Natalya núp ở trong bụi, cô âm thầm chứng kiến hết tất cả. Là màn ngôn lù giữa cô hiệu phó và thầy giám thị kìa. Chết thật... muốn chụp hình nhưng không mang theo máy ảnh. Đau lòng quá đi!
Bất giác Natalya nhớ đến điện thoại trong túi quần của mình. Ờ ha, mặc dù không chụp rõ nét như máy ảnh của cô nhưng không sao. Có 1 bức hình làm tin giật gân là quá tuyệt rồi.
- Được rồi... - Natalya thì thầm, cô chĩa camera của điện thoại về phía Ilumia và Triệu Vân rồi bắt đầu phóng to ra.
Tay cô cố giữ yên điện thoại, sắp chụp được rồi. Chỉ cần nhấn nút này nữa thôi... Bất chợt bàn tay của ai đó giựt phăng luôn điện thoại trên tay Natalya. Cô bực tức quay đầu lại nhìn người vừa mới giật điện thoại của mình. Cả người Natalya chợt sững lại, đó chẳng phải là...
- Chụp lén vậy là không tốt đâu - Aleister nói.
Tim Natalya như ngừng đập. Không biết có phải do cô nhìn lầm hay không... Hình như đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên thì phải. Ngầu cực kì!
- E... Em... - Natalya ngượng chín cả mặt.
Tự nhiên bị crush thấy được thói xấu của mình... Đương nhiên là phải xấu hổ rồi.
Dù sao cũng bất công thật sự! Nguyên cả buổi tối cô tìm thầy Aleister mòn mỏi cả chân, rốt cuộc chẳng thấy đâu. Vậy mà bây giờ... lúc không muốn anh xuất hiện thì anh lại xuất hiện mới ghê chớ. Buồn...
- Nếu em chụp lén rồi đăng ảnh lên bảng thông báo của học viện thì sẽ rất phiền phức cho cô hiệu phó và thầy giám thị - Aleister nhắc nhở, anh bắt đầu lục tung thư viện ảnh trong điện thoại Natalya. Xem xem cô nàng còn chụp gì khác nữa không.
- Dạ... cho em xin lỗi... - Natalya cúi gầm mặt xuống.
Tránh để Aleister thấy được khuôn mặt đỏ ửng của mình mặc dù trời đang rất tối. Trời ơi, ngay cả lúc anh đang nhắc nhở cô cũng tuyệt quá đi! Quả nhiên là crush cô có khác.
- Natalya... - Aleister gọi, bàn tay đang lướt điện thoại Natalya chợt dừng lại.
- Dạ? - Natalya tươi cười đáp.
- Sao trong điện thoại của em... toàn hình thầy không vậy? - Aleister thắc mắc.
Không phải 1 tấm đâu nha. Mà tất cả những tấm hình trong điện thoại cô nàng đều có anh hết, đa số đúng ngay góc nghiêng thần thánh không à. Chưa kể là anh hoàn toàn không biết Natalya chụp vào lúc nào nữa. Hơi đáng nghi...
- A... Chuyện này... - Natalya ngượng quá, cô không nghĩ ngợi gì mà đứng bật dậy để chạy đi.
Làm sao đây? Sao cô lại có thể quên mất điện thoại mình chỉ chứa mỗi hình của thầy Aleister vậy? Có khi nào... thầy ấy sẽ nghĩ cô là 1 tên biến thái chuyên rình mò thầy không? Không muốn đâu...
- Khoan... - Aleister nhanh chóng kéo tay Natalya xuống rồi hướng mắt qua phía Triệu Vân và Ilumia, không biết có bị phát hiện không đây.
Xào xạc.
- Ư... - Natalya khó nhọc lên tiếng, cô dòm ngó xung quanh xem chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ biết là mình vừa té xuống thôi à...
Lập tức đập vào mắt cô là lồng ngực rắn chắc của Aleister. Khuôn mặt Natalya không tự chủ mà đỏ ửng hết cả lên. Cô còn cảm nhận được cánh tay của anh chạm vào lưng cô nữa kìa. Cái tư thế này... có phải là anh đang ôm cô không. Dễ hiểu lầm quá!
- T... Thầy Aleister... - Natalya nhanh chóng đẩy người Aleister ra.
Nhưng nhanh chóng bị anh kéo sát lại, nguyên cả khuôn mặt của cô áp vào lồng ngực của anh mới ghê chớ.
Tim ơi, bình tĩnh lại đi...
- Suỵt - Aleister ra dấu im lặng.
Natalya thấy thế cũng im lặng theo, cô tham lam hít hết mùi hương trên người anh. Được ở trong lồng ngực của Aleister như thế này... Ấm quá đi! Đã thế cô còn nghe được nhịp tim đập của anh hơi bị nhanh nữa... Mà khoan... Sao tự nhiên anh lại ôm cô?
- Hình như có tiếng động gì thì phải - Triệu Vân nói, anh ngước mặt ra sau quan sát.
