp chặt lấy "em trai" của y. Lăng Kỳ Yến nhanh chóng đỏ mặt, cổ họng cương cứng, thở ra một tiếng như rên rỉ.

Y chưa kịp phản ứng, Ôn Doanh đã kéo cả người y vào lòng, hắn ôm eo y, không ngừng chuyển động hai bắp đùi của mình, giúp "em trai" Lăng Kỳ Yến ma sát với lớp da đùi bên trong.

"Em trai" y dần trướng to hơn, thỉnh thoảng đụng vào "em trai" đang vểnh cao của Ôn Doanh, thế là dây phải một ít chất lỏng nhơn nhớt.

... Làm sao có thể như thế được.

Cơ thể Lăng Kỳ Yến hoàn toàn mềm nhũn, kích thích quá mãnh liệt khiến cả đầu y trống rỗng, chỉ có thể bị động ngã sấp trên vai Ôn Doanh, tùy hắn làm gì thì làm.

"A..."

Gương mặt xinh đẹp của Dục vương điện hạ đã bị sắc hồng của tình dục bao phủ. Hơi nước trong mắt cũng bị nó xâm chiếm, nốt ruồi nơi đuôi mắt được nhuộm đỏ hơn, càng thêm mê hoặc lòng người.

Lăng Kỳ Yến đã ngẩn ngơ mê man giữa những lần ma sát ấy, y chỉ có thể há miệng thở dốc, rên rỉ, nước miếng cũng tràn ra khỏi khóe miệng.

Sau đó Lăng Kỳ Yến thật sự chịu hết nổi, bèn cắn mạnh vào cổ Ôn Doanh.

Ôn Doanh nghiêng đầu nhìn y, trong đôi mắt u ám của hắn tràn đầy một loại cảm xúc không tên nào đó. Nhưng cuối cùng hắn cũng không làm gì cả, chỉ dám hôn nhẹ lên tóc mai rơi tán loạn của Lăng Kỳ Yến khi y đang lên đỉnh.

...

Lúc ngồi trong bồn tắm, cả người Lăng Kỳ Yến vẫn còn mềm nhũn. Y cũng không gọi ai vào hầu hạ mình tắm rửa, cứ dựa vào vách hồ tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hơi nóng bốc lên, khiến Lăng Kỳ Yến càng thêm uể oải, nhưng lại giúp đầu óc dần tỉnh táo hơn. Y nhớ về "mùi vị" hồi nãy, nhịn không được mà chẹp miệng mấy tiếng. Lát sau y bỗng nhíu mày.

Vừa rồi Lăng Kỳ Yến bị Ôn Doanh dụ dỗ cho mơ màng, không kịp phản ứng. Bây giờ nhớ lại, hình như Ôn Doanh mới là kẻ làm chủ cả quá trình đó? Dù người được hầu hạ là y, nhưng tên tú tài nghèo này cũng quá kiêu ngạo rồi? Hơn nữa y vẫn chưa thật sự "làm" được hắn, còn để đối phương chạy mất lần nữa.

Nghĩ tới đây, Lăng Kỳ Yến cảm thấy vô cùng bực mình, y giơ tay nện mạnh xuống nước.

Ôn Doanh quay về chỗ ở, sau khi tắm rửa qua loa, tẩy sạch nhớp nháp trên người xong, hắn ngồi dưới ánh đèn dầu, cầm lấy sách, nhưng không thể tập trung nổi. Thỉnh thoảng trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh lúc Lăng Kỳ Yến mê man rối loạn, nhất là đôi mắt quyến rũ kia.

Ngồi yên một lát, Ôn Doanh bỗng thổi tắt đèn, tay dần tiến xuống dưới.

Hắn nhắm mắt lại, đôi mắt hoa đào rưng rưng của Lăng Kỳ Yến chợt hiện lên, ngay cả tiếng rên mê người ấy cũng loáng thoáng bên tai hắn.

Sáng hôm sau, Lăng Kỳ Yến vừa mới tỉnh giấc không lâu, đã có người hầu vội vã bẩm báo người của cung Phượng Nghi đến đây, bảo Hoàng Hậu nương nương truyền y vào cung hỏi chuyện.

Lăng Kỳ Yến từ từ duỗi người. Y biết là sẽ trốn không thoát, nhưng không ngờ tới nhanh như vậy.

"Để bọn họ chờ đi, bản vương còn chưa ăn sáng nữa."

Sau đó, y dặn dò Giang Lâm: "Phái người đến cung Ninh Thọ, kể rõ mọi chuyện cho Thái hậu nghe."

Giang Lâm nhận lệnh, "Vâng" một tiếng rồi vội vã đi ngay.

Ôn Doanh vừa vào cửa thỉnh an đã nghe thấy mấy lời đó, bèn hỏi y: "Giờ điện hạ vào cung có sao không?"

"Có thể có chuyện gì chứ. Không phải chỉ bị Hoàng hậu trách phạt một hồi thôi à, còn làm gì khác được nữa?" Lăng Kỳ Yến chẳng để tâm mấy, y chẳng thèm gọi mẫu hậu từ lâu rồi, kể cả âm thầm gọi cũng không.

Dường như Lăng Kỳ Yến đã quên mất cơn giận đêm qua, dứt lời, y vừa cười tủm tỉm vừa nhìn Doanh: "Lo lắng cho bản vương vậy sao?"

Ôn Doanh nhìn y, trái cổ khẽ nhúc nhích: "Điện hạ nên đi sớm về sớm."

_____________________

Tác giả có lời muốn nói: Có vẻ mọi người hơi hiểu lầm chuyện hút thuốc nhỉ. Thuốc hút không phải thuốc phiện hay nha phiến đâu. Đây là thú vui tiêu khiển của quyền quý thời Minh, Thanh, ít gây thương tổn tới cơ thể hơn thuốc lá hiện đại. Mọi người cứ coi như bọn họ đang hút thuốc lá là được.

Hết chương 15.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play