- Ta đã nói rồi, lưỡi gươm của ngươi... chẳng bao giờ chém được ta đâu - làn khói xám cười cợt, giọng nói lộ rõ sự khinh bỉ.

- ... - Nakroth không nói gì, khuôn mặt anh có hơi chau lại.

Chắc chắn phải có một yếu điểm nào đó từ cái làn khói chết tiệt này. Không thể nào mọi năng lực đều vô hiệu hóa với nó được.

Ngay khi Nakroth vừa thi triển xong chiêu thức, thì... tình trạng lại tái diễn như đợt trước. Làn khói xám dễ dàng thâu tóm được năng lực lưỡi gươm hành quyết và triệu hồi nó ở sau lưng anh.

- Hự - Nakroth nhanh chóng biến về phía trước để né chính những đường gươm của mình.

Nhưng có hơi chậm chân xí, phần vai Nakroth nhờ đó bị xước thành một đường dài, vết thương không hẳn là sâu lắm. Bất thình lình Butterfly nhảy ra đằng sau làn khói xám rồi mạnh bạo phi một đường kiếm vào nó, nhưng... lưỡi kiếm của cô như xuyên qua làn khói vậy.

- Không nghe ta nói à? Mọi năng lực của các ngươi chẳng làm gì được ta đâu - làn khói xám chán nản nói.

Hừ, công nhận bọn loài người thấp kém ngu ngốc thật. Đã biết trước ưu thế luôn nghiêng về ta rồi. Vậy mà còn gắng sức chiến đấu, rõ phí công!

- Thì sao chứ! - Butterfly bực tức nói, bàn tay cầm kiếm liên tục chém vào làn khói không ngừng, trông chẳng khác gì chém vào không khí vậy.

Về phía Violet, cô nàng cật lực lộn cả mớ vòng để cường hóa viên đạn rồi bắn vào làn khói. Thậm chí cả Valhein cũng thế, anh cố ném thật nhiều phi tiêu đặc biệt vào nó, có cả phi tiêu gây choáng nữa. Nhưng tất cả... đều không nhằm nhò gì đến làn khói.

Nakroth âm thầm đứng một góc quan sát, sẵn tiện nghỉ ngơi chút ít để không ảnh hưởng nặng đến vết thương trên vai. Hừm, có gì đó không đúng, khi cả đám đều tấn công như thế... thì làn khói chỉ cần thâu tóm đại chiêu thức rồi quét sạch một lượt là được. Thế tại sao nó lại không làm vậy? Là đang đùa giỡn hay...

- Hộc... - Annette bắt đầu thở hộc hơi.

Không ổn rồi, ý thức của cô... dần dần bị mất đi. Những vết rươm rướm máu, hằn, bầm tím quỷ dị và đặc biệt vết thương rất sâu trên cánh tay đang ngày càng rách bự ra, cứ như xé lấy người cô vậy. Chắc chị Natalya cũng cảm nhận giống cô đúng không?

- Em có sao không Annette? - Natalya lo lắng hỏi.

Nếu Annette mà xảy ra chuyện gì, dám chắc cái tên máu lạnh cuồng bạn gái sẽ treo ngược rồi giết cô theo cách tàn bạo nhất luôn quá. Cô vẫn còn yêu đời lắm nha!

- E... Em kh... không sao... - Annette khó nhọc trả lời.

- Annette... - giọng của Krixi khe khẽ vang lên.

- Krixi? - Annette lập tức quay mặt sang hướng phát ra giọng nói.

Đôi mắt hiện rõ sự mừng rỡ. Nhìn ngay góc đằng kia kìa, có một bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc hồng cố gắng đi chầm chậm và rất nhẹ nhàng, chắc để không phát ra tiếng động. Đúng là Krixi thật rồi, còn kế bênh cô nàng... hình như là đàn anh Tulen thì phải.

- Yay, rốt cuộc cũng có người đến cứu - Natalya mừng rỡ reo lên ngay khi Krixi và Tulen đến đây an toàn.

- Suỵt - Tulen lập tức đưa ngón tay lên miệng, ý ra hiệu Natalya im lặng.

- ... - Natalya gật đầu lia lịa như đã hiểu rồi khóa chặt cái miệng mình lại.

- Đống xích này mở sao vậy? - Tulen chau mày thì thầm hỏi.

Những sợi xích... hình như được tráng ma lực lên thì phải. Ngay cả lôi điện của anh tác dụng vào chả có chút hề hấn gì. Khó chơi thật!