Im lặng.
- Hay là tiếng của mấy con thú - Ilumia cũng ngước mặt ra sau giống Triệu Vân.
- Không phải, trông giống như có vật gì rơi xuống thì đúng hơn - Triệu Vân đứng dậy rồi tới bước từng bước tới bụi cây.
Còn Natalya vẫn được Aleister ôm thật chặt, cả người không dám nhúc nhích gì luôn. Vậy ra anh ôm cô là vì ngăn cô phát ra tiếng động. Làm tưởng...
Mà tạm gác chuyện này qua đã, tiếng bước chân của thầy Triệu Vân đang ngày càng gần kìa. Nếu để thầy ấy thấy được cảnh này... Thật sự không ổn chút nào. Natalya bắt đầu rối loạn cả lên, cô không muốn ảnh hưởng xấu tới hình tượng của Aleister đâu.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với vẻ lo lắng của Natalya. Trông Aleister chẳng có chút gì gọi là lo lắng cả, nhìn anh còn rất bình tĩnh là đằng khác.
- Gràooooooo!
1 tiếng động vang lên ngay từ đằng xa, âm lượng rất nhỏ, yếu ớt. Nhưng đủ để thu hút sự chú ý của Triệu Vân và Ilumia. Giống như là... tiếng giận dữ của muôn thú.
- Tiếng gì vậy? - Ilumia vẫn giữ được vẻ uy nghiêm của mình, mặc dù trong lòng cô xuất hiện cái cảm giác bất an.
Tiếng động đó... hình như không phải của 1 con thú bình thường đâu... Mà là rất nhiều...
- Em ngồi đây đi, để anh tới xem thử - Triệu Vân bắt đầu triệu hồi cây thương trong người mình ra.
Anh định quay người rời đi thì bị Ilumia nắm áo lại.
- Không chịu... - Ilumia nuốt nước bọt nói - ... Em muốn đi cùng anh.
- Không được, lỡ như em bị thương thì phải làm sao? - Triệu Vân lắc đầu từ chối, ai lại để phụ nữ tay yếu chân mềm tới đó được.
- Anh đang coi thường em à? - Ilumia chau mày.
Có biết là trước khi cô làm hiệu phó. Thì cô đã phải khổ sở tập ngày tập đêm để mạnh hơn không.
- Không phải, chỉ là anh không nỡ nhìn vợ tương lai của mình bị thương đâu. Xót lắm! - Triệu Vân nhẹ nhàng xoa mái tóc vàng óng ả của Ilumia.
Đúng vậy, nhìn người mình yêu bị thương thì ai mà chả đau lòng.
- Nhưng mà... sau này em cũng là... vợ anh. Nhìn chồng tương lai của mình bị thương... cũng xót có khác gì anh đâu - Ilumia ấp úng phản bác.
Gò má cô lập tức xuất hiện vài vệt hồng. Nói mấy lời tình cảm như thế... thật sự không quen miệng. Ngượng quá trời!
- ... Chịu thua em luôn - Triệu Vân hoàn toàn đổ gục trước Ilumia.
Ai kêu vợ tương lai của anh dễ thương quá làm chi. Anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân a!
Trở lại với bụi rậm gần đó.
- Hình như 2 người họ rời đi rồi - Aleister ngước đầu lên nhìn thử.
Không biết hồi nãy có chuyện gì mà nhìn Ilumia và Triệu Vân có vẻ bất ngờ nhỉ. Không lẽ là có quỷ xuất hiện à?
- D... Dạ - Natalya giật mình.
Trời ơi, cái cảm giác này... vừa vui mừng khi được thầy Aleister ôm, vừa lo sợ là thầy Triệu Vân sẽ tới đây. Cũng may là thầy Triệu Vân đi rồi nên không sao, chứ không chắc tim cô chết mất.
- Dù sao cũng khuya rồi, em cũng nên về lều ngủ đi - Aleister nói.
Anh nhanh chóng đứng dậy rồi kéo Natalya đứng lên luôn. Sẵn tiện trả lại điện thoại cho cô.
- T... Thế còn thầy? Thầy không đi ngủ hả thầy? - Natalya quan tâm hỏi, bàn tay vô thức nắm chặt điện thoại của mình.
- Thầy có việc cần giải quyết nên lát nữa mới ngủ - Aleister trả lời, anh quay đầu về phía Ilumia và Triệu Vân vừa rời đi.
Cái nguồn năng lực mà anh và Quillen cảm nhận được khi bước chân vào ngọn núi này... Bất thình lình xuất hiện ngay phía Ilumia và Triệu Vân đang đi tới. Không biết có đúng hay không... nhưng hình như nó đang chạy rất nhanh tới đây...
- Á... - tiếng Natalya khẽ kêu lên.
Aleister hoảng hồn xoay đầu lại nhìn... 1 khoảng không gian yên lặng trước mặt anh.
- Natalya?