Cuối cùng vẫn không giải quyết được chuyện của Lưu Khánh Hỉ, nha hoàn ở phủ Dục Vương được thả ra, còn nguyên nhân cái chết của Lưu Khánh Hỉ thì được kết luận là vô tình rơi xuống nước, sóng gió nhanh chóng đi qua.
Kỳ nghỉ lo việc đồng áng kết thúc, Ôn Doanh trở lại Quốc tử giám đọc sách, mỗi ngày đều đi sớm về muộn.
Hắn vẫn như cũ, phớt lờ mọi câu nói châm chọc khiêu khích và lời chua tiếng chát của người khác, chỉ tập trung chuẩn bị cho cuộc thi.
Giờ Thân hôm đó, sau khi tan học, Ôn Doanh đi từ cửa đông thư viện ra, xe ngựa phủ Dục Vương đang chờ bên ngoài, đánh xe là người hầu của hắn trong vương phủ..
Ôn Doanh định leo lên xe, thì bị ngăn cản.
Hắn từng gặp tên cầm đầu kia, là tay chân bên cạnh thế tử Vệ Quốc công Thẩm Hưng Diệu.
"Thế tử mời ngươi đến trang viên nói chuyện một lúc."
Nói là "Mời", nhưng thái độ của đối phương lại không nể nang gì, trực tiếp giơ tay chặn hắn lại.
Ôn Doanh lạnh giọng: "Dục vương điện hạ vẫn đang chờ ta trở lại, tránh ra."
"Bớt lấy Dục vương điện hạ ra hù dọa đi, dù hôm nay ngươi muốn đi hay không thì cũng phải đi, ngươi không có quyền lựa chọn đâu, đừng giở thói cho ngươi mặt mũi mà ngươi lại không cần!" Đối phương mắng hắn một câu, vung tay lên, phía sau có mấy người xông tới, đều nắm gậy cầm thương, bao quanh Ôn Doanh.
Hắn lùi về sau một bước, liếc mắt ra hiệu cho người hầu của mình, gã ta hiểu ý, bèn tóm lấy cơ hội nhanh chóng đánh xe rời đi.
Người của đối phương dần bu đông hơn, Ôn Doanh tay không, tự biết đánh không lại, cản mấy lần rồi thôi, tiếp đó bị chúng lôi lên xe mang đi.
Sau một canh giờ, hắn bị người ta bắt vào trang viên của phủ Vệ Quốc công ở ngoại ô thành đông, Thẩm Hưng Diệu cầm đầu một đám con nhà quan đang mở tiệc ở đây. Trời còn chưa tối, vậy mà ai cũng ôm gái đẹp trai xinh trong lòng, uống say như chết, dáng vẻ vô cùng phóng đãng.
Ôn Doanh quét mắt qua, ngoại trừ Thẩm Hưng Diệu, mấy người mà Lưu Khánh Hỉ nói đã tham gia vào vụ cưỡng hiếp rồi giết chết Triệu Hi đều ở đây.
Nhìn thấy Ôn Doanh bị dẫn vào, Thẩm Hưng Diệu híp mắt cười hả hê: "Tới rồi sao? Bản thế tử còn tưởng rằng ngươi khó "mời" lắm chứ, ngươi nghĩ chỉ cần nương nhờ phủ Dục vương thì có thể bình yên sao? Cuối cùng không phải cũng rơi vào tay bản thế tử sao?"
Ôn Doanh bình tĩnh hỏi: "Thế tử gọi học trò tới nơi này là muốn làm gì vậy?"
"Ngươi đoán xem?" Thẩm Hưng Diệu liếm môi, rung đùi đắc ý nói, "Hầu hạ Dục vương hay bản thế tử thì đều như nhau thôi, Dục vương hứa cho ngươi cái gì, bản thế tử cũng có thể cho ngươi cái đó, không bằng ngươi theo bản thế tử đi, ít nhất bản thế tử tốt tính hơn vị Dục vương điện hạ kia rất nhiều, sẽ không đánh không mắng ngươi."
Lúc nói chuyện, gã cố ra vẻ phóng đãng, nhưng thỉnh thoảng lại vò đầu bứt tai, bên trong vạt áo rộng mở là một mảng da đỏ chót do mắc bệnh sởi, bị gã tự gãi đến lở loét, trông rất khó coi.
Không chỉ Thẩm Hưng Diệu, mấy vết đỏ loang lổ ấy còn xuất hiện trên lớp da lộ ra ngoài của đám người kia.
