Ngôn quan Ngự sử ngừng nhốn nháo. Tuy đa số người trên triều đình vẫn không tán thành việc Hoàng đế cưới nam thê, nhưng cuối cùng cũng chấm dứt. Chiếu thư đã viết xong, Hoàng đế tỏ ý kiên quyết, bọn họ chỉ có thể câm miệng.
Lập nam hậu thì lập nam hậu, dù sao thì Hoàng đế cũng vừa lòng.
Đêm trước ngày đại hôn, Lăng Kỳ Yến trở về Bá phủ. Trong phủ đã trang hoàng đổi mới hoàn toàn.
Người nhà họ Ôn đều ở đây, trước đó mấy tháng đã bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn.
Bọn họ không mang theo vật quý giá gì. Mấy người chú gom thu nhập nửa năm của mình lại, làm cho Lăng Kỳ Yến một đôi khóa trường mệnh vàng. Bà thím và các thím của y hì hục nửa tháng thêu hai cái chăn hình uyên ương nghịch nước. Lăng Kỳ Yến không từ chối được, chỉ có thể nhận lấy.
Ngay cả thằng nhóc Ôn Thanh kia đang ở chỗ Ba Lâm Đốn cũng gửi đến một khúc da hổ nguyên chất và một xe rượu ngon đến đây, chúc mừng y và bệ hạ đại hôn.
Thái Hoàng Thái Hậu tuy giận bọn họ, nhưng tới hôm nay vẫn phái người tặng cho Lăng Kỳ Yến mấy xe “Của hồi môn” lớn tới. Lăng Kỳ Yến viết phong thư nhà, bảo vị thái giám mang đồ từ cung Ninh Thọ tới đem về. Dù có thế nào, y vẫn hy vọng Thái Hoàng Thái Hậu có thể cởi bỏ khúc mắc, sống vui vẻ nửa đời sau.
Nửa đêm, Lăng Kỳ Yến nằm trên giường ở Bá phủ, gối đầu trằn trọc.
Từ khi đến Tây Bắc, y và Ôn Doanh ngày nào cũng cùng giường cùng gối, sớm đã thành thói quen, hiện giờ chỉ tách ra một đêm thôi đã khiến y khó chịu, thậm chí còn không buồn ngủ.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ, Lăng Kỳ Yến nghiêng tai nghe trong chốc lát, nghĩ đến gì đó, bật dậy, để chân trần chạy tới cạnh cửa.
Đẩy cửa phòng ra, Ôn Doanh đang đứng dưới ánh trăng ở bên ngoài, nói chuyện với nội thị gác đêm của y.
Nghe thấy động tĩnh, Ôn Doanh ngước mặt nhìn về phía y. Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Kỳ Yến cười: “Tú tài nghèo, ngươi đã đến rồi.”
Ôn Doanh bước qua ngưỡng cửa tiến vào, thấy y để chân trần đứng trên mặt đất thì hơi chau mày, khom lưng bế y lên.
“Mấy giờ rồi, sao còn không ngủ?”
“Mấy giờ rồi, ngươi còn cố ý xuất cung đến đây chứ?”
Lăng Kỳ Yến cười hì hì đáp trả hắn.
Ôn Doanh đặt y lên giường, ngồi xuống cạnh giường, nhìn y nói: “Ngủ không được sao?”
“Không có Hoàng đế bệ hạ ngủ cùng, cô đơn lạnh lẽo, phòng không gối chiếc khó ngủ…”
Ôn Doanh duỗi tay sờ mặt y, Lăng Kỳ Yến không nói bậy nữa, im lặng nhìn hắn. Sau một lúc lâu, Ôn Doanh cúi người, hôn trên môi y.
Bọn họ nằm cạnh nhau trên giường, Lăng Kỳ Yến bò vào ngực Ôn Doanh, hỏi hắn: “Rốt cuộc sao giờ này mà ngươi còn xuất cung?”
“Muốn gặp ngươi.”