- Em cũng không biết - Krixi thì thầm lại.

Bàn tay cố dùng lực thật mạnh để mở đống xích này, nhưng không được. Chết thật! Phải làm sao đây? Sắc mặt của Annette ngày càng tái nhợt, nếu không mở nhanh thì sợ rằng...

- Có vẻ bọn loài người đánh giá ta hơi thấp nhỉ - làn khói xám khẽ lên tiếng.

Đột nhiên không gian trong hang động tràn ngập trong sát khí, nhiệt độ thình lình giảm mạnh xuống. Nhưng hơn hết, có cái cảm giác gì đó... giống như cố đè nén và muốn bóp nghẽn cơ thể vậy.

- A... - Butterfly cắn chặt hàm răng lại.

Cái quái gì vậy? Cả cơ thể... đau quá! Những cơ quan bên trong như bị dập nát từ từ vậy. Đôi chân Butterfly không kiềm được mà khụy xuống, thanh kiếm nhờ đó buộc phải đâm vào đất mới có thể chống người được.

Nhưng... không chỉ riêng Butterfly đâu, những người đứng trong không gian này đều có chung cảm giác và khó có thể trụ nổi.

- Tạm biệt...

Bùm.

Ở nhóm Thane.

- Ể? - Astrid kinh ngạc ngước lên nhìn hướng thấy rõ đỉnh núi.

Hồi nãy... chắc không phải nhìn lầm đâu nhỉ. Ngay tại đỉnh núi bất chợt xuất hiện một chùm sáng đen đen rất lớn. Nhưng trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất, quang cảnh nơi đó trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra.

- T... Thầy Aleister có thấy mà đúng không? - Astrid mơ hồ hỏi.

- ... Là ma lực của chúa quỷ! - Aleister đột nhiên gằng giọng, đôi mày nhíu lại lộ rõ sự bực tức.

Rốt cuộc chúa quỷ cũng chịu bộc lộ ma lực, đồng thời lộ luôn cả vị trí phong ấn của nó. Nghĩa là Natalya của anh... Không ổn chút nào!

- Này cô Astrid, nhờ cô... - Ngộ Không gọi to rồi cố chạy thật nhanh tới, trên tay anh đang ôm một con hồ ly bị thương.

Nhưng vừa đến nơi thì Aleister lập tức chạy mất hút.

- Ủa, tên Aleister đó bị gì vậy? - Ngộ Không tròn mắt nhìn bóng dáng Aleister xa dần.

- Chậc, từng nói thầy định tới đó một mình à? - Astrid tặc lưỡi rồi hỏi thật to, để cho Aleister có thể nghe được.

- Không chỉ mình tôi đâu... - Aleister trả lời.

Đương nhiên là anh có thể cảm nhận được hai thằng nhóc nào đó âm thầm chạy theo mình. Không chỉ có mình lúc này, mà hai đứa nó còn theo dõi cả lúc anh đang bàn và nói chuyện với Astrid nữa. Hừm, bộ tưởng anh không thể nhận ra à...

- Khoan đã... - Astrid định cản Aleister lại nhưng muộn rồi.

Chỉ trong thoáng chốc thôi, mà bóng dáng Aleister đã hoàn toàn biến mất. Như vầy... chẳng khác gì việc anh cố tình phá đi đội hình nhóm. Đối với một người điềm tĩnh, luôn tuân thủ kỷ luật như Aleister, thì lần đầu tiên thấy anh dám làm vậy luôn. Không lẽ nơi phong ấn của chúa quỷ có gì quan trọng với Aleister lắm à?

- Thầy hiệu trưởng làm gì đi chứ! - Astrid quay mặt sang hỏi Thane đang ngồi lì một góc để phục hồi năng lượng.

- Đuổi theo thôi - Thane tỉnh bơ trả lời rồi gượng người đứng dậy.

- Nhưng bây giờ năng lượng của thầy chưa h... - Astrid lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

- Không sao đâu - Thane chen ngang lời nói của Astrid.

Anh không muốn vì mình mà làm mọi thứ phải gián đoạn theo. Đúng vậy, vẫn chưa biết được tình trạng của hai em học sinh bị chúa quỷ bắt và tung tích của chín người bất thình lình mất tích nữa. Nếu để chậm trễ thêm, thì e rằng không biết chúa quỷ sẽ càng lộng hành đến mức nào.

- ... - Astrid không nói gì, khuôn mặt cô nhăn lại coi như đã đồng ý.

- Grào!

Hả...?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play