Mắt Ôn Doanh hơi tối, hắn biết, đây chính là thủ đoạn nham hiểm dùng để đối phó bọn chúng mà Lăng Kỳ Yến nói.
Trong chuyện giường chiếu, trước giờ Thẩm Hưng Diệu và đám tùy tùng đều thích "nhiều người chơi một người", Triệu Hi chính là một trong số nạn nhân, nhưng thằng nhóc kia quá bướng bỉnh, e là sau khi sự việc xảy ra, cậu ta cứ dọa tự tử khiến bọn họ bực mình, nên dứt khoát giết người luôn.
Triệu Hi chết đi vẫn không làm đám người này bớt phóng túng hơn, mấy ngày trước, kỹ viện Tú Lan Uyển lớn nhất kinh thành vừa tuyển về mấy kỹ nữ có tiếng đến từ phía Nam, nhóm Thẩm Hưng Diệu tới đó vài lần, ăn ngon quen miệng, thế là ngủ lại Tú Lan Uyển mấy hôm liền, sau đó nhiễm phải bệnh hoa liễu khó nói này.
Chính Lăng Kỳ Yến sai người sắp xếp đám kỹ nữ kia, đúng như dự doán, bọn Thẩm Hưng Diệu đã mắc câu, bệnh hoa liễu này khiến da thịt thối rữa, ngứa ngáy khó nhịn, nếu lặp đi lặp lại, sẽ rất khó trị tận gốc, nhiêu đây cũng đủ gây đau khổ cho bọn chúng rồi.
Khi học quan ở Quốc tử giám biết việc này, nhóm Thẩm Hưng Diệu lập tức bị thư viện xoá tên. Vệ Quốc công phải tự mình đến Quốc tử giám dâng rượu để xin xỏ, nhưng không được châm chước, chỉ còn cách áp chế mấy lời đồn, phần lớn học trò đều không rõ ẩn tình trong đó.
Vậy mà Ôn Doanh vẫn cảm thấy thế này là quá nhẹ tay với bọn chúng.
Thấy hắn im lặng không lên tiếng, trên mặt cũng chẳng lộ vẻ khuất phục, hình như hơi xem thường mình, Thẩm Hưng Diệu thầm tức giận trong lòng, đập nát chén rượu trong tay: "Sao nào? Bản thế tử bảo ngươi hầu hạ, ngươi không vui à? Ngươi không nhìn thử xem ngươi là cái thá gì chứ?"
Có công tử bột say khướt cợt nhả nháy mắt với Thẩm Hưng Diệu, miệng nói lời bất kính: "Thế tử gia, Dục vương điện hạ mềm mại như thế, trông y như con gái, vừa nhìn đã biết "rất ngon", chắn chắn lên giường rất phóng túng, chưa biết giữa y và thằng nhóc này ai mới là người "hầu hạ" đâu, có khi là hắn đè Dục vương đó, thế tử gia lại bảo hắn hầu hạ ngài, tất nhiên hắn sẽ không đồng ý rồi!"
Thẩm Hưng Diệu nghe vậy, tròng mắt vẩn đục đảo một vòng, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt diễm lệ của Lăng Kỳ Yến, bộ phận dưới bụng chợt nóng hừng hực, mơ màng nghĩ, đúng là tên nhóc Lăng Kỳ Yến rất đẹp, cũng đủ kích thích, nếu y không phải là con trai của Hoàng đế, thì chắc chắn gã sẽ tìm mọi cách để đoạt người nếm vị rồi, thật đáng tiếc...
Trên bàn tiệc bỗng vang lên một tràng cười mờ ám, Ôn Doanh cúi xuống, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo. Đang lúc ồn ào náo nhiệt, tự dưng cửa phòng bị đá văng ra, Lăng Kỳ Yến sầm mặt đi vào, theo sau là mấy chục hộ vệ cầm kiếm của Vương phủ.
Quản gia của trang viên đổ mồ hôi đầy đầu đuổi theo, run rẩy bẩm báo với Thẩm Hưng Diệu, nói là Dục vương điện hạ dẫn theo một nhóm hộ vệ đến đây tìm "người quan trọng", rồi cứ thế thẳng tay phá cửa mà vào, bọn họ không ngăn được.
Đầu Thẩm Hưng Diệu vẫn còn nghĩ đến mấy chuyện phóng túng, gã thấy thế, mặt lạnh xuống, chất vấn Lăng Kỳ Yến: "Nơi này là trang viên của phủ Vệ Quốc công, Dục vương điện hạ dẫn người xông đến như vậy, còn cầm theo vũ khí, vậy có ổn không?"