Ôn Doanh nói rất thản nhiên, Lăng Kỳ Yến cười khẽ: “Thật ư? Nhớ ta vậy sao?”
“Ừm.”
Ngày mai đại hôn rồi, nhưng lại vô cùng muốn gặp y, cho nên xuất cung, bây giờ đã ôm người vào lòng nên cảm thấy an tâm vô cùng.
Lăng Kỳ Yến ghé sát tai hắn nói: “Tú tài nghèo, ta cũng nhớ ngươi.”
Ôn Doanh ôm chặt y: “Ta biết.”
Nhìn Lăng Kỳ Yến để chân trần mà chạy ra ngoài cửa, hắn liền biết, không chỉ có mình hắn nửa đêm trằn trọc.
Khi trời còn chưa sáng hẳn, Ôn Doanh thức dậy. Lăng Kỳ Yến ghé vào lòng hắn ngủ cả đêm cũng tỉnh theo, mơ màng hỏi: “Trời đã sáng rồi sao? Mấy giờ rồi?”
“Sắp mở cửa cung, ta về trước, ngươi ngủ tiếp đi, không cần dậy sớm thế.” Ôn Doanh thấp giọng dặn dò y.
Lăng Kỳ Yến “Ừm” một tiếng, mở mắt ra, Ôn Doanh đã xuống giường mặc xiêm y.
Lăng Kỳ Yến nhìn vai lưng rộng chắc của hắn chằm chằm.
Trước khi rời đi, Ôn Doanh lại trở về cạnh giường, hôn khẽ lên trán y.
Lăng Kỳ Yến vươn tay, giữ chặt Ôn Doanh, có hơi không tình nguyện.
“Ta phải về, ngươi tiếp tục ngủ đi, còn sớm.” Ôn Doanh lại nói.
“Vậy sao, ta biết rồi.” Giọng mê ngủ chưa tỉnh của Lăng Kỳ Yến khàn khàn nũng nịu, giống như là đang nhõng nhẽo, “Bệ hạ đi thong thả, chốc nữa nhớ kêu tám người nâng kiệu tới cưới ta về.”
Ôn Doanh xoa mặt y: “Được.”
Nhìn theo Ôn Doanh rời đi, chờ khi trong phòng chỉ còn một mình mình, Lăng Kỳ Yến cũng hết buồn ngủ, trừng mắt mãi cho đến bình minh.
Trời sáng rồi, lễ quan trong cung tới Bá phủ. Lăng Kỳ Yến vào tai này ra tai kia mà nghe người ta bẩm báo quá trình đại hôn, ngáp một cái: “Phiền thật đó, các ngươi đừng giày vò ta nữa, đi giày vò bệ hạ đi.”
Y và Ôn Doanh làm vợ chồng bao lâu rồi, đại hôn đơn giản chỉ là hình thức, không cần giày vò người ta như vậy.
Nhưng không ai nghĩ lời y nói là đúng. Đế hậu đại hôn, sao có thể không giày vò, càng giày vò, càng vui mừng.
Được người hầu hạ thay lễ phục phức tạp màu đỏ tươi, Lăng Kỳ Yến đứng trước gương đồng, nhìn mình trong gương, nở nụ cười.
Giang Lâm vui mừng hớn hở: “Điện hạ mặc bộ này đẹp quá, đúng là ngàn dặm mới tìm được, khó trách bệ hạ thích.”
Lăng Kỳ Yến nhướng mày, tất nhiên rồi.
Như vậy cũng không tồi.
Sau đó, đại yến ở Bá phủ đón khách khứa cả một ngày.
Mãi cho đến chạng vạng, Kinh Vệ Quân mở đường, đội đón dâu trùng trùng điệp điệp mới khởi hành về hoàng cung.
Lăng Kỳ Yến ngồi trong xe, đẩy cửa sổ ra nhìn thoáng qua bên ngoài, ven đường có vô số bá tánh dừng chân, vây xem việc trọng đại chưa từng có này.
Đèn lồng lớn ở cửa thành Tây được thắp sáng lên, treo đầy hồng đăng, lần đầu tiên cháy lên trong ngày hoàng hôn giữa hạ, ánh sáng rực rỡ lung linh chiếu khắp Thượng Kinh.
Trong tiếng chiêng trống và tiếng nhạc, cung đình nguy nga đã gần ngay trước mắt.
Đến cửa Phụng Thiên, Lăng Kỳ Yến xuống xe, quỳ xuống đất nghe sắc phong, nhận lấy phong sách Quân hậu, lại lên xe, đi vào đình.
Ôn Doanh đứng trên thềm đá trước cung Hưng Khánh, đang chờ y.
Người nọ mặc cùng dạng lễ phục với y, trước ngực có thêu hình cự long cưỡi mây phá sương mù, khiến hắn càng thêm vẻ lạnh lùng giống người trong tranh. Chỉ có Lăng Kỳ Yến nhìn ra được, trong ánh mắt hắn mang vẻ sáng ngời hơn thường ngày, ẩn chứa niềm vui sướng sắp tràn ra.
Lăng Kỳ Yến cười thật tươi, bước từng bước một lên, bắt lấy tay Ôn Doanh, nắm tay hắn đi trên thềm đá.
Đêm xuống, đại điện cung Hưng Khánh đầy nến đỏ, trang trí lộng lẫy, những đốm lửa khẽ lay động.
Lăng Kỳ Yến ngồi xếp bằng trên giường chờ Ôn Doanh trở về, ngây ngốc, lơ đãng mà nghĩ tới những chuyện thời niên thiếu khi ở phủ Dục Vương.
Gần đây y thường nhớ về những chuyện ngày trước, toàn nhớ tới chuyện nhỏ đã bị lãng quên từ lâu, khiến y hoài niệm cảm giác năm xưa.
Dường như y, càng ngày càng thích người kia.
Nhận ra việc này, ngực Lăng Kỳ Yến lại ngập tràn vui sướng, y bật cười.
Đương lúc suy nghĩ miên man, một con chó sư tử trắng như tuyết đột nhiên nhảy từ ngoài điện vào, chạy đến trước mặt y rồi ngồi xổm xuống, lè lưỡi thích chí vẫy đuôi.
Lăng Kỳ Yến hoàn hồn, nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm thấy thú vị bèn gọi người tiến vào hỏi: “Chú chó này ở đâu ra thế?”
Cung nhân trả lời y: “Là bệ hạ sai tặng cho điện hạ.”
Lăng Kỳ Yến vui vẻ, hoàn toàn không ngờ Ôn Doanh lại đột nhiên có lòng như thế, tặng chó nhỏ cho y vào ngày đại hôn.
Y duỗi chân trêu đùa chú cún ngoan ngoãn, vô cùng vui vẻ. Chú cún này rất giống cún ngày nhỏ y nuôi, đáng tiếc nó đã bị tên súc sinh Lăng Kỳ Ngụ g.iết chết. Trước đây y chỉ thuận miệng nói với Ôn Doanh một câu, không ngờ Hoàng đế bệ hạ của y lại nhớ chuyện này kĩ như vậy.
Lúc Ôn Doanh trở về, Lăng Kỳ Yến đang ôm cún vào lòng chơi đùa.
Ôn Doanh đến gần y, Lăng Kỳ Yến ngẩng đầu, cong khóe môi: “Tú tài nghèo, sao ngươi lại muốn tặng nó cho ta?”
“Thích không?”
Lăng Kỳ Yến hớn hở: “Ngươi tặng thì đương nhiên ta thích.”
Ôn Doanh gật đầu: “Tên của nó, Tiểu Cẩu Đản.”
Lăng Kỳ Yến sửng sốt: “Nó tên Tiểu Cẩu Đản?”
Ôn Doanh nghiêm túc giải thích: “Ừm, ngươi nói, muốn Tiểu Cẩu Đản, thì nó tên Tiểu Cẩu Đản.”