"Tên chó nhà ngươi chưa được bản vương đồng ý, mà dám bắt cóc người trong quý phủ của bản vương, bản vương tới đòi thì có sao?" Lăng Kỳ Yến không thèm nể mặt, mở miệng mắng ngay.
"Nói ngươi là chó, đồ chó má súc sinh, không xứng sủa trước mặt bản vương."
"Ngươi...!"
Thẩm Hưng Diệu tức đến nổ phổi, Lăng Kỳ Yến mắng xong thì không để ý gã nữa, giơ tay rút kiếm của hộ vệ bên cạnh, thong thả đến gần tên công tử bột "miệng chó không mọc được ngà voi" lúc nãy, vỗ lưỡi kiếm lên mặt của đối phương, cười lạnh nói: "Những lời bừa bãi đó là ngươi nói đúng không? Mạnh mồm thật đó, giờ bản vương đứng trước mặt ngươi rồi, ngươi có gan nói lại mấy câu ấy thêm lần nữa cho bản vương nghe không."
Bị y dọa như vậy, người này sợ tỉnh cả rượu, sau khi nhận ra chính chủ đã nghe thấy mấy lời lúc nãy hắn ta nói với mọi người, thì lập tức hoảng sợ, run chân quỳ xuống đất, cầu xin nói: "Điện hạ thứ tội, ta nói bậy nói bạ, ngài là đại nhân xin đừng chấp tiểu nhân, á..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Lăng Kỳ Yến cắt đầu lưỡi, máu tươi phun ra như mưa.
"Lăng Kỳ Yến!" Trong cơn giận dữ, Thẩm Hưng Diệu cả gan gọi thẳng tên huý, trừng y muốn rách mí mắt.
Mấy người còn lại đều bị dọa cho co rúm cả người, vô thức bò về sau, chỉ muốn cách vị sát thần Lăng Kỳ Yến này càng xa càng tốt.
Ôn Doanh lạnh nhạt liếc nhìn tên bị cắt lưỡi đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất kia, đó cũng là một trong những người đã cưỡng hiếp Triệu Hi ngày ấy, chết không hết tội.
Lăng Kỳ Yến khẽ cong khóe môi, y vừa nhìn Thẩm Hưng Diệu vừa tiến đến gần gã: "Sao nào? Ngươi không phục hả?"
Lăng Kỳ Yến không thấp, lại vênh váo hung hăng quen rồi, dáng vẻ cười nhạt kia cực kì giống ác ma.
Vốn dĩ Thẩm Hưng Diệu đang ngồi dưới đất, gã ngẩng đầu nhìn Lăng Kỳ Yến cao quý, vô thức lùi ra sau, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không nên lớn lối, ngươi cũng biết hôm nay còn có người..."
"Bản vương cần quan tâm còn có ai khác ở đây sao!" Lăng Kỳ Yến không cho gã cơ hội nói nhảm, y giơ chân đạp mạnh một cái lên eo gã.
Cú đạp này của y vô cùng mạnh, Thẩm Hưng Diệu ngã rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn, kỹ nữ được gã ôm trong ngực hét lên một tiếng rồi lăn ra ngoài tránh né.
"Thế tử gia!" Quản gia bị dọa mất hồn, bối rối nhào tới đỡ lấy Thẩm Hưng Diệu.
"Cái gì thế này?"
Lúc mọi thứ đang rối tung lên thì chợt có một giọng nói vừa trầm vừa lạnh vang lên ở cửa.
Là Hoàng thái tử Lăng Kỳ Ngụ.
Hộ vệ phủ Dục Vương vốn chặn ngoài cửa không thể không tránh, Lăng Kỳ Ngụ cất bước tiến vào, lạnh mặt nhìn lướt qua tình hình rối loạn trong phòng.
Thẩm Hưng Diệu thở hổn hển, chật vật cáo trạng với gã: "Điện hạ, y, bọn họ..."
Gã gắng gượng nói được nửa câu, sau đó vì đau quá mà hôn mê bất tỉnh.
Lăng Kỳ Ngụ nhíu mày nhìn vẻ mặt khó chịu của Lăng Kỳ Yến rồi quay sang nhìn Ôn Doanh bên cạnh y, trong mắt lóe lên thứ gì đó nhưng rất nhanh đã biến mất: "Đại ca, chuyện gì khiến huynh tức giận như thế?"
Lăng Kỳ Yến ngừng cười: "Ngươi cũng ở đây sao? Thế nào? Ngươi cũng tham gia vào vụ bắt cóc người của phủ bản vương tới nơi này à?"