Lăng Kỳ Yến cười to.
Ôn Doanh ôm lấy y ngồi xuống giường. Lăng Kỳ Yến vùi trong lòng hắn, vẫn vô cùng vui vẻ: “Ta nói muốn Tiểu Cẩu Đản, ngươi tặng Tiểu Cẩu Đản cho ta thật?”
“Tiểu Cẩu Đản này có gì không tốt?”
Bị đôi mắt thâm sâu của Ôn Doanh nhìn chằm chằm, Lăng Kỳ Yến rất muốn cười, vội vàng gật đầu: “Tốt, bệ hạ nói tốt là tốt, không còn gì tốt hơn.”
Ôn Doanh kêu người dẫn Tiểu Cẩu Đản đi, thấp giọng: “Ngươi thích là được rồi.”
Lăng Kỳ Yến vốn còn muốn trêu hắn vài câu, thấy hắn nghiêm túc như thế thì ngượng ngùng, giơ tay ôm choàng lấy cổ Ôn Doanh: “Tú tài nghèo, ngươi thú vị thật, quá thú vị.”
Ôn Doanh sờ tóc mai y, cúi đầu hôn y.
Ngửi được mùi rượu trong hơi thở của Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến nhẹ giọng oán giận: “Bệ hạ lén ta uống nhiều rượu quá, chắc chắn những lão già xấu xa kia cứ nhè vào ngươi mà chuốc, ta cũng muốn uống rượu, rượu hợp cẩn ấy, chúng ta vẫn chưa uống.”
Ôn Doanh ôm y hôn vài cái, sai người dâng rượu và đồ ăn, cả ngày nay Lăng Kỳ Yến chưa được ăn gì tử tế, đúng là rất đói bụng.
Y ăn ngấu nghiến, như gió cuốn mà quét sạch nửa cái bàn đồ ăn, cuối cùng ợ một cái rồi bưng chén rượu: “Nào, tú tài nghèo, chúng ta uống rượu hợp cẩn.”
Tìm cớ uống liên tục, uống được nửa bầu rượu thì y say, mơ màng mà ghé vào ngực Ôn Doanh nói mê sảng, lăn qua lộn lại mà nói thích hắn, muốn sinh Tiểu Cẩu Đản cho hắn.
Ôn Doanh im lặng nghe, sai người đưa nước ấm tới, tự mình hầu hạ Lăng Kỳ Yến thay quần áo rửa mặt chải đầu, tựa như thói quen mấy năm nay của hắn vậy.
Dù cho hắn có thân phận gì, hắn vĩnh viễn bằng lòng làm chuyện này.
Trong ánh nến, đôi mắt Lăng Kỳ Yến chứa nét dịu dàng, tràn ngập yêu thích và niềm cảm mến với Ôn Doanh, được ôm ngồi lên người Ôn Doanh, y rướn lên khỏi bờ vai của hắn, dâng chiếc hôn đầy nóng bỏng.
Bị Lăng Kỳ Yến liếm một lúc như chó con, Ôn Doanh giơ tay đè gáy y lại, ôm người lên trên giường, dùng một tay buông màn lụa đỏ xuống.
Đương lúc nóng rực khó nhịn, Lăng Kỳ Yến nằm trong ngực Ôn Doanh, lung tung gọi hắn là bệ hạ, phu quân, tú tài nghèo. Ôn Doanh dừng động tác, hầu kết khẽ trượt, mồ hôi trên trán lăn xuống rơi lên môi Lăng Kỳ Yến. Y vô ý thức mà liếm đi, đôi chân dán trên eo Ôn Doanh nhẹ nhàng cọ: “Đừng ngừng.”
Ôn Doanh thở mạnh một tiếng, lại hôn lấy y.
Sau nửa đêm, tắm xong rồi thay thường phục, Ôn Doanh nắm tay Lăng Kỳ Yến ra ngoài cung Hưng Khánh.