"Đại ca vì một môn khách mà ra tay với biểu huynh, còn làm máu rơi, đại ca cảm thấy hợp lẽ sao?" Lăng Kỳ Ngụ trầm giọng hỏi y.
Có vẻ Lăng Kỳ Yến không nghĩ như thế: "Sao không hợp lẽ chứ? Ôn Doanh là người của bản vương, mấy tên này dám bắt cóc hắn, lại còn ở đây xúc phạm bản vương, không coi bản vương ra gì, vì sao bản vương không thể tính sổ với bọn họ?"
"Bị phụ hoàng mẫu hậu biết thì không ổn đâu." Lăng Kỳ Ngụ không đồng ý nói.
"Ồ, Thái tử điện hạ chưa cai sữa hả? Sao lúc nào cũng mang phụ hoàng mẫu hậu ra uy hiếp bản vương thế?"
Trên mặt Lăng Kỳ Yến tràn đầy vẻ khinh bỉ và chế giễu, đồng tử Lăng Kỳ Ngụ co lại, hơi dịu giọng: "Dám đụng đến người của đại ca, đúng là đáng chết."
Ngoại trừ tên bị cắt lưỡi vẫn đang kêu gào đầy thống khổ, những người còn lại nghe vậy đều run lên.
Lăng Kỳ Ngụ liếc mắt nhìn Thẩm Hưng Diệu đã ngất đi, nhắc nhở Lăng Kỳ Yến: "Nhưng chuyện này truyền ra sẽ không tốt, nhà họ Thẩm không dễ nói chuyện đâu."
"Bản vương không cần nói chuyện với họ, Thái tử điện hạ không nên gây khó dễ cho người khác, cũng đừng chõ mũi vào chuyện này, rảnh thế thì lo cho chính ngươi trước đi."
Lăng Kỳ Yến nói xong thì không quan tâm Lăng Kỳ Ngụ nữa, cũng chẳng thèm ở đây phí lời, y phất tay áo, dẫn người nghênh ngang rời khỏi.
Ôn Doanh cùng đi theo, khi đến gần cửa, có lẽ hắn nhận ra gì đó, bèn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lăng Kỳ Ngụ.
Nhớ tới lúc vị Thái tử điện hạ này bước vào cửa, trên người gã thoang thoảng mùi gì đó, Ôn Doanh lặng lẽ nhíu mày, nhưng không biểu hiện gì, sau đó hắn mặc kệ quay đầu trở lại, đuổi theo Lăng Kỳ Yến.
Đến khi Lăng Kỳ Yến đi xa, Lăng Kỳ Ngụ mới đạp ngã cái bàn, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận.
Ra khỏi trang viên, Lăng Kỳ Yến lên xe, Ôn Doanh dứt khoát quỳ xuống cạnh xe, nhận tội với y: "Học trò lại gây ra rắc rối cho điện hạ, học trò bằng lòng chịu phạt."
Lăng Kỳ Yến vô cùng tức giận, xoay người đạp hắn một cái, nhưng nhẹ hơn so với cú đạp Thẩm Hưng Diệu kia rất nhiều.
Lưng Ôn Doanh vẫn thẳng tắp, không hề nhúc nhích, cố gắng chịu đựng.
Lăng Kỳ Yến ngồi vào trong xe, bỗng nhiên đóng sầm cửa.
Một lát sau, trong buồng xe truyền ra giọng nói tức giận của y: "Cút ra phía sau xe, đừng quỳ ở đây làm bản vương mất mặt."
____________________
Dii có lời muốn nói: Quý vị có ngửi thấy mùi gì chưa, mùi huynh đệ luyến của bạn Thái tử:)))) yên tâm nó chỉ là ngụy huynh đệ...
Yu có lời muốn nói: Mấy chương này em Yến hết mắng lại đạp em Doanh, vậy mà em Doanh vẫn yêu, máu M quá =)))
Góc giới thiệu: Ái chà, chuyện là chị Bạch có viết một bộ mới, bả bảo miễn cưỡng xem bộ đó là Ôn hương diễm ngọc là hệ liệt, vì đôi trẻ bên kia là đời con cháu của bạn Doanh và bạn Yến bên này:))) Bộ mới dễ thương lắm mụi người, vườn trường, song trùng sinh, tag hợp gu tui cực, cái nết của hai em bé bên kia cũng gần giống hai em bên này vậy, hiện bộ đó đang được nhà Lullibly trên Wattpad edit nha, bạn ấy edit hay lắm á mụi người.
User Wattpad của bạn ấy là @lullibly nha